Đọc truyện Thê Lữ Khế Ước Đại Yêu – Chương 148: 499
“Thánh vật? Có tác dụng gì?”
“Tác dụng lớn lắm.” Thiên Cơ đang nói lại dừng, “Không được, ngài đang dụ ta nói ra đung không?”
“Ai ép ngươi đâu.” Thương Phạt vốn không hu vọng có thể moi được tin tức gì từ kẻ này.
“Ngài đã nói vậy.” Thiên Cơ ngửa đầu uống rượu, cười cườu, “Thì ta càng thích nói.”
Thương Phạt nghĩ bụng thằng cha này ngáo rồi, không buồn để ý nữa, nhìn xuống tay mình.
Ngồi trên cánh hoa, Thiên Cơ vẫn phởn như thường, “Thánh vậy ấy, có một nửa là ý nghĩa tượng trưng thôi, nhưng nếu chỉ để trang trí cho đẹp thì ta không thèm.”
Thương Phạt nhẫn nhịn.
Thiên Cơ ung dung nói, “Nó có thể kiểm soát hơn nửa số phù khí trong tổ chức, đồng nghĩa với việc có khả năng khiến số phù khí đó mất tác dụng.
“…” Thương Phạt kinh ngạc.
Hắn nhìn mảnh trăng lưỡi liềm trên ngực mình trước, rồi lại nhìn nam nhân trước mặt.
Chuyện cơ mật như thế, sao lại nói cho hắn?
“Ánh mắt của ngài cho ta thấy.” Thiên Cờ cười ngả ngớn, “Ngài nghĩ ta dở hơi đúng không?”
Chuẩn luôn.
Nhưng Thương Phạt vừa định mở miệng nói thì nam nhân kia đã cắt ngang, “Hơn nữa, rõ ràng ngài đang không tin lời ta.”
“Sao ta lại phải tin?” Từ đầu đến cuối, hắn đã bị lừa không biết bao nhiêu lần, giờ tự nhiên có một thành viên cấp cao của Hạo Nguyệt tìm đến tán gẫu, nói cái gì mà thánh vật có thể khiến phù khí mất tác dụng, tin được mới lạ.
“Không tin cũng chẳng sao.” Thiên Cơ nhún vai, “Chẳng qua ta chỉ đến tâm sự với ngài thôi.”
Đuổi không đi thì còn làm thế nào được nữa.
Thương Phạt đứng lên, đến cạnh chiếc ghế dài hắn yêu thích nhất mà Bạch Ngôn Lê đã sai người hầu mang xuống, ngáp một cái rồi nằm ườn.
“Thực ra ta bảo ngài học bùa chú là vì tốt cho ngài thôi.” Thiên Cơ không để tâm, vừa uống rượu vừa nói chuyện, “Sao ngài dám chắc, thứ tấn công yêu tộc nhất định là phù khí của con người?”
Thương Phạt không đáp.
Thiên Cơ tiếp tục nói, “Cũng có thể là linh khí của yêu quái chứ?”
“Đúng là có thể.” Thương Phạt nhắm mắt, hờ hững nói, “Trong Hạo Nguyệt cũng có không ít yêu quái còn gì.”
“Ngoài Hạo Nguyệt ra.” Thiên Cơ nhún vai, nói lời ám chỉ, “Có rất nhiều yêu quái không mang khái niệm về đồng loại đâu.”
Cái họ quan tâm chỉ là bộ tộc của mình, còn yêu quái khác? Thực ra còn có những kẻ không màng đến cả bộ tọc của mình luôn.
“Thì sao?” Thương Phạt lơ đãng hỏi.
“Ta đã nói rồi, rất nhiều chuyện không có gì là tuyệt đối cả.
Liệu ngài có nghĩ đến một ngày.” Thiên Cơ không vòng vo, nói thẳng, “Ngài dùng chính những sức mạnh của bùa chú này để đối phó với yêu quái thì sao?”
“Ý ngươi là…” Thương Phạt cười lạnh, “Có ngày nào đó, ta sẽ đứng về phe các ngươi phải không?”
“Không nhất thiết phải về phe chúng ta.
Ta chỉ muốn nói, trên đời này không có kẻ địch vĩnh viễn.”
