Đọc truyện Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu – Chương 154: Phá Vây
“Quả tình duyên?” Thương Phạt trầm giọng, “Sao ta chưa từng nghe nói.”
“Trước giờ phu quân có quan tâm mấy chuyện này sao?”
“Kể cả không quan tâm đi nữa.” Đúng là lúc trước hắn không quan tâm đến bất cứ chuyện gì.
Thương Phạt phủ động kéo tay Bạch Ngôn Lê ngồi xuống giường, đối diện nhìn nhau, “Tư Vĩ dù sao cũng là lão yêu quái ngàn năm tuổi, mà có nghe đến đâu.
Không chỉ lão, ta còn hỏi thăm rất nhiều yêu quái nữa.”
Từ âm thầm cho đến công khai, hoặc nhờ Tư Vĩ đi xa tìm hiểu, nói chung chưa từng nghe đến thứ gọi là quả tinh duyên bao giờ.
“Vì một cây vạn năm mới kết quả một lần, quả chỉ mọc trên cây hai mươi canh giờ, nếu không căn đúng thời gian để hái thì nó sẽ rơi xuống, tan thành nước.” Bạch Ngôn Lê ngập ngừng.
“Cho nên rất ít yêu quái biết về nó.”
“Vậy làm sao ngươi biết?”
“Tin này từ Đế Kỳ, mà ta cũng luôn tìm hiểu.”
“Đế Kỳ?” Thương Phạt im lặng một lúc, lại hỏi, “Là yêu quái hợp tác với Hạo Nguyệt cho ngươi biết?”
“Không phải.” Bạch Ngôn Lê nghiêm chỉnh đáp, “Dựa vào một số mối quan hệ của hắn thôi.
Nhưng mà Hạo Nguyệt đâu chỉ có mình hắn để khai thác tin tức ở Đế Kỳ.”
Những mối liên hệ dây dưa đằng sau quá phức tạp, Thương Phạt chỉ hỏi có thế rồi lại tập trung vào quả tình duyên.
“Mười ngàn năm mới kết một trái.” Đủ biết quý giá cỡ nào.
Dù sao những yêu quái ở phục ngoài chưa từng nghe cây tình duyên có thể ra quả, thậm chí còn chẳng nở hoa, quanh năm suốt thánh không rụng lá, “Dùng thế nào?”
Làm sao để giải được quan hệ khế lữ chỉ với một thứ quả?
“Chia làm hai nửa, mỗi người ăn một nửa.
Ăn xong rồi…” Bạch Ngôn Lê nhấc tay, chỉ vào sợi dây vô hình gắn kết bọn họ, “Khế ước sẽ biến mất.”
“Thế quả đó.” Thương Phạt hơi cao giọng, lại nhận ra mình kích động quá, lại khiến Bạch Ngôn Lê đổi ý, bèn ra vẻ bình tĩnh, “Ngươi có được rồi chứ?”
Nếu không có thì Bạch Ngôn Lê đâu phản ứng thế này.
“Phu quân vui lắm sao?”
“Ta hỏi ngươi,” Thương Phạt thấy mình diễn cũng đến mệt, làm sao dửng dưng khi hắn sắp sướng đến nhảy cẫng lên rồi, “Ngươi lấy được chưa?”
“…Rồi.”
“Mang ra đây.” Thương Phạt thả lỏng tay Bạch Ngôn Lê.
Người kia ngây ngẩn nhìn hắn.
Thương Phạt hít sâu, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh, “Bạch Ngôn Lê, giữa chúng ta không nên có thêm lời nói dối nào nữa.”
“Ta biết phu quân muốn giải trừ khế ước.” Bạch Ngôn Lê nhẹ giọng nói, “Năm đó chúng ta…Dù sao cũng không ký khế ước bình thường, cho nên nay khi quyết định tiến hành kế hoạch, ta đã lấy được quả tình duyên rồi.”
“Cho nên?” Thương Phạt không chờ nổi nữa, “Nó đâu?”
