Bạn đang đọc Thể Loại Này Là Thể Loại Gì … Oan Gia Ngõ Hẹp: Chương 71: Chương 71
Mấy nay tâm Trạng không được tốt. có chuyện xảy ra, chuyện gì thì trong voz này chỉ có 1 người biết, tối qua ngồi nói chuyện, hợp nên cũng nói ra hết cho nhẹ. mà cũng éo nhẹ đi được bao nhiêu. nói chuyện tới tầm khuya chán nản rút điện thoại gọi cho thằng em no lầm quản lý 1 quán bar. cái này cũng mới được biết, nó đi làm cũng không nói ai trong lớp biết.
Em: Đang làm hả.
Tùng( gọi tên như thế thôi nhé): ừ em đang làm.
Em: xếp cho anh 1 bàn. góc nào cũng được.
Tùng: rồi, yên tâm để em. mà anh đi mấy người.
Em: 1 mình.
Tùng: có chuyện buồn hả anh. Cũng Khuya rồi mà.
Em: ừ, cứ cho anh 1 bàn, 1 chi 21. rảnh thì ngồi với anh. giờ anh qua.
Thay đồ đánh xe qua quán thằng nhỏ làm. thì nó cũng đang đứng ngoài của đợi. đanh xe vào chỗ để rồi nó dắt vào bàn.
Tùng: làm ăn có chuyện gì hả anh.
Em: à không. chuyện riêng thôi.
Tùng: anh với chị Trang Anh có chuyện hả.
Em: không phải luôn. thôi chuyện của anh.
vào bàn thì mọi thứ đã chuận bị sẵn. phục vụ khui rượu, em giơ tay cản, cầm chai rượu lên. quay qua hét vào tai thằng Tùng.
Em: thật hả.
Từng: yên tâm anh.
Em: ok…… rồi đưa lại cho thằng phục vụ khui. rót ra 2 ly em với thằng tùng uống không ai nói gì. bỗng nó giơ cái điện thoại trước mặt em.
Tùng: kêu em nào tới nói chuyện không anh. mà sao đi trễ thế, cũng gần giờ xuống nhạc rồi.
Em lấy điện thoại soạn tn lại.
Em: ờ có chuyện không ngủ được. thoi khỏi gọi, hết giờ làm ae mình đi nhậu tiếp.
Tùng: thôi em cáo, nhậu với anh lại éo đâu. làm ở đây em uống được đâu, toàn nhấp môi.
tùng: anh ngồi em đi ra kia tí.
Ngồi ôm ly rượu cùng với tiếng nhạc chua chát. bỗng lại có cái 1280 chìa ra trước mắt, 1 cô gái tướng tá ngon lành. gương mặt có 1 nụ cười, mà theo em kèm theo sự ngại ngùng, và 1 cái gì đó không diễn tả được.
Trên màn hình điện thoại ” em ngồi chơi với anh được không”. Em gật đầu trong đầu thì nghĩ ” lại gái nữa hả.”
Nhỏ: anh tên gì.
Em: Hoàng, còn em.
Nhỏ: em tên thảo. em để ý anh vào có 1 mình, có chuyện buồn hả anh.
Em: ừ.
Thảo có vẻ khá ngượng, em cũng im không để ý.
Em: em làm ở đây lâu chưa.
Thảo: cũng 1 time rồi anh, làm nhảy quán này quán nọ thôi.
Em: ừ, nhìn em khác những đứa khác.
Thảo: khác thế nào.
Em: không quậy như mấy đứa teen teen đằng kia. có gì thì cứ nói.
Thảo: em cũng như tụi nó thôi anh à…. kèm theo nụ cười. mà em nghĩ nụ cười nó đắng thật.
Thảo: xíu anh có đi đâu không.
Em: có về nhà.
thảo: dạ vậy thôi.
em và thảo lại em lặng, thảo thua em chỉ 1 tuổi thôi. tướng thì đẹp rồi, khuôn mặt cũng măn mà. im lặng tới lúc thằng tùng nó tới.
em lấy điện thoại soạn tn cho thằng tùng.