“So với Đào Bão Bão thì tài ăn nói của ngươi tốt hơn một chút.” Thương Phạt nói rồi biến ra cây quạt che lên mặt, mở miệng cảnh cáo, “Ta thật sự hy vọng các ngươi chỉ tính kế một mình ta.
Nếu các ngươi có ý tưởng khác….” Nói cách khác, nếu Hạo Nguyệt dám tính đến chuyện lôi kéo cả gia tộc hắn vào, hắn thề sẽ giết sạch không còn một mống.
“Ngài có từng nghĩ,” Thiên Cơ không bận tâm, chân thành nói, “Có thể trở thành bằng hữu với chúng ta không?”
“Làm bạn?” Thương Phạt cười khẩy, “Lũ gia súc các ngươi mà cũng xứng?”
“Cái miệng này của ngài.” Thiên Cơ than thở, “Bảo sao khiến y mấy hôm nay ăn không ngon ngủ không yên.”
Y ở đây còn có thể là ai ngoài Bạch Ngôn Lê, nhưng Thương Phạt làm như không biết.
“Y cũng đã nói với ngài, sau khi tiêu diệt được Anh Chiêu phủ thì sẽ để ngài đi.” Thiên Cơ uống nốt ngụm rượu cuối cùng, thỏa mãn ngả ra sau, “Cho nên ngài không cần lo lắng bị tính kế nữa đâu.”
“Hạ được Anh Chiêu phủ.” Thương Phạt mở mắt dưới chiếc quạt, “Các ngươi cũng chẳng chiếm được Hầu Phục trong bao lâu.
Nếu ta đoán không lầm, người của các ngươi ở thành Tử Thủy cũng sắp không trụ được nữa rồi.”.
“Chiếm đóng Hầu Phục quả thực rất khó.” Thiên Cơ thành thật nói, “Nếu không lợi dụng tàn đảng của Độc phủ thì chúng ta cũng khó lòng đối phó với yêu quái ở phục này.”
Yêu quái ở các phục trong đương nhiên không đời nào khoan dung cho lũ gia súc vượt quyền, chuyện này Thương Phạt chẳng lấy gì làm lạ.
Thiên Cơ coi hắn như người phe mình, than trời trách đất với hắn, “Cả yêu quái ở Điện Phục cũng được cử đi rồi.
Cho tới nay, Hạo Nguyệt chưa từng phát động chiến tranh ở quy mô lớn như thế.
Đông Phủ đánh Chiêu Anh phủ cũng gặp khó khăn.
Nếu không có tàn quân Độc phủ góp sức thì quả thực….”
Thương Phạt mở to mắt, không quay đầu.
Hắn không muốn đối phương nhận ra mình đang nghiêm túc lắng nghe.
Giống Bạch Ngôn Lê, vị tinh chủ Hạo Nguyệt này dù nói rất nhiều nhưng không hề để lộ ra chi tiết quan trọng.
“Cho nên chiếm được Hầu Phục có mấy ngày thì các ngươi được lợi gì?”
“Lợi lắm ấy chứ.” Thiên Cơ hất mặt lên, bộ dạng gợi đòn, “Nhưng không nói cho ngài biết đâu.”
Thương Phạt cười lạnh rồi im miệng.
Căn phòng dưới lòng đất bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường.
Có vẻ như Thiên Cơ cũng đang bận suy tư gì đó.
Hắn trở mình, quay về phía Thương Phạt, “Có phải ngài lo sau này Thiên Xu sẽ lợi dụng ngài tiếp không?”
Thương Phạt cầm lấy chiếc quạt trên mặt.
Thiên Cơ chống khủy tay trên đất, bàn tay đỡ mặt của mình nằm nghiêng, “Ta và y đã thương lượng rất nhiều lần rồi.
Sau khi chiếm Hầu Phục, chúng ta sẽ để ngài đi.”
Thương Phạt nghiêng đầu, mở mắt ra.
Thiên Cơ tiếp tục nói, “Đương nhiên ban đầu chúng ta có kế hoạch khác, nhưng y đã thương lượng với ta rồi, kế hoạch dừng ở đây.”
“Dừng ở đây?” Thương Phạt không đoán được đối phương nghĩ gì.
“Phải.” Thiên Cơ nhắc lại, ” Dừng ở đây.
Ngài và gia tộc của ngài sẽ không dính líu đến chuyện này nữa.
