Bạn đang đọc Thể Loại Này Là Thể Loại Gì … Oan Gia Ngõ Hẹp: Chương [Review] 2 : Tin vui nhé.
Thời gian qua Hạnh Tập vật lý trị liệu. Gần 2 tháng nay từ ngày T.a sinh hạnh có ghé qua chơi vài ngày rồi lặn mất cho đến tân hôm nay. 1 phần Hạnh ngại gặp ba mẹ T.a.
Sáng nay ra quán sớm, vì bà cô có chút chuyện gia đình nên xin nghỉ vài hôm nên không ai quản lý. Vân cái kiểu gặm bánh mỳ, và ly cafe mỗi sáng. mang theo laptop ra quán làm việc, chọn cái bàn gần cổng, ngồi xoay lưng ra cổng, để có thể nhìn bao quát toàn bộ quán.
8h sáng nhờ nhân viên chạy đi mua ổ bánh mỳ nữa vì vẫn chưa đủ đô. Vừa gặm bánh mỳ vừa làm việc thì có 1 bàn tay che mắt tôi lại.
– Ai????
Giọng nói quen thuộc, mà tôi vẫn nhớ mỗi ngày.
– Lan.
– Sai. Ai???
– Phương
– Sai. Ai???
còn làm méo giọng để mình không nhận ra mới ghê.
– Linh
– Ai????
– Hương.
– Ai???????
– Thôi bỏ ra đi cô nương, làm như tui không biết Hạnh kute của tui á.
Hạnh bỏ ra, chạy ra đứng trước mặt tôi.
– Anh!!!!!
Nước mắt đã lưng tròng.
-Chúc mừng em. giờ lại chạy leo đẽo theo anh chứ gì.
– Ơ sao anh biết.
– Ha ha anh nói chuyện điện thoại với ba em suốt, em tập tành thay đổi thế nào anh biết hết. thế chân cẳng ngon lành rồi hề.
– yes………
– Thế ngon là ăn được rồi. ha ha ha
– Em méc chị. Vừa nói Hạnh vừa cầm ổ bánh mỳ tôi đang ăn giở để trên bàn, bỏ vào miệng gặm.
– Ở bánh của anh.
– Ngồi im đấy, lo cái tự truyện gì gì của anh đi.
– ề…….. Thế năm nay lên học tiếp chứ.
– Dĩ nhiên, lên với con em chứ. Nãy em qua nhà rồi, trời ơi cục cưng của em nó đã gì đâu á. Hôn miệng cái nó cười, cưng gì đâu luôn á. công nhận anh huấn luyên hay ghê.
– Ê con anh ai cho em hun, ở đó mà cục cưng của em. mất hết duyên con tui.
– Chị kêu em ra giải quyết anh đó. suốt ngày làm làm cái gì chả ai biết. ngồi cả đêm.
– ờ thì đang bận.
Thế là Hạnh đứng lên lò tò đi vào chơi với Thảo và cô Vân trong bêp. Mọi khó khăn cũng đã qua, giờ lại khó khăn mới. làm sao để làm chiều lòng 2 người phụ nữ đặc biết. làm sao để không ai bị thêm 1 tổn thương nào nữa.
Một lúc sau T.a để bé lại cho ông bà chăm, rồi mò ra quán.
Mùi hương quen thuộc, vòng tay quen thuộc. T.a ôm cổ tôi từ đằng sau.
– Chào ông chủ.
– Vâng đại ka gọi em.
– anh ăn sáng chưa thế.
– Được 2 ổ bánh mỳ, mà cái Hạnh nó giựt hết nửa ổ rồi.
– Thế được rồi, Em với Hạnh Ăn bò beefsteak đây.
Thế là 1 lúc sau 2 cô nàng mỗi người 1 phần đặc biệt của cô Vân làm cho ngồi trước mặt.
– Phần của anh đâu.
-Nhịn. 2 nàng cùng nói.
Nói thì nói thế thôi, chứ tôi vẫn được hưởng sái. lúc thì Hạnh đút iếng bò, lúc thì T.a lại iếng khoai tây. ầy cuộc đời vấn sướng cái thím nhỉ.
Xong xuôi thì 2 nàng dọn dẹp, rồi chở nhau đi mua đồ.
– Anh tụi em đi mua đồ nhé.
-Ầy đi đi.
bình thường T.a ít mua sắm lắm mội người ạ. mình không mua cho thì thôi, khi thì lễ tết mới sắm đồ. nên mình cứ thấy cái nào ưa mắt là mua về cho vợ thôi.
-Thẻ của anh đâu.
Rùng mình trước câu nói.
-Tiền em giữ đâu.
– Em cất cho con rồi.
– hay ha.
cuối cùng cũng phải đưa thẻ cho 2 bà. Cả 2 cười hí hí rồi chuồn mất dép.
Cái thẻ còn 10tr để lúc cần thiết thì sài cũng bị chưng dụng.
Trưa về tới nhà thì 1 đống quần áo, son phấn. ngay cả cái bà 2 tháng tuổi nằm nhà cũng được ké cái thẻ của mình 1 đống đồ.
Giờ Thì 2 bà lại kéo nhau đi siêu thị. còn mình thì rầu rĩ ngồi nhà ngó bé. gõ những dòng này….
Mình sẽ cố gắng cập nhật về gia đình nhỏ của mình ọi người. có gì đó đặc biệt, hoặc có biến thì mình mới viết nhé. mấy thím đòi ít thôi. từ này em viết lại cái review này.