Đọc truyện Thê Khống – Chương 6: Gia yến
Lúc Phương Cẩn Chi rời đi, trong ngực Vệ mụ mụ ôm một cuộn gấm hoa màu vàng nhạt mà Tam nãi nãi vừa cho. Bên trong cao môn đại hộ bậc này, nhất cử nhất động đều bị người ta dòm ngó. Cho dù Tam nãi nãi không chào đón Phương Cẩn Chi, nhưng chuyện liên quan đến thể diện nhất định sẽ làm đến nơi đến chốn. Cho nên bà ta mới khiển trách chuyện Lục Giai Nhân lén lút tráo đổi hai khúc vải.
Phương Cẩn Chi trở về không bao lâu, thì Ngũ nãi nãi liền phái người đưa tới hai cuộn vải chất lượng tốt hơn. Một khúc Sắc Cẩm hoa tùng nhỏ li ti, một khúc Trọng Cẩm viền nổi kim tuyến, đều là chất liệu mới được phân phát đợt này trong phủ. Tiểu nha hoàn đưa đồ nói: “Thất cô nương còn nhỏ tuổi, hai tấm vải này quá hoa lệ, không thích hợp với nàng ấy. Ngũ nãi nãi dự định cất chúng lại, đợi đến khi Thất cô nương qua hai tuổi nữa rồi mới may y phục mới, nhưng Thất cô nương lại muốn tặng cho biểu tỷ.”
“Thất cô nương thật là một người thiện tâm, Ngũ nãi nãi thật tốt!” Vệ mụ mụ nhìn hai khúc vải này, khen không ngớt lời.
Phương Cẩn Chi ngồi đung đưa đôi chân ngắn ngủn trên ghế, từ chối cho ý kiến đối với những lời tiểu nha hoàn này vừa nói. Thời điểm còn ở nhà, vốn là một tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ, nhưng hiện tại không thể không đa nghi. Hơn nữa, trong lòng Phương Cẩn Chi lại cho rằng: coi như tiểu nha hoàn này thật tình, không chừng trong lòng bọn họ còn có toan tính khác. Cho dù có bất cứ lý do nào thì nhất định cũng không phải vì thật sự thích bé.
Huống chi, chính Tam cữu cữu và Ngũ cữu cữu, hai vị thân cữu cữu này đã đoạt lấy cửa hàng và thôn trang của Phương gia. Cho nên, coi như bọn họ có cho bé tơ lụa nhiều hơn nữa, thì Phương Cẩn Chi cũng sẽ không cảm thấy bọn họ là người tốt, có thiện tâm.
Phương Cẩn Chi suy đoán không sai. Ngũ nãi nãi thật sự cố ý, muốn dùng Lục Giai Bồ và Lục Giai Nhân để so sánh, nữ nhi của bà ta hiểu chuyện, hào phóng, cũng làm tăng thể diện cho bản thân bà ta.
“Vải Ngũ nãi nãi đưa tới so với Tam nãi nãi còn tốt hơn! Khúc Trọng Cẩm viền nổi kim tuyến này thật sự rất đẹp mắt, có thể làm một cái áo khoác mới, khúc Sắc Cẩm hoa tùng nhỏ li ti có thể làm một cái áo ngắn, còn khúc Vân Cẩm của Tam nãi nãi đưa thì may váy ngoài là tốt nhất……” Vệ mụ mụ lẩm bẩm phải sử dụng mấy tấm vải này như thế nào.
“Không.” Phương Cẩn Chi ngừng đung đưa đôi chân bé nhỏ. “Đều thu lại hết, dùng hai khúc vải sẫm màu lần trước đưa tới may y phục mừng năm mới đi.”
“A? Nhưng hai khúc vải đó đã bị bẩn hơn phân nửa, không đủ dùng để may váy.”
“Vậy thì ghép hai khúc vải đó lại dùng!”