Dù sao đến bây giờ vẫn không quá nhiều người và yêu quái biết thân phận, bối cảnh của ngài.”
“Kế hoạch đã sắp xếp mấy chục năm cứ thế bỏ dở giữa chừng?” Thương Phạt nở nụ cười, nhưng chẳng có ý cười nào trong mắt, “Các ngươi cam lòng sao?”
“Đúng là không cam lòng.” Thiên Cơ vô cùng thành khẩn nói, “Nhưng nhiệm vụ đã thất bại kể từ thời điểm y động tâm với ngài rồi.”
“Ta là gia chủ Đông phủ, có phải các ngươi coi toàn bộ yêu quái trên đời này là lũ ngu?” Chuyện lớn đến mức bị trung ương chú ý rồi, làm sao giấu được nữa.
Kể cả Hạo Nguyệt dừng kế hoạch lại thì việc hắn lập ra Đông phủ cũng sẽ thành nhược điểm lớn để kẻ khác bắt thóp.
Hắn chưa quên lúc trước Đào Bão Bão đã từng nói về hoàn cảnh của những yêu quái gia nhập Hạo Nguyệt.
Rất nhiều trong số họ bị Hạo Nguyệt nắm giữ điểm yếu, không thể không vâng lời.
“Thật ra chúng ta cũng không biết thân phận của ngài.” Thiên Cơ ngồi dậy.
“?”
“Chúng ta chỉ biết ngài mang huyết mạng yêu thần, còn cụ thể là con cháu nhà nào…” Thiên Cơ nheo mắt nhìn Thương Phạt từ đầu đến chân, “Chúng ta nghĩ mãi không ra.”
Nếu là huyết thống yêu quái bình thường thì dù có mạnh đến mấy cũng chẳng đáng để họ điều tra lai lịch tổ tông, nhưng mang huyết thống yêu thần thì hoàn toàn khác.
Bọn họ đã đứng trên vạn vạn yêu tộc kể từ khi chào đời, mang trong mình những sức mạnh người thường không thể hình dung.
“Hơn nữa, sau khi tự do, chắc ngài sẽ giải tán Đông phủ?”
Thương Phạt ngồi dậy, nhìn con người gầy gò trước mặt.
“Đến lúc đó, chúng ta sẽ lập ra một cái Đông phủ giả, đảm bảo ngài có thể thoát thân sạch sẽ.
Sau khi về Đế Kỳ, ngài sẽ quay lại là vị đại yêu phóng khoáng, ngông cuồng năm đó, không liên quan gì đến các phục ngoài, đến Đông phủ hay là Hạo Nguyệt nữa.”
“Vậy yêu quái lén hợp tác với các ngươi thì sao?” Chắc chắn đâu chỉ riêng Hạo Nguyệt biết về hắn.
“Chúng ta sẽ giải quyết được.”
Thương Phạt mỉm cười, cầm quạt gõ gõ lòng bàn tay, ý tứ sâu xa, “Nghe có vẻ như các ngươi đã bàn bạc rất nghiêm túc.”
“Chứ sao.”
“Sắp xếp cũng rất hoàn hảo.”
“…” Thiên Cơ bỗng có linh cảm chẳng lành.
Thương Phạt tiếp tục mỉm cười, “Đó là sắp xếp hoàn hảo cho ta.”
“Ngài….”
“Các ngươi làm sao dám khẳng định ta sẽ để cho các ngươi toại nguyện?” Lợi dụng hắn xong rồi tính hết những chuyện về sau, thế thì hắn còn phải cảm tạ ân đức chúng đã giúp mình giải quyết rắc rối, ung dung đi về nhà sao?
“Nếu không cần phải đối địch với ngài là tốt nhất.” Thiên Cơ trịnh trọng nói, “Một khi đã dám thả ngài đi, chúng ta cũng đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với ngài rồi.”
“Có can đảm nói lời này.” Thương Phạt gật gù, “Xem ra yêu quái giúp đỡ các ngươi ở Đế Kỳ cũng là con cháu yêu thần.”
“…”
“Ta đoán đúng rồi phải không?” Thương Phạt dường như cảm thấy nhạt nhẽo, đặt tay sau đầu, lại nằm xuống.
Thiên Cơ im lặng một hồi, lại tìm cách đổi đề tài, “Vẫn còn thời ian, có lẽ nên giới thiệu với ngài về tổ chức của chúng ta một chút.”