Em: bé này thế nào.
tùng: không biết, hình như cũng đi khách, mà thấy ít đi khách trong này, ở ngoài không biết thế nào. mà thấy nó sống giản dị, hợn mấy đứa kia. đua đòi lắm, anh nhìn cái điện thoại nó thì biết.
Em: ừ.
Tùng: chắc lại nuôi thằng chồng xì ke nào ngoài kia. nghe nói có đứa con nữa.
ngồi 1 lúc thì thảo chào tính đứng dậy đị. em chưa thấy con gái làm trong bar nào như vậy.
em nắm tay thảo lại, 1 tay vỗ xuống ghế. Thảo lại ngồi xuống. em lấy 1208 trên tay thảo. “Em đi bao nhiêu”
Thảo: dạ em xin 1 triệu. em không hay đi khách, nhưng em cần tiền. anh hỏi tùng cũng biết, em không đi khách nhiều.
Có vẻ như thảo muốn đi khách để có tiền. chứ chả đứa nào làm gái, mà lại đi xin khách kiểu đó, àm còn giải thích nữa.
Em: ok, ngồi đây chơi hết giờ đi với anh.
Thảo: anh ơi 5h anh cho em về.
Em: ok.
…………..
xuống nhạc em ra lấy xe, chai rượu chưa thì ký gửi đấy.
Thảo: anh ra cửa đợi em tí.
Em ra xe luôn, chui vào xe, chạy qua bên kia đường đứng. thảo ra của đứng ngơ ngác 1 hồi, mặt buồn thiêu. chắc hồi nãy không lấy sđt mình đây mà. rồi lủi thủi vô lấy xe, đi 1 chiếc ware khá cũ. em đánh xe vòng lại kéo cửa xuống nhìn Thảo cười.
Em: anh tè đường xíu. cất xe đi anh chở. Trong mắt thảo có gì đó anh lên, nhưng không vui.
Thảo: đi đâu anh.
Em: trung quốc. bán em luôn.
thảo: ơ.
Em: đi ăn đã. no mới bán được. em cười cười. kiếm 1 quán ốc khuya. kêu vài món. 1 khung bia.
Em: ăn đi em, đừng ngại và hạ thấp mình trước anh.
thảo: dạ. mà anh lạ thật. mà cũng đúng người như anh thì đâu thiếu gái đẹp.
Em: ý em là sao.
Thảo: nhấm 1 ngụm bia. thi người khác, đã chở em đi ăn cái gì đó nhanh gon, rồi đưa em vào khách sạn, hoặc cái nhà nghỉ, lào vào em rồi.
Em: ha ha ha. ăn cái lẩu ha, cả ngày nay a chả bỏ bụng được miếng nào. giờ em giúp anh ăn ngon miệng đi.
Thảo: anh có chuyện buồn hả.
Em: không éo le tí thôi. cũng buồn chút xiu. mà chắc không bằng em buồn. người ta nói không nghe gái( em dùng từ gái thay cho từ ….d…..i nhé) kể chuyện. mà anh muốn nghe, coi buồn hơn anh thì chắc anh vui lên được tí.
Thảo: có gì đâu anh ơi.kể ra không tin thì a nghe làm gì, em cũng không kể.
Em: nghe nói em có con.
Thảo: dạ em đi làm tối em gửi chị hàng xóm, tối nó ngủ thì chị khóa của, nó ngủ trong phòng 1 mình quen rồi, cũng ngoan lắm anh. với lại lâu lâu em mới đi qua đêm 1 lần, nhưng lúc nào em cũng về sớm để nó thức dậy thấy em. sáng em xin làm ở lotteria, làm theo ca nên cũng dễ chăm con.
Em: ờ. ba no đâu.
Thao: em không kể thì anh khui ra đó hả.
Em: ha ha chứ sao. ăn đi, uống nè.
