Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 173: Hạo Nguyệt Thành


Đọc truyện Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu – Chương 173: Hạo Nguyệt Thành


“Tinh chủ, chúng ta phải làm sao đây?” Linh Tam nhìn về phía xa, phù khí trong tay phát sáng nhàn nhạt.

Thiên Cơ không đáp lại, tựa như đang chợp mắt nghỉ ngơi.

“Dẫn một đám yêu quái vào thành, lỡ như…” Linh Tam vô cùng lo lắng, “Bọn họ bất ngờ trở mặt thì làm sao?”
Hạo Nguyệt thành nằm sâu trong ảo cảnh, nếu không có một thành viên thuộc hàng lãnh đạo của Hạo Nguyệt mở cửa thì không thể tiến vào.

Điều này khiến cho vô số yêu tộc đã lật tung cả lục địa lên mà không tìm ra bọn họ.

Chưa được sự đồng ý đã dẫn yêu quái vào, lỡ xảy ra chuyện gì, dù bọn họ có chết trăm lần cũng khó mà gánh tội.

“Dù sao ngài cũng nói yêu quái kia vốn định lừa gạt Thiên Tuyền tinh chủ, định một lưới bắt gọn chúng ta vào ngày hắn hẹn giúp ta mở Quy Vô.” Nếu không có tinh chủ nhà mình tìm đến nói chuyện, chắc hẳn Thương Phạt còn đang giả vờ rơi vào bẫy, thực ra đã có ý giết bọn họ.

Yêu quái này thay đổi rồi, không còn đơn thuần ngây thơ dễ nóng giận như hồi bắt đầu kế hoạch nữa.

Bây giờ, đến cả tinh chủ cũng chẳng thể đoán được hắn đang nghĩ gì.

Thiên Cơ mở mắt, không trả lời những câu hỏi của thuộc hạ mình, chậm rãi nhìn về một phía.

“Phải đấy.” Giọng nói quen thuộc vang lên trên bầu trời.

Thương Phạt xuất hiện giữa không trung, như cười như không hỏi, “Ngươi có cần suy nghĩ thêm không?”
Tư Vĩ và Chu Yếm nhảy thẳng xuống mặt đất, Thương Phạt vẫn lơ lửng trên cao nhìn xuống đám người kia.

Hơn hai mươi thành viên thuộc Thiên Cơ tinh lập tức đề phòng, xếp thành hai đội đứng sau lưng tinh chủ.

Thiên Cơ bước tới, ngẩng đầu lạnh nhạt nói, “Ngài đến muộn.”
“Vừa đúng đấy chứ.” Thương Phạt đặt chân xuống đất.

Thiên Cơ nhún vai, đưa mắt nhìn ra xa.

Thương Phạt nhìn hắn đầy thâm ý, “Ta thấy thuộc hạ ngươi nói có lý đấy, ngươi nên suy nghĩ thêm một chút đi.”
“Suy nghĩ?” Thiên Cơ mỉm cười, “Vậy ngài thì sao, đã quyết tâm vào Hạo Nguyệt thành chưa?”
“Hả?” Thương Phạt nghiêng đầu.

Thiên Cơ thu lại nụ cười trên gương mặt, nhìn hắn chăm chú, “Ngài dám vào Hạo Nguyệt thành, vì sao ta không dám dẫn đường?”
“Có lý.” Thương Phạt ngoài miệng nói vậy nhưng vẻ mặt lại không phản đối.

Thiên Cơ không hối hận, hắn thậm chsi còn chẳng lo lắng gì trước thái độ của Thương Phạt, chỉ nghiêm túc nói, “Ngài dám cược, ta có gì mà không dám?”
“Hả?” Thương Phạt ra vẻ dửng dưng.

“Ta biết yêu châu quan trọng với yêu quái như thế nào.

Cả hai ta cùng đánh cược, như nhau mà thôi.” Dừng chốc lát, tựa như đang phân cao thấp, cuối cùng hắn quả quyết nói, “Huống hồ ta cũng tin mình sẽ không thua.”
“Vậy thì đi thôi.” Thương Phạt nhếch miệng, lần này nụ cười đã chân thực hơn.


“Dù có ta dẫn đường nhưng dù sao Hạo Nguyệt vẫn là đại bản doanh của tổ chức, vào được tới Nguyệt Các hay không, ta không dám đảm bảo.” Ngoài ảo cảnh ra, trên đường đi còn vô số chướng ngại vật nữa.

Nguyệt Các là nơi ở của các thủ lĩnh, cho nên cũng là nơi phòng thủ nghiêm ngặt nhất.

