Đọc truyện The Khải Huyền – Chương 65: Bloody Desert – Sa mạc máu (1)
– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –
Đội cứu hộ đến và đưa chúng tôi về một căn cứ ở Seattle bang Washington, không xa lắm từ biên giới Canada. Nhiệm vụ có hai phần là giải cứu các nhà khoa học và thu hồi dữ liệu thì chúng tôi chỉ làm được một phần ba, vì chỉ cứu được số ít các nhà khoa học. Team BBQ bị mất hai người là Beef và Ribs,đáng tiếc là họ phải nằm lại dưới dòng sông băng lạnh giá.
Chúng tôi về căn cứ nghỉ ngơi được ít ngày rồi lên máy bay chuyển qua đặc khu 51 ở Nevada, James chờ sẵn ở cửa máy bay nở một nụ cười méo mó, rít nốt hơi xì gà rồi mời cả bọn vào phòng họp nằm ngầm ở dưới lòng đất. Cuộc họp diễn ra một cách ảm đạm, Mac báo cáo về những gì đã xảy ra cũng như thiệt hại về nhân mạng trong khi Fisher thì có vẻ bực bội ra mặt, đến lúc anh ta nói thì không khí cuộc họp mới thay đổi. Khó lòng mà diễn tả được cảm xúc khi toàn bộ công trình nghiên cứu bấy lâu của mình bị mất sạch, từ dữ liệu đến vật thí nghiệm vì vậy Fisher cứ dông dài kể về nỗi tuyệt vọng của ông ta và tương lai tăm tối của thế giới.
James bình tĩnh ngồi nghe, chốc chốc lại nhấp lấy 1 ngụm cà phê còn tôi cứ thường thượt thở dài, tôi đã quá mệt mỏi vì cuộc chiến này rồi, tôi chỉ cố gắn sống sót trong một mở hỗn trộn và càng vùng vẫy tôi cảm thấy mình chỉ càng chìm sâu thêm mà thôi.
-Được rồi Fisher, chúng ta sẽ có giải pháp khác. James ngắt lời trong khi Fisher vẫn đang tiếp tục trình bày thí nghiệm của ông ta đã sắp thành công.
-Giaỉ pháp? Chúng ta đã mất tất cả dữ liệu rồi thưa ngài. Chris cất lời
-Chúng ta tốn quá nhiều thời gian và tìm lực để tìm lời giải trong khi nó ở ngay ngoài kia, nguồn tin tình báo từ cơ quan Mossad của Israel cho biết Johnny Copper, cha đẻ của Virus đang ở Cairo.
-Cairo? Mac hỏi lại lần nữa.
-Vâng! Cairo, có vẻ như ông ta đang bận bịu nghiên cứu vacxin cho một đối tác và sắp có kết quả trong ít ngày nữa, Tin tốt là chúng ta không hẳn là tuyệt vọng còn tin xấu là..
-Là gì thưa ngài? Tôi hỏi
-Đối tác của Johnny là những tay phiến quân hồi giáo cực đoan ở Trung Đông và nhiệm vụ lần này cũng không dễ nhằn đâu. Nói xong thì lập tức trợ lí của James đưa cho chúng tôi mỗi người 1 tập tài liệu trong đó có 1 tập có tên tôi.
-James, xin lỗi nhưng tôi nghĩ tôi sẽ không đi với mọi người lần này đâu. Tôi nhìn tập tài liệu rồi đáp ngay mà không cần phải mở nó ra, tôi đã quá mệt mỏi với súng đạn và chém giết rồi.
-Này! Cậu là sinh vật dị biến duy nhất còn sót lại, nếu cậu cứ ở lại đây vài ngày nữa tôi cũng sẽ nhận được lệnh đưa cậu vào phòng nghiên cứu. Không ai ở đây muốn điều đó đâu. Fisher nói với tôi.
-Đúng vậy! tốt nhất là cậu nên cùng mọi người đi lấy vaxcin về, còn hơn là ở trong lồng sắt một cách vô dụng như vậy. Chris vỗ vai tôi
Tôi không nói gì thêm, giở tập tài liệu khá dày từ Israel chuyển qua được dịch vội sang tiếng Anh, James tiếp tục chậm rãi phổ biến kế hoạch. Phiến quân Hồi Giaó tương tự như các nước bị cô lập, vì không được dùng vaxcin vacourver mang mầm bệnh nên khi đại dịch xảy ra chúng bình an vô sự cộng thêm tiềm lực quân sự sẵn có, chỉ hơn một năm sau đại dịch chúng đã xây dựng được một đế chế trải dài khắp 6 nước trung đông, từ Syria, Iraq đến Arập Saudi, Ai Cập và Lybia.
