Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 178: Cảnh Cáo


Đọc truyện Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu – Chương 178: Cảnh Cáo


Bạch Ngôn vẫn đứng yên đó.
Thương Phạt ung dung chờ, cuối cùng y vẫn cắn răng đi tới.
Thương Phạt nhìn cái bộ dạng hùng hồn quyết tử cho tổ quốc quyết sinh của y mà buồn cười, cũng lại có chút chua xót.
“Ngươi?” Bạch Ngôn kinh ngạc thốt lên, còn định phản kháng theo bản năng.
Thương Phạt kéo cổ tay, ném y lên giường rồi vươn mình đè lên trên, nhưng đã nhanh chóng lăn sang bên cạnh trước khi Bạch Ngôn kịp vùng vẫy.
Bạch Ngôn thở hồng hộc, thấy hắn không làm gì nữa mới cẩn thận dè chừng, nhích ra xa một chút.
“Ngươi mà còn nhích nữa.” Thương Phạt nằm rìa ngoài, không quay đầu nhìn y, “Có khi ta không nhịn nữa đâu.”
“….” Nếu có thể, Bạch Ngôn chỉ muốn dán cả người vào vách tường.
“Sau này chúng ta còn phải sống bên nhau rất lâu.” Nằm ngửa mặt, Thương Phạt lơ đãng nhìn trần nhà, thở dài, “Không cần thiết phải làm cho mọi thứ khó chịu hơn.”
Lúc cao hứng, hắn cũng nghĩ tới chuyện cưỡng ép đối phương, nhất là khi Bạch Ngôn luôn tỏ vẻ xa lánh, nhìn hắn bằng con mắt cao cao tại thượng.

Nhưng đến lúc thật sự đè y dưới thân, thấy sự kháng cự mãnh liệt trong mắt y, hắn cảm thấy thật nhàm chán.
Việc gì phải bắt nạt một kẻ mất trí nhớ, lôi được Bạch Ngôn Lê về rồi tính sổ một thể sau.
“…” Bạch Ngôn bớt căng thẳng nhưng không đáp lời.
Thương Phạt lặng lẽ quay sang, thấy y gồng cứng người như khúc gỗ, hai tay nghiêm chỉnh đặt trên ngưc, rõ ràng đang kiên quyết bảo vệ trinh tiết.

Xem ra cái câu thực hiện nghĩa vụ của bạn lữ kia khiến y sợ thật rồi.
Nhưng nói đến đây, Thương Phạt lại mở miệng, như thể đang trò chuyện bâng quơ, “Bản thể của ngươi lớn chừng nào?”
“Cái gì?” Bạch Ngôn hơi quay mặt sang.
Thương Phạt thấy y đề phòng mình, chỉ khẽ lắc đầu, “Bao nhiêu tuổi?”
“…” Không đoán được hắn đang nghĩ gì, Bạch Ngôn nửa chữ cũng không dám nói.
“Ta hỏi ngươi bao nhiêu tuổi.”
“Không nhớ rõ.”
“Hả?” Hơi cao giọng, Thương Phạt không nhìn y nữa, hy vọng y có thể bình tĩnh hơn một chút.
“Phần lớn thời gian đều ngủ say, sau trăm tuổi thì không ghi nhớ tuổi tác.”
“Ừ.” Thương Phạt nằm cạnh y.

Chủ quán trọ đã gấp chăn gọn ghẽ dưới chân giường, nhưng một người một yêu nằm chung không thấy lạnh.

