Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu

Chương 156: Hồn Vía Lên Mây


Đọc truyện Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu – Chương 156: Hồn Vía Lên Mây


Bay lượn giữa không trung, Thương Phạt nhìn khe núi cách đó không xa.

Ngọn lửa đầu tiên bốc lên từ một căn nhà nào đó, nhanh chóng lan khắp cả thôn làng.
Lửa cháy nhiều ngày liên tiếp, những bức tường sụp đổ, con đường nối liền các hô gia đình cũng biến mất theo.
Tư Vĩ lặng lẽ đứng phía sau.

Chu Yếm phóng hỏa xong bèn bay về chỗ tôn chủ.
Thương Phạt nhìn biển lửa, dù cách xa vài dặm, nhưng lửa cứ như bốc đến tận trời.

Vô số thú hoang và tinh quái kéo nhau chạy trốn, khói bốc lên mù mịt.
Trong hoàn cảnh này, Chu Yếm không dám mở miệng, chỉ có thể lo lắng nháy mắt ra hiệu với lão nhện.
Tư Vĩ không biết là không hiểu hay không dám hiểu, chỉ ngậm chặt miệng.
Ánh mắt Thương Phạt ngày càng trôi xa, nhìn chằm chằm biển lửa trước mặt, nhưng lại như không thấy gì.
Bầu không khí có chút ngột ngạt.

Đứng ở khoảng cách xa thế này mà Chu Yếm vẫn cảm thấy hơi nóng của lửa cứ như phả hết vào mặt.

Dù không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng phu chủ là tinh chủ của Hạo Nguyệt, trước đây không lâu phu chủ còn giam cầm tôn chủ của hắn, ắt hẳn khúc mắc rất nhiều.

Thân làm thuộc hạ, hắn muốn khuyên vào câu nhưng chẳng biết phải mở lời thế nào.
Hắn đang phân vân thì Thương Phạt chậm rãi nhấc tay lên, sờ sờ gò má minh.
Lửa ở xa như thế, sao lại nóng bừng thế này.

Cõi lòng lạnh lẽo bao nhiêu, khóe mắt bỏng rát bấy nhiêu.
“Tôn chủ….” Tư Vĩ rất lo lắng, tiến lên gọi khẽ.
Thương Phạt quay người lại, ánh mắt như có như không liếc qua hai vị đầy tớ, lạnh nhạt nói, “Đi thôi.”
Sau một câu này, Chu Yếm và Tư Vĩ theo hắn rời Hoang Phục.

Trên đường, hai vị đại yêu không ngừng xô đẩy nhau, cuối cùng vẫn không dám mở miệng.
Khác với khi đến, trên đường về, họ chứng kiến thêm vô số cảnh hỗn loạn.

Không chỉ con người, thi thoảng còn có xác yêu quái và bán yêu nằm rải rác.
Tư Vĩ tách nhóm đi tìm đồ ăn vài lần.

Thương Phạt không hỏi, sau khi lão về chỉ có thể tìm Chu Yếm để thảo luận.
“Yêu phủ mọc lên khắp nơi.” Đông phủ độc bá thời gian qua, trấn áp rất nhiều thế lực, bây giờ lại bất ngờ sụp đổ, không cần nói cũng biết, quần hùng khắp nơi nổi lên tranh giành địa bàn, “Tiến về phía trước, chúng ta cũng phải cẩn thận hơn.”
Ai mà biết liệu có kẻ nào không có mắt tấn công bọn họ hay không.
Dù sao đi nữa, trông bọn họ cũng giống như ba yêu quái lang thang bình thường, rất dễ thành đích ngắm.
Tư Vĩ dặn dò thế thôi chứ trong lòng lại có chút tự cao tự đại.

Dù thực lực còn chẳng hơn ai nhưng lão cũng xem như đã đạt cấp đại yêu, lại còn thuộc hạ số một của vị đại tôn kia nữa.
“Ừ.” Chu yếm lười để ý đến bụng dạ nhỏ mọn của lão, chỉ đáp một tiếng có lệ.