Thương Phạt không lên tiếng, vẻ mặt điềm nhiên không chút liên quan đến cõi lòng đang cuồn cuộn sóng trào.
Hắn nói đến yêu quái giúp đỡ Hạo Nguyệt là con cháu yêu thần, chẳng qua chỉ để thăm dò, nhưng người kia lại không phủ nhận.
Không phủ nhận???
Tại sao?
Nào có mấy nhà nắm giữ huyết thống yêu thần? Giúp con người thì được gì cơ chứ? Bọn họ là những vi hoàng đế chân chính trên đại lục này, còn cần mưu cầu cái gì?
Cũng có thể….Kẻ này đang giả vờ.
Đối phương không phủ nhận cũng không thừa nhận, không chừng là để lừa hắn.
Trong lúc Thương Phạt ngẫm nghĩ mấu hồi, Thiên Cơ ngồi khoanh chân trên cánh hoa, nói, “Hạo Nguyệt được thành lập từ rất lâu rồi.
Nếu như ngài hỏi ta cụ thể là bao lâu thì thật sự ta chưa tìm hiểu kỹ, chỉ biết là xưa xưa xưa lắm….”
Thương Phạt chẳng hơi đâu quan tâm đến mấy chuyện cổ tích này.
“Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hoành, Khai Dương và Dao Quang thật ra không tồn tại vào thời điểm đó.
Lúc đầu, Hạo Nguyệt chỉ có ba vị trí lãnh đạo.
Dần dần, tổ chức lớn mạnh, mỗi bộ phận đều cần người sắp xếp cho nên chia làm bảy nhánh, mỗi nhánh có một tinh chủ đứng đầu.
Bảy người chúng ta, căn cứ theo thứ tự ta vừa đọc để phân cao thấp.
Ta đứng thứ tư, gọi là lão tứ.
Phía trên bảy người chúng ta còn một vị lãnh đạo tối cao.”
Thương Phạt khẳng định được suy đoán trong lòng.
Giống như người ngoài đồn thổi, kẻ đứng sau Hạo Nguyệt thật sự là con người.
“Hạo Nguyệt được truyền từ đời này sang đời khác, thất tinh vẫn luôn tồn tại nhưng tinh chủ lại thay đổi liên tục.
Không sai, Thiên Cơ tinh chủ trước kia là sư phụ của ta.
Mỗi một tinh chủ thượng vị đều phải bắt đầu bồi dưỡng đệ tử.
Bọn họ chọn ra 500 người trong cả vạn người.”
Thương Phạt bắt đầu cảm thấy hứng thú khi nghe đến nội tình của Hạo Nguyệt.
Nếu chọn ra 500 ngươi từ vạn người thì chắc chắn những người đó đều là nhân vật kiệt xuất.
“Năm trăm đồ đệ này sẽ là ứng cử viên cho tinh chủ đời tiếp theo.
Sau người hoặc mười lăm năm tu luyện, chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào một thung lũng vào một ngày cố định.”
Thương Phạt chăm chú nhìn sang.
Thấy hắn để ý, Thiên Cơ rất vui vẻ nói, “Có tổng cộng 3500 người.
Chúng ta sẽ mặc trang phục tương ứng với tinh đội của mình, mang chiếc vòng có màu sắc đặc trưng trên cổ tay.
Trong thung lũng đó có rất nhiều tinh quái, yêu thú, tiểu yêu, mà nếu không may thì có khi còn đụng phải yêu vương yêu soái.
Nhiệm vụ của chúng ta là sinh tồn trong đó đủ một năm.”
Được chọn từ khi còn bé, dù có được dạy bảo mười hay mười lăm năm thì lúc bấy giờ vẫn là những đứa trẻ.
Bọn chúng cứ thế bị ném vào một thung lũng đầy rẫy hiểm nguy sao? Thương Phạt bỗng thoáng hình dung ra dáng dấp Bạch Ngôn Lê lúc đó.
Thiên Cơ thấp giọng nói, “Vào cùng ngày đó năm tiếp theo, chúng ta được rời thung lũng, đương nhiên có kèm theo điều kiện…”
“Điều kiện gì?” Thương Phạt vô thức hỏi.