“Phu quân hứa với ta đi, kể cả giải trừ quân hệ, người cũng phải ở đây thêm một thời gian.”
“Ta hứa với ngươi.” Thương Phạt nói ngay lập tức, rồi chìa tay ra, “Quả đâu?”
Bạch Ngôn Lê mím môi, nhìn vào mắt hắn.
Thương Phạt cũng bình tĩnh đối diện với y.
Một lúc lâu sau, y thở dài một hơi.
Thương Phạt nhìn y thò tay vào ngực áo, chầm chậm lấy ra một thứ quả màu đen.
“Đây là quả tình duyên sao?” Thương Phạt hai mắt rực sáng, nhanh tay cướp mất quả tình duyên từ tay Bạch Ngôn Lê.
Bạch Ngôn Lê ngồi đó, tựa như người mất hồn, chỉ máy móc gật đầu.
Thương Phạt nâng quả tình duyên trong lòng bàn tay, nuốt nước bọt, “Ăn thế nào? Cứ bẻ ra mỗi người một nửa thôi à?
“Vâng.”
“Có đáng tin không?” Vừa hỏi, hắn vừa vươn móng tay, tựa như mũi dao sắc, nhẹ nhàng vạch một đường.
Thứ quả nho nhỏ kia dễ dàng bị bổ làm đôi.
Thương Phạt tách mở nó, nhìn thịt quả màu đen y như vỏ ngoài, “Không có độc chứ?”
“Không đâu.”
Tuy không quá tin tưởng, nhưng chuyện giải trừ khế ước hấp dẫn như thế, Thương Phạt cúi đầu làm một chuyện ngu xuẩn, lè lưỡi ra nếm.
Bạch Ngôn Lê nhìn chằm chằm, đột nhiên thấy vị đại yêu kiêu ngạo mọi khi bỗng nhăn tít mặt mày, không thể chịu nổi.
“Sao đắng thế?” Không phải vị đắng thông thường, mà đắng đến nỗi liếm một cái thôi cũng khiến nửa bên mặt tê liệt.
“Đắng à?” Bạch Ngôn Lê lẩm nhẩm, nhìn một nửa còn lại trong tay hắn.
Thương Phạt mặt không biến sắc, chìa ra cho y, “Ngươi cầm lấy.”
“Phu thê loài người chia tay nhau chỉ cần viết một lá hưu thư, còn yêu quái…” Bạch Ngôn Lê nở nụ cười, “Không dễ dàng gì nhỉ.”
Đâu phải ai cũng có thể lấy được quả tình duyên này.
Không đắng, sao chứng minh tình yêu tan vỡ đau đớn thê thảm bao nhiêu.
“Ngươi ăn đi.” Thương Phạt chỉ liếm một cái rồi thôi.
Bạch Ngôn Lê không chịu nhận lấy.
Thương Phạt nhắc, “Không có độc đâu.”
“Thà có độc còn hơn.” Bạch Ngôn Lê vừa cười, nụ cười vẫn giống mọi khi, nhưng trong mắt lại chẳng có lấy một tia sáng.
Thương Phạt vẫn chìa tay ra.
Bạch Ngôn Lê chỉ đành giơ tay lên, duỗi về phía trước.
Tuy chỉ liếm một cái thôi nhưng Thương Phạt đã xác định thứ quả này không có vấn đề.
Hắn muốn để Bạch Ngôn Lê ăn trước là vì trong lòng vẫn còn chút mâu thuẫn, lại sợ y giữa chừng bày trò.
Hết cách, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
Bụng dạ Bạch Ngôn Lê quá thâm hiểm, hắn không phòng không được, phải cẩn thận hết mức có thể.
“Phu quân….” Cầm lấy nửa quả tình duyên, Bạch Ngôn Lê cúi đầu tìm thứ gì đó.
Thương Phạt nhìn y đầy cảnh giác, thấy y lấy ra hai viên kẹo, “Bóc cho ta một viên đi.”