Không cùng suy nghĩ với Tư Vĩ, Chu Yếm vừa lo lắng cho Thương Phạt, lại lo cho tình hình yêu phủ sau khi mới giải tán.
Đông phủ có trăm vạn yêu quân, quản lý địa bàn rộng lớn cùng vô số yêu tộc phục tùng, gia chủ chỉ nói một câu giải tán liền giải tán, những người, yêu quái và bán yêu đi theo hắn phải làm sao?
Giờ gia chủ dứt khoát bỏ đi, phu chủ cũng mất tích, không những bị yêu quái Điện Phục nhắm đến mà yêu tộc nhỏ lẻ khắp nơi cũng đuổi giết bọn họ.

Ngay cả các thuộc hạ cũ của hắn, e rằng nhiều người đã bỏ mạng.
“Haizzz.” Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến lại thở dài.

Tính cách Chu Yếm thẳng như ruột ngựa, lại chưa từng yêu đương cưới xin bao giờ, nghĩ hoài chẳng hiểu được.
Thương Phạt không biết tâm tư của hai thuộc hạ.

Sau khi tìm về Bạch gia thôn, chẳng những không được nhìn ngắm vẻ đẹp xưa lần cuối, mà lại tận mắt hiểu được thế nào là một Đại mộng hồi, trong lòng hắn vừa buồn cười, vừa thương cảm, vô cùng phức tạp.
Tạm thời chưa biết phải làm sao, nửa cảm thấy thôi bỏ đi, cứ thế về Đế Kỳ là được, nhưng nửa lại không cam lòng.
Không cam lòng gì cơ chứ? Hắn cũng đã khiến Bạch Ngôn Lê phải chịu nỗi đau thể xác rồi, phá hủy kế hoạch của y, đẩy y vào cảnh hiểm nghèo rồi, theo lý mà nói thì bọn họ chẳng ai nợ ai nữa.

Chẳng ai nợ ai thật ư?
Mới nghĩ đến thế, trong lòng hắn lại khó chịu.

Nhưng nếu có ai bảo hắn đi tìm và giết Bạch Ngôn Lê, hắn hoàn toàn không có ý định ấy.
Nói sao nhỉ….!Nhiều năm chung giường chung gối, dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng từng thật lòng yêu thương y.

Còn Bạch Ngôn Lê, y chỉ thực hiện kế hoạch, không phải gặp hắn rồi lợi dụng hắn, mà là ngay từ trước khi gặp gỡ đã là một phần kế hoạch rồi.

Sau này, y chủ động hủy bỏ mưu đồ đã dày công xây dựng bất lây, dốc hết sức bảo vệ hắn….
Bảo vệ hắn? Thương Phạt tự hỏi bản thân, ngươi tin những biểu hiện của y hay sao?
Một sự bất tin vạn sự bất tín, Thương Phạt cảm thấy có lẽ mình vĩnh viễn không thể tin tưởng Bạch Ngôn Lê một cách đơn giản như trước kia.
Nhưng cũng không cần phải tin hay không tin gì nữa.

Hắn đã đẩy Bạch Ngôn Lê vào hiểm cảnh, nếu Bạch Ngôn Lê may mắn thì sẽ thoát khỏi sự truy sát của các yêu quái Điện Phục, không may thì chắc mất mạng rồi.

Mà kể cả còn sống đi nữa, người của y ở thành Tử Thủy chết sạch, chưa chắc y đã không căm hận hắn.
Dù rằng….Thương Phạt ngồi dưới tàng cây nhắm mắt lại….hắn không thấy bản thân mình sai.
Bởi vì cứ bỏ qua cho y thì hắn không cam lòng! Từ đầu đến cuối bị y đùa bỡn, làm sao nuốt trôi nổi cục tức này.

