Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 185: Đáp Ứng


Đọc truyện Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu – Chương 185: Đáp Ứng


“Một kiếm kia mà còn chưa nghiêm túc?” Thương Phạt không cho là thật.

Hắn nghĩ Bạch Ngôn đã tung hết sức rồi, nếu không thì đâu thể chém đôi dòng nước.
“Ây da!” Ông lão nôn nóng vò đầu bứt tóc.
“Ý gia gia là.” Trong bóng tối, một giọng nói trầm ổn vang lên, “Trên người kẻ đó có khí tức của những người khác.”
“Huynh trưởng?” Thương Phạt giật mình kinh hãi, thu lại vẻ mặt cáu kỉnh, trở nên ngoan ngoãn khiêm nhường.
Thương Phù bước ra, gật đầu chào ông cụ.
Thương Phạt đứng thẳng lên, nghiêm túc như bé ngoan.
“Đệ không cảm nhận được à?”
“Không ạ.” Thương Phạt biến sắc, “Lẽ nào….”
“Không cảm nhận được cũng không có gì lạ.” Thương Phù kê ghế cho ông cụ.

Thật ra hắn cũng không nhận ra Bạch Ngôn có vấn đề, nhưng nếu tiếp xúc gần thì không chừng sẽ phát hiện được, chẳng qua thời gian hắn nói chuyện với Bạch Ngôn quá ngắn.

Còn đệ đệ ngu ngốc của hắn thì ở chung với người kia mỗi ngày, đáng lẽ phải nhận ra chút ít mới đúng.
Nhưng với tính cách của Thương Phạt, nhận ra mới lạ.
“Huynh trưởng.” Thương Phạt trầm mặt, “Ý hai người là….lẽ nào Bạch Ngôn vẫn chỉ là phân thân?”
Tuy khả năng này không lớn, nhưng gia gia nói trên người y có khí tức của kẻ khác, hắn không có cách giải thích nào ngoài cách này.
Cho nên Bạch Ngôn là phân thân? Chân thân vẫn đang ngủ ở nơi nào đó? Có thể ư?”
“Ý gia gia là.” Thương Phù ngoắc ngón tay, Thương Phạt vội ghé tới, “Trong thân thể Bạch Ngôn ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn.”
“Sức mạnh?” Thương Phạt nghĩ một hồi, nhớ đến câu Thương Tu Tự nói ban nãy, liên kết mọi thông tin mà vẫn chẳng hiểu gì.
“Y cũng không phải phân thân.” Ông cụ không rảnh giải thích, thở dài nói, “Mi ngủ với nó mà còn không biết nữa hả?”.

Đam Mỹ H Văn
“….” Thì đúng là hắn cũng ngủ với Bạch Ngôn Lê đầy lần ra mà có biết đâu.

Còn với Bạch Ngôn thì mới chỉ có đêm hôm ấy.

Mà con mẹ nó, lúc abcxyz thì bố ai để ý được?
“May là nó chỉ muốn yêu châu của mi!” Ông cụ chỉ tiếc mài sắt không thành thép.


Thương Phạt còn đang ghé tới vì ban nãy bị huynh trưởng gọi, giờ lại bị ông cụ giơ tay dúi dúi đầu, ghét bỏ nói, “Nó mà muốn cái mạng mi thì hôm nay mi còn đứng đây thoi thóp được hả?”
“Gia gia, rốt cuộc người đang nghi ngờ gì vậy?”
“Trước kế hoạch Hồng Nguyệt, thực lực của con người rất mạnh, có thể ký thác linh hồn và ký ức của mình vào đồ vật.” Ông lão âm u nói, “Cũng chính là phù khí mà Hạo Nguyệt đang sử dụng hiện nay.”
“Gia gia nghi ngờ có người còn sống thời Thượng Nguyên.” Thương Phù giải thích.
Thương Phạt nhíu mày, “Thời Thượng Nguyên?”
“Trước kế hoạch Hồng Nguyệt, con người không phải gia súc, họ sở hữu sức mạnh không thua kém yêu tộc chúng ta.”
“Tinh chủ Hạo Nguyệt đã nói với ta, sau khi thực thi kế Hoạch Hồng Nguyệt, những người tu chân đều bị phong ấn trong mộ.