Trung Đông là nơi đất đai cằn cỗi, đa số địa hình là sa mạc nên dễ dàng cách li với các nguồn bệnh xung quanh vì bọn rab không vượt nổi qua sa mạc, bọn chúng thường di chuyển và đóng quân sâu trong các sa mạc sau đó tổ chức những chiến dịch tấn công, cướp bóc vào các thành phố còn sót lại. Johnny Cooper, người tiến hóa virus đã biến mất từ trước khi đại dịch diễn ra nhưng không hiểu bằng cách nào đó lại có mặt ở Cairo cách đây ít ngày cùng với phiến quân và lọt vào tầm ngắm của Mossad, một cơ quan tình báo tài tình nhất của một quốc gia nguy hiểm nhất.
Tôi vẫn chưa hiểu tại sao Israel không hành động một mình mà chuyển nhiệm vụ này cho Liên Hợp Quốc vì nếu nắm được Johnny Cooper thì họ có thể nắm được lời giải cho cơn khủng hoảng này, ngoài ra không cần nói ai cũng biết Phiến Quân theo đạo Hồi là kẻ thù không đợi trời chung với người Do Thái theo Đức Chúa Trời ở Israel.
-Tại sao Mossad không đi tìm Johnny mà lại là chúng ta? Mac đặt câu hỏi còn trước cả tôi.
-Tôi chưa từng nói Mossad sẽ không tham gia, thực tế là chúng ta tham gia cùng họ. Israel không muốn gánh chịu tất cả trách nhiệm nếu như nhiệm vụ này thất bại, hơn nữa họ ở ngay sát nách bọn Phiến Quân này, nếu họ đạo diễn tất cả thì e là một cuộc chiến mới sẽ lại nổ ra.
Câu trả lời của James có vẻ hợp lí nên chúng tôi lại tiếp tục nghe phổ biến, đây là nhiệm vụ đột nhập bắt cóc và tìm thuốc giải, nói cách khác là tuyệt đối hạn chế giao tranh, vì vậy chúng tôi chỉ cử đi ba người là tôi, Chris và Wing. Nhiều người trong phòng họp khá bất ngờ vì sẽ không tham gia nhưng James đã kịp trấn an họ bằng cách phân chia các nhiệm vụ hỗ trợ trực tiếp ở sở chỉ huy. Khác với các nhiệm vụ tìm diệt, nhiệm vụ đột nhập đòi hỏi cao về thông tin tình báo, địa hình nên sẽ có UAV, liên lạc với sở chỉ huy trực tuyến 24/24. Mac sẽ chỉ huy toàn bộ chiến dịch từ xa, Fisher-Mary sẽ chuẩn bị các thiết bị y tế và cố vấn khi đến khu vực nghiên cứu của phiến quân, những người còn lại trong đội sẽ hỗ trợ quan sát, cập nhật thông tin và đóng quân ở Israel để cứu viện khi cần.
Johnny Cooper được cho là đang làm việc ở phòng nghiên cứu ngoài hoang mạc ngay dưới chân kim tự tháp Khufu, lần cuối cùng họ thấy ông ta là qua camera giám sát ở bảo tàng lịch sử Ai Cập, Chúng tôi sẽ bay đến Israel vào ngày mai, hội quân với Mossad, đổ bộ ở sa mạc phía tây nam thành phố, đột nhập vào phòng nghiên cứu, bắt Johnny và vacxin nếu có, ngoài ra nếu tiện thì hạ sát Khaled Al-Asad, thủ lĩnh phiến quân cũng đang ở Cairo vì chúng tôi không hạ hắn ta Mossad cũng sẽ nán lại làm chuyện đó.
-15:00 ngày mai! James kết thúc cuộc họp một cách gọn gẽ.
Tôi đứng dậy, kẹp tập tài liệu vào nách thất thểu đi ra thì thằng Hoàng đuổi theo kéo tôi sang một bên.
-Này! Ông không xin cho tôi theo cùng đấy hả?
-Nếu chú mà đi thay anh được anh cũng để chú đi, chỉ huy người ta đã phân công rõ thế này rồi.
Nói xong tôi tống tập tài liệu vào người nó, đã đang cáu lại còn bị gây sự. Bực bội trong người tôi ra ngoài sân bay, tìm một chỗ vắng vẻ khui lon cà phê hớp lấy một ngụm. Đã gần hai năm từ khi đại dịch xảy ra, tôi từ một đứa sinh viên vô công rồi nghề đã sống sót rồi trở thành một đặc vụ, “giải cứu thể giới” một công việc ai cũng mong muốn có được nhưng tôi đã chán ngấy việc suốt ngày phải nay đây mai đó bắn giết, chiến đấu, làm những nhiệm vụ ở những nơi chưa từng đặt chân đến. Nhiều khi tôi cần một giấc ngủ ngon lành hay một khoản thời gian yên bình cho bản thân nhưng những thứ đó thật sự quá xa xỉ vì vừa trở về từ nơi này đã phải chuẩn bị súng ống để đến nơi khác.