“Yên tâm đi.” Thương Phạt nhấc tay, lệnh bài màu đỏ biến thành con rồng lớn bay vút lên cao.

Một giây sau, vô số tia sáng đủ màu rơi xuống bãi đất trống.

Bụi mù tan đi, bốn mươi chín bóng người dần hiện rõ.

Thiên Cơ sững lại, hơi nhíu mày.

Thương Phạt đã chuẩn bị trước, từ khi rời khỏi Minh hà, hắn đã triệu hồi Tứ Thập Cửu kỳ.

Đầu tiên hắn dẫn hai vị hạ nhân đi, hẹn nơi gặp mặt, bàn bạc xong xuôi rồi dùng lệnh bài yêu cầu bọn họ tập kết tại đây.

Thiên Cơ quan sát một hồi, nhận ra bản thân không cách nào xác định được cảnh giới vả đẳng cấp của bất cứ yêu quái nào trong bốn chín vị võ yêu kia.

Hắn muốn tìm hiểu kỹ hơn, nhưng những yêu quái đó đều mặc áo choàng đen che kín toàn thân, trừ bóng dáng ra thì chẳng thấy được gì.

“Bọn họ là ai?”
“Cứu binh ta dẫn từ nhà đi.” Thương Phạt vỗ tay một cái.

Một vị trong bốn mươi chín yêu quái mặc áo choàng đen đi tới.

Tuyết Nguyên Khải cởi mũ trùm đen trên đầu, lười biếng ngáp một cái rồi mới hành lễ, “Thiếu gia chủ.”
“Ừ.” Thương Phạt đáp rồi quay sang nói với Thiên Cơ vẫn còn chìm trong suy tư, “Ngươi chỉ cần đưa ta vào, ta đảm bảo sẽ tới được Nguyệt Các.”
“Bọn họ….” Thiên Cơ thử thăm dò, “Là Thượng Cổ kỳ?”
“Hứ!” Tuyết Nguyên Khải chẳng có bao nhiêu kiên nhẫn với loài người.

Thấy Thương Phạt không nói gì, hắn hất mũi một cái tỏ vẻ khinh thường.

Cũng may Thiên Cơ không để bụng, chỉ liếc nhìn dung nhan quá diễm lệ của hắn.

“Mục tiêu của chúng ta là tiếp cận Nguyệt Các nhanh nhất có thể.

Ngài phải hứa với ta, bọn họ không được gây náo động quá lớn trong thành.” Một khi xông vào ắt sẽ nảy sinh xung đột, nhưng tránh thương vong được bao nhiêu thì tránh.

Thương Phạt ừ một tiếng, “Ta tự biết chừng mực.” Mục tiêu của hắn là đi cướp lão bà chứ không phải đi kết thù với Hạo Nguyệt.

“Vậy thì tốt.” Thiên Cơ liếc nhìn sắc trời, không phí lời nữa, nhún mình nhảy lên phi kiếm.

Hắn xuất phát, những thành viên còn lại của Thiên Cơ tinh cũng di chuyển theo.

Thương Phạt để bọn họ dẫn đường, sau đó mang Thập Tứ Cửu kỳ của huynh trưởng vào hai đại nhân đi sau cùng.


Tuyết Nguyên Khải tách khỏi đội, bay đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói, “Hạo Nguyệt thành, tò mò thật đấy.”
“Không được tự ý hành động.” Thương Phạt nhìn về phía trước, nhắc nhở.

“Ta biết rồi.” Lúc thống nhất hành động, thiếu gia chủ còn không cho hắn chọn quần áo, bắt phải mặc đồng phục đen che kín từ đầu đến chân, hắn cực kỳ bất mãn, bèn chuyển đề tài, “Ta chỉ bắt hai tên để nghịch thôi, có được không?”
Thương Phạt lạnh mặt.

“Hai tên thôi mà?” Tuyết Nguyên Khải thấy hắn cau có, bèn nài nỉ, “Người của Hạo Nguyệt chắc chắn phải đặc biệt hơn người thường, không phải bọn họ giết được yêu quái sao? Ngài xem, họ còn cưỡi kiếm bay được luộn, chơi vui phải biết.”.

Truyện Đoản Văn
“Ngươi mà gây ra sai lầm nào.” Thương Phạt bỗng nhiên dừng lại, trầm giọng nói, “Ta không đảm bảo ngươi có thể sống sót quay về bên cạnh huynh trưởng ta đâu.”
“….” Tuyết Nguyên Khải oan ức tủi thân, nhỏ giọng nói, “Ngài thay đổi rồi.