Do suốt một thời gian dài không hấp thu được linh khí nên bọn họ chết già.”
“Đáng lẽ là thế.” Thương Phù trầm giọng nói, “Cho nên nếu trong thân thể người này chứa đựng sự tồn tại của con người thời Thượng Nguyên thì đệ nhất định phải cẩn thận.”
“Có người may mắn sống sót từ thời Thượng Nguyên hay sao?” Thương Phạt cau mày.

Thiên Cơ đã nói, trước khi kế hoạch bắt đầu, “kẻ điên” kia đã tạo ra những bí cảnh giả để lừa chín phần mười người mạnh trên lục địa tiến vào, còn những người khác bị phong ấn trong động phủ, trở thành cá nằm trong lưới.

Chẳng lẽ lại có người sống được tới hiện giờ?
“Đừng quan tâm xem họ dùng cách nào để sống sót.” Thương Phù lạnh lùng nói, “Có thể tồn tại đến tận hôm nay, thậm chí trốn ra được khỏi mộ đã đủ thấy kẻ đó lợi hại cỡ nào.”
“Gia gia đang lo cho mi đấy.” Ông cụ đứng ngồi không yên, phải bay lên không trung mới có thể xoa đầu Thương Phạt, “Không phải là tốt nhất.

Nhưng mà ta vẫn không ưng thằng nhóc kia đâu, chẳng xinh đẹp gì cả.”
Thương Phạt, “….”
“Mất một viên yêu châu, đệ sẽ phải sống như một con người bình thường.” Thương Phù đến cạnh hắn, nhẹ giọng hỏi, “Lúc đó đệ có oán hận không?”
Đang từ mây cao rơi xuống bùn, trong lúc chưa thể quen, có lẽ sẽ sinh lòng oán trách.
Hiện giờ, nhân lúc đôi bên tình cảm chưa sâu, lại gặp trở ngại lớn, đệ đệ nhà mình còn là đứa đầu óc nóng nảy, một khi đã máu đừng hỏi bố cháu là ai.

Đến khi bình ổn lại, có khi tình cảm của nó lại thay đổi, “Đệ có chắc mình sẽ không hối hận không?”
“….”
“Bây giờ đệ đuổi y đi, tộc Minh Hà có thể xem như không hay biết những hành động của họ.” Thương Phù thuyết phục, “Thế cũng đã là hết lòng giúp đỡ rồi.”
“Gia gia, huynh trưởng.” Thương Phạt gọi một tiếng rồi đứng thẳng dậy.
Thương Phù nhìn thấy đệ đệ nhà mình tươi cười.

Thương Phạt cười một cách nịnh nọt, “Mất một viên yêu châu, đệ vẫn còn một.

Gia gia và huynh trưởng chỉ có một viên mà vẫn lợi hại như thế, thì đệ cũng vậy.”
Tạm thời sẽ mất đi yêu lực khi hủy yêu châu, nhưng sâu trong máu thịt vẫn là huyết thống Huyền Xà.

Huynh trưởng cũng chỉ có một viên yêu châu, vậy mà từ đầu đến cuối hắn vẫn phải nơm nớp sợ sệt đấy thôi.