Ban ngày giương cung bạt kiếm, quan hệ khá kém nhưng ban đêm lại chung một giường, tương đối hòa thuận, thật là diệu kỳ.
“…”
Đợi một lúc không ai lên tiếng tiếp, Thương Phạt chỉ đành chủ động, “Lúc ngươi ngủ say thì phân thân hoạt động à?”
“Ừ.”
“Ngươi từng có mấy phân thân?”
“….”
Nghiêng người sang, Thương Phạt chống một tay lên má, vẻ mặt lười biếng, “Không thể nói sao?”
Bạch Ngôn đang nằm ngửa, hơi liếc sang hắn, thấy vị yêu quái này không còn hung hãn như hồi chiều, mà rất ôn hòa, nhìn y chăm chú, giọng điệu cũng thoải mái thảnh thơi.
Cứ như đang nói đôi câu chuyện phiếm.
Từ khi nào y lại cần một yêu quái quan tâm hỏi han? Bạch Ngôn nhíu mày, cảm thấy lần này mình ngủ lâu quá rồi.

Sau khi tỉnh lại, y còn ở trong cung điện, xem lại những hình ảnh được ghi trên thánh khí, đầu óc chưa tỉnh táo hẳn.
“Ba cái.”
“Bạch Ngôn Lê là phân thân thứ ba của ngươi?” Thương Phạt rất biết ý, giữ khoảng cách với y.
Bạch Ngôn gật đầu.

“Sao lại tạo ra phân thân?”
“Không tìm được Thiên Xu thích hợp.” Bạch Ngôn mím môi, “Hoặc là khi kế hoạch tiến vào thời khắc quan trọng.”
Sắp xếp ngàn năm, luôn có những thời điểm trọng yếu.

Những lúc như thế phải tự thân ra trận.
“Hai phân thân trước kia của ngươi là ai?”
“Khi bọn họ xuất hiện.” Bạch Ngôn bị hắn nhìn đến không thoải mái, bèn ngiêng đầu đi nơi khác, “Ngươi còn chưa ra đời.”
Ý là hỏi cũng như không.
Thương Phạt nhún vai, thật ra cái hắn muốn biết chỉ là, “Hai phân thân kia của ngươi có từng chấp hành nhiệm vụ chó má nào không?”
“Cái gì?” Bạch Ngôn hơi sửng sốt, quay sang.
Thương Phạt mặt không cảm xúc, “Bọn họ có từng lên giường với người, yêu quái hay bán yêu nào khác không?”
“…”
“Có hay không?”
“Có quan trọng không?” Bạch Ngôn có chút bối rối.
“Trả lời câu hỏi của ta.” Vẻ mặt Thương Phật rất nghiêm túc.
“….Không.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Ồ.” Lúc đầu hỏi chuyện chỉ như hỏi bâng quơ, sau khi có được đáp án, Thương Phạt mới tỏ vẻ chú ý.

Hắn thở dài nhẹ nhõm, nằm thẳng ra.
Bạch Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn.
Thương Phạt cảm nhận được ánh mắt của y, “Có gì thì nói đi.”
“Tại sao lại đi Hoang Phục?”
Phải rồi, ban ngày hắn có nói sẽ đi Hoang Phục.
Thương Phạt ngáp một cái, do ban ngày quá mức mệt mỏi, tâm trạng rung động, lại còn căng thẳng đề phòng.

Lúc tiến vào Hạo Nguyệt thành, nhìn hắn như thể ngôn cuồng không kiêng nể, thực chất chẳng dám thả lỏng một giây.
“Chúng ta đã kết khế ước ở Hoang Phục.” Thương Phạt trầm giọng.
“Hả?”
“Quay về chỗ cũ.”
“Ta cảm thấy làm thế rất vô nghĩa.”
“Cứ phải có ý nghĩa thì mới làm à?”
“….”
“Ta mệt mỏi rồi.” Thương Phạt hơi nhích vào trong, duỗi dài cánh tay ôm lấy y.
Bạch Ngôn giãy giụa một chút.