Hồi bé ngài dễ tương bao nhiêu, còn chạy theo ta đòi bế.”
“Hả?” Thương Phạt cảm thấy sắp không nhịn được nữa rồi.

“Thôi quên đi!” Tuy thích gây sự nhưng thấy tiểu tổ tông sắp cáu, Tuyết Nguyên Khải cũng rất thức thời, lập tức quay về đội.

Nơi gọi là Hạo Nguyệt thành thế mà lại ở ngay trong Đế Kỳ.

Lúc Thiên Cơ nói với Thương Phạt, hắn còn không tưởng tượng nổi.

Hóa ra đám người kia giấu sào huyệt của mình ngay trước mũi các yêu tộc ở trung ương.

“Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Nhảy khỏi phi kiếm, Thiên Cơ lặp lại câu nói, còn bổ sung, “Bên ngoài rất nhiều yêu quái, Đế Kỳ lại ít.

Các phục ngoài hỗn loạn, trái lại còn dễ bị phát hiện hơn.

Đế Kỳ lại là địa bàn của mấy nhà con cháu yêu thần, cho nên sống rất quy củ.”
“Chỗ này á?” Đây là một thung lũng rất bình thường, núi thấp tẹt chứ không gập ghềnh gì, thậm chí chẳng yêu tộc nào buồn chiếm làm địa bàn.

“Phải.” Thiên Cơ chủ đụng đi trước, dẫn theo đám thuộc hạ.

Thương Phạt quan sát hai bên rồi cũng đi tới.

Tứ Thập Cửu kỳ ẩn mình đằng sau, cẩn thận quan sát con người kia cầm kiếm cắt đầu ngón tay.

“Làm gì vậy?” Thương Phạt nhíu mày.

Thiên Cơ dùng ngón tay nhỏ máu viết chữ lên không khí.

Nhưng trước mặt hắn cứ như có tờ giấy, phù tự thật sự hiện ra.


Thương Phạt tròn mắt quan sát, cũng liếc mắt ra hiệu cho hai thuộc hạ là Chu Yếm và Tư Vĩ.

Cả hai đều hiểu ý, lui lại vài bước.

Thiên Cơ viết xong phù tự thì nhắm mắt niệm chú.

Văn tự trên không dần biến mất.

HẮn vung tay tựa như mở ra một cánh cửa vô hình.

Lạ lùng thay, theo động tác của hắn, âm thanh kẽo kẹt thật sự vang lên.

Tuyết Nguyên Khải đứng trong đội ngũ, kinh ngạc nhìn thấy không gian xung quanh vặn vẹo.

Vị tinh chủ Hạo Nguyệt kia niệm chú xong lại bước lên một bước, nửa người biến mất không thấy tăm hơi.

Thế nhưng người đó vẫn thản nhiên như không, quay đầu nói với bọn họ, “Vào đi.”
Nói xong, cả người Thiên Cơ biến mất.

Các thành viên thuộc Thiên Cơ tinh cũng lần lượt biến mất theo.

Thương Phạt nối gót bọn họ, định tiến lên, nhưng một vị bên trong Tứ Thập Cửu kỳ đã đi tới, trầm giọng nói với hắn, “Xin ngài chờ đã.”
Tất cả bọn họ, bao gồm cả Tuyết Nguyên Khải đều tận mắt chứng kiến hơn hai mươi người biến mất trước mặt mình, thậm chí không còn cả khí tức.

Cảnh tượng rất kỳ diệu, nhưng cũng đồng nghĩa với nguy hiểm khó lường.

Thương Phạt có thân phận gì, bọn họ đâu thể để thiếu gia chủ mạo hiểm được.

Thương Phạt nhìn Đệ Ngũ kỳ thò tay ra.

Đầu tiên, cánh tay hắn biến mất, tới khi cả nửa người cũng không thấy đâu, hắn mới quay đầu ra hiệu an toàn, “Không có vấn đề, mau vào đi.”
Đệ Ngũ kỳ đi vào trước, Thương Phạt cũng không chậm trễ, dẫn Tư Vĩ và Chu Yếm vào theo.

Cảnh vật đột ngột thay đổi, giữa khe núi xuất hiện con đường nhỏ dẫn đến bệ đá lơ lửng trên không.

Thương Phạt đứng vững quan sát, bệ đá được bao quanh bởi mây mù.

Đệ Ngũ kỳ đi vào trước đang lặng lẽ chờ bên cạnh.