Vệ mụ mụ không hiểu, nhưng bà vẫn luôn là một người biết vâng lời. Phương Cẩn Chi đã sai bà làm như vậy, bà đành tiếc nuối thu hồi hai cuộn vải mới, rồi bày hai cuộn vải cũ ra chắp chắp vá vá, may y phục mừng năm mới cho Phương Cẩn Chi.
Vệ mụ mụ không phải là một người thông minh, nhưng đủ trung thành, hơn nữa còn rất nghe lời — như vậy là đủ rồi.
Đến khi Vệ mụ mụ may xong y phục mới cho Phương Cẩn Chi, thì cũng đã đến ngày hai mươi tám tháng chạp.
Đến ngày này, nam nhân trong phủ Quốc Công đều đã quay về nhà, bắt đầu kỳ nghỉ, chuẩn bị lễ mừng năm mới. Nhân khẩu trong Phủ Quốc Công rất đông, ngày thường không bao giờ dùng bữa cùng với nhau. Nhưng vào ngày hôm đó, bởi vì người trong nhà gần như đã tề tựu về đầy đủ, nên sẽ tụ họp tại Hạp Viễn Đường cùng nhau dùng bữa tối.
“Một lát nữa đến Hạp Viễn Đường, Cẩn Chi phải tuân thủ quy củ, đi theo hai vị biểu tỷ. Nhớ chưa?” Tam nãi nãi mang theo hai nữ nhi và Phương Cẩn Chi cùng đi về phía Hạp Viễn Đường.
“Đã nhớ kỹ, con sẽ đi theo hai biểu tỷ.” Phương Cẩn Chi ngoan ngoãn nói.
Hạp Viễn Đường rất rộng, cho dù cả bốn đời của Lục gia tề tựu, cũng ngồi không hết. Người ngồi đầy cả nội đường, nhưng không hề tạo ra âm thanh ầm ĩ. Mặc dù có vài vị lão giả trò chuyện, mấy vãn bối tán gẫu, nhưng đều dùng giọng điệu rất nhỏ. Phương Cẩn Chi vội vã nhìn lướt qua, muốn biết vị nào mới là ngoại tổ phụ của mình.
Phương Cẩn Chi không đoán được vị nào mới là ngoại tổ phụ của mình, ngược lại phát hiện một chuyện hết sức kỳ quái — chỗ ngồi bên cạnh Quốc Công Gia đang bỏ trống. Chẳng lẽ bọn họ tới lâu như vậy mà vẫn chưa khai yến, là vì một người vẫn còn chưa đến?
“Đừng có nhìn ngó lung tung không có quy củ như vậy!” Lục Giai Nhân nhỏ giọng oán trách một câu.
“Đã biết, đa tạ Lục biểu tỷ.” Thái độ của Phương Cẩn Chi hết sức hữu nghị, điều này làm cho hỏa khí của Lục Giai Nhân không có chỗ phát ra.
Ngoại trừ Đại cô nương đã xuất giá, mấy vị cô nương còn lại của Lục gia và Phương Cẩn Chi ngồi cùng một bàn. Tuy Lục Giai Nhân đã nhỏ giọng, nhưng những người ngồi bàn này đều nghe rõ.
Tam cô nương Lục Giai Liên là thứ xuất, nàng ta giả vờ không nghe thấy. Ngũ cô nương Lục Giai Huyên đích xuất thì đảo mắt một vòng, cười hì hì nói: “Vị này chính là biểu muội Phương gia sao? Trước đó vài ngày ta bị bệnh, bằng không đã sớm đến thăm ngươi.”
Lục Giai Huyên bảy tuổi, bình thường ở trong phủ cũng rất được lòng người, mở miệng nói chuyện thì giọng nói lại êm ái như tiếng chim hoàng oanh.
“Vậy sau này biểu tỷ phải tìm muội chơi nha.” Phương Cẩn Chi không biết nàng ta là vị biểu tỷ nào, cho nên cũng không thêm thứ bậc.