“…”
“Không phải người nói…” Cầm lấy nửa quả của mình, Bạch Ngôn Lê cười gượng, “Đắng lắm sao?”
“Ngươi vẫn mang theo bên mình….” Nói được một nửa, Thương Phạt lại nhớ ra thói quen này của Bạch Ngôn Lê từ đâu mà có, đành ngậm miệng.
Cũng may Bạch Ngôn Lê không để ý đến hắn, chỉ nhìn chằm chằm một nửa quả màu đen.
Thương Phạt cầm lấy viên kẹo, lột vỏ bên ngoài, đặt vào lòng bàn tay Bạch Ngôn Lê.
Y ngẩng đầu lên nhìn hắn, “Còn một viên nữa, phu quân bóc luôn đi.”
“….” Thương Phạt định mắng y phiền phức, nhưng bây giờ thì không có gì mà không nhịn được hết.
Hắn đần mặt bóc nốt viên kẹo còn lai, vừa định đưa cho Bạch Ngôn Lê thì y lắc đầu, chu đáo nói, “Để phu quân ăn đó.
Phu quân sợ nhất là đắng mà.”
Thương Phạt nở nụ cười dối trá, cố gắng nhẫn nhịn, gằn từng chữ, “Ngươi ăn được rồi chứ?”
“Phu quân…” Bạch Ngôn Lê gọi, lại đưa tay lên.
Thương Phạt phát mệt với động tác chậm rì rì như phim Ấn Độ của y.
Bạch Ngôn Lê lại thò tay cầm lấy tay hắn, cũng đưa lên.
“Ngươi định…”
“Cụng ly.” Cầm nửa quả của mình, Bạch Ngôn Lê chạm với nửa quả trong tay hắn.
Thương Phạt nuốt những lời muốn nói vào trong, nhin gương mặt cười mà như khóc của y, tự nhiên trong lòng hắn càng phức tạp.
Cụng chén xong, Bạch Ngôn Lê không do dự, cầm nửa quả lên, cắn một miếng nhỏ.
Khác với phản ứng khoa trương của hắn, vẻ mặt y vẫn như lúc cụng ly, nhai nhai mấy miếng rồi nuốt xuống.
Thương Phạt nhìn chằm chằm hầu kết của y, thấy y nuốt thật rồi mới thắc mắc, “Ngươi không ngậm kẹo sao?”
“…”
Thương Phạt dừng lại, thấy Bạch Ngôn Lê không nói gì, mà hắn cũng cảm thấy khó mở miệng, bèn giải thích, “Ta sợ ngươi đắng.”
“Ta không ghét đắng.” Bạch Ngôn Lê im lặng một lúc rồi hơi cong khóe miệng, không giấu được nét bi thương.
Y không ăn phần trái cây còn lại, chỉ nắm nó trong lòng bàn tay đến khi ứa ra chất nhựa màu đen.
Thương Phạt chần chừ lâu, sợ Bạch Ngôn Lê dò hỏi, dù tâm trạng phức tạp, hắn vẫn cầm lên, cắn một miếng.
Hắn cắn miếng lớn hơn Bạch Ngôn Lê, sắc mặt cực kỳ khó coi, chỉ đảo đảo trong miệng hai lần rồi nuốt.
Ngay khi hắn nuốt xuống, Bạch Ngôn Lê ngồi đối diễn hắn bỗng nhiên ngã ra giường.
Thương Phạt một tay ôm ngực, trái tim đập thình thịch.
Nhìn dáng vẻ Bạch Ngôn Lê thì dường như y cũng rất khó chịu, co chặt người, tay siết lấy áo, tựa như không thở nổi, chỉ có thể há miệng cầu chút không khí.
“Ngươi làm sao….” Một lúc sao, Thương Phạt bình phục được một chút, vừa định hỏi thì thấy phần quả còn thừa Bạch Ngôn Lê cầm trong tay tan biến.
“Chuyện này…” Bạch Ngôn Lê dường như cũng đã đỡ hơn, chống tay ngồi dậy.
