Đọc truyện Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu – Chương 61: Tơ Hồng
Con người? Ông lão ngây ra, rồi bắt đầu kinh sợ.
Một con người sống trong yêu phủ, lại còn nắm giữ địa vị vô cùng quan trọng?
Sao có thể chứ? Nhưng….Ban nãy y nói từ nay về sau yêu phủ không ăn thịt người.
Những cái khác không cần xét đến, riêng điều này lão rất muốn tin là thật.
“Ngài thực sự là con người sao?” Một thanh niên trẻ tuổi bên cạnh không màng tới phép tắc, chăm chú nhìn vào Bạch Ngôn Lê.
Bạch Ngôn Lê không trả lời trực tiếp, chỉ đưa tay ra.
Thanh niên kia sững sờ, ngơ ngác chạm vào.
“…”
Hắn có thể cảm nhận được hơi ấm dưới làn da ấy.
Bạch Ngôn Lê mỉm cười, khẽ nói, “Đã tin chưa?”
Thanh niên ngẩng lên, ngơ ngác gật đầu.
“Hàng thật giá thật đấy.” Bạch Ngôn Lê buông tay ra, đứng thẳng dậy.
Đối phương lại vẫn cứ đờ đẫn vươn tay ra đó, một lúc lâu sau mới hạ xuống được.
Ông lão cùng những người khác đều ngước lên, nhìn chằm chằm Bạch Ngôn Lê bằng vô số vẻ mặt khác nhau.
“Những chỗ khác không có gì cần thay đổi.” Chỉ vào bản danh sách, Bạch Ngôn Lê bình thản nói, “Những chuyện ta vừa căn dặn ban nãy, các ngươi nhanh chóng thu xếp đi.”
“Vâng.” Ông lão lên tiếng, lưng cũng thẳng hơn lúc vào rất nhiều.
“Ta sẽ sắp xếp xe đưa các ngươi về.” Trong phủ bây giờ có nhiều bạch tố, “Nếu gặp vấn đề gì, các ngươi có thể cho người tới yêu phủ để bàn bạc.”
“Vâng.” Nghĩ tới việc mang về được tin tốt như thế, ông lão không cầm nổi nước mắt.
Bạch Ngôn Lê ngẫm nghĩ một lúc, quay đầu nói với Đào Bão Bão đằng sau, “Mang tín vật đến đây.”
Sau khi thành lập yêu phủ, trừ yêu kỳ dùng để chứng minh thân phận ở bên ngoài, còn cần chế tạo ra một thứ ký hiệu hoặc lệnh bài để yêu quái dùng trong nội bộ.
Bạch Ngôn Lê không thích những thứ vuông vức nghiêm trang cho nên nhờ mấy vị hoa yêu làm ra món trang sức nhỏ.
Đào Bão Bão rất nghe lời, Bạch Ngôn Lê vừa nhắc, y liền tới bên cạnh, tháo món đồ treo bên hông xuống.
Bạch Ngôn Lê đưa nó cho ông lão, ân cần nói, “Cầm đi, sau này có thể dùng nó để xin vào yêu phủ.”
Thương Phạt và cả Đan đều đã nói rằng sẽ có “khách” đến, mà vị yêu soái mới gian nhập cũng đã lên tiếng chào hỏi, chứ không thì việc đám người này có thể sống sót ra khỏi Phù Dung trấn được không cũng khó mà nói được.
Ngươi thấy đồ ăn nào vào hang thú giữ mà còn toàn thân trở ra không?
Ông lão cầm lấy món trang sức, nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.
Nó là một khối ngọc hình bông hoa lê trắng muốt, hẳn là được đúc từ thứ pháp thuật nào đó, chạm tay lên cảm thấy lành lạnh.
“Lui xuống đi.” Bạch Ngôn Lê quay người lại, hờ hững quan sát vẻ mặt của tất cả yêu quái trong sảnh.