Thấy khí tức của y thay đổi, Thương Phạt nhân trước khi y động thủ, bèn nghiêm túc hỏi, “Ngươi có đúng là thủ lĩnh của Hạo Nguyệt không đấy?”
Bạch Ngôn sửng sốt, “Cái gì?”
“Ngươi đã đồng ý với điều kiện của ta, chúng ta sẽ ký lại khế ước, ngươi cũng hoàn thành nghĩa vụ của thê lữ.”
“Ngươi không cần nhắc đi nhắc lại.”
“Nếu đồng ý.” Thương Phạt khó chịu, “Sao ngươi cứ nhăn nhó làm gì?”
Ôm một chút mà còn phải dùng sức ngăn y vùng vẫy, chẳng lẽ lúc lên giường phải đánh nhau một trận?
“Ngươi không ôm ta cũng ngủ được.” Bạch Ngôn không quen gần gũi với người khác.

“Ta đã rất để tâm đến tâm trạng của ngươi rồi.” Thương Phạt kiên nhẫn nói, “Ngươi đừng tự chuốc thêm bực dọc.”
Bạch Ngôn nằm im, cánh tay choàng qua lung lại siết chặt.

Mũi khẽ cọ vào lồng ngưc Thương Phạt, y lập tức phản ứng, lùi ra sau.
Thương Phạt tức giận nói, “Ngủ đi!”
“…” Bạch Ngôn mở to mắt, hít thở đầy mùi yêu khí, làm sao ngủ cho nổi! Nằm nghiên cũng không thoải mái, nhưng cánh tay đằng sau như gông cùm, y muốn lùi ra cũng không được.

Bất đắc dĩ, y không có gì làm, đành phải chăm chú nhìn đối phương.

Lúc này, hắn đã không còn vẻ ngang ngược ngông cuồng như ban ngày.

Những đường nét khi ngủ nhu hòa hơn một chút, nhìn gần…..còn rất đẹp trai.
Cho nên phân thân của y cũng vì si mê sắc đẹp này mới phạm sai lầm sao?
“Ngươi mới nói có một điều kiện.”
“….”
“Còn hai điều kiện nữa thì sao?”
Thương Phạt mở mắt ra, đôi đồng tử trong veo, chẳng hề có chút buồn ngủ nào.
Bạch Ngôn biết hắn vẫn tỉnh, lặp lại, “Hai điều kiện kia là gì?”
“Cứ hoàn thành cái thứ nhất đã.” Thương Phạt cảm nhận được hơi thở của y, liền bổ sung, “Không phải những chuyện ngươi không làm được.”
“Mất một viên yêu châu có thể sẽ chết.” Bạch Ngôn chẳng hiểu xuất phát từ mục đích gì mà lại nói một câu như thế.
Thương Phạt “Ừ” một tiếng, “Ngươi lo cho ta à?”
“Ngươi không sợ sao?”
“Không chết được.” Vì hai người giống nhau như đúc, tuy điệu bộ vẫn có đôi điểm khác biệt, nhưng Thương Phạt vẫn vô thức đưa tay ra.
Bạch Ngôn khép mắt, để ngón tay Huyền Xà lướt qua bờ mi, dừng lại dưới cằm mình.
Thương Phạt thấp giọng, “Đã nghe đến kẻ thức tỉnh nguyên huyết bao giờ chưa?”
“Biến chủng?” Bạch Ngôn kinh ngạc.
Thương Phạt gãi cằm y, thấy thân thể y cứng đờ, ngạc nhiên hỏi, “Ngươi biết à?”
“Ngươi là biến chủng?” Bạch Ngôn lớn tiếng, giật mình định ngồi bật dậy, nhưng bàn tay sau lưng còn đó, khống chế động tác của y.
“Phải.”
“Ngươi hóa ra…” Bạch Ngôn Lê lại vùng vẫy, lần này Thương Phạt thả tay ra.

Y ngồi dây, ánh mắt nhìn hắn không dám tin, “Minh Hà vậy mà lại sinh ra một biến chủng?”
“Thì sao?” Thương Phạt cũng ngồi dậy theo.
“Chẳng trách…..” Trừ những gia tộc có huyết thống yêu thần tinh khiết nhất ở Đế Kỳ, rất ít yêu quái biết đến tiểu Huyền Xà mới hơn sáu mươi tuổi này.