Cứ nghĩ đến chuyện nếu đối tượng tiến hành kế hoạch là một ai khác không phải là mình, Bạch Ngôn Lê cũng sẽ diễn màn kịch vợ chồng với kẻ đó, hầu hạ kẻ đó, chung giường kẻ đó, hắn lại phẫn nộ bừng bừng.
Hai tay che mặt, Thương Phạt nằm nhoài ra.
Nghĩ đến chuyện này, hắn bỗng nhớ đến cổ tay y, nơi y đêu chiếc vòng hắn tặng với sự trân trọng tột cùng, cũng là nơi đã từng buôc 499 sợ dây dính máu đồng bạn.

Khi hắn giải tán và rời Đông phủ, liệu Bạch Ngôn Lê có vì đau khổ mà lại tự dằn vặt mình hay không?
Nghĩ đi nghĩ lại, Thương Phạt thở dài thườn thượt.
Một trận mưa vừa trút, bãi cỏ vẫn còn ướt đầm.

Trong không khí phảng phát mùi hương của một loài hoa không tên, xa xa có hai đứa thuộc hạ đang chụm đầu vào nhau bàn tán chuyện của hắn.
Thương Phạt làm ngơ bọn họ, lắng tai nghe chim hót, suy nghĩ lại bắt đầu bay xa.

Nếu mọi thứ đảo ngược thì sao? Nếu như tình cảnh của con người hiện nay là tình cảnh yêu quái đang gặp phải, đứng trên lập trường của Bạch Ngôn Lê, hắn có thể từ bỏ không?
Quay lưng với Hạo Nguyệt, quay lưng với những người đã hy sinh cho mình, quay lưng với những vị sư phụ nuôi dậy mình từ nhỏ, quay lưng với đồng đội cung nhau sống chết.
Cũng như hắn đối với gia tộc, ắt hẳn Bạch Ngôn Lê coi Hạo Nguyệt như người nhà.

So với hắn, chẳng phải gánh vác bất cứ trách nhiệm nào, đôi vai Bạch Ngôn Lê lại luôn bị đè nặng.
“Haizzz.” Ngồi dậy, Thương Phạt lại cúi đầu.
Nghĩ mãi, nỗi hận dần vơi đi, dù trả thù hay không trả thù, rốt cuộc hắn cũng chẳng thoải mái được.
Suốt dọc đường, hắn nghĩ miên man quá nhiều, chẳng sắp xếp nổi tâm trạng rối bời, cho nên phó mặc hết cho Chu Yếm dẫn đường.
Vì Tư Vĩ nói tôn chủ đến từ Đế Kỳ cho nên Chu Yếm nghĩ hẳn là hắn muốn về Đế Kỳ.

Kết quả là từ Hoang Phục tới Yếu Phục, chỉ thêm vài ngày nữa là tới Tuy Phục, bạch tố mà bọn họ cưỡi bắt đầu trở nên hoảng loạn.
Bay đường dài tốn sức, mà Thương Phạt lại đầu óc trên mây, Tư Vĩ đề nghị bắt ba con Bạch Tố để bay cho nhanh.

Bọn họ cố gắng tránh xa những thành thị của con người, nhưng đường vắng bao giờ cũng có yêu tộc ẩn nấp trong rừng rậm, không thể tùy tiện ra vào địa bàn của họ, chẳng ngờ mới đến đây đã gặp chuyện rồi.
Tư Vĩ nhảy xuống trước, biến thành hình người, trông không khác một ông lão bình thường, đi trước thăm dò.
Chu Yếm tìm một ngọn núi gần đó để quan sát.
Thương Phạt chỉ biết phương hướng đại khái chứ không quan tâm lộ trình.

Lúc này hắn mới coi như tỉnh táo một chút.
Hai vị thuộc hạ đều dừng lại, ngồi trên lưng bạch tố nhìn xuống.
Có khói đen bốc lên từ một ngôi làng nhỏ, cách đó vài trăm bước có tiếng phụ nữ và trẻ nhỏ kêu khóc thảm thiết.

