Đọc truyện Thề Không Làm Thiếp – Chương 13: Binh pháp (2)
Edit: Lăng Mộ Tuyết
“Bà nội.”
Dương Như Tuyên giương mắt, chỉ thấy tướng công của nàng luôn lạnh nhạt từ đầu tới giờ, đứng dậy đi đến chỗ Lư thị. Thấy thế, nàng không nói hai lời tiến lên để tay hắn khoác lên tay nàng, đoán rằng làm như vậy có vẻ sẽ không trêu chọc khiến hắn tức giận.
Cử chỉ mờ ám này khiến ánh mắt Lư thị nhu hòa rất nhiều, trực giác bà biết lần này cháu trai bà chọn thê tử rất tốt.
“Nguyên Nhi, ngồi xuống đi.” Khi cháu trai nhẹ tay kéo bà, Lư thị thương tiếc vỗ nhẹ hai lần: “Chúng ta ngồi, cùng ngồi nào.”
“Bà nội, người ngồi tạm chỗ này trước, để cháu dâu xử lý sạch sẽ chỗ này đã, nếu không làm chân bị thương sẽ không tốt.” Dương Như Tuyên thấy bà đi về phía chủ vị, nhìn như dịu dàng nhắc nhở, nhưng kỳ thật là nhắc nhở những gì Kha thị đã làm, còn có hành vi ỷ thế hiếp người của bà tử nha hoàn.
Nàng không vì mình, cũng cần phải thay tướng công của mình đòi chút công đạo chứ.
Khi dễ con dâu mới, xưa nay là lễ gặp mặt mà bà bà cho con dâu, nhưng hạ nhân lại giúp đỡ, Phiền Bách Nguyên đều nhìn thấy từ đầu đến cuối, quá mức khi thượng phạm hạ, nếu nuông chiều tiếp, trời mới biết những hạ nhân này sẽ vì Kha thị lớn mật mà thành ra thế nào.
Lư thị thấy những vệt nước những mảnh chén vỡ trên đất, ánh mắt vừa nâng, hỏi ma ma nha hoàn bên cạnh Kha thị: “Sao thế này, dưới đất bừa bãi như vậy, mấy người hạ nhân các ngươi là thủ tàn chân què hay sao, ngay cả một chút việc đó cũng làm không được… Con dâu, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế, đừng mềm lòng.”
Kha thị nghe vậy, vội vàng cho người dọn dẹp, mấy người bà tử nha hoàn quét hai ba lần trên mặt đất đã sạch sẽ, hiệu suất tốt đến khiến Dương Như Tuyên líu lưỡi.
“Nương, người ngồi xuống đây.” Kha thị giả bộ thân thiện kéo Lư thị ngồi trên chủ vị.
“Nếu tay chân gọn gàng lại nhanh nhẹn như vậy, rõ ràng là lười biếng… Theo ta thấy, tất cả bà tử trừ nửa năm tiền lương, đuổi toàn bộ nha hoàn tuổi trẻ ra khỏi phủ, nếu còn không muốn làm việc nữa, vậy thì bán đến thanh lâu đi, con dâu thấy thế nào?” Lư thị nhận trà Dương Như Tuyên dâng, uống vào, ngoài mặt là hỏi, nhưung cũng biết, cho dù mọi việc trong nhà là do Kha thị quyết định, nhưng lúc có trưởng bối, làm sao bà ta có thể xen vào.
Chỉ thấy Kha thị cười miễn cưỡng: “Quyết định này của nương, rất tốt, rất tốt…”
Kha thị dứt lời, mấy nha hoàn sợ tới mức quỳ xuống.
Làm người hầu bên cạnh Kha thị, tất cả mọi thứ đều được như ý, chi phí ăn mặc như tiểu thư, hiện giờ bị đuổi ra khỏi phủ, cùng lắm thì không còn nhữ lợi ích đó nữa, nhưng nếu bán vào thanh lâu, cuộc đời sẽ phá hủy.
Dương Như Tuyên nhướng mi, không nghĩ tới Lư thị lại rat ay nặng như vậy. Nàng vốn định giáo huấn một chút thôi, để mấy người nha hoàn này thu liễm lại, nhưng không muốn hại người ta lưu lạc thanh lâu.
“Bà nội, Mai Trinh viện của Hầu gia thiếu vài người, nếu không thưởng cho cháu dâu có được không?” Giọng Dương Như Tuyên mềm mại nói. Ít nhất trước dẫn người đến địa bàn của nàng, ngày sau muốn xử lý như thế nào lại nói tiếp, cũng không đến mức lưu lạc thanh lâu.
Lư thị liếc nàng một cái, nhìn rõ tâm tư của nàng: “Cũng được, nhưng ngươi cần phải quản giáo tốt.”