Y không nhìn thương Phạt, chỉ nhìn chằm chằm tay mình, “Quả tình duyên đâu?”
Đâu rồi?
Quả biến mất.
Thương Phạt lại cúi đầu nhìn nước trong tay mình.
Bạch Ngôn Lê từng nói quả tình duyên chỉ mọc trên cây mười hai canh giờ, không hái xuống sẽ rơi và tan thành nước.
Không ngờ khi ăn xong cũng vậy.
Hắn vốn tưởng là phải ăn cả quả.
“Tơ hông…”
“Hả?” Không cần hỏi, cúi đầu nhìn sợi tơ hồng nói liền ngón tay hai người tựa như cũng bốc hơi.
Hai đầu sợi dây dần dàn tan biến, không còn bất cứ dấu vết gì, tựa như chưa từng tồn tại.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, sợi dây tan biến từ hai đầu, lan vào giữa, chỉ còn lại một đoạn ngắn ngủ.
Thương Phạt nhìn chằm chằm không dám thở, còn Bạch Ngôn Lê lại khẽ nhắm mắt,
Cuối cùng….!
Sau khi tơ hồng hoàn toàn biến mất, Thương Phạt đứng bật dậy.
Hắn cảm thấy rất rõ ràng, nguồn sức mạnh luôn trói buộc hắn bấy lâu đã biến mất rồi.
Bạch Ngôn Lê vẫn nhắm mắt ngồi trên giường.
Thương Phạt lại cứ như chim được sổ lồng, cười đến không kiềm chế nổi.
Tâm trạng phức tạp kia chỉ tồn tại trong nháy mắt, khi tơ hồng bắt đầu tan biến.
Còn khi nó đã biến mất thật rồi, Thương Phạt cảm thấy vô cùng sung sướng!
Cái khế lữa chó má này, cái tên bạn lữ loài người chó má này, cuối cùng đã tan thành mây khói, từ nay trời rộng mặc chim bay! Sau này hắn còn có thể lo hết cái này đến cái khác, kiêng kị hết cái này đến cái khác, rồi bị một con người bắt bí nữa sao?
“Chúc mừng phu….” Bạch Ngôn Lê chẳng biết đã mở mắt từ khi nào, thấy Thương Phạt, y bèn sửa miệng, “Chúc mừng người.”
Thức thời đấy!
Thương Phạt cười ha ha vang dội, cười đến sảng khoái, còn chạy quanh lồng mấy vòng.
Bạch Ngôn Lê lặng lẽ nhìn y nhảy nhót vui mừng như đứa trẻ, gương mặt càng trắng bệch.
“Còn lời nào trăn trối nữa không?” Thoát rồi! Thương Phạt cầm bình nước lên uống hơn nửa.
Đến khi bình tĩnh lại, hắn mới quay đầu nhìn người ngồi trên giường.
Bạch Ngôn Lê không lên tiếng.
Thương Phạt nheo mắt, “Bây giờ ta có thể đập chết ngươi rồi.”
“Người có thể hứa với ta không?” Bạch Ngôn Lê không hề sợ hãi, “Tuy rằng ích kỷ, nhưng người có thể đừng cưới bạn lữ khác không?”
“Chết đến nơi rồi.” Thương Phạt nghiến răng, “Ngươi còn có tâm trạng quan tâm xem ta có tìm bạn lữ mới không hả?”
Cách đây không lâu, hắn có nói với Bạch Ngôn Lê là sẽ cưới thêm bạn lữ.
Nhưng sau khi giải trừ khế ước, Thương Phạt chỉ có một cảm giác.
Con mẹ nó, sướng bỏ bà!
Rất sướng, cực kỳ sướng, sướng vô địch!
Không phải vì bạn lữ là Bạch Ngôn Lê, mà dù có là ai đi chăng nữa, trải qua mấy năm sinh hoạt vợ chồng, Thương Phạt khẳng định hắn loài loại người có thể sống mà hoàn toàn không cần đến thứ gọi là quan hệ bạn lữ này.