“Đây là Ngũ biểu tỷ của Tứ cữu cữu.” Lúc này Lục Giai Bồ mới phản ứng được, vội vàng giới thiệu cho Phương Cẩn Chi mấy vị biểu tỷ muội. Dù sao hiện tại trên danh nghĩa Phương Cẩn Chi là do Tam nãi nãi chăm sóc.
Trừ Lục biểu tỷ Lục Giai Nhân, mấy vị biểu tỷ muội khác cũng không khó chung đụng. Ít ra thì ngoài mặt là như vậy. Phương Cẩn Chi nhanh chóng hòa nhập với bọn họ, cười cười nói nói.
Nhưng trong lòng Phương Cẩn Chi vẫn còn một sự nghi ngờ rất lớn, lúc này cũng đã qua giờ cơm rồi, cuối cùng là đang đợi người nào đây?
“Cẩn Chi.” Ngũ nãi nãi vẫy vẫy tay với Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi vội vã thu lại nghi ngờ trong lòng, quy củ đi tới bên cạnh Ngũ nãi nãi, gọi một tiếng “Ngũ cữu mẫu.”
“Sao Cẩn Chi lại mặc xiêm áo như thế này, vải cữu mẫu cho con không dùng được sao?” Ngũ nãi nãi kéo Phương Cẩn Chi vào trong ngực, ánh mắt lộ vẻ thương yêu, hết sức ân cần.
“Ta nhớ đây là vải vóc của năm ngoái mà.” Ngoại tổ mẫu của Phương Cẩn Chi lập tức nhíu mày, ánh mắt trách cứ liếc nhìn Tam nãi nãi. Bên phía tam phòng này, Tam nãi nãi là trưởng tức, Ngũ nãi nãi là nhị tức phụ. Ngoại tổ mẫu của Phương Cẩn Chi đã giao rất nhiều việc cho đại tức phụ xử lý, ngay cả chuyện chăm sóc Phương Cẩn Chi cũng giao cho Tam nãi nãi.
Sắc mặt của Tam nãi nãi thoáng chốc trở nên khó coi, lúc bà ta mang theo Phương Cẩn Chi đến đây, bởi vì trời tối nên đã không chú ý tới xiêm áo trên người con bé. Bà ta vội vàng nói: “Đúng vậy, vải vóc năm ngoái còn nhiều, nên đã đưa cho Cẩn Chi một ít. Vải năm nay cũng đã đưa đến. Không biết tại sao con bé lại dùng loại vải này làm y phục mới……”
Ngoại tổ mẫu của Phương Cẩn Chi “Ừ” một tiếng, không nói gì thêm. Bà ta sẽ không để ý đến nữ nhi của một thứ nữ. Dĩ nhiên Ngũ nãi nãi cũng biết mẫu thân sẽ không thèm để ý đến nữ nhi của một thứ nữ, nhưng phụ thân thì lại khác……
“Đây là nữ nhi của A Dung sao? Cẩn Chi, đến đây với Ngoại tổ phụ nào.” Tam lão gia nói.
Trong lòng Ngũ nãi nãi vui vẻ, vỗ vỗ mu bàn tay Phương Cẩn Chi, thân thiết nói: “Mau đến chỗ Ngoại tổ phụ của con đi.”
Tam lão gia Lục gia mặc một bộ trường bào màu gỗ trầm hương, nhìn qua cũng không phải là một người quá nghiêm khắc. Phương Cẩn Chi đi tới, có chút xa lạ nhìn ông. Mặc dù bé đã đến Lục gia này gần nửa tháng, nhưng lại chưa từng gặp Ngoại tổ phụ của mình.
Tam lão gia nhìn y phục trên người Phương Cẩn Chi, rồi lại nhìn cẩm phục trên người các cô nương Lục gia, trong lòng không khỏi có chút xót xa. Ông kéo Phương Cẩn Chi đến bên cạnh, rồi vuốt đầu bé, hỏi: “Vì công việc cuối năm bề bộn, gần đây Ngoại tổ phụ đã không lưu tâm đến con. Cẩn Chi ở đây đã quen chưa?”