Trên đường bị ngăn lại, Thương Phạt không ngờ có ngày mình phải leo cửa sổ vào.
Vốn tưởng người kia đã ngủ say, khi hắn đến bên giường thì lại mở mắt.
“Ngươi không ngủ à?”
Bạch Ngôn ngồi dậy, trên mình vẫn khoác áo ngủ.
“Đến muộn quá.”
“Hả?” Bóng tối cũng không ngăn cản tầm mắt, Thương Phạt lên giường nằm dài.
Bạch Ngôn có chút sốt sắng, đẩy hắn một cái, “Sao ngươi lại lên đây?”
“Ta không lên giường thì tìm ngươi làm gì?” Thương Phạt cố ý nói cho y hiểu lầm, “Ngươi bảo ta đến muộn, tức là biết ta sẽ đến sao?”
“Đoán được.”
“Hiểu ta vậy ư?”
“Đã gặp các trưởng bối à?” Bạch Ngôn dò hỏi.
Thương Phạt nhíu mày ngồi thẳng dậy, đối mặt với y, “Cái gì ngươi cũng đoán được?”
“Dù bọn họ bỏ mặc ngươi.” Bạch Ngôn thấp giọng, “Nhưng cũng rất lo cho ngươi.”
“Phải.” Thương Phạt nhún vai, “Bọn họ sợ ta đánh không lại ngươi.”
Bạch Ngôn sửng sốt, không ngờ hắn nói thẳng ra như thế.
“Làm sao?” Thương Phạt bật cười, “Ngươi cũng nghĩ thế à?”
“Nếu là phân thân.” Bạch Ngôn nghiêm túc đáp, “Ngươi bùng nổ năng lượng nguyên huyết thì vẫn đánh thắng.”
“Còn ngươi thì sao?” Thương Phạt vươn tay ra.
Bạch ngôn định trốn theo bản năng, nhưng mới lui một chút đã dừng lại, “Ngươi được.”
Thương Phạt ấn người vào lòng, Bạch Ngôn đành phải ngồi lên đùi hắn.
“Ngươi nói không được, tức là ta đánh không thắng được ngươi?”
“Ừ.”

“Huynh trưởng ta thì sao?” Thương Phạt hiếu kỳ.
“Chưa thử.”
“Gia gia ta thì sao?”
Bạch Ngôn ngẫm nghĩ rồi đáp, “Ta đánh không lại.”
“Ngươi còn phải nghĩ nữa?” Thương Phạt học chiêu gõ đầu của gia gia, “Sau này có gặp nhau trong nhà, ngươi so chiêu với gia gia cũng được, nhưng với huynh trưởng thì phải cẩn thận.”
Bạch Ngôn ngửa mặt nằm im, một người một yêu chen trên giường hẹp, gian phòng tối tăm, bọn họ nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ, gần như thì thầm.
“Sao ngươi sợ huynh trưởng như vậy?” Bạch Ngôn thắc mắc, “Không phải gia gia ngươi mạnh hơn sao?”
“Huynh trưởng hơn ta một ngàn tuổi.” Thương Phạt thở dài, “Từ khi ta ra đời, đều là huynh ấy nuôi dạy ta.”
“…” Chẳng trách hắn sợ Thương Phù như chuột nhắt thấy mèo, “Ít khi nghe ngươi nói đến phụ thân.”
Phụ thân của Thương Phạt chính là gia chủ yêu phủ, đồng thời là tộc trưởng tộc Huyền Xà.
“Ta cũng ít khi gặp ông ấy.”
“Mẹ ngươi thì sao?”
“Sau khi sinh ta ra, thân thể bà ấy rất yếu, vẫn còn đang ngủ say.”
“Ngươi chưa từng gặp à?” Bạch Ngôn kinh ngạc.
“Chưa.” Thương Phạt nhớ lại chuyện hồi nhỏ, “Bà ấy ngủ ở nơi sâu nhất trong Minh Hà.

Ta đã từng lén chuồn vào xem bà ấy, nhưng suýt chút nữa bị phụ thân đánh chết.”
“Phụ thân ngươi vẫn luôn ở cạnh mẫu thân ngươi sao?”
Thương Phạt không nói, bỗng cúi đầu nhìn đăm đăm vào mắt Bạch Ngôn.
Người kia có chút bối rối, “Sao vậy?”
“Không phải phụ thân ngươi và mẫu thân ngươi.” Thương Phạt sửa lời, “Là phụ thân và mẫu thân.”
“….Vâng.” Bạch Ngôn ngoan ngoãn gật đầu.
Thương Phạt hài lòng, trả lời y, “Đại khái vậy.”
“Nhưng mà, dù huynh trưởng nuôi lớn ngươi.” Bạch Ngôn nghiêm túc nói, “Hắn cũng không thể thô lỗ như thế, nói một lời không vừa ý đã ra tay đánh ngươi.”
Thương Phạt cười lớn, “Vậy thì sau này ngươi bảo vệ ta.”
“Được.”
“Bây giờ.” Ôm người vào lòng, Thương Phạt kéo chăn đắp cho cả hai, ngáp dài, “Ngủ đi thôi.”
Bạch Ngôn nằm nép bên cạnh, nghiêng người nhìn hắn, “Chúng ta phải ở đây bao lâu?”
“Điều kiện thứ ba?”
“Ta đáp ứng.” Bạch Ngôn trả lời rành mạch.
Thương Phạt vội quay đầu lại.