Sau vài tiếng nổ ầm vang, giữa làng xuất hiện ba con thú lớn với cái đầu đỏ rực.
“Tôn chủ….” Tư Vĩ vừa vòng qua trấn thăm dò, quay về quỳ một chân trước mặt Thương Phạt, “Có yêu quái tấn công làng.”
“Chỗ này là chỗ nào?” Thương Phạt liếc mắt nhìn Chu Yếm.
“Là địa bàn cũ của yêu phủ ta.


Đông phủ vừa sụp đổ, những địa phận trước kia họ quản lý trở nên mất kiểm soát.

Bởi vì lúc trước có Đông phủ bảo hộ nên người tụ về đây sống rất đông.
“Không chỉ để bắt người ăn thịt,” Tư Vĩ ngẩng đầu, “Mà còn để trả thù.”
“Trả thù?” Thương Phạt mở miệng.
“Hoar a Mông phủ có vị gia thần vào trong trấn bắt mấy người ăn, những người sống sót báo báo sự việc lên yêu phủ.

Gia thần quản lý nơi này đã hạ lệnh giết không ít yêu quái của bọn họ.”
Hóa ra là ân oán từ trước.

Thương Phạt gật đầu.
Chu Yếm nhìn hắn chờ chỉ thị.
Theo lý mà nói, dù có là địa bàn của Đông phủ, lâu lâu vẫn xảy ra chuyện có người bị ăn thịt.
“Nhưng sau khi ngài tuyên bố giải tán Đông phủ, MÔng phủ không chờ được nữa, lập tức ra tàn sát những thành viên cũ còn chưa kịp rút chạy.” Tư Vĩ căm phẫn sục sôi, bắt đầu xắn tay áo.
Nhưng mà vị gia chủ tôn quý của lão lại chẳng tỏ thái độ gì.
Thương Phạt không hạ lệnh, chỉ tiếp tục giục bạch tố đi về phía trước.
Từ đây trông thấy được có bốn năm yêu quái xông vào trấn tàn sát, một vài con khá yếu, con mạnh nhất thì hiên nguyên hình, trắng trợn hoành hành khắp thôn.
Vì thân hình khổng lồ, những con thú này chạy đến đâu thì phá sập nhà cửa đến đó, đuôi quét một cái đã đánh văng vô số người, chưa kể chân dẫm đạp lên vô số thi thể.
Thương Phạt vốn dĩ coi thường con người, nhưng sau khi quen biết Bạch Ngôn Lê thì yêu ai yêu cả đường đi.

Có điều bây giờ, cũng chính vì y mà tâm trạng hắn càng phức tạp.
Chỉ là thấy thảm kịch xảy ra trước mắt, hắn không thể thờ ơ không động lòng như trước kia.

Thương Phạt giơ tay lên, chuẩn bị hạ lệnh.
“Nhìn kìa!” Chu Yếm cũng đã sẵn sàng ra trận, nhưng trước khi hắn xông lên, một trong ba con thú bỗng nhiên gã gục xuống.
“Sợi xích!” Tư Vĩ cũng nhận ra có gì đó khác thường.
Một sợi xích lớn bắn ra từ trong làng, trói chặt ba con thú, kéo về một phía.

Không kịp chuẩn bị, con thú ngã xuống, san bằng vài ngôi nhà.
Bụi bay khắp phía.

Những yêu quái phía xa cũng bất ngờ trước sự cố xảy đến đột ngột.

Cùng lúc đó, hơn mười nam nhân loài người đạp lên phi kiếm bay ra.
“Đây là…” Chu Yếm quay đầu nhìn Thương Phạt, thấy hắn lại nhíu mày.

