Đọc truyện Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu – Chương 39: Tâm Tư
Yêu quái kia dẫn Bạch Ngôn Lê đến một căn nhà lớn bên cạnh phủ thành chủ.
Y quan sát cẩn thận bốn phía, trông thấy vô số cảnh vệ bán yêu đang bị giam trong lồng sắt bên ngoài trơi.
Yêu quái có cặp mắt xanh nói thành chủ đã chết, trong lòng y rất nuối tiếc, bởi vì một con người có khả năng quản lý nhiều yêu quái và bán yêu, khiến tất cả bọn họ vâng theo mệnh lệnh, y cả thấy người đó hẳn rất phi thường, cũng từng mong ước có một lân gặp mặt.
“Đừng có ủ mưu.” Yêu quái đi đằng trước bất chợt lên tiếng.
Bạch Ngôn Lê sửng sốt, ngơ ngác nhìn lưng đối phương.
“Thấy cái gì cũng xem như không thấy, càng không nên có ý nghĩ to gan.”
“….” Có lẽ vẻ bi thương trên mặt y quá lộ liễu rồi.
Bạch Ngôn Lê cúi đầu tự dặn bản thân, yêu quái là yêu quái, có năng lực gì chẳng ai biết được, đi bên cạnh chúng thì phải cẩn thận tư lơi nói đến hành động.
“Ta đã thấy nhiều con người ngu dốt, sau khi thành bị phá còn muốn phản kháng đến cùng, để rồi mất mạng một cách ngớ ngẩn.
Thậm chí còn có đám đứng xếp hàng, cắt cổ tự sát.
Ta xem ngươi là đứa thông minh, ngươi cũng nên thông minh một chút, kéo dài hơi tàn còn hơn không sống nổi, đúng không?”
Yêu quái kia vẫn quay lưng về phía y, giọng nói hết sức lạnh lùng.
Bạch Ngôn Lê bước chậm, không dám nghĩ, chỉ sợ sệt đáp một câu “Vâng.”
Yêu quái không lên tiếng nữa, mãi đến khi vào trong mới giao y cho một tên khác.
Bạch Ngôn Lê lấy mảnh lá liễu kia ra làm giấy giới thiệu.
Yêu quái tiếp nhận không nói thêm gì, sai hai thuộc hạ đằng sau tiến lên dẫn y đi.
Bị chuyển qua tay hết kẻ này đến kẻ khác, Bạch Ngôn Lê rời khỏi căn nhà, đi qua ngõ hẻm, đến một nơi khá xa.
“Vào đi.” Cánh cửa mở ra, một yêu quái đứng canh bên ngoài, còn một tên dẫn y vào trong.
Bạch Ngôn Lê không dám nhìn nhiều, cúi đầu đi vào, khóe mắt liếc thấy trong sân còn hơn trăm người nữa đang đứng chờ.
Những người này đều có chung đặc điểm, là nam, và dung mạo khá đẹp mắt.
Chuyện này rõ kỳ lạ.
Trước nay yêu quái chưa bao giờ để ý đến dung mạo của con người.
Bạch Ngôn Lê nghĩ có chuyện gì mà phải dựa vào cái mặt chứ? Yêu quái thuộc hạ kia còn chẳng buồn liếc y một cái, chỉ hất hàm ra lệnh, “Tắm rửa sạch sẽ, sau đó thay y phục rồi lĩnh thẻ bài.”
“Vâng.” Làm quần quật mấy ngày, không ngờ lại được tắm rửa.
Bạch Ngôn Lê chui vào bồn nước ấm, không nhịn được mà thở dài khoan khoái.
Yêu quái kia đã đi ra, y bắt đầu lấy tay vớt nước, kì cọ bản thân.
Khi được ở một mình, vẻ khúm núm biến mất, sắc mặt y dần trở nên lạnh lùng.
Lúc trước, khi đi ngang phủ thành chủ, y có thái độ như thế đúng là có phần do không kiềm chế được, nhưng chủ yếu vẫn là cố tình để lộ ra..