Phương Cẩn Chi chỉ sững sờ nhìn Ngoại tổ phụ của mình, cũng không trả lời. Nhìn có chút ngơ ngác.
“Cẩn Chi, Ngoại tổ phụ đang hỏi con đấy.” Ngũ nãi nãi ở bên cạnh nhỏ giọng chỉ điểm.
Phương Cẩn Chi liền đỏ mắt nói: “Quả nhiên Ngoại tổ phụ giống như lời mẫu thân nói.”
“Mẫu thân con đã nói về ta?” Tam lão gia nghi ngờ hỏi.
Phương Cẩn Chi nghiêm túc gật đầu, nhấn mạnh rõ ràng từng chữ: “Mắt, mũi, miệng… đều giống với miêu tả của mẫu thân! Mẫu thân ở nhà còn vẽ tranh của người! Nhiều người như vậy, Cẩn Chi nhìn một cái liền nhận ra người ngay!”
“Vậy sao Cẩn Chi không đến chỗ Ngoại tổ phụ sớm một chút?”
“Con không dám……” Phương Cẩn Chi cúi đầu, rụt rè nói.
Tam lão gia nhìn ngoại tôn nữ trước mắt, nhất thời nghĩ tới mẫu thân của nó. Ông thở dài, phân phó với hạ nhân: “Lát nữa lấy mấy khúc gấm kim ti nhung trong cung ban thưởng đưa đến chỗ biểu cô nương.”
Sau đó lại vỗ vỗ mu bàn tay Phương Cẩn Chi, rồi nói: “Nếu thiếu thứ gì, cứ đến chỗ Ngoại tổ phụ lấy.”
Sắc mặt Tam phu nhân và Tam nãi nãi đều có chút khó coi, nhưng trong lòng Ngũ nãi nãi ngược lại rất vui vẻ.
Tam nãi nãi nặn ra một nụ cười, nói: “Phụ thân, Giai Bồ và Giai Nhân rất nhớ người. Giai Bồ tự tay làm cho người một cái bao đầu gối, Giai Nhân làm cho người một chiếc quạt xếp, phía trên có đề một bài thơ ngắn do đích thân con bé viết đấy.”
“À? Mang tới xem một chút.” Tam lão gia buông bàn tay Phương Cẩn Chi ra, vẫy tay về phía hai tôn nữ.
Lục Giai Bồ và Lục Giai Nhân vội vàng mang quà tặng đã được chuẩn bị từ trước đưa tới. Mặc dù Lục Giai Bồ chỉ mới tám tuổi, nhưng kỹ thuật thêu thùa đã vô cùng xuất sắc. Mặc dù bút tích của Lục Giai Nhân vẫn còn non nớt, nhưng cũng khá ngay ngắn.
“Giai Nhân mấy tuổi rồi?” Tam lão gia hỏi.
“Hồi bẩm Tổ phụ, Giai Nhân đã sáu tuổi rồi ạ!” Lục Giai Nhân vội vàng quy củ trả lời.
Tam lão gia liên tục gật đầu, khen ngợi: “Chữ viết không tệ.”
“Giai Nghệ không biết làm quạt, nhưng cũng đã viết một trang cho Tổ phụ xem!” Lục Giai Nghệ từ trên ghế trượt xuống, giống như dâng vật quý, nâng chữ viết của mình lên cho Tam lão gia. Lục Giai Nghệ là cô nương nhỏ tuổi nhất trong phủ, hôm nay mới bốn tuổi. Chữ viết cũng còn xiêu xiêu vẹo vẹo không ra hình dáng, nhưng tâm trạng của Tam lão gia đang rất tốt, liền khen ngợi mấy câu.