“An đội trưởng, chuyện này….Nếu can thiệp thì nhiệm vụ của chúng ta phải làm sao?” Lần này họ đi không phải để cứu người mà là có công chuyện khác.
“Làm sao cái gì?” Thiếu niên mang gương mặt còn vài phần non nớt chỉ tay về phía trước, “Chẳng lẽ chúng ta cứ thế bỏ mặc cho mấy con yêu quái này làm xằng làm bậy?”
“Nhưng mà chưa chắc chúng ta đã đánh thắng được.” Bọn họ chỉ là một tiểu đội vừa lập thành, toàn những tấm chiếu chưa trải, nhiệm vụ được giao cũng hết sức đơn giản, không nhất thiết phải đối đầu với yêu thú.
Về cơ bản, tiểu đội ở Khai Quang kỳ không cần trực tiếp giao chiến với yêu thú.

Nhưng ai ngờ lại khéo như thế, gặp ngay yêu quái tập kích trên đường.
“Không đánh được thì nhìn nó giết người à?” Thiếu niên được gọi là An đội trưởng kia rất phẫn nộ, “Chúng ta không đánh được, người thường phải làm sao?”
“Nhưng mà….”
“Chúng ta gia nhập Hạo Nguyệt vì cái gì?”
“Nhưng còn nhiệm vụ thì thế nào?” Một thành viên khác trong đội do dự nói.

“Giết chúng rồi tính.”
“Những yêu quái đằng kia đều là tiểu yêu kỳ.

Chúng ta….” Nắm chặt phù khí trong tay, thiếu niên nhỏ nhất trong nhóm có chút sợ hãi, “Chưa giao chiến với tiểu yêu bao giờ.”
Trong tổ chức của họ cũng phân trình độ, trong lúc huấn luyện, cùng lắm chỉ giao chiến với yêu quái ở hóa hình kỳ.

Lần này bọn họ ra ngoài chẳng qua chỉ làm công việc truyền tin.

“Cái gì chẳng có lần đầu.” Tiểu đội trưởng ưỡn ngực, “Chúng ta không đi thì mọi người trong làng đều chết hết.”
“Nhưng mà….” Vị đội phó do dự.
“Không thử thì làm sao biết.

Dù không đánh thắng thì chí ít cũng kéo dài đươc thời gian cho dân làng chạy trốn.”
“Nhưng nhiệm vụ….” Đứa nhỏ nhất lo sợ nói, “Không hoàn thành được, lúc về báo cáo làm sao?”
“Nhìn phù khí trong tay các ngươi đi.

Để có được nó, rất nhiều người khác đã hy sinh.” Số người có thể gia nhâp Hạo Nguyệt rất ít.

Niều người không cách nào lấy được sức mạnh, chỉ đành chấp nhận vận mệnh làm đá lót đường, “Ngươi ở lại.

Nếu chúng ta không ra được, các ngươi chấp hành nhiệm vụ, rồi quay về báo cáo những hành động của chúng ta.”
Tiểu đội trưởng chỉ tay vào hai người, kiên quyết nói, “Những người khác theo ta!”
Hai người kia nhìn nhau, thấy đội trưởng đã quyết tâm, trừ những người được bảo ở lại, các thiếu niên khác đều theo vào trấn.

“Người của Hạo Nguyệt à?” Tư Vĩ thất mười ba người cưỡi phi kiếm phối hợp với nhau, nhanh chóng giết được ba con cự thú, nhưng….Dây xích kia cuối cùng vẫn đứt đoạn, tiểu yêu đã bò dậy được.
“Toàn là trẻ con.” Nhìn chiều cao và dung mạo chúng, Tư Vĩ phức tạp nói, “Con người mới lớn bấy nhiêu đã ra chiến trường à?”
“Ngay cả chỗ này cũng có người của Hạo Nguyệt?” Tư Vĩ quan sát xung quanh.
Thương Phạt im lặng, chăm chú nhìn trận chiến trước mắt.
Tư Vĩ và Chu Yếm cũng thôi bàn tán, tiếp tục theo dõi.