Chia tay Bạch Ngôn Lê hắn cũng chẳng cần ai hết.
Đương nhiên không thể nói với y được.
“Thế sao được,” Hắn cười khiêu khích, “Nhiều yêu ngoài kia xinh đẹp thế cơ mà.”
“Phu…” Bạch Ngôn Lê mím môi, siết chặt nắm tay.
Thương Phạt ung dung qua sát y.
Bạch Ngôn Lê dường như quyết tâm vứt bỉ tất cả, đứng bật dậy.
Y dũng cảm bước tưng bước đến gần hắn, cuối cùng chỉ còn cách hắn một sải tay.
“Sau khi người về Đế Kỳ rồi…” Bạch Ngôn Lê không kiềm chế được thân thể run rẩy, dè dặt nói, “Có còn ra ngoài nữa không?”
“Ra hay không ra thì liên quan gì đến ngươi?” Thương Phạt lạnh lùng nói, “Không phải ngươi bản lĩnh lắm sao? Đế Kỳ đâu có là gì khó khăn đối với ngươi.
Ngươi cứ thử đánh tới đó xem.
Dù sao ta cũng nể tình đã từng ngủ với ngươi, nếu không khó quá thì sẽ đi nhặt xác cho ngươi đấy.”
“Người cứ giữ thứ này đi.” Không để tâm đến lời hắn nói, Bạch Ngôn Lê đặt chiếc chuông nhỏ màu bạc vào tay hắn.
“Ta nhớ ta vứt đi rồi mà?” Không rõ là vô ý hay cố ý quẳng ra khỏi lồng, không ngờ Bạch Ngôn Lê lại cẩn thận như vậy, mà chẳng biết có phải cái trước kia không.
Thương Phạt không tỏ thái độ.
Bạch Ngôn Lê kiên nhẫn nói, “Người mang theo đi.
Nhớ gặp Hạo Nguyệt hay có chuyện gì cần tay giúp đỡ….”
“Được!” Thương Phạt vung tay đứng dậy, “Ngươi không cần ở đây diễn trò thâm tinh gì với ta nữa.
Đi vào ảo cảnh do Hạo Nguyệt bày ra cũng tại ta chủ quan.
Trúng kế các ngươi là do ta ngu xuẩn.
Ngươi không giết ta, ta tạm tin ngươi cũng thật sự giành cho ta chút ít tình cảm.”
Bạch Ngôn Lê muốn nói gì đó, Thương Phạt lại ngắt lời, “Dù là vì chút ít tình cảm thật thà cỏn con này, hay là vì….” Nghĩ một hồi, hắn vẫn nói thẳng, “Lão tử đã ngủ với ngươi, ta sẽ không giết ngươi.”
Bạch Ngôn Lê im lặng, nhìn bóng lưng vừa thân quen vừa xa lạ kia, chết lặng hồi lâu.
“Vốn nghĩ sau khi ra ngoài sẽ đánh nát chân tay ngươi.” Chuyện này là nghiêm túc thật.
Từ đầu hắn đã nói sẽ không giết y, nhưng nếu không khiến y sống chẳng bằng chết thì trút hận đâu cho vừa, “Có điều mấy ngày trước ngươi đã bảo vệ ta….”
Thương Phạt quay đi.
Bạch Ngôn Lê vẫn nhìn hắn.
“Cũng xem như.”
“Thương Phạt….”
“Không ai nợ ai.” Hắn phất tay, “Bảo Tư Vĩ xuống đây găp ta.”
Cứ nghĩ Bạch Ngôn Lê còn định dây dưa nói thêm vài câu, không ngờ y chỉ bình thản nhìn hắn, bỗng cúi người thật sâu để hành lễ.
Thương Phạt nheo mắt, nghĩ xem y lại định bày trò gì, thì Bạch Ngôn Lê đã bước ra khỏi lồng.
Tư Vĩ mau chóng chạy tới, chỉ sau khi Bạch Ngôn Lê đi lên không lâu.