“Cháu dâu hiểu.” Dương Như Tuyên hạ thấp người, nhìn về phía bọn nha hoàn quỳ trên đất: “Còn không mau cám ơn lão phu nhân.” Mấy người nha hoàn nghe vậy, vội vàng cám ơn lão phu nhân.
Lư thị nhướng mày, [email protected], trực giác cho biết cháu dâu này rất hiểu cách ứng xử, biết để mặt mũi cho bà, tươi cười muốn ma ma bên cạnh lấy một cái hộp gỗ ra.
“Như Tuyên.” Lư thị khẽ gọi, lấy từ trong hộp gỗ ra một cái vòng tay Phỉ Thúy.
“Bà nội.” Dương Như Tuyên nhìn vòng tay Phỉ Thúy trên tay bà, tuy không nghiên cứu nhiều về ngọc, nhưng thấy vòng tay này xanh biếc, không một chút tạp chất, khi ánh sáng chiếu qua là một màu xanh nhu hòa, vừa thấy đã biết là Phỉ Thúy thượng đẳng.
“Vòng tay này là chi bảo gia truyền của Phiền phủ, nhiều thế hệ đều truyền cho trưởng tức của Phiền gia, hiện giờ coi như là bà nội tặng cho ngươi làm lễ gặp mặt.” Khi nói, đã kéo tay Dương Như Tuyên qua, hơi ra sức đeo vào cổ tay trắng noãn của nàng.
Động tác này của Lư thị khiến mắt Kha thị trừng sắp lồi ra, càng khiến Phiền Bách Nguyên rất ít nói kinh ngạc. Vòng tay này chỉ truyền cho trưởng tức, cũng chưa cho Kha thị, lại cho Dương Như Tuyên, về tình về lý cũng không hợp, nhưng Phiền lão phu nhân muốn ai có thể xen vào?
“Nhưng bà nội, vòng tay này quá quý trọng, cháu dâu…” Dương Như Tuyên hoảng sợ, không dự đoán được mình có thể có được lễ gặp mặt như vậy.
“Nhận lấy đi, là đích trưởng tức của Phiền gia mới có thể nhận lễ.” Nói cực mềm nhẹ, giữa những hàng chữ lại cất giấu cảnh cáo. Mấy chữ ‘đích trưởng tức’này khiến sắc mặt Kha thị xám ngoét.
“Cảm ơn bà nội, cháu dâu nhất định sẽ quý trọng.”
“Được, ngày hôm nay phải về nhà, về sớm một chút đi.”
“Vâng ạ.”
“Nhớ kỹ, chỉ cần ngươi có thể toàn tâm toàn ý chăm sóc Nguyên Nhi, mặc kệ ngươi muốn làm gì trong phủ này, ta cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, ngược lại… Trong lòng ngươi đã hiểu chưa?” Khi Lư thị đứng dậy, nói nhỏ vài câu bên tai Dương Như Tuyên.
“Cháu dâu hiểu.” Dương Như Tuyên xao động cười nói.
Lư thị nhìn nàng cười, bướng bỉnh lại đáng yêu như vậy, không khỏi nhìn về phía cháu trai không chút thay đổi bên cạnh, trong lòng buồn bực, nếu cháu trai không hiểu điểm tốt của nàng, vì sao phải cưới nàng?
Lại mặt, chuyện thứ nhất là chuẩn bị tốt quà tặng lại mặt trước.
Vốn những quà tặng này Phiền Bách Nguyên phải chuẩn bị, nhưng khi quay về Mai Trinh viện, hắn lại có vẻ đăm chiêu rũ mắt không nói, Dương Như Tuyên thấy thế, không khỏi may mắn trước khi nàng lấy chồng, cũng đã chuẩn bị quà tặng rồi, đợi lấy Hạnh Nhi quà tặng ra, như vậy hồi Dương phủ mới không làm hắn mất mặt, để tránh người nhà cho rằng nàng sống không được tốt.
Quay đầu lại, Hạnh Nhi và Mật Nhi đã bưng đồ ăn sáng lên bàn, mà Phiền Bách Nguyên đã an vị bên cạnh bàn, dường như không tính ăn cơm, nàng đi tới trước, vừa thấy thức ăn trên bàn, không khỏi sửng sốt.
Nàng nhìn Hạnh Nhi bên cạnh, [email protected], Hạnh Nhi đè thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân, Phiền phủ này, mỗi viện có một phòng bếp, cũng có thể đến phòng bếp lấy đồ, nhưng Mặc Ngôn nói Hầu gia không ăn đồ của phòng bếp, luôn luôn muốn Mặc Ngôn chuẩn bị đồ ăn ở phòng bếp nhỏ trong sân viện… Nguyên liệu nấu ăn thật sự không nhiều lắm, gia vị lại càng ít đến thương cảm, ta…” Nàng thật sự tận lực rồi.
