The Love Of Stars

Chương 7


Bạn đang đọc The Love Of Stars – Chương 7

Diệp Tuyết cứ thấy đầu óc quay cuồng.
Anh ta đang nói gì vậy?
Mình nghe nhầm chăng?
“Cô ta là người của tôi.”???
Hơ hơ…không thể nào…Người của tôi…
Gì thế này…
Dù đã quen với cái kiểu nói năng sốc óc, như muốn giết chết người ta của anh từ khi tiếp xúc nhưng Diệp Tuyết vẫn không tin nổi….
Các thành viên khác cũng “điên đảo” vì câu nói đó. Ai cũng đứng hình cả một lúc.
Bình tĩnh lắm Trần Lâm mới hỏi:
– Ý cậu là…
– Thì tôi đã nói cô ta sẽ đi theo tôi, không phải người của tôi thì là gì.
Thái độ an nhàn, từng câu từng chữ được thoát ra từ Devil mang ngữ khí hết sức nhẹ nhàng nhưng lại có sức mạnh vô cùng. Ai cũng chấn động, không nói nên lời.
Thấy ánh mắt ai cũng chiếu vào mình, Diệp Tuyết nhanh nhẹn lấy lại tinh thần giải thích thâm ý của Devil:
– Ý anh ta là tôi hiện tại là cấp dưới của anh ta.
Vẫn là ánh mắt đó nhìn cô.
– Có vậy thôi mà, không có ý gì đâu…
Diệp Tuyết cười thật tươi để xua đi những suy nghĩ “đen tối” của mấy ngôi sao này.

Vài phút sau, Hoàng Tuấn mới lên tiếng tiếp:
– Cậu để cô ta tham gia tổ chức à?
– Cũng không hẳn. – Devil nhếch môi.
– Là sao? – Thái Tiến Long dần mất kiên nhẫn.
– Cô ấy sẽ đi theo tôi, thế thôi.
Lại một lần nữa, câu khẳng định này làm mọi người im bặt. Nhưng ai cũng hiểu một điều rằng, không thể đụng đến Diệp Tuyết.
Trần Quân quay lại vấn đề cũ:
– Thôi, giờ chúng ta hãy nói về hành động tối mai đi.
Trần Lâm có vẻ hơi bất mãn:
– Cho cô ta nghe?
Devil không trả lời. Như vậy có nghĩa là chấp nhận.
Thật sư là chẳng ai hiểu nổi Devil đang làm cái quái gì nữa. Tư nhiên để một người lạ biết chuyện về tổ chức, mà người này lại là con gái mới chán chứ.
Diệp Tuyết bỗng thấy mình chẳng hiểu mấy cái chuyện mà mình đã biết nữa bèn bạo gan hỏi:
– Tổ chức các người là tổ chức nào vậy?
Lại nhìn Diệp Tuyết. Trong đầu ai cũng nghĩ đến cái tên IMA của nhóm và thầm nghĩ có nên nói cho cô gái này biết hay không.
Tuy nhiên, giác quan thứ sau của Diệp Tuyết lại rất nhanh nhạy, đoán biết được suy nghĩ của họ nên cô reo lên:
– Là IMA đúng không?
Tiếp tục nhìn nhau lần thứ n rồi nhìn Devil nghi ngờ. Còn anh chỉ nhún vai:
– Tôi không nói.
Tất cả quay sang Diệp Tuyết đồng thanh hỏi:
– Sao cô biết?
Diệp Tuyết gãi gãi đầu, không biết nên giải thích thế nào thì Devil đã nói rất ngắn gọn:
– Giác quan thứ sáu.
– Giác quan thứ sáu???
Trên khuôn mặt người nào cũng biểu thị vẻ mặt không thể tin nổi. Cô gái này mà cũng có khả năng đặc biệt sao?
Diệp Tuyết cũng thấy lạ không biết tại sao Devil lại biết được cô có giác quan thứ sáu. Càng nghĩ cô càng cảm thấy anh không phải là người.^ ^
Cô đêm thắc mắc trong đầu ra hỏi Devil thì nhận được câu trả lời trống không:
– Đoán.
Cái người này…đúng là không phải người…
Phòng làm việc tiếp tục xôn xao.