Không kích động căng thẳng như mấy lần trước, lão nhện biết đích thân tôn chủ gọi mình xuống, bèn đến sát cạnh lồng, cung kính nói, “Ngài có gì cần dặn dò?”
“Chu Yếm về phủ chưa?”
“Rồi ạ.” Tư Vĩ kể tường tận, “Chiếm được Anh Chiêu phủ rồi.
Bây giờ trừ Hạo Nguyệt vẫn còn kéo dài chút hơi tàn ở thành Từ Thủy, có thể nói Hầu Phục đã nằm trong tay Đông phủ chúng ta.”
“Chỉ là giả tạo thôi.” Thương Phạt ngước mắt.
“Cái gì?”
Nhìn thì có vẻ như Đông phủ đã chiếm được Hầu Phục, nhưng yêu quái Điện Phục đã hành động rồi.
Chưa nói đến Hạo Nguyệt ở thành Tử Thủy, chỉ nói đến lai lịch khó giải thích đã đủ khiến Đông phủ trở thành mục tiêu xử lý.
Phía trung ương đã có sắp xếp cả rồi, chỉ e là tạm thời nhẫn nhịn vì sợ ảnh hưởng đến cuộc chiến với Hạo Nguyệt mà thôi.
Chứ sau khi dẹp xong loạn ở thành Tử Thủy, kẻ gặp xui tiếp theo chắc chắn là Đông phủ.
Bạch Ngôn Lê cũng biết rõ điều này.
Thương Phạt chỉ nói vài câu cụt lủn, khiến Tư Vĩ vô cùng nôn nóng, “Vậy phải làm sao đây? Ngài còn đang bị giam.”
“Ta đã nói rồi.” Thương Phạt nhìn chằm chằm một vị trí duy nhất trên đỉnh lồng, “Không thể để bọn chúng được như ý.”
“Ngài nói sao?” Tư Vĩ bỗng có linh cảm, liền đề cao cảnh giác.
Thương Phạt giang hai tay, yêu lực tản ra từng chút một, “Bạch Ngôn Lê cũng biết Đông phủ chẳng thể chiếm được Hầu Phục quá lâu, nhưng y vẫn quyết định làm như vậy, ắt hẳn phải có kế hoạch nào khác.”
“Cho nên?”
“Ta mà ra ngoài, y sẽ không điều khiển được Đông phủ nữa, lại còn nói yêu quái ở Điện Phục đến để giết ta?” Cất tiếng cười lạnh, mái tóc dài của Thương Phạt bỗng nhiên không gió mà bay múa.
Chiếc giường và cả đồ vật trong lồng giam đều biến thành tro bụi, “Ai biết có phải đang kéo dài thời gian hay không?”
Bất kể Hạo Nguyệt có ý định gì ở Hầu Phục thi chắc chắn đều cần thời gian sắp xếp.
Bạch Ngôn Lê muốn hắn ở lại thêm hai mươi ngày, có thể thấy trong thời gian đó, mọi việc sẽ được xử lý.
Yêu quái từ Điện Phục tới không rõ điểm này, nhưng hắn thì biết.
“Nhưng dù biết đi nữa.” Tư Vĩ không dám chạm vào lồng, “Cũng có ra được đâu.”
“Ai nói?” Hai chữ cuối cùng cất lên, kéo theo nguồn yêu lực chấn động.
Tư Vĩ bị hất văng ra ngoài, kinh hoảng nhìn căn phòng trong lòng đất.
Toàn bộ hoa trong rãnh nước bị cuốn vào lốc xoáy, nước cũng văng tóe tung, tưa như muốn nuốt chửng vị đại yêu trong lồng.
“Dập tắt hết nến đi!” Thương Phạt quát lớn.
Lão nhện ngước lên, chỉ thấy một con mắt của tôn chủ mình chuyển sang màu vàng óng, con mắt con lại tỏa ánh tím âm u.
“Vâng vâng vâng!” Tư Vĩ gật đầu lia lịa, dùng hết sức mạnh mới dập được mấy cây nến.