“Vâng, cảm tạ ngài.” Ông lão dập đầu bái lạy, dẫn đám người chậm rãi đi ra.
Thương Phạt ngồi trên ghế chính xem kịch, thấy Bạch Ngôn Lê tuyên bố “tàn cuộc” rồi, hắn mới uốn cái thắt lưng mệt mỏi ngồi thẳng dậy.
“Phu quân.” Bạch Ngôn Lê lập tức lật mặt, đang điềm tĩnh phong độ, khi quay qua nói chuyện với hắn thì nhỏ nhẹ dịu dàng, “Người có muốn bổ sung gì không?”
Thương Phạt thu cây quạt về, có chút chế nhạo mà “hả” một tiếng.
Sau đó hắn lại liếc qua một lượt những ánh mắt phẫn hận đang nhìn Bạch Ngôn Lê chằm chằm.
“Không biết ban nãy ta làm có tốt không.” Bạch Ngôn Lê tựa như nhụt chí, giờ mới để lộ vẻ căng thẳng, “Người có muốn nói thêm gì không?”
Giờ y mới biết mình quá ư phách lối, giọng khách át chủ nhỉ?
Thương Phạt nói “Ừ”, sau đó lại rời mắt khỏi Bạch Ngôn Lê, nhẹ nhàng đảo qua khắp sảnh một lượt.
Tất cả yêu quái đứng đó đều mang vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Rất rõ ràng, ngoài Đan ra, đám còn lại đều chung một suy nghĩ.
Tay trái thu lại quạt, tay phải nhấc lên, Thương Phạt chậm rãi đặt nó lên đầu Bạch Ngôn Lê.
Bạn lữ loài người của hắn ngơ ngác nhìn nhưng không hề trốn tránh.
Lực trên tay mạnh hơn, vẻ mặt Thương Phạt lại còn mang ý cười rất khó giải thích.
Bạch Ngôn Lê cố gắng ngửa đầu lên để không bị dúi xuống, nhưng Thương Phạt cứ càng lúc càng dùng sức, mãi đến khi cả mặt lẫn cổ y đỏ bừng bừng, hắn mới thả lỏng tay, vỗ vỗ đỉnh đầu y mấy cái, có chút cưng chiều như thể đang chơi với thú cưng, “Đáng yêu lắm.”
“Cái gì?” Những yêu quái khác có cảm thấy không, Bạch Ngôn Lê không biết, nhưng mà y ở khoảng cách gần, lại đang lúc Thương Phạt đang vỗ đầu y, khiến y nhận thấy thái độ của hắn có gì đó không như bình thường.
Y ngơ ngác hỏi lại, có chút bất ban, chăm chú nhìn vào cặp mắt kia.
Trong đôi con ngươi màu đen sâu thẳm dường như có tia sáng vàng lóe lên rồi biến mất.
“Ta buồn ngủ rồi.” Thương Phạt lười biếng nói, ta dời vuống, vỗ vỗ khuôn mặt cực kỳ mềm mại của Bạch Ngôn Lê, “Đừng quấy rầy ta, biết chưa?”
“Vâng.” Bạch Ngôn Lê chớp mắt mấy lần, lại cúi đầu xuống.
“Cung tiễn gia chủ.” Tư Vĩ là người lên tiếng đầu tiên.
Các yêu quái khác nhìn bóng lưng Thương Phạt, chẳng thể làm gì hơn cúi đầu hành lễ.
Thương Phạt vừa đi, bầu không khí trong sảnh liền trở nên quái lạ.
Đào Bão Bão liếm môi một cái, ra vẻ bình thường, kéo tay Bạch Ngôn Lê đi ra ngoài.
Mãi đến tận góc khuất hành lang, Đào Bão Bão mới buông ra, kích động nói, “Ngài rốt cuộc đang làm cái gì vậy?”
“Cái gì?” Biểu cảm ban nãy của Thương Phạt khiến Bạch Ngôn Lê vẫn còn ngây ra.