Thiên Cơ duỗi ra bảy ngón tay, “Trong 3500 người, chỉ có bảy người được phép sống sót đi ra.”
“?” Thương Phạt kinh hãi nhíu mày.
“Phải, muốn được rời hẻm núi thì nhất định phải lấy được 499 chiếc vòng tay cùng màu với cái mình đang đeo.
Nếu không, dù có sinh tồn được trong thung lũng thì khi đến ngày đó năm sau, điều chờ đợi chúng ta vẫn là cái chết thôi.”
“…”
“Những đứa trẻ của bảy tinh bộ không được tiếp xúc với nhau trước, mãi đến khi vào thung lũng mới thấy ban ngàn người của các tinh bộ khác.”
“…”
“Vì chỉ bảy người được quyền sống sót nên chúng ta nhất định phải lấy được 499 chiếc vòng cùng màu với minh mới được đi ra.
Ngai có thể hình dung chuyện xảy ra sau khi vào đó rồi đấy.”
Thương Phạt trầm mặt.
Thiên Cơ nhắm mắt lại nói, “Sớm chiều ở chung, cùng học tập rèn luyện với nhau hơn mười năm, ăn chung nồi ngủ chung giường, lúc đau đớn thi khích lệ lẫn nhau.
Nhưng kể từ khi bước vào thung lũng, 500 huynh đệ sẽ trở thành kẻ thù.
Có người cố gắng phản kháng, nhưng kết quả vẫn như nhau thôi.
So với tất cả cùng chết, chẳng bằng nhường cho một người cơ hội sống sót không hơn sao? Quy tắc là như vậy, chúng ta tạo thành các tiểu đội bảy người, bắt đầu săn giết đội của đối phương.”
Phương pháp sàng lọc dã man như thế, nếu không nghe từ chính miệng một tinh chủ Hạo Nguyệt thì Thương Phạt có tưởng tượng cỡ nào cũng không ra.
“Một năm đó, chúng ta không chỉ phải chiến đấu với yêu quái mà còn phải ra tay giết những người đồng bạn thân quen.
Lúc đầu, có người không đành lòng, cũng có người không muốn phụ lòng mong đợi của các sư phụ mà dũng mãnh xông lên, chiếm thế thượng phong.” Thiên Cơ cong khóe miệng, nhìn Thương Phạt nói, “Ngài có biết lần đầu ta gặp Thiên Xu là trong hoàn cảnh nào không?”
Thương Phạt vẻ mặt phức tạp nhưng không đáp lại.
Thiên Cơ cũng không buồn để ý, tự nói, “Đội của ta ban đầu thiếu mất Khai Dương và Dao Quang.
Ngài biết đó, bảy người là tổ hợp tốt nhất, mất hai người thì sức chiến đấu của đội ta sẽ không bằng các đội khác.
Lúc đó, Thiên Xu của đội ta nói đi về phía nam, phải tìm được những Khai Dương và Dao Quang bị lạc khỏi đội để thu nhận vào, hoặc là giết Thiên Xu Thiên Tuyền của các đội khác, dụ Khai Dương Dao Quang của đội họ về phe mình.”
“Lúc đó, tiểu đội chúng ta đã hình thành hơn nửa tháng, phối hợp với nhau cũng xem như ăn ý.
Không ai ngờ, đội trưởng lại phản bội chúng ta.Có một đội khác, Thiên Xu của họ quá yếu nên họ đã giết đội trưởng của minh rồi dụ dỗ Thiên Xu của đội ta, thuyết phục đội trưởng đội ta gia nhập bọn chúng, đồng thời giao nộp toàn bộ chúng ta cho bọn họ.”
“Cái gì mà đi về hướng Nam, tất cả chỉ là cái bẫy.
Sauk hi những người khác trong đội bị giết, Bạch Ngôn Lê, chính là Thiên Xu tinh chủ bây giờ, xuất hiện.
Y cứu ta và mời ta ia nhập đội của y.
Lúc đó ta thật sự không muốn.” Nhắc lại chuyện ngày ấy, đến tận bây giờ Thiên Cơ vẫn không giấu nổi sự ghét bỏ, “Nói là đội chứ thật ra có mỗi y với Dao Quang, một nữ nhân, trừ mặt xinh ngực bự ra thì chẳng có cái tích sự gì.