Trước kia, Minh Hà vốn đã rất trầm lặng, giờ xem ra bọn họ cố tình che giấu.
Bên ngoài thì giấu sự tồn tại của Thương Phạt, bên trong thì giấu chuyện hắn là kẻ thức tỉnh nguyên huyết.
“Định nói gì?”
“Các trưởng bối của ngươi đồng ý để ngươi mở Quy Vô?” Nếu có hai viên yêu châu, vỡ một viên sẽ không chết nhưng nguyên huyết cũng tan theo, Thương Phạt về sau chỉ còn là một con cháu yêu thần bình thường.

Hơn nữa, yêu châu vỡ nát, thân thể hắn cũng bị thương tổn, yêu lực tu luyện trước nay đều mất hết.
“Đã nói rồi.” Thương Phạt nhún vai, “Miễn là ta vui vẻ, sau này không hối hận.”

“….” Bạch Ngôn cúi đầu trầm tư.
Thương Phạt nghiêng đầu dò hỏi, “Sao ngươi biết đến kẻ thức tỉnh nguyên huyết?”
“Trong bốn nhà con cháu yêu thần, vì sao Ứng Long lại thống trị đại lục? Bạch Ngôn tự hỏi tự đáp, “Chẳng phải vì trong tộc của họ từng xuất hiện một vị biến chủng hay sao?”
“Ngươi biết nhiều nhỉ.” Thương Phạt sực nhớ ra, “Nói ta nghe, vị đang hợp tác với các ngươi là người nhà nào?”
“….”
“Ngươi phải nhớ rõ.” Thương Phạt nhắc nhở, “Sau này ai mới là người nhà của ngươi.”
“Không nói được.” Bạch Ngôn thẳng thắn từ chối.
Vì phản ứng này, Thương Phạt nổi giận, giật chăn dưới cuối giường, cuộn quanh người mình.
Bạch Ngôn ngồi nhìn hắn, thấy hắn chỉ đắp cho mình mình.

Y liếm đôi môi khô khốc, định xuống giường.
Thương Phạt trừng mắt, hung ác nói, “Ngươi xuống thử xem?”
“…” Bạch Ngôn lại lặng lẽ nằm về chỗ cũ.
Cuộc nói chuyện kết thúc trong không vui.
Thương Phạt nhắm mắt, chẳng bao lâu sau thì hít thở đều đều.
Bạch Ngôn cũng khép mắt, tựa như ngủ say, nhưng hai canh giờ sau, y lại mở mắt ra.
Một mảnh giấy trắng hình con bướm nhỏ từ cửa sổ bay vào, vòng vòng quanh chiếc bàn rồi bay về phía giường lớn.
Bạch Ngôn vươn tay, con bướm đậu lên ngón tay y.
Y vừa định mở giấy ra xem nội dung bên trong thì yêu quái có vẻ đã ngủ say bên cạnh bỗng ấn tay y về, một lần nữa đè y dưới thân.
Thương Phạt cướp mảnh giấy, bực mình nói, “Xong chưa?
“…” Hết lần này đến lần khác bị đè, Bạch Ngôn đã bình tĩnh chấp nhận rồi, không giãy giụa nữa, mặc kệ Thương Phạt nổi nóng.
“Mẹ nó!” Ngồi hẳn lên đùi y, Thương Phạt nhăn chặt lông mày, “Thứ quỷ gì đây?”
Trên mảnh giấy trắng trơn, không có một chữ.
“Trả cho ta.” Bạch Ngôn vươn tay.
Thương Phạt nhếch môi, thẳng tay xé nát mảnh giấy, quăng nó xuống giường.
“Ngươi….”
“Ta không đọc được thì ngươi cũng khỏi đọc.” Nghiêng người nằm xuống, Thương Phạt quay lưng về phía y.
Bạch Ngôn nằm phía sau hắn, chầm chậm quay đầu, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, mà điều khiến y khiếp sợ hơn cả là hành vi quá đỗi trẻ con này.