Tam lão gia sực nhớ ra Phương Cẩn Chi ở bên cạnh, liền hỏi: “Cẩn Chi có đi học không?”
Đây là đâm vào chỗ đau của Phương Cẩn Chi. Phương gia liên tục gặp phải nhiều biến cố, lúc Phương Cẩn Chi còn ở nhà thì hoàn toàn không kịp đi học. Thậm chí ngay cả tên mình bé cũng không biết viết.
Trong phủ Quốc Công, hài tử ba tuổi đều được bắt đầu đến học đường. Phương Cẩn Chi tới phủ Quốc Công gần nửa tháng, ban ngày nhóm biểu tỷ muội đến học đường, thì bé chỉ ngoan ngoãn chơi một mình trong tiểu viện. Không ai đề xuất cho bé đến học đường, bé cũng không có cơ hội thích hợp để tranh thủ.
Hôm nay chính là cơ hội.
Phương Cẩn Chi rụt rè, nhưng ánh mắt lại tràn ngập khát khao nhìn Ngoại tổ phụ của mình, mong mỏi nói: “Cẩn Chi cũng rất muốn đi theo mấy biểu tỷ muội đến học đường……”
Tam lão gia lập tức cảm thấy đau lòng.
“Hừ!” Lục Giai Nhân hất cằm thật cao nói. “Biểu muội đã năm tuổi rồi, ngay cả tên mình cũng không biết viết!”
“Lúc Chi Chi năm tuổi, không được đến học đường, cũng chưa viết được tên của mình.” Người vừa nói chính là Lục Vô Nghiên.
Phương Cẩn Chi cảm thấy rất rõ ràng bầu không khí bên trong Hạp Viễn Đường bất ngờ trở nên có chút áp lực, ngay cả nắm tay của Ngoại tổ phụ cũng thoáng cứng lại. Trong lòng Phương Cẩn Chi ngột ngạt, là bởi vì Tam biểu ca hay vì cái người được gọi là “Chi Chi” đó?
Lục Vô Nghiên cởi áo khoác lông trên người xuống, đưa cho Nhập Trà ở sau lưng. Hắn chậm rãi xuyên qua Hạp Viễn Đường, đi thẳng vào bên trong cùng, ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh Quốc Công Gia râu tóc bạc phơ và Lão Thái Thái.
“Cẩn Chi, đến chỗ ta.” Lục Vô Nghiên nhìn về phía Phương Cẩn Chi đang mang vẻ mặt mê muội.
Vốn chỉ có người Tam phòng bên này chú ý bé và Tam lão gia, nhưng hiện tại, hẳn là cả Hạp Viễn Đường đều đang nhìn bé. Phương Cẩn Chi lập tức khẩn trương, dưới rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, bé thận trọng từng bước một, đi đến bên cạnh Lục Vô Nghiên, lên tiếng gọi: “Tam biểu ca”.
Lục Vô Nghiên bất ngờ đưa tay, vòng qua cơ thể bé nhỏ của Phương Cẩn Chi, ẵm bé đặt lên đùi mình, vẻ mặt khó lường hỏi: “Sau này Cẩn Chi làm muội muội của huynh có được hay không?”
Dường như Phương Cẩn Chi nghe thấy tiếng hút khí của một người nào đó.
Trước đây, lúc ứng phó với Ngoại tổ phụ, Ngoại tổ mẫu, hai vị cữu mẫu, và mấy vị biểu tỷ muội, Phương Cẩn Chi đều có soạn sẵn bài bản. Nhưng hôm nay ngồi trên đùi Tam biểu ca, trong lòng bé chỉ có tiếng tim đập “thình thịch”.
Bé suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Huynh vốn là ca ca của muội mà.”
Khóe môi Lục Vô Nghiên khẽ nhếch lên một nụ cười hài lòng. Hắn nói: “Chuyện học đường của Lục gia cũng vậy, sau này ca ca sẽ dạy muội viết chữ, đọc sách.”