Thân là con người, thấy cảnh tượng bi thương của vị thành chủ mà người người ngưỡng mộ, nếu bảo y không nghĩ ngợi gì quá kỳ lạ, như thế sẽ khiến yêu quái kia hoài nghi.
Sau khi thành bị phá, Bạch Ngôn Lê đã quan sát tỉ mỉ lũ yêu quái này, phát hiện tâm tư ý nghĩ của chúng không khác con người là bao.
Nếu bản thân phạm sai lầm khiến chúng nghi ngờ mảy may thì tính mạng không thể giữ được.
Yêu quái kia dù mở miệng nhắc nhở nhưng thật ra lại khá yên tâm về y.
Dù sao cũng không giống như những người được chọn đến, cơ hội này là y tự giành về.
Không dám ngâm nước quá lâu, sau khi tắm xong, y nhanh nhẹn thay quần áo đã được chuẩn bị sẵn.
Lúc khom lưng xỏ giày, y thấy có chút buồn cười, nghĩ bụng nếu mình mất công đến đây, tự rửa sạch xong nằm lên bàn tiệc cho chúng cắt ra ăn thịt thì rõ oan uổng.
Trong khoảng sân không quá lớn, những con người mặc đồ trắng trắng giống y đang đứng xếp hai hàng.
Bạch Ngôn Lê ra khỏi cửa, yêu quái đứng ngoài gật đầu.
Bạch Ngôn Lê theo gã sang phòng bên ký tên của mình.
Yêu quái ngồi bên kia bàn đứng dậy, khẽ chạm vào cổ tay y.
Một cái khóa sắt xuất hiện.
“Thay cái này.” Lấy ra một xích nhỏ, yêu quái kia lại ngồi về.
Bạch Ngôn Lê ngoan ngoãn đeo xích lên, tìm thấy trên đó có một miếng thẻ bán trong suốt.
Giống thẻ lúc trước, nó có đánh dấu và ghi số, nhưng nhẹ hơn nhiều, ít nhất mặc quần áo vào là che chắn được.
“Đi thôi.” Lĩnh xong thẻ bài, yêu quái dẫn y ra.
Bạch Ngôn Lê vừa ngơ ngác vừa bất an, cuống cuồng theo sau.
“Xếp vào hàng bên kia, sẽ có người dạy ngươi.” Nói xong câu này, gã cũng bỏ đi luôn.
Bạch Ngôn Lê đứng vào hàng bên phải, quan sát bảy tám yêu quái canh giữ trong sân.
Giống như những kẻ y thấy lúc trước, bọn họ mặc trang phục giống nhau, bên hông đeo vũ khí.
Mũi gai nhọn màu đen kia có độ dài giống như thanh kiếm, Bạch Ngôn Lê tin chắc nó được chế tạo đặc biệt.
Tối hôm ấy, bán yêu phản kháng kia bị đâm một nhát duy nhất liền không thể cử động, rõ ràng không phải vũ khí thông thường.
Nếu như y lấy được….!
Không dám dừng mắt trên kẻ nào quá lâu, y cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình.
“Mới tới à?” Nam nhân đứng trước quay lại hỏi.
Bạch Ngôn Lê liếc nhìn quanh, xác định gã đang nói với mình thì “Ừ” một tiếng đáp lại.
“Lát nữa đừng lên tiếng.”
“Chúng ta chuẩn bị….” Trong hàng cũng có mấy người khác xì xào, đám yêu quái đúng cách khá xa cũng không buồn quản.
Vì thế, Bạch Ngôn Lê tiến gần hơn một bước, “Đi đâu vậy?”
“Đến nơi cần đến thôi.” Nam nhân chủ động bắt chuyện kia lại trả lời một cách mơ hồ.
Bạch Ngôn Lê nở nụ cười, nụ cười cứng ngắc, tiếp tục dò hỏi, “Không phải chúng sẽ ăn thịt chúng ta chứ?”