Chưa kể Thiên Xu khi ấy còn vừa bé vừa gầy, cao chưa đến vai ta, lại còn….”
Nhịn cơn phẫn nộ muốn chửi bới, Thiên Cơ điềm tĩnh nói, “Nhìn y thư sinh nhã nhặn quá, ta không nghĩ một Thiên Xu như thế có thể đưa chúng ta thoát ra.
Mà sự thật đúng như ta đoán, mỗi lần giết người, y đều nôn thốc nôn tháo.”
Thương Phạt nghe chăm chú.
Thiên Cơ nuốt nước bọt, tiếp tục nói, “Ta chỉ nghĩ báo ơn cứu mạng xong rồi mau mau thoát ly, tìm kiếm đồng đội khác.
Dù sao một nhóm chỉ có ba người như thế rất dễ thành mục tiêu của kẻ khác.
Ba người chúng ta vượt qua không ít cửa ải khó khăn, lần nào cũng tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, nhưng cũng đều thoát trong gang tấc.”
Thiên Cơ khẽ lắc đầu, “Khi ấy, ta nghĩ vận may cũng là một loại thực lực, quả không sai.
Ta cảm thấy mình sống sót được nhờ vận may là chính.
Thế nhưng cứ tiếp tục như vậy, chúng ta sống qua một tháng.
Sau vài lần chiến đấu, chúng ta bi cùng lúc hai đội bảy người theo dõi.
Trong lúc chạy trốn, ta không may trượt chân rơi xuống vách núi.
Cứ tưởng họ sẽ bỏ mặc, nhưng Thiên Xu lại quay lại tìm ta.”
Nói đến đây, Thương Phạt có thể nhận thấy chút vẻ sùng bái trong mắt người kia.
Đó là thứ tình cảm vô cùng chân thành mà Thiên Cơ cũng không có ý định che giấu.
“Y và nữ nhân kia cùng nhau phản kích, dùng bẫy rập hoặc lợi dụng đội này tấn công đội kia.
Khi ấy ta mới biết đến một mặt khác của Thiên Xu.
Y rất giống với vị Thiên Xu tinh chủ lúc bấy giờ, vô cùng mạnh mẽ.
Nghĩ lại những lần may mắn thoát chết lúc trước, ta nhận ra đó hoàn toàn chẳng phải tình cờ mà đêu đã được tính toán.
Mỗi bước đi, y đều tính từng chi tiết nhỏ, không bỏ qua cơ hội nào.”
Thương Phạt im lặng.
Hắn rất ít nghe chuyện về Bạch Ngôn Lê từ một ai khác.
“Ta nhớ rõ, đó là lúc chúng ta gặp được Thiên Quyền tinh chủ bây giờ.
Bạch Ngôn Lê khóc và nói với tai, tùy tiện kết đội thật sự không an toàn.
Y nói không sai, sự thật chứng minh, sau khi vô số người chết dưới tay chính đồng đội của mình, y lựa chọn rất cẩn thận từng thành viên gia nhập.
Y dẫn dắt tiểu đội của chúng ta đến chiến thắng cuối cùng.
Lúc đầu y rất hay khóc, nhưng khi đã quen với sự phản bội, với những đòn đánh lén sau lưng, y không còn khóc nữa.”
“Có một lần.” Nói đến đây, vẻ mặt luôn cười cợt của Thiên Cơ lại thoáng lộ ra nét đau thương, “Chúng ta gặp một vị Thiên Xu khác bị trọng thương.
Thiên Xu đó muốn đấu tay đôi với Thiên Xu của đội ta.
Bạch Ngôn Lê đã đồng ý.
Sau vài chiêu giao thủ, Thiên Xu kia lại chủ động lao vào mũi kiếm cua Bạch Ngôn Lê.
Hắn dùng mấy hơi thở cuối cùng để trao lại vòng tay của minh cho Bạch Ngôn Lê.
Hắn nói hắn mệt mỏi rồi, xin chúng ta đưa hắn tới sườn núi cách đó hai trăm thước, ở đó có cây hoa lê rất lớn, muốn chúng ta an táng hắn dưới tàng cây.”
“Chúng ta cõng hắn đi.
Dưới cây hoa lê ấy còn có đồ đạc sót lại của những thành viên đội hắn, cùng sáu ngôi mộ khác nhau.”
Thương Phạt khẽ giật ngón tay, rũ mắt nhìn chiếc quạt.