“Ngài cứ không để tâm như thế à?” Đào Bão Bão cuống lên, thiếu điều quay cuồng tại chỗ, “Ban nãy ngài nói ra toàn điều kinh thiên động địa, chẳng lẽ giờ không hoảng chút nào sao?”
Biết hoa yêu thật sự quan tâm đến mình, Bạch Ngôn Lê bình tĩnh lại, động viên đối phương, “Ta làm chuyện gì quá đáng lắm sao?”
“Chẳng lẽ không?” Đào Bão Bão tức đến nhảy dựng lên, nhưng thấy vẻ mặt thờ ơ không quan tâm của phu chủ, y đành dặn lòng bình tĩnh, “Được rồi, đứng từ góc độ của ngài thì làm thế là hợp tình hợp lý.
Ngài là con người, đương nhiên không muốn đồng loại của mình bi ăn thịt, nhưng làm thế cũng quá to gan lớn mật.”
“Ngươi nói thế mà không thấy mâu thuẫn sao?” Bạch Ngôn Lê cười cười, “Ngươi cũng nói ngươi hiểu quyết định của ta.
Ta là con người, nếu ta đã quản yêu phủ thì sao có thể để yêu quái ăn thịt người, cho nên ta nhất định phải nói.”
“Ta hiểu ngài, nhưng mà ngài nóng vội quá.” Thở dài, Đào Bão Bão lại xoa nắn cái mặt mình, rầu rĩ nói, “Đâu thể một phát ăn ngay thế được.
Ngài còn chưa hiểu hết đám yêu quái trong phủ, có những kẻ nhất định phải ăn thịt người.
Dù lão Tư Vĩ kia không ăn thịt cũng không chết, nhưng mà lão thèm hút máu.
Cái khác có thể nhịn, chứ cái này là chạm đến giới hạn của lão rồi.”
Quen biết đã lâu, dù Tư Vĩ có phản đối cũng không đến mức gây rắc rối, nhưng những yêu quái khác thì sao?
“Dù gì bây giờ ngài cũng sống giữa đàn yêu quái, vốn mang thân phận loài người đã rất nhạy cảm rồi, sau này còn nguy hiểm cỡ nào?” Đào Bão Bão cảm thấy mình quá gay gắt, đành dịu giọng xuống, “Có thế nào đi nữa cũng phải từ từ từng bước một, trước tiên hạn chế một ngày chỉ ăn mười người, dần dần một ngày một người, rồi sau đó chỉ cho uống máu, kiểu thế.”
“Bão Bão ngốc.” Lúc hoa yêu sốt ruột, quả đào trên đầu y càng đỏ lựng, đáng yêu cực kỳ.
Bạch Ngôn Lê đưa tay xoa xoa, an ủi, “Có những chuyện phải dứt khoát ngay từ khi mới bắt đầu.
Cái phong tục ăn thịt người này không thể cò kè mặc cả.
Nên thiết lập quy củ ngay tử khi mới lập phủ, bằng không sau này không thay đổi được.”
Bạch Ngôn Lê rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức sẵn sàng bất chấp hiểm nguy để thiết quân luật.
Nếu như chưa suy nghĩ thận trọng, y sẽ không mở miệng dõng dạc như ngày hôm nay.
“Ngài….” Đào Bão Bão quan tâm quá thành loạn, cũng chẳng thể làm gì bởi vị phu chủ này vốn là người rất kiên quyết, “Ngài nghĩ kỹ chưa?”
“Nghĩ kỹ rồi.
Dù sau này có chết không toàn thây….” Bạch Ngôn Lê thở dài, ngửa đầu lơ đãng nhìn trời cao, kiên định nói, “Chỉ cần ta còn sống, ta sẽ coi yêu phủ là nhà.
Tuyệt đối không có chuyện máu đồng loại ta vấy lên tường nhà ta.”
…!