Bia vô tí thì thảo kể. nhà ở miền tây. đạu đại học vào đây. gia đình cũng không khá giả gì. vào đây đi học, đi làm tự thân kiếm sống. rồi quen được 1 thằng, làm văn phòng. quen yêu nhau. đến lúc có bầu thì thằng kia phắn thẳng. Thảo về nhà thì Ba đuổi đi. bà ngoại dắm dúi cho 2 cây vàng. cũng không dám cho ở cùng vì ba đuổi đi. lên lại trên này thảo xin đi làm, cất kỹ 2 cây vàng đợi lúc sinh em bé. đi làm kiếm tiền trang trải cuộc sống đợi sinh con. lúc đầu ở cùng phòng với 2 người nữa. tới lúc sinh em bé, thì 2 người kia cũng chuyển đi, vì sợ phiền. có chị hàng xóm giúp đỡ.
Sau này bé lớn 1 tí thì em mới đi làm lại. phải bán 1 cay đi để lo cuộc sống lúc đó, còn 1 cây em vẫn giữ đến bi giờ. em đi làm còn sức em cố gắng làm để dành giụm cho con sau này, lo cho nó đi học. không bằng cấp thì làm sao nuôi đủ đứa bé, nên tối em xin đi làm ở bar do 1 người bạn giới thiệu. đủ sống, dư ra để sau này cho con thì không có. nên em mới đi khách. cũng nhục nha lắm anh. mà vì con thôi. giờ em tiết kiệm cũng được 1 khoản kha khá, em gửi tiết kiệm luôn rồi. em còn trẻ, còn sức ráng được bao nhiêu thì ráng. em không đi khách nhiều vì sợ bị bệnh gì khổ con em thôi. em xem người nhìn người em mới đi, chứ mấy đứa teen teen quạy quá em không giám.
rồi 1 số thứ nữa nhưng thôi tới đây mọi người cũng hiểu phần nào rồi. kể lại câu chuyện đó thì nước mắt thảo cũng rơi.
Em: kể thì anh cũng nghe.
Thảo: nhưng không tin đúng không anh.
Em: tin hay không a có cách. thôi ăn đi rồi đi.
Em quay qua nói với nhỏ nhân viên: em ơi cho anh 1 phần cháo hải sản lớn, mang về.
tính tiền cho anh luôn………………
Ra xe, em mở cửa cho thảo vào xe.
Thảo: a có gì đó dấu em.
Em: ừ anh suy nghĩ tí. à cái này cầm về cho bé, sáng mai 2 mẹ con hâm lại ăn.
sau anh đèn thì có gì đó long lanh thật
Em: mà em dễ tin người thật. đừng có tin anh.
Thảo: giờ thì em không tin anh thật.
Em: ha ha ah.
thảo: đi gần đây thôi anh, 5h em phải về rồi.
Em: mà phòng em ở đâu.
Thảo: anh hỏi làm gì.
Em: chở em về chứ gì.
thảo: anh Chê em hả.
Em: không, nếu những gì em kể là thật thì a thương em thật. với lại a chưa bao giờ đi ăn bánh trả tiền cả. a toàn thiếu thôi. ha ha ha
Em móc ví đưa cho Thảo 1tr.
Em: coi như công, em đi ăn với anh. ok. nếu em kể với anh là thật. thì anh nghĩ em nên tự hào, vì những gì mình dành cho con. và anh không coi thường em. a cũng không cói em là gái.
Thảo: vậy em chỉ lấy 500 trăm thôi.
Em: cũng được. giờ anh chở về, mai anh kêu thằng tùng chạy xe qua cho em.
Thảo: thôi kỳ lắm anh. anh cho em qua lấy xe đi.
Em: a đưa 500tram rồi đấy, đi xe bị cướp mất 500k đừng có nói tại anh à. hè hè
Thảo: em đi quen rồi.
Em: anh muốn vô phòng em. a muốn tin những gì em nói là thật. nên anh mới tới phòng em.
thảo: dạ.
Thảo chỉ em đi về phòng trọ. con đường khá vắng vẻ.
……………..
Vào phòng thảo mở đèn. Thằng bé ngủ trên cái nêm dưới đất. trên gác thì là bếp núc lạ đời. thảo nói vậy cho thằng bé ở nhà 1 mình không sợ nó phá. ở dưới chỉ có nệm với tủ đồ. nhà tắm. và cái nệm.
Thảo: anh uống nước.
em: ở để đó. thằng bé ngủ ngon ghê. nhìn yêu thật.
Thảo: nó quậy lắm, mà được cái không quấy khóc.