Thiên Cơ dẫ dẫn các thuộc hạ của mình đứng ngay ngắn trên bệ đá.

Thương Phạt đi tới, phát hiện ra xung quanh không chỉ có mỗi bệ đá này.

Phía sau là những vách núi cao vút đâm thẳng vào mây, nhìn không thấy đỉnh.

“Tôn chủ, ngài xem kìa.” Tư Vĩ kêu lên đầy kích động.

Thương Phạt quay đầu, phát hiện ra trên núi khắc vấn vạn phù tự đủ kiểu khác nhau.

Từng người tiến vào lại có phù tự tương ứng trên đá sáng lên.

“Ngài chuẩn bị xong chưa?” Thiên Cơ nghiêng đầu nhìn hắn.


Thương Phạt tới bên cạnh, nhận ra mây mù xung quanh không phải mây bình thường, bởi nếu chỉ là mây tự nhiên thì đã không cản trở tầm mắt hắn.

“Đi thôi.” Hắn đáp một câu ngắn gọn, quả quyết tiến về phía trước.

Thiên Cơ cũng quyết tâm, không chút do dự cầm phù khí lên, ném ra ngoài.

Theo động tác này, mây mù mau chóng tan đi, khiến đám yêu quái đứng trên bệ đá kinh ngạc.

Hơn mười ngọn núi cao thấp lớn bé có đủ hiện ra trước mắt, giữa các đỉnh núi cũng có đường nối với nhay, bằng những dây xích lớn.

Chu Yếm há hốc miệng.

Đứng từ đây, hắn có thể trông thấy những lầu các, công trình kiến trúc trải rộng khắp nơi từ chân đến đỉnh núi.

“Cẩn thận.” Dưới chân bỗng dung chuyển, Chu Yếm bền chủ động chìa tay ra đỡ Tư Vĩ.

Lão nhện và Tứ Thập Cửu kỳ cũng giật mình.

Đang yên lặng, bệ đá đột nhiên chuyển động bay về phía những ngọn núi, khiến bọn họ không kịp đề phòng, chao đảo một phen.

“Bên dưới…” Tuyết Nguyên Khải đứng vững lại, bắt đầu quan sát phía dưới bệ đá đang bay này.

Dưới núi không phải mặt đất.

Từ đây nhìn xuống chỉ thấy một hồ nước, nhưng màu nước lại vô cùng quái lạ, trắng như sữa bò, lại tĩnh lặng quỷ dị.

“Y ở đâu?” Từ lúc vào Hạo Nguyệt thành, Thương Phạt chỉ để tâm đến một điều duy nhất là Bạch Ngôn Lê, à mà phải gọi là Bạch Ngôn mới đúng.

“Ở ngọn núi kia.” Thiên Cơ chỉ tay về một phía, “Bên trên Thất Tinh động là Nguyệt Các.”
“Thất Tinh động?”
“Trừ Dao Quang.” Thiên Cơ nặng nề nói, “Những tinh chủ khác đều ở đó.

Muốn tới Nguyệt Các thì phải chế phục bọn họ trước.”
Bệ đá chưa tới gần đỉnh núi, mấy trăm người cưỡi phi kiếm đã bao vây.

“Ra tay rồi à?” Thương Phạt khẽ động ngón tay, một cây roi màu đen xuất hiện.

Đó là linh khi huynh trưởng cho hắn trước khi ra khỏi nhà, tuy chưa từng dùng nhưng uy lực không hề nhỏ.

“Không nên nhảy khỏi bệ đa đâu.” Thấy có yêu quái rục rịch đằng sau, Thiên Cơ thở dài cảnh báo, “Chỗ này ngay cả yêu quái cũng không thể bay, sẽ ngã xuống đấy.”
Tư Vĩ nhìn chằm chằm hồ nước trắng đục, cảm giác cực kỳ bất an.

Lão cau mày hỏi, “Rơi xuống thì sao?”
Những thành viên Hạo Nguyệt bao vây nhìn thấy người dẫn đầu là ai, liền ngập ngừng không biết phải làm sao.

Thiên Cơ đã biết sẽ phải đối mặt với chuyện này, cho nên không quay đầu lại, trả lời Tư Vĩ, “Bị nấu chín ngay.”
“Nấu….chín?” Dù không nghe rõ, nhưng lão nhện vẫn lui lại một bước.

Lão cực kỳ không thích hai chữ này.

Thiên Cơ không để tâm đến lão, chỉ nhìn đám người trước mặt, lạnh lùng ra lệnh, “Lui ra!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.