Một người một yêu đứng trên hành lang nói chuyện, trên mái lại có hai yêu quái khác nghe hết từ đầu đến đuôi.
Bạch Ngôn Lê và Đào Bão Bão đi rồi, Đan mới đặt mông xuống mái ngói.
“Phu chủ….” Tư Vĩ phức tạp lẩm bẩm được nửa câu lại không biết nói gì thêm.
“Lời nói kinh người.” Đan ngập tràn mong đợi, “Chẳng mấy chốc, chuyện này sẽ truyền đi khắp Đông Hoang.”
“Đâu chỉ Đông Hoang.” Lão nhện nhăn mặt, đảo con mắt, “Thế có khác nào tự cô lập bản thân.
Không lâu nữa, toàn Hoang Phục sẽ biết tin, không chỉ người mà cả yêu quái.
Ngươi nói xem rốt cuộc gia chủ đang nghĩ gì.”
Quá phiền lòng, Tư Vĩ gần như bứt nốt mấy cọng tóc lưa thưa trên đầu mình.
“Ta nào dám ngông cuồng phỏng đoán.”
“Ngươi không lo sao?” Tư Vĩ không chịu nổi điệu bộ cười trên sự đau khổ của kẻ khác này.
“Ta vốn không thích ăn thịt người.” Đang bâng quơ nhún vai.
“Đây đâu phải chuyện đơn giản là ăn hay không ăn thịt người?” Tư Vĩ gầm lên, “Yêu phủ vừa mới chiêu mộ yêu quái khắp nơi, vậy mà lại có quy củ khác người như thế, người ngoài sẽ nghĩ thế nào, còn dám đến yêu phủ chúng ta hay không?”
“Sẽ có ngờ vực, lo lắng.” Đan nhìn nhận thẳng thắn, “Ảnh hưởng rất lớn, nhưng đồng thời cũng không quá nghiêm trọng.”
Yêu quái ăn thịt người nhiều mà không ăn thịt người cũng nhiều.
Mà có nhiều yêu quái giết con người chẳng phải để ăn.
Đông phủ không cách nào thay đổi tập tính ăn thịt người của yêu quái, nhưng có thể thay đổi thái độ của những kẻ săn giết chỉ để tàn sát.
Nếu tốt hơn, đạt được sức mạnh lớn thì những yêu quái không cần thiết phải ăn thịt người để tu luyện cũng sẽ bị ràng buộc.
“Đây chỉ là vấn đề lựa chọn.
Quy củ vẫn ở đó, tới Đông phủ hay không thì tùy.”
“Không chiêu mộ được đủ quân số thì chống được Nam phủ mấy ngày cơ chứ.
Bây giờ đâu phải lúc bày đặt cao giá.” Tư Vĩ rầu rĩ có một nửa vì sau này không được uống máu người, có một nửa vì lo cho yêu phủ.
Lão thở dài, “Lỡ như thua….”
“Im!” Đan cắt ngang lời lão nhện, có lòng nhắc nhở, “Để đến tai gia chủ, lão nghĩ xem liệu mình còn lại mấy cái chân?”
Tư Vĩ, “….”
…!
Thương Phạt ngội dậy trên giường, xoa xoa vai mấy cái rồi đứng lên.
Hắn vừa mới đến cạnh bàn, đã có tiếng gõ cửa trên hành lang cùng giọng nói khe khẽ, “Phu quân, người ngủ chưa?”
Nhíu mày, Thương Phạt ngồi vào ghế, quay mắt về phía cửa phòng.
“Ta có thể vào không?” Bạch Ngôn Lê thăm dò hỏi.
“Không phải ta đã nói ngươi đừng đến quấy rối sao?” Nhâm nhi tách trà trên bàn, Thương Phạt cao giọng nhắc.
“Ta nấu mì cho người.” Bạch Ngôn Lê lại ngọt ngào lấy lòng, không chấp nhận bỏ cuộc.
Thương Phạt ồ một tiếng, cửa phòng tự động mở.