Thương Phạt chuyển động thân mình, một lần nữa dùng thân mình công phá lồng giam.
Toàn bộ Đông phủ rung chuyển sau một tiếng nổ lớn.
Trong lúc lất cả yêu quái, kẻ king ngạc kẻ nghi hoặc.
Bạch Ngôn Lê lại dẫn một nhóm thành viên Hạo Nguyệt giả tra người hầu trong phủ, đến tiểu viện nơi có căn hầm giam Thương Phạt.
Nhưng đã muộn, cả khu đình viện đã thành một đống đổ nát.
“Tinh chủ, phải làm sao bây giờ?” Nhóm thuộc hạ vội vàng xin chỉ thị.
Bạch Ngôn Lê cau mày vừa định nói gì đó thì lại một cơn rung chuyển kéo đến.
…!
Đá trên cao rơi xuống từng tảng.
Tư Vĩ mải dập tắt nến, không may bị va trúng.
Trong lúc chạy trối chết, lão vẫn liếc nhìn vị đại yêu đứng giữa trung tâm cơn lốc.
Chiếc lồng đã vỡ tan, nhiều mảnh rơi vào rãnh nước, nhưng tôn chủ vẫn chưa thể rời đi, bởi những phù chú xung quanh sáng lên khắp bốn phía, tựa như một nhà lao bằng ánh sáng giam cầm hắn.
“Tôn chủ?” Tư Vĩ lo lắng kêu lên, không dám chạy nữa.
Dù có thoát khỏi nhà giam thì cũng bị chôn trong đống đổ nát mất thôi.
Lúc đó phải làm sao đây? Dù bọn họ có mạnh thật đấy, nhưng chắc chắn là không dễ chịu gì.
“Tắt nến đi!” Thương Phạt rất bình tĩnh, vừa đối phó với phù chú vừa ra lệnh.
“Vâng.” Tư Vĩ giật mình sực tỉnh, dập thêm hai ngọn nến.
Thương Phạt nhắm mắt, móng tay màu đen mọc dài ra.
Hắn lặng lẽ chờ đợi, lần thứ pha tấn công phong ấn.
Cuối cùng, mặt đất rung lên.
…!
Phía trên, Bạch Ngôn lê ra lệnh cho yêu quái, người và bán yêu tạm thời sơ tán khỏi phủ.
Tuy không hiểu rõ nhưng các thành viên trong phủ vẫn phối hợp nghe lời.
Bọn họ đi chưa được bao xa, đứng bên ngoài phủ chờ đợi.
Trái lại, thành viên Hạo Nguyệt chạy về khu viện này càng lúc càng đông hơn.
Bạch Ngôn Lê đang định quyết tâm hạ lệnh thì một cái bóng màu đen khổng lồ lao ra khỏi đống đổ nát.
Quái vật kia nhún mình bay thẳng lên không rồi đáp xuống đất.
Lão nhện dở sống dở chết bo bò trên tám cái chân, đầu óc choáng váng.
Sau khi thấy trong sân toàn người của Hạo Nguyệt, lão lập tức dựng ngược lên sẵn sàng chiến khô máu.
Thấy lão, Bạch Ngôn Lê bước tới.
Tư Vĩ bị ném từ dưới lên để mở đường.
Trong đám bụi mờ mịt, một bóng người chầm chậm bay lên.
Vì bóng người đó, các thành viên Hạo Nguyệt đồng loạt rút phú khí, hướng về phía trước.
“Phu quân….”
Khi cái bóng ấy đã lộ rõ hình dáng, Bạch Ngôn Lê khàn giọng gọi.
Cái bóng vốn di chuyển thật chậm bỗng viên vút một cái lao ra khỏi bụi mờ.
Sau một chiêu, những người kia không kịp phản ứng, kẻ đó đã túm dược cổ Bạch Ngôn Lê, bắt về.
“Tinh chủ!” Thành viên của Thiên Xu vội vàng muốn xông tới, nhưng cuối cùng, khi bụi tan đi, họ thấy tinh chủ của mình đã hoàn toàn nằm trong tay đối phương.