“Không đâu, chúng ta không phải trẻ con tám tuổi.”
Nghe lời này, Bạch Ngôn Lê xám mặt.
Nam nhân kia đại khái cảm thấy mình lỡ miệng, thấp giọng nói, “Nhưng mà cũng không khác ăn thịt là bao.”
“Cái gì?”
“Không có gì.
Bọn chúng muốn ăn thịt chúng ta thì trước hết cũng phải vỗ béo đã.
Nói chung ngươi chẳng dám nhớ lại đâu.”
“….” Y còn định hỏi tiếp nhưng lũ yêu quái trong sân bắt đầu di chuyển.
Bạch Ngôn Lê hoang mang đứng về chỗ.
Sau lưng y vẫn còn vài người khác tiếp tục xếp vào hàng.
Đoàn người bắt đầi di chuyển.
Lũ yêu quái trông coi không cho phép bọn họ nói chuyện nữa, y đành phải mở to mắt nhìn nam nhân phía trước, trong lòng có chút sợ hãi.
Người này nói lấp lửng như vậy thà không nói còn đỡ lo hơn.
Đi chưa đầy hai phút, họ đã tới một gian nhà khác.
Ba người một lần lượt đi vào.
Bạch Ngôn Lê vào cùng nhóm với cái tên không giữ mồm giữ miệng kia.
Nhưng đây không phải thời điểm để hỏi han.
Căn phòng này khác trước, có mấy chục yêu quái đứng canh, nhìn chằm chằm đám người bằng con mắt không chút cảm tình.
Bạch Ngôn Lê không nghi ngờ gì, chỉ cần mình lớn tiếng chút thôi là một giây sau, đầu sẽ lìa khỏi cổ.
Y hít sâu một hơi, trấn an bản thân.
Những người vào trước đều đi ra từ cửa khác.
Sauk hi xốc mành lên, y bước vào.
Đập vào mắt là những cái thùng trong suốt khổng lồ đặt giữa gian phòng.
Dưới đáy thùng có vô số ống dẫn.
Ba người vào ngay lúc trước vẫn còn đang ngồi bên bàn nhỏ, cắn răng chịu đau.
Cái ống trên cổ tay bọn họ ngọ ngoạy như sinh vật sống, đang hút máu ra từ cơ thể.
Hóa ra thứ chất lỏng màu đỏ chứa trong những cái thùng cao năm thước rộng ba thước kia đều là máu người?
Được hút trực tiếp ra từ cơ thể người sống.
Y hít sâu một hơi, bất giác lùi vài bước.
Nam nhân đứng xếp hàng trước y để ý thấy, lén kéo y một cái, đồng thời đánh mắt ra hiệu.
Trong phòng có khoảng 200 thùng đều đã gần đầy, chỉ trừ cái thùng ở giữa nhìn khá trống trải, hầu như không có gì trong đó.
Yêu quái hộ vệ đứng vây kín xung quanh thùng.
Y cắn răng dặn mình tỉnh táo.
Ba người trước y đã bắt đầu lảo đảo đứng lên.
Bạch Ngôn Lê lặng lẽ theo hai người còn lại ngồi xuống cạnh chiếc bàn, bắt chước bọn họ chìa tay ra.
“Ống tay áo.” Nam nhân bên trái khẽ nhắc.
Bạch Ngôn Lê nuốt nước bọt, vén tay áo lên.
Ba cái ống từ trên cao ngóc đầu lên như bầy rắn.
Thấy ba người bọn họ đã yên vị, chúng từ từ bò xuống.
Bạch Ngôn Lê nghiêng đầu không dám nhìn.
Đến khi cảm nhận thấy cái ông đang đến gần, y mới gắng ép mình quay sang.
Đầu ống nhìn có vẻ nhẵn nhụi, nhưng khi chạm vào da hắn, nó bỗng ngoác ra, mọc thêm một hàm răng sắc bén nhọn hoắt như nanh sói, không hề ngừng lại, ngoạm một miếng vào cổ tay y.