Vài phút sau, một tiểu yêu phát khùng lên, nhún người nhảy lên cao, dễ dàng hất văng một thiếu niên khỏi phi kiếm.
Thấy khuôn mặt non nớt đầy tuyệt vọng của thiếu niên kia, bọn họ thoáng do dự, nhưng chưa kịp ra tay giúp thì thiếu niên đó đã bị tiểu yêu cắn chết.
“Chuyện này…” Khác với những thành viên Hạo Nguyệt mà Tư Vĩ từng nhìn thấy trước kia, những thiếu niên này đều mặc áo trắng, là cấp thành viên yếu nhất của tổ chức.

Đại khái thực lực bọn họ cũng non nớt y như vẻ bề ngoài.
“Vào đi.” Thương Phạt kéo bạch tố, đi vào trong trấn.
Tư Vĩ và Chu Yếm cũng lặng lẽ theo sau.

Bọn họ đi ngược hướng những người dân đang nháo nhào chạy loạn.
Có hơn mười thành viên Hạo Nguyệt tới giúp, dân làng cuối cùng cũng có cơ hội thoát ra bên ngoài.

Dọc đường đi có thể thấy vô số người chết thảm, chân tay và nội tạng rải rác tứ tung, nhà cửa vườn tược đều cháy rụi.
“Tôn chủ?” Khi bọn họ cưỡi ngựa đến gần, tiểu yêu kia đã nổi điên mà giết năm, sáu thành viên Hạo Nguyệt.

Chu Yếm quay đầu lên tiếng.
Thương Phạt chỉ khẽ ừ.
Tư Vĩ nhảy khỏi bạch tố, đứng im không nhúc nhích.

Chu Yếm bật lên cao, sau khi đáp xuống đã ấn tiểu yêu nọ nằm dí xuống đất.
Cảnh tượng này khiến mấy thiếu niên Hạo Nguyệt ngẩn người.

Bọn họ lập tức xếp thành hàng, một tay bấm quyết, một tay vung phù khí.
“Là đại yêu!” Thiếu niên dẫn đầu chĩa phù khí vào yêu quái đang đè tiểu yêu kia xuống.
Chu Yếm chỉ dùng một tay đã khống chế được tiểu yêu kia, nhìn nhẹ nhàng chẳng mất chút sức.

Tiểu yêu kia bị ép biến về hình người, chẳng kịp giãy dụa, Chu Yếm đã ngồi xổm xuống, móc yêu châu ra khỏi lồng ngực nó, bóp nát.
Sau khi yêu châu vỡ vụn, tiểu yêu nọ co quắp rồi tắt thở.

Chu Yếm đứng lên, bàn tay vẫn còn nhỏ máu.
“Cẩn thận!” Tiểu đội trưởng kia dường như cảm thấy có gì đó, vội quay sang bên.
Ở khúc quanh của con đường, một lão già nhỏ thó xuất hiện.

Lão ta thấp bé một cách kỳ lạ, chỉ đến đùi người trưởng thành.

Tay lão khẳng khiu, mũi nhọn hoắt, mắt lồi ra, đang kéo một sợi dây cương.
“Bạch tố….” Đội trưởng và đội phó cùng thốt lên.
Thương Phạt không xuống dưới, để cho Tư Vĩ dắt ngựa.
“Các ngươi là yêu quái phương nào?” Phù khí trong tay phản ứng dữ dội, nghĩ cũng biết hôm nay cả đội chết chắc rồi.
Không ngờ chuyến này ra ngoài lại gặp phải yêu quái lợi hại đến thế.

Thực lực của bọn họ sâu không lường dược, tiểu yêu mà bọn họ chật vật đối phó bị giết chỉ sau một tíc tắc.
“Là ngươi….” Dù tuổi còn nhỏ nhưng đội trưởng kia khá gan dạ, dám đứng ra đầu tiên, cầm phù khí sẵn sàng chiến đấu.

Nhưng khi thấy vị đại yêu trên bạch tố, nó ngẩn ra.