Tóm cổ Bạch Ngôn Lê, Thương Phạt chỉ hận không thể lập tức vặn gãy.
Hắn nhấc y lên không, nhìn Bạch Ngôn Lê lặng lẽ trong tay mình, trong lòng vô cùng hả hê.
“Hình như….Ngươi gọi sai rồi.”
“Khụ….” Hai tay Bạch Ngôn Lê buông thõng, không hề phản kháng, “Xin lỗi.”
Vì còn đang bị Thương Phạt túm cổ, y nói một chữ thôi cũng khó.
“Sao?” Thương Phạt khẽ mỉm cười, “Ngạc nhiên chưa?”
“Khụ…”
“Tôn chủ?” Tư Vĩ đã biến về hình người, chạy lại gần.
Thương Phạt phất tay, vứt Bạch Ngôn Lê xuống.
“Khụ khụ khụ!” Thoát khỏi kìm kẹp, Bạch Ngôn Lê há miệng vừa hít thở vừa ho khan.
Y dựa lưng vào đám thuộc hạ, nhấc tay ngăn họ tấn công, đồng thời ngẩng đầu nhìn cằm Thương Phạt, “Người đã hứa với ta sẽ không rời đi ngay mà.”
“Lừa ngươi đấy.” Mặt không cảm xúc, Thương phạt cúi đầu.
Trong đôi mắt hắn chỉ có sát ý lạnh như băng, không hề thấy được nửa phần tình cảm ngày trước.
Bạch Ngôn Lê run rẩy.
Thương Phạt nham hiểm nói, “Câu này ta học của ngươi, dùng tiện thật.”
Bạch Ngôn Lê từng rất thản nhiên nói với hắn ba chữ này, giờ tự nói ra mới thấy hả hê chừng nào.
“Người….”
“Ta đã cảnh cáo ngươi, không phải việc gì cũng như ý ngươi được đâu.”
“Người thật sự không thể.” Vạch Ngôn Lê vươn tay về phía trước, nhíu ống quần Thương Phạt, “Lần này yêu quái của Điện Phục có quan hệ nào đó với Đế Kỳ.
Ta chưa điều tra rõ, dù có rời khỏi đây, người cũng…”
Thương Phạt nhấc chân, đạp lên mười ngón tay y.
Hắn dùng sức nghiến, thong thả nở nụ cười, nhìn sắc mặt Bạch Ngôn Lê tái nhợt.
“Tinh chủ?”
Y không phản ứng gì, khiến đám thuộc hạ cũng không dám liều mạng xông tới cứu.
“Ngươi đã từng nói.” Thương Phạt châm rãi lên tiếng, “Thực lực có mạnh đến đâu cũng vô ích.
Rất nhiều kẻ mạnh đã thua trước âm mưu sách lược.
Ta thấy chẳng đúng tí nào.”
Bạch Ngôn Lê nhịn đau.
Không phải y không thể phản kháng, nhưng y chỉ ngẩng đầu, mặc cho ngón tay mình bị chà đạp.
Thương Phạt tiếp tục nói, “Ngươi cảm thấy sức mạnh vô nghĩa, đó là vì ngươi chưa đủ mạnh.”
Từ trước đến nay, Thương Phạt luôn tin sức mạnh đại diện cho tất cả.
Sau khi gặp Bạch Ngôn Lê, quả thật hắn có hòi nghi, cũng từng thử thay đổi như lời đối phương gợi ý, nhưng sau đó phát hiện, mấy vấn đề phức tạp, càng nghĩ càng không ra.
Làm người hay làm yêu quái, quan trọng nhất là làm chính mình.
Cuối cùng, hắn nói, “Nếu ngươi cảm thấy sức mạnh không giúp được ngươi thì là vì ngươi không đủ mạnh.
Một khi ngươi đủ mạnh, âm mưu hay dương mưu cũng là đồ bỏ.”.