Hắn cứ tưởng y còn phải suy nghĩ thêm mấy ngày, không ngờ lại quả quyết như thế, “Ngươi nghĩ xong rồi sao?”
“Nghĩ xong rồi.” Bạch Ngôn duỗi tay ra, chạm vào tay hắn dưới tấm chăn.
Thương Phạt đã nắm lấy trước khi y thu về, “Ngươi thật sự từ bỏ được sao?”

“Mục tiêu lớn nhất đời ta là mở ra Quy Vô, phá hủy trụ trời.” Bạch Ngôn bình tĩnh nói, “Để đạt được điều đó, toàn bộ Hạo Nguyệt đều có thể hy sinh, huống chi chỉ là một mình ta rời đi.”
Thương Phạt trầm mặc.
“Nhưng mà…” Bạch Ngôn lại gần, Thương Phạt có thể nhận thấy y đang tìm cách lấy lòng, “Ngươi có thể cho ta nửa năm không?”
“Hả?”
“Thế giới xoay chuyển đột ngột như thế.” Bạch Ngôn khổ sở nói, “Ta cũng không thể nói bỏ là bỏ ngay được, chỉ cần nửa năm thôi.”
“Được…” Thương Phạt nhẹ giọng, “Ta sẽ cùng ngươi.”
“Vâng.”
“Ngủ đi.”
“Chúng ta còn ở nhà mấy ngày nữa?” Bạch Ngôn khẽ giật cánh tay.
Thương Phạt nghe y nói chữ “nhà”, khóe miệng cong lên, “Nửa tháng.

Ta mang ngươi đi dạo trong tộc.”
“Được.” Bạc Ngôn đáp, sau đó lại hơi lúng túng.
Thương Phạt nhắm mắt lại, đặt một tay choàng qua eo người kia.

Dưới Minh Hà không chỉ có yêu phủ mà là cả một thế giới.
Có đường phố, thành trấn, thậm chí có đồng cỏ, sông hồ.
Bạch Ngôn cùng Thương Phạt đi lang thang khắp nơi, thử vô số trò dân gian mới mẻ.

Y phát hiện ra khái niệm về thời gian của mình càng lúc càng mơ hồ.
Mà tệ hơn cả là….!Y cúi đầu nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình.
“Ta đang nói với ngươi đấy.” Thương Phạt gọi vài tiếng mà y không đáp, chỉ có thể đẩy y mấy cái.
Bạch Ngôn sực tỉnh, “Ngươi nói gì cơ?”
“Ta bảo ngày mai dẫn ngươi đi leo núi.” Thương Phạt vô cùng hứng khởi lên kế hoạch, “Ngươi bảo chưa ăn cá Minh Hà? Ngày kia chúng ta đi câu cá.”
“Ừ.”
“Hay thôi không lên trên nữa?” Thấy y ngẩn người ra, Thương Phạt cố tình nói.
Bạch Ngôn đang thất thần, ừ một tiếng xong mới giật mình ngẩng lên, “Ngươi nói cái gì?”
“Không tệ.” Thương Phạt cười rất khó coi, “Vẫn còn biết sợ cơ đấy.”
“Xin lỗi.” Thấy hắn bức, Bạch Ngôn liền chủ động nắm tay.
Thương Phạt hơi sửng sốt, nhìn người đang tái mặt cầm lấy tay hắn.
Nếu hắn không lầm, sau lần “tâm sự” đêm trước, Bạch Ngôn đã thân mật với hắn hơn.
“Ngươi đang nghĩ gì?” Thương Phạt chủ động hỏi.
Bạch Ngôn nhìn quanh, mẫn cảm nói, “Hình như thời gian dưới Minh Hà không giống bên ngoài.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.