Thương Phạt đã nhận ra từ sớm, chính vì vậy mới buồn bực trong lòng.
“Hỗn xược!” Tư Vĩ quát, nhưng vì động tác to gan lớn mật của người này, lão mới quan sát cẩn thận hơn một chút, thấy nó cực kỳ quen, cứ như đã gặp ở đâu rồi.
Chẳng lẽ là người hầu cũ của yêu phủ? Sau khi gia chủ bị giam, lão mới biết hóa ra trong phủ lại có nhiều thành viên Hạo Nguyệt trà trộn vào đến vậy.
“Đội trưởng?” Vị đội phó người dính đầy máu khẽ hô lên.
Ánh mắt An Ổn đầy mâu thuẫn, siết chặt phù khí trong tay.
“Khi đó….” Thương Phạt mở miệng, lạnh nhạt nói, “Y bảo đưa ngươi đi.”
Thiếu niên này chính là đứa bé mà năm đó Bạch Ngôn Lê đã che chở tại Áo thành, sau đó gửi cho người khác nuôi, hắn cũng từng tiếp xúc một thời gian ngắn.

Khi ấy, nó chỉ là một người bình thường mang lòng căm hân yêu quái, nhưng mới mấy năm không gặp, nó đã có thể cưỡi phù khí, còn chiến đấu được với yêu quái ở hóa hình kỳ.
An Ổn không biết phải làm sao với vị đại yêu trước mặt, chỉ biết nếu hắn muốn giết mình và cả đội tì còn dễ dàng hơn dẫm chết một con kiến, cho nên có phản kháng hay đề phòng cũng vô ích.
“Hóa ra là…” Thương Phạt lạnh nhạt nói, “Đưa ngươi vào Hạo Nguyệt.”
“Ai cũng muốn có được khả năng giết yêu quái.” An Ổn không e ngại, cứng rắn nói, “Ta rất vinh hạnh vì được gặp tinh chủ.”
Thương Phạt mặt không cảm xúc nhìn quanh.

Phía sau An Ổn còn vài thành viên của Hạo Nguyệt may mắn sống sót.

Cũng như tiểu đội trưởng, những người này đều là trẻ em vị thành niên.
“Bạch Ngôn Lê đâu?”
“Không biết.” Hắn vừa dứt lời, An Ổn liền lớn tiếng.
Không cần mệnh lệnh, Chu Yếm nháy mắt đá một cái không nặng không nhẹ vào mắt cá chân nó.
An Ổn bị ép quỳ xuống trước mặt Thương Phạt.
“Đội trưởng!” Những thành viên khác thấy vậy định xông lên, nhưng một vách tường ngăn trong suốt cản bọn họ lại.
An Ổn chống hai tay trên đất, yêu quái vừa đá nó còn đứng đằng sau, nó biết dù mình có đứng lên thì cũng sẽ lại bị đá ngã xuống, cho nên vẫn quỳ tại chỗ, ngửa đầu mạnh miệng, “Nào có chuyện mỗi thành viên trong tổ chức đều biết tung tích của tinh chủ.

Tiểu đội chúng ta chỉ ở Khai Quang kỳ, ngay cả tiếp xúc với tinh chủ còn không có cơ hội.”
Nhìn vẻ mặt của đối phương thì có vẻ như nó không nói dối.
Mà quả thực dựa vào sức chiến đấu của lũ con nít này, có ở Hạo Nguyệt thì cũng là tầng lớp dưới đấy.

Ngay cả bọn họ mà cũng biết chỗ của Bạch Ngôn Lê thì e Hạo Nguyệt đã bị diệt gọn lâu rồi.
Thương Phạt im lặng nhíu mày.
“Các ngươi tới đây làm gì?” Tư Vĩ cuối cùng cũng nhớ ra thiếu niên kiêu ngạo này chính là đứa trẻ từng được phu chủ cứu.
“Không thể nói.” An Ổn dứt khoát quay mặt đi.
Lão nhện tức đến nỗi suýt nữa thì tát cho nó một cái, nhưng tôn chủ ngồi trên lưng ngựa lại phất tay, ra điều không hứng thú, “Để chúng đi đi.”
“Vâng.” Chu yến lạnh mặt lui lại.
An Ổn cắn răng đứng dậy, được các thành viên khác vây quanh.