“A…” Y khẽ rên lên, nhưng vì người đi trước dặn không được lên tiếng nên y chỉ có thể nhìn chằm chằm cái ống quấn vào tay.
Cái ống đó như một kẻ đói khát lâu ngày tìm được nguồn nước, tham lap rút máu trong cơ thể mình.
Bạch Ngôn Lê chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn máu mình truyền từ cổ tay qua cái ống, vào trong thùng lớn trong suốt kia.
Đau không khó nhịn, cái khó nhịn là nỗi sợ trong lòng.
Y nhìn chằm chằm đầu ống đang ngoạm vào thịt, tự hỏi không biết thứ này có hút khô mình hay không.
Cũng may, hai phút sau, cái ống nhả ra, chậm rãi rụt về.
Bạch Ngôn Lê nhìn vết thương ghê rợn, cảm thấy hút thêm lần nữa chắc mình sẽ mất mạng.
Yêu quái bên cạnh đi tới, cái miệng lớn đến quỷ dị bỗng ngoác ra.
Cùng lúc đó, đầu lưỡi dài chừng một cánh tay loài ngươi màu hồng nhạt vươn ra lẫn cùng nước bọt lầy nhầy.
“….” Gắng không kêu bột tiếng, nhìn đầu lưỡi kia thò xuống, Bạch Ngôn Lê bất giác muốn đứng bật dậy chạy trốn.
Tiếc rằng yêu quái kia phản ứng nhanh hơn, lưỡi liếm qua vết thương của y rồi rụt về.
Xong xuôi, gã quay người đi vào vị trí cũ.
Bạch Ngôn Lê đứng dậy, cùng hai người còn lại ra ngoài.
“Vết thương lành rồi….” Ra khỏi cửa, y mới phát hiện vết thương rộng ngoác trên tay đã khép lại, máu cũng không chảy nữa.
“Nếu không thì đêm nay chúng ta sẽ chẳng sống nổi.” Nam nhân chào hỏi y ban nãy sắc mặt tái nhợt giải thích, “Ta tên Bất Thắng, ngươi tên gì?”
“Cái tên này….” Bạch Ngôn Lê suýt nữa phì cười, nói, “Ngôn Lê.”
“Sao, vẫn ổn chứ?” Nam nhân thân thiện hỏi han, nhưng mà trọng lượng cơ thể lại gần như dựa hẳn vào người y, “Lần đầu tiên ta sợ chết khiếp.
Ngươi giỏi thật đấy, nhìn không hoang mang tí nào.”
“Ai nói ta không hoảng?” Bạch Ngôn Lê nhìn ống tay áo còn chưa buông xuống, nhẹ giọng hỏi, “Đây là lần thứ mấy của ngươi rồi?”
“Ba.”
“Áo Thành rơi vào tay chúng mấy ngày?” Trong thời gian ngắn vậy đã hút máu tới ba lần.
“Yêu quái quản lý chúng ta nói bây giờ chưa tuyển được nhiều người.
Sau này đông hơn thì bảy ngày hút một lần là được.”
“Bọn họ cần máu làm gì?”
“Để uống chứ gì, nhưng chúng ta uống rượu thôi.” Cười khổ, gã chịu không nổi, đẩy đẩy vai Bạch Ngôn Lê,” “Mau đi ăn thôi, ta sắp lả rồi.”
“Hút máu thôi mà cũng bắt tắm rửa sạch sẽ thay quần áo là sao?” Báo hại y nghĩ lung ta lung tung.
“Thế trước khi ăn rau ngươi không rửa à?” Bất Thắng thở dài, “May là chúng ta có cái mặt dễ nhìn.”
“….”
Nhìn quanh mấy lượt, sau khi ra ngoài yêu quái không trông coi bọn họ nữa, Bất thắng mới chủ động dắt Bạch Ngôn Lê tới “nhà ăn”, nói nhỏ, “Lũ yêu quái này không uống máu nữ nhân, cũng không uống máu người già.”.