“Thực ra chúng ta đều đã trải qua rồi, nhất là lúc gần kết thúc, trước ngày rời thung lũng, chuyện gì nên hay không nên xảy ra đều đã xảy ra.
Chúng ta chứn gkieens những điều tối tăm, dơ bẩn, đáng khinh nhất của đồng loại, nhưng cũng thấy vô số sự hy sinh, tha thứ, tác thành, ủng hộ…Chúng ta bò ra từ biển máu, rồi tự mò mẫm tìm phương hướng cho chính mình.”
“Sau khi Bạch Ngôn Lê thôi khóc, ta nhận ra không phải vì y đã chấp nhận được sự thật, ma chỉ là tìm một phương thức khác để giải tỏa thôi.
Ta nhìn thấy mỗi khi y mang một chiếc vòng tay lên, y sẽ cắt lên cổ tay mình một dao.
Ta hỏi y vì sao phải tự làm mình đau như vậy….” Thiên Cơ hít sâu một hơi, khàn giọng nói, “Y đáp, dù sao rồi sẽ đến lúc phải tháo những chiếc vòng tay này xuống.
Y làm thế để nhắc nhở bản thân, để giành được nó thì đã phải hy sinh cái gì.”
Thương Phạt nhắm mắt, nhớ mấy hôm trước, hắn cũng thế vết dao sắc lẻm trên tay Bạch Ngôn Lê.
Rốt cuộc y đang nghĩ gì?
“Y sai rồi.” Thiên Cơ bỗng giơ tay lên, nhìn chằm chằm cổ tay nhẵn nhụi, bức bối nói, “Những chiếc vòng ấy chưa bao giờ biến mất.
Nó vẫn đang tồn tại ở đây, từng chiếc từng chiếc quấn chặt lấy ta.
Chỉ cần mỗi người trong số bảy người chúng ta còn một hơi thở thì không bao giờ quên mình đã từng đeo cái gì.
Đó là những sợi dây dính máu đồng bạn, kéo theo trọng lượng của 499 xác người.”
Không phải ai cũng phản bội, khát máu.
Đến cuối cùng, có rất nhiều người cam nguyện chết đi và chúc phúc cho bọn họ.
Rất nhiều người mang ánh mắt ao ước, hoặc không cam lòng, hoặc kỳ vọng, nhưng đều như nhau, họ đã lựa chọn biến mất khỏi cõi đời.
Bảy vị may mắn còn sống sót đã thành thế hệ nắm quyền kế tiếp của Hạo Nguyệt, và phía sau họ có 499 vong hồn đang mở trừng mắt theo dõi.
Những đồng đội đã cùng họ lớn lên, từng phản bội chém giết lẫn nhau, nhưng đến cuối, họ vẫn sẽ gánh vác hy vọng của đối phương để bước tiếp.
Thương Phạt không có gì đánh giá về cách Hạo Nguyệt bồi dưỡng và chọn người lãnh đạo, Hắn chỉ bỗng nhiên muốn thở dài, không vì Bạch Ngôn Lê, không vì Hạo Nguyệt, cũng chẳng vì yêu quái.
Nếu đã định ra quy tắc như vậy thì ắt hẳn có nguyên nhân.
Nếu bảy người này không có sự tin tưởng lẫn nhau, không cùng nhau vào sinh ra tử, không dắt nhau bước qua núi thây biển lửa, không sống sót qua cảnh máu chảy thành sông, thì sự liên kết giữa bọn họ sẽ chẳng thể bền chặt.
“Ta cứ tưởng thói xấu cắt cổ tay của y sẽ hết sau khi ra khỏi thung lũng.” Thiên Cơ thở dài, nhẹ giọng nói, “Nhưng sau này phát hiện ra, mỗi khi y gặp chuyện khổ sở, y sẽ lại dằn vặt chính mình, thậm chí còn không cho yêu quái chữa trị, tự xé vảy vết thương đã lành miệng.
Chiếc vòng trên tay y chắc là ngài tặng cho?”
Thương Phạt cau mày.
Thiên Cơ bỗng nhiên cúi đầu xuống, “Có thể xin ngài đừng lấy nó về được không? Chiếc vòng ấy rất đẹp, ta chưa từng thấy màu sắc nao rực rỡ như thế.”.