Nào là không hiểu nổi tại sao một cô gái bình thường như Diệp Tuyết lại có được khả năng đặc biết này.
Nào là Diệp Tuyết thật đáng sợ.
Nào là lần sau phải cẩn trọng trong suy nghĩ…vân vân và vân vân…
Diệp Tuyết nghe bọn họ nói mà ngán ngẩm, ngồi trên ghế chống cằm suy tư. Devil thì chẳng nói năng gì, chỉ châm một điếu thuốc hút, vẻ mặt trầm lặng đến kì lạ.
Mãi một lúc sau, nói chuyện “đã đời”, Thái Tiến Long như nghĩ được điều gì đó vội nói to:
– Ha! Tôi nghĩ ra rồi. Devil, Diệp Tuyết giờ theo cậu đúng không, cũng có nghĩa là có liên quan đến tổ chức.
Không đợi ai nói gì, anh chàng nói tiếp:
– Vì vậy,…hành động lần này giao cho cô ấy đi.
Diệp Tuyết lúc đầu chả hiểu anh ta nói gì nhưng sau cũng nghĩ ra. Là anh ta muốn cô thay cái cô Hiểu Mi gì đó thực hiện cái hoạt động nguy hiểm gì đó.
Ngay lập tức, Diệp Tuyết đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Thái Tiến Long:
– Này…anh bị điên hả? Có muốn cho cô bạn gái gì đó của anh không mạo hiểm thì cũng đừng lôi Diệp Tuyết này vào chứ…
Tất cả đang cực kì phân vân. Ai cũng thấy đề nghị của Thái Tiến Long nửa được nửa không, trừ Diệp Tuyết. Dĩ nhiên cô nàng không muốn dính tới cái tổ chức nguy hiểm này. Cô có ngu cũng biết tới IMA, đây đâu phải là tổ chức “đẹp đẽ” gì…
Nhưng tất cả suy nghĩ của mọi người là thừa bởi một câu nói của Devil:
– Không tồi. Như vậy cũng được.
Nghẹn chết mất…
Diệp Tuyết sắp thở không nổi rồi, cổ họng như bị chặn đứng, khí thế ban nãy tiêu tan đâu mất rồi.
Như nhịn nhục lắm, Diệp Tuyết mới cắn răng thốt ra cái tên của Devil:
– Trang Thiên Hạo!
Nhưng sau đó, Diệp Tuyết đã bị dội một gáo nước lạnh vào mặt. Devil ghé sát mặt vào mặt cô thì thầm:
– Khoản nợ của bố cô.
Lại xịu mặt xuống, nhăn nhó “ừ” một tiếng đồng ý.

Như bắt được vàng, Thái Tiến Long mừng hết cỡ, cứ cười ha hả.
Diệp Tuyết càng bực mình khi thấy thái độ của anh chàng “vô duyên” này nên nhìn bằng ánh mắt khinh thường nói:
– Anh chưa uống thuốc hả?
Bị quê quá nên Thái Tiến Long im re nhưng trong lòng rất hả hê. Cái này gọi là cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Bình tĩnh một lát, Diệp Tuyết mới hỏi:
– Hành động này là sao?
Trần Quân giải thích cho cô hiểu:
– Gần đây có một tên sát nhân đã giết chết gần 10 mạng người, có thể hắn ta là một tên bệnh hoạn. Nạn nhân của các vụ án là các cô gái, nên…
– Nên mới bắt tôi lao vào chỗ chết để dụ tên sát nhân đúng không? – Diệp Tuyết cắt ngang lời Trần Quân mà vẻ mặt lại rất hậm hực.
– Cô làm gì mà thảm vậy? – Trần Lâm cười cười.
– Thôi, mệt quá. Tôi đói bụng rồi, xuống lầu đây. Đã đau chân mà toàn bắt làm gì không à.
– Cô không được tiết lộ chuyện của chúng tôi đó. – Thái Tiến Long nhắc nhở.
– Biết rồi!
Diệp Tuyết quay lại lườm lườm rồi lê lết cái chân đi xuống nhà.
Đợi Diệp Tuyết đi khỏi, Hoàng Tuấn mới lên tiếng:
– Liệu cô ta có làm được không?
– Ai biết được. – Trần Quân nhún vai


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.