Một đêm chẳng hề tốt đẹp cứ thế trôi qua, Thương Phạt vẫn tỉnh táo nhưng mắt Bạch Ngôn lại quầng đen.
Không rảnh thưởng thức sơn hào hải vị địa phương, Thương Phạt bảo Tứ Thập Cửu kỳ chuẩn bị xe ngựa, lên đường đi Hoang Phục.
Tuyết Nguyên Khải luôn tìm cơ hội khuyên nhủ hắn, nhưng thiếu gia chủ cứ nhất quyết đòi chung một xe với con người kia, hắn không tiện vào cùng.
“Ngươi thấy không?” Tư Vĩ cưỡi Bạch Tố đi theo đoàn, thấp giọng bàn tán với Chu Yếm, “Hình như phu chủ ngủ không ngon giấc.”
“Lão định nói gì?” Chu Yếm cũng cưỡi bạch tố, hắn vốn không ưa không gian tù túng.
“Có phải đã làm lành rồi không?” Lão nhện nháy mắt cười đểu.
Chu Yếm lắc đầu, “Nào có đơn giản như thế.”
“Nghĩa là sao?” Chu Yếm thở dài, xoa xoa lồng ngực, “Đừng có cãi nhau nữa chứ, không thì lão hủ sống chẳng được yên thân mất.”
Lão oán giận than trời.

Chu Yếm mặc kệ lão, bám theo Tứ Thập Cửu kỳ, tìm cơ hội hỏi cách tu luyện.
Đường từ Đế Kỳ đến Điện Phục xem như yên ổn, cũng không dừng lại nghỉ ngơi.

May là Bạch Ngôn không phải người thường, thân thể không thành vấn đề.
Từ Điện Phục đi tiếp đến Hầu Phục, tuy trên đường phải tránh né chỗ yêu quái hoặc con người tụ tập đông đúc nhưng vẫn gặp chút phiền toái nhỏ.

Tuy nhiên, có Tứ Thập Cửu kỳ hộ tống, những phiền phức đó biến mất còn nhanh hơn xuất hiện.
Từ Hầu Phục đến Tuy Phục phải dừng để bổ sung lương thực, đổi bạch tố.

Bọn họ không thể không đến gần nơi ở của các yêu tộc, lúc này thì nghe thấy tiếng kêu khóc cầu cứu.
Bạch Ngôn mở cửa sổ, thấy ánh lửa hừng hực phía xa.
Để không gây chú ý, bọn họ chọn đi đường ven sườn núi, nhìn xuống thì thấy cả một thành trấn của con người đang bị yêu quái tàn sát.

Thương Phạt không phản ứng gì, chờ người bên cạnh lên tiếng.
Sau đêm đó, hai người không nói với nhau câu nào, buổi tối cũng thân ai nấy ngủ.
“Dừng chút được không?” Bạch Ngôn ngồi trở lại, ngước mắt nhìn hắn.
Thương Phạt gật đầu.

Hắn còn tưởng y sẽ xin vào thành.
Sau khi xe dừng, Bạch Ngôn nhảy ra khỏi xe.
Thấy y, Tư Vĩ vội lấy lòng, “Phu chủ, có muốn qua đó một chuyến không?”
“Không cần.”
Còn tưởng sẽ bị bơ, không ngờ người kia lại mở miệng đáp lời.
Thương Phạt cũng xuống xe, Tứ Thập Cửu kỳ nghiêm chỉnh xếp hàng phía sau, cùng nhìn chằm chằm con người đang đứng bên sườn núi đón gió lộng.
Lửa còn cháy ngút trời, tiếng kêu thảm thiết vọng khắp núi.
Thương Phạt bước đến, thấy Bạch Ngôn bấm quyết nhanh như chớp.