Dương Như Tuyên cau mày, chưa mở miệng đã nghe giọng mỉa mai của Phiền Bách Nguyên: “Nếu những món ăn này không hợp khẩu vị của ngươi, ngươi có thể sai nha hoàn đến phòng bếp lấy.”
“Không, Hầu gia ăn cái gì, thì ta ăn cái đó.” Nàng lơ đễnh ngồi xuống bên cạnh hắn, lấy bát đũa của hắn, không cần hắn phân phó tự động lấy thức ăn cho hắn.
Nàng cho rằng Kha thị chỉ dám khi dễ hắn sau lưng Lư thị thôi… Xem ra là nàng lầm rồi.
“Bản hầu gia muốn ngươi bón ăn sao?”
Đang gắp đồ ăn muốn đút cho hắn, lại nghe hắn hơi cáu mở miệng, nàng sửng sốt, còn tưởng rằng hắn thấy được, nhìn kỹ lại, thì ra tay hắn đã đặt ở trên bàn, như là không tìm thấy bát đũa của mình.
“Ta vô ý mạo phạm, ta cho rằng Hầu gia có thói quen để người ngoài hầu hạ, cho nên đã thuận tay đút cho Hầu gia, nếu Hầu gia không thích, ta sẽ đặt bát ở chỗ này.” Nàng nhẹ nhàng đặt bát trong tầm tay hắn, để hắn có thể phát hiện.
“Nếu ngươi có nô tính như vậy, cho ngươi đút có gì không được?” Khóe miệng hắn khẽ vén lên, tràn đầy ý cười hư hỏng.
“Làm nô cho Hầu gia có gì không tốt.” Từ đầu nàng đã không thèm để ý, một mặt tỉ mỉ đút, một mặt chú ý thức ăn trên bàn, ghi nhớ những món ăn hắn thích: “Hầu gia cứ việc sai phái.”
“Bản hầu gia không dám, ngay cả chuyện trong viện cần nha hoàn cũng chưa hỏi đến đã tự chủ trương, bản hầu gia không dám hy vọng ngươi.” Hắn cười lạnh.
“Là ta tự chủ trương, nhưng ta có dụng ý của ta.” Vừa tới Mai Trinh viện không có người, vẩy nước quét nhà cũng phiền toái, thứ hai nếu có thể nuôi mấy nô tài có thể sử dụng, thì có thể tiết kiệm một chút phiền toái không cần thiết.
“Có thể có dụng ý gì?”
“Là lợi mà dụ, loạn mà thủ, thực mà phòng bị, cường mà phòng tránh, giận mà cong, ti mà kiêu, dật mà lao, gần mà xa…”
“Đánh úp, đánh bất ngờ?” Hắn kinh ngạc nói tiếp lời nàng chưa nói hết.
Nàng vốn sửng sốt, rồi sau đó ngẫm lại cũng đúng, hắn là võ tướng chinh chiến sa trường, 《 Vũ Kinh Thất Thư 》này sao hắn không hiểu chứ.
Lúc trước Trí Cần ca ca cầm 《 Vũ Kinh Thất Thư 》 cho nàng, nàng thật sự rất muốn khóc, trực giác được nó rất khó học, nhưng sau này lại thấy mê mẩn nó.
“Ngươi lấy binh thư đối phó Nhị nương?” Hắn có chút khó tin, nàng vậy mà biết binh pháp, một cô nương xem binh thư làm gì? Còn nữa, nàng lại hiểu? Hiện giờ nghĩ đến, bà nội xuất hiện ở đại sảnh, thì ra là kế của nàng?
Nếu như thực sự là như vậy, nàng thật đúng là không giống người thường.
“Không, ta không có ý kia, chỉ là cẩn thận vẫn hơn.”
“Cẩn thận vẫn hơn? Ngươi nghĩ Phiền phủ gì hả?” Cho dù nàng hiểu binh thư, thậm chí có thể lý giải sử dụng, hắn có chút thưởng thức, nhưng vẫn chưa đủ để hắn buông lòng phòng bị.
Nàng cười mặc hắn tận lực châm chọc: “Thật có lỗi, ta không có ý đó, nhưng Hầu gia hiểu biết thật nhiều, không biết Hầu gia hiểu ý tứ lời “Không ỷ lại cũng không công, ỷ lại cũng không thể công” này hay không?” (ta không hiểu ~~~)
Phiền Bách Nguyên nhìn nàng, trong lòng hơi có ý cười, chợt lại bị chính nỗi lòng bất thình lình của mình làm cho khiếp sợ.