Nó quan sát mấy vị đại yêu kia, thấy đối phương không phản ứng gì, bèn hạ lệnh cho các thành viên còn sống khiên thi thể đồng đội.
Đạp lên phi kiếm, An Ổn liếc nhìn vị đại yêu bên dưới.
Nó mới gia nhập Hạo Nguyệt chưa lâu, còn không đủ mạnh, không biết cấp trên mưu tính những chuyện gì.

Nhưng so với các thành viên khác của đội, nó biết vị đại yêu mới cứu họ thực ra là bạn lữ của tinh chủ.
“Ngài….” Những người kia bỏ chạy xa rồi, tôn chủ nhà mình vẫn ngẩn ra trên lưng ngựa, chẳng nói lời nào.
Chu Yếm đã nhịn nhiều ngày như thế, cuối cùng không nhịn nổi, cả gan nói, “Nếu thật sự không dứt bỏ được thì chi bằng chúng ta lập tức về Tuy Phục.”
“Hả?” Thương Phạt liếc mắt sang nhìn tên thuộc hạ của mình.
Mới nghe Chu Yếm nói vậy, Tư Vĩ đã trắng mặt lùi ra sau.
Chu Yếm hít sâu một hơi, tiếp tục nói, “Suốt dọc đường, rõ ràng đầu óc ngài như trên mây.

Nếu không bỏ được phu chủ thì chúng ta quay về tìm y.”
“Ngươi nói ta không bỏ được ai?” Thương Phạt nheo mắt đầy nguy hiểm.
Chu Yếm một bước không lùi, “Ngài là người quyết đoán, cho tới nay ngài làm gì cũng thẳng thắn, vì sao lại phải xoắn xuýt như thế vì chuyện của phu chủ? Bất kể phu chủ mang thân phận gì, nếu ngài không làm rõ được tâm tình của bản thân thì cứ bắt giam y lại, trong lúc đó cứ từ từ mà nghĩ, chứ cứ như thế này…”
Bốp!
Không thấy Thương Phạt cử động, nhưng Chu Yếm vẫn bị tát cho một cú.
“Ngươi thật to gan!” Hắn đã đến mức bị một thuộc hạ lên mặt dạy bảo rồi sao? Thương Phạt tức điên lên.
“Dù ngài có giết ta, ta cũng phải nói.” Lời cũng đã thốt ra rồi, nếu không nói cho bằng hết thì Chu Yếm chết không nhắm mắt, “Chúng ta không phải con người, ngài không nhất thiết phải dùng quy tắc của con người với phu chủ.

Mặc kệ y có bằng lòng hay không, dù sao bây giờ ngài cũng chưa buông bỏ được.

Hận cũng được, không hận cũng được, chí ít thì để y dưới sự kiểm soát của ngài, dù sao vẫn đỡ hơn ngài phiền muộn một mình.”
“Có phải ta nhân từ với các ngươi quá rồi không?” Thương Phạt biến ra cây quạt màu đen.
Tư Vĩ lập tức quỳ xuống, trong lòng chỉ thầm kêu oan quá Bao đại nhân.

Rõ ràng kẻ dẫu chết cũng muốn gây sự là Chu Yếm, nhưng tôn chủ lại nói các ngươi, chính là gom cả lão vào.
Không ngoan cường như Chu Yếm, trên mặt Tư Vĩ viết ba chữ OAN UỔNG LẮM!
“Ngài cứ như thế thì thuộc hạ chỉ cảm thấy…” Chu Yếm mặc kệ, tiếp tục nói, “Ngài giống như đang chạy trốn thôi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.