Em: em cho anh xem 1 cây vàng, với cuốn sổ tiết kiệm được không.
Thảo: chi anh.
Em: thì cứ vậy đi, rồi anh nói chuyện.
Thảo lấy đưa em xem, cùng với cuốn sộ tiết kiệm cũng kha khá, với cái tờ giấy bán 1 cây vàng mấy năm trước.
em: rồi , em thay đồ đi rồi đi đây với a 1 chút.
Thảo: đi đâu anh.
Em: mai em đâu phải đi làm đúng không. đi uống cafe.
thảo: giờ này ai mở cho anh uống.
Em: đi đi rồi biết.
Thảo Gi tờ giấy, dặn chị hàng xóm chỏ thằng bé ăn cháo, rồi chở đi học giùm. nói ra thì bà hàng xóm cũng tốt giữ.
ra xe em chở thảo tới thẳng quán. cũng 4h hơn rồi. cô thì vẫn ngủ. thằng bảo vệ cũng đang vất vưởng ngoài cái ghế. mẹ canh quán vãi thật. em xuống xe sút vào ghế thằng bảo vể cái thì no bật dậy. ” anh”
Em: nó khiêng quán đi rồi kìa.
…: em đuối quá. anh tới sớm thế.
Em: ừ có công chuyện.
Em: vào đi em. mày canh xe đó.
xếp cái bàn ngồi nhìn ra đường. em vào pha 2 ly cafe. mang ra.
em: uống đi.
em: giờ anh có cách giúp em. tiền anh thấy em để dành vậy cũng khá rồi. không cần nữa đâu. giờ làm đủ sống nữa là được. mà cũng tiết kiệm được 1 it càng tốt.
Thảo: em không hiểu.
Em: thì anh nói em bỏ nghề đó đi. không lotte hay bar nữa. em đồng ý thì anh giúp.
Thảo: bắt đầu mếu. sao anh phải làm thế.
Em: đơn giản nó cỏ lợi cho anh, có lợi cho em.
Thảo: em không hiểu.
Em: ok anh giúp em làm lại từ đầu. tránh xa cái nghề kia ra. giờ thì vậy, lỡ bị công an bắt thì sao. ai chăm con. nin đi.
Em: giờ anh nói vậy. quán anh cần người. a tuyển em vô làm. em làm từ sáng tới tối lương 7 triệu tốt anh thuognwr thêm. cơm ngày 2 bữa. tối em làm tới 8h 9h có thể về. cn làm luôn, thằng bé đem qua quán cho nó choi cũng được. đừng có quậy quá được rồi. chiều đi đón nó về quán ăn cơm, rồi để nó ngoài quán chơi, hay cho nó về phòng chơi với chị hàng xóm cũng được.
Em: em nghĩ sao. số tiền kiếm được anh nghĩ lo đủ cho 2 mẹ con, và cung dư kha khá đó. tại ăn ở ngoài quán rồi.
Thảo: Em nhục lắm anh ơi. hu hu hu.
Em: nin đi, a rất nể em a mới vậy đó. em hy sinh nhiều rồi. giờ đến lúc thay đổi thôi. a không biết anh tính vậy đó.
Thảo: dạ em cảm ơn hu hu….
Em: thôi giờ anh chở về luôn, mai khỏi đi làm nữa xe anh gửi thằng tùng chạy qua cho. sdt anh đây. nghỉ ngơi mấy ngày đi rồi qua quán làm. mai a sẽ nói chuyện với quán.
Em: à còn nếu gặp người mà đã từng đi khách. không việc gì phải ngại. tự tin lên. em đã làm 1 điều vi con em mà . chưa chắc anh làm được như em. cứ nói với họ em đã đủ tền nuôi con em rồi. em không làm nghề đó nữa. anh nghĩ chắc họ cũng mừng cho em thôi.
trên đường chở thảo về cứ khóc tu tu trên xe……………….. ~.~ làm được 1 điều mình nghĩ là có ý nghĩ. nên cảm tháy cũng nhẹ đầu hơn vì chuyện của mình.
Còn chuyện của em, khó đỡ VL làm nay xin bữa nghĩ. ở nhà type chap