Bạch Ngôn Lê bưng bát, ngoan ngoãn đi vào.
“Người đói chưa?” Đặt mì lên bàn, Bạch Ngôn Lê vừa định đóng cửa thì thấy cánh cửa đã không tiếng động khép lại từ lúc nào.
Thương Phạt cầm đũa gắp một gắp mì, “Tự xuống bếp à?”
“Vâng.” Dù dưới bếp đã có yêu quái hỗ trợ nhưng Thương Phạt chỉ ăn đồ do Bạch Ngôn Lê đích thân nấu.
“Nói đi.” Không ăn mì, Thương Phạt chỉ cầm đũa chọc quả trứng gà trên bề mặt, “Có chuyện gì?”
“Phu quân giận sao.” Bạch Ngôn Lê rũ mắt, dè dặt nói.
“Đúng.” Thương Phạt ném đũa, vài giọt nước mì văng lên.
Phản ứng của hắn khiến Bạch Ngôn Lê hơi kinh hoảng.
Y rụt vai, hai chân khép lại, nơm nớp lo sợ.
“Còn diễn cái gì nữa?” Nếu như lúc đầu ở chung hắn chỉ có chút cảm giác mơ hồ rằng Bạch Ngôn Lê sống chung với yêu quái một thời gian nên lá gan tương đối lớn, lúc quan trọng có thể làm vài chuyện khiến mình bất ngờ.
Nhưng hôm nay, chứng kiến phong thái kiên định của y trên sảnh, không chút nào che giấu dã tâm, Thương Phạt đã khẳng định suy nghĩ của bản thân.
Bạch Ngôn Lê chẳng hề hiền hòa nhã nhặn như cái vẻ bề ngoài.
Y có thể giữ được hắn đến ngay hôm nay, thậm chí còn mơ hồ trói buộc hắn, dù có phải dựa vào quan hệ khế lữ này hay không, thì cũng phải nói y là kẻ hết sức thủ đoạn, càng lúc càng lộ rõ, không còn kiềm chế.
“Phu quân là yeu quái, ta yêu người cũng cần có biện pháp.” Bạch Ngôn Lê không giả ngu nữa, siết chặt nắm tay, “Đây không phải diễn cũng không phải âm mưu.
Ta chỉ bất đắc dĩ, thật sự không có cách nào khác.”
“Nói đến là hùng hồn.” Thương Phạt đứng dậy, vòng qua chiếc ghế chắn giữa.
Hắn đến gần Bạch Ngôn Lê đến mức buộc y phải lui về phía sau, nhưng vẫn không tránh được bàn tay hắn vươn ra, tóm lấy cằm, ép y ngước lên, “Nghe cho rõ mà cũng nhớ cho kỹ lời ta nói sau đây.
Ta không cần biết ngươi nghĩ gì, có phải muốn lợi dụng quyền lực của ta để làm gì cho con người hay không, những chuyện này ta không thèm để ý.
Người hay không phải người, yêu quái hay không phải yêu quái, Hoang Phục đối với ta cùng lắm chỉ là một cái sân chơi nho nhỏ.
Nếu ngươi thật sự là một kẻ vô dụng, không làm nổi chuyện gì thì cũng rất vô vị….”
Dừng trong chốc lát, ngón tay Thương Phạt lại đè lên môi y, ngạo nghễ nói, “Là bạn lữ của ta ngày nào, ta có thể bảo vệ ngươi ngày đó.
Ngươi có một sợi tơ hồng để bám víu, ngươi phải nhớ đó là do ta ban cho.
Nếu ngươi muốn sống tiếp chơi tiếp, thì phải lấy lòng ta, biết chưa?”
*Lời editor: Thề là tôi thích Thương Phạt ứ thể tả.
Bạn đã thấy anh công nào biết chiều vợ mà dạy vợ như thế này chưa? Chiều là chiều tới nơi mà dạy là dạy tới chốn..