Hắn sao vậy? Lại bởi vì nàng có thể đàm luận binh pháp với mình mà vui vẻ, còn nữa, ý của câu nàng nói kia là không kỳ vọng kẻ địch không tấn công, nhưng nhất định phải khiến kẻ địch không dám tấn công, nàng đang cố ý nói với hắn, người không đánh nàng, nàng không đánh người, nhưng nàng sẽ bồi dưỡng thực lực trước, dù là ai cũng không dám khiêu khích nàng.
Nhớ tới Kha thị trong đại sảnh, ở trước mặt hạ nhân vô cùng uy phong, lại bởi vì bà nội đến mà mất hết mặt mũi, nếu đây là bút tích của nàng, vậy quả thật nàng rất có mưu kế, nhưng mà nét bút hỏng ngay tại lúc nhận lấy mấy người nha hoàn kia.
Rốt cuộc là nàng có lòng dạ đàn bà, hay là nàng có tính toán khác?
Mà trước mắt nếu hắn cố ý không trở về nói, không hé răng, nàng lại phải đột phá cục diện bế tắc kia như thế nào? Hắn đột nhiên có phần hứng thú, muốn đấu với nàng một trận.
Hắn kiên nhẫn chờ, nhưng mà không có một chút tiếng động, đột nhiên, Dương Như Tuyên rời tiệc. Hắn có chút kinh ngạc, chẳng lẽ cứ vậy mà rút lui có trật tự? Vậy chẳng phải quá không thú vị rồi.
Một lúc sau, lại nghe thấy tiếng bước chân của nàng, còn chưa mở miệng, hắn đã ngửi thấy một mùi cay và một mùi nói không nên lời là khó ngửi hay là thơm mát.
“Hầu gia, thật có lỗi, buổi sáng ta có thói quen ăn ‘cay thị’, ngươi chán ghét hương vị này hay sao?”
“’Cay thị’?”
“Dùng cà chua làm một loại rau ngâm, trong đó lại bỏ thêm vài nguyên liệu nấu ăn, nhưng đó là độc môn bí phương, ta không thể tiết lộ quá nhiều với Hầu gia.” Dương Như Tuyên lấy từ trong vò nhỏ ra một muôi nước đặt ở trong bát, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy ngón tay ngứa ngáy, nước miếng sắp nhỏ ra.
Mí mắt Phiền Bách Nguyên căng lên, thật là lợi hại dám nói sang chuyện khác, phá cục diện bế tắc như vậy cũng là một biện pháp, quan trọng nhất là giọng điệu của nàng không có một chút tức giận, thậm chí lại vẫn chứa ý cười.
“A, ăn ngon quá!” Dương Như Tuyên lấy cơm trắng ăn với ‘cay thị’, vị chua cay lại ngọt ngọt dạo qua một vòng trên đầu lưỡi của nàng, đi qua cổ họng, lan tỏa ra xung quanh.
“Ăn ngon như vậy sao?” Tiếng cảm thán kia quá chân thật, người có tâm địa sắt đá cũng sẽ bị quyến rũ.
“Thật sự, đây chính là rau ngâm độc môn của bà nội ta, đảm bảo nếm qua một lần sẽ nghiện.” Dương Như Tuyên rất hào phóng đặt vò nhỏ ở trên bàn, múc một miếng chuẩn bị gắp vào trong chén hắn: “Hầu gia muốn nếm thử hay không?”
“Một miếng thôi.”
“Được.” Nàng lấy cơm rồi thêm một thìa nhỏ ‘cay thị’, đưa vào trong miệng hắn.
Hắn khẽ nhăn mày lại, trực giác cho biết mùi vị này vừa vào miệng thật sự có mùi thúi, vốn định phun ra, lại phát giác mùi vị này cộng với cơm trắng thành một hương vị khó có thể hình dung, trong chua lại có cay, trong cay lại có ngọt, mùi thúi vừa nãy giống như không thấy nữa, trở thành mùi cà chua thành mát.
“Ăn ngon đi!” Nàng cười nói. Tuy hắn không biểu cảm cũng không mở miệng, nhưng chỉ cần hắn không nhổ ra, nàng khẳng định hắn sẽ nghiện.
“… Cũng được.”
“Nếu Hầu gia thích, đợi khi lại mặt ta xin bà nội nhiều một chút, đúng rồi, ngươi phải nhớ, nếu lúc quay về gặp được Trí Cần ca ca của ta, ngươi tuyệt đối không thể nói đến bất cứ gì có quan hệ đến sách với hắn, mặc kệ là Vũ Kinh hay là Tứ Thư Ngũ Kinh, tất cả đều không được, nhớ lấy.”
Nghe nàng nói cười phân phó, không biết vì sao, hắn đột nhiên rất muốn nhìn thấy nàng.
Tỉ mỉ, dùng mắt của hắn, tâm của hắn.