Một vòng phù tự lóe sáng quanh thân y, ngăn bất cứ ai đến gần.
Bạch Ngôn hướng hai tay lên cao, vòng sáng cũng bay lên đỉnh đầu.
Tựa như động tác ném đĩa, y xoay người mượn lực, vung mạnh cánh tay về phía trước.
Vòng sáng bay vào trấn nhỏ, liên tục phình to ra.

Đến khi hai đầu ngón tay Bạch Ngôn hợp vào nhau, vòng sáng đã bao phủ toàn bộ trấn.
Những yêu quái đang điên cuồng tàn sát dân chúng bắt đầu nhận ra có gì đó không ổn.

Chúng vừa định chạy, Bạch Ngôn đã đứng trên sườn núi cúi người, hai tay áp vào mặt đất.
Vòng sáng bao quang trấn cũng đè xuống mặt đất theo động tác của y, không làm hại bất cứ con người nào, cũng không phá hủy một mảnh ngói.

Vòng sáng ấy như cái lưới, sau khi chụp xuống, lũ yêu quái đồng loạt phát ra tiếng gào rú thê thảm.
Tư Vĩ nuốt nước bọt, run rẩy rúc ra sau lưng Chu Yếm, lắp bắp, “Ngươi….ngươi thấy không?”
Tất cả yêu quái trong trấn đều bị phân thây, bất kể thuộc đẳng cấp nào, miễn là trong phạm vi vòng tròn ấy, đầu và tay chân mỗi thứ một nơi.
“…” Tuyết Nguyên Khải nhíu mày.

Tương tự như hắn, các thành viên của Tứ Thập Cửu kỳ bất kể tuổi tác xuất thân đều trợn trừng mắt, sắc mặt khó coi, vừa kiêng nể lại vừa có phần sợ hãi.
“Có đứa chạy kìa.” Thấy y tung một chiêu hạ gần như cả đàn yêu quái, Thương Phạt vẫn rất thản nhiên, còn đưa tay chỉ điểm.
Quả nhiên phía sau trấn có ba yêu quái biến về chân thân, chia nhau ra chạy trốn.

Phản ứng của chúng rất nhanh, đã kịp thoát ra trước khi vòng sáng bao quanh trấn.
Bạch Ngôn đứng dậy, như thể không nghe, mặt không cảm xúc phủi bụi trên tay.
Thương Phạt cau mày, lại liếc một cái.

Ở khoảng cách này mà không bắt đầu đuổi theo thì có khi không bắt được, vì bọn chúng chắc chắn rất quen thuộc địa hình nơi đây.
“Không thoát được đâu.” Bạch Ngôn lạnh giọng, quay lưng lại.

Y vừa dứt lời, từ trong trấn bỗng mọc ra hơn mười sợi dây leo xanh ngắt, vươn ra ngoài với tốc độ kinh hồn.
Chu Yếm giật mình, nhình những dây leo dài mấy ngàn thước bám đuổi lũ yêu quái kia, cuối cùng, cuộn ba kẻ đó lại, nhấc bổng lên cao.
Đứng đây không nghe thấy âm thanh quá dữ dội, nhưng tháy được một trân mưa máu tứ tung, dây leo co mình vào lòng đất, còn thi thể đã nát vụn của lũ yêu quái kia rơi rụng lả tả.
Thương Phạt nheo mắt, nhìn sang Bạch Ngôn, thấy y đang nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt đầy ý nghĩa sâu xa.
“…” Đọc được thâm ý trong mắt Bạch Ngôn, Thương Phạt tiến đến, vỗ bép một cái lên mặt y, nâng cằm y lên, cúi đầu cụng trán vào nhau.

Hắn không giận trước sự dọa nạt của y, mà còn thấy bộ dạng Bạch Ngôn như thế lại khá đáng yêu.

Hắn cười cười hỏi, “Ngươi ám chỉ cái gì hả? Sao ta lại cảm thấy kẻ ngươi muốn xé xác là ta?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.