Có bao giờ bạn tự hỏi việc giết người hay một sinh vật sống thực sự cảm giác như thế nào? Tôi sẽ kể cho bạn nghe, việc siết cò súng hay ấn dao vào yết hầu của ai đó trong tích tắc là phấn khích vô cùng, tiếng nổ và sức mạnh của những viên đạn đồng lao đi trong không khí sau đó xé toạc mục tiêu hay lưỡi dao cắm phập vào đâu đó làm bạn say máu, vì lúc này trong não của chúng ta chỉ toàn là adreanaline, một loại hoocmon gây phấn chấn khi sợ hãi hay khi bị kích thích cực độ nhưng sau khoảnh khắc đó mới điều đáng sợ. Tôi không còn đếm nổi tôi đã giết bao nhiêu người sống và người bệnh để ngồi đây hôm nay, những người đó đã từng là cha, mẹ hoặc là con cái của ai đó và dù mang trong người virus nhưng thực chất họ cũng chỉ là những người vô tội.
Hàng đêm, khi nhắm mắt, những khuôn mặt, những vũng máu, những vết thương do dao găm đạn bắn nát bấy lại hiện ra trong đầu tôi, chưa kể đến những bóng ma luôn chờ thời cơ để vồ lấy tôi, dường như đêm nào tôi cũng giật mình thức giấc bởi những cơn ác mộng không có hồi kết này.
-Minh! Chris gọi tôi từ xa, thấy anh ta đang đi bộ tới nên tôi vẫy tay chào.
-Nhìn cậu có vẻ không ổn lắm, anh ta vừa nói vừa ngồi xuống cạnh tôi.
-Ừ! Tôi thấy tâm trạng không vui.
-Là vì chuyện gì?
-Tôi mệt mỏi về cuộc chiến này rồi, thật sự chỉ muốn trở về cuộc sống trước đây mà thôi.
-Tôi hiểu nhưng mọi thứ đã thay đổi rồi và những chuyện chúng ta đang làm chẳng phải là đang cố gắn làm cho cuộc sống của mọi người trở về như cũ hay sao.
-Nhưng…
-Đã có lúc tôi cũng như cậu vậy nhưng cậu biết đó, có những việc chúng ta không làm cho bản thân mình mà là vì những người khác, nếu không ai chịu hy sinh bản thân như Beef và Ribs thế giới này sẽ đi về đâu nữa…?Tôi nghe đến đây thì chỉ biết im lặng thở dài
-Nhiệm vụ này cậu chắc chắn phải đi, dù Fisher đã có tất cả các dữ liệu về cậu nhưng do những mẫu dị biến đều đã chết cả rồi nên hội đồng Bảo An chắc chắn sẽ đưa cậu vào cách li, James cũng chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi. Nếu may mắn chúng ta sẽ đem được thuốc giải về, mọi thứ sẽ trở lại như cũ Minh ạ.
-Ừ, cảm ơn cậu, tôi nghỉ ngơi thêm 1 lát chắc sẽ ổn thôi.
-Mỗi người đều có một số mệnh, cậu ở đây giờ này chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Chris nói xong vỗ vai tôi rồi rời đi.
Tôi nhấp nốt ngụm cà phê rồi khật khưởng đi về phòng nghỉ. Khu căn cứ 51 này quả thật rất rộng, nó cũng chính là nơi được cho là phát hiện ra người ngoài hành tinh nhưng tôi chẳng bận tâm mấy, chỉ biết hiện giờ đây là nơi an toàn nhất trái đất, Tổng Thống Mỹ cũng đang làm việc ở đây. Từ ngày vào lính tôi chẳng có vật dụng cá nhân gì ngoài tấm thẻ bài, đi đến đâu thì mặc quân phục ở đấy nên chẳng có gì để mà gói nghém chuẩn bị. Tôi về đến nơi đánh một giấc, tối đi ăn cùng mọi người, bữa tối khá đông đủ và vui vẻ trừ thằng Hoàng là không vừa ý cho lắm. Sáng hôm sau tôi gọi Chris đi lấy súng ống đạn dược thì anh ta bảo bên Mossad sẽ chuẩn bị sẵn ở Israel, chỉ lấy mấy dụng cụ điện tử và liên lạc thôi là được rồi, riêng Wings là xạ thủ bắn tỉa nên sẽ đem theo súng của cậu ấy.
Đúng giờ cả nhóm lên máy bay đi Israel, chuyến bay khá dài nên chúng tôi toàn nói chuyện phím, đọc lại hồ sơ và tranh thủ ngủ trước khi vào nhiệm vụ. Team BBQ cả Hoàng đều ở cả trên máy bay nhưng họ sẽ đóng quân ở Jesusalem chứ không đi cũng chúng tôi, lật lại mấy trang hồ sơ về địa điểm đột nhập tôi có một điều khó hiểu là tại sao Johnny lại đến bảo tàng Ai Cập, so sánh hai tấm hình lúc ông ta và nhóm phiến quân đi ra và đi vào thì tôi thấy họ lấy được vật gì đó rất nặng chứa trong một chiếc thùng gỗ cũ, điều này khiến tôi khá tò mò. Quan sát bản đồ từ vệ tinh thì thấy việc lập phòng nghiên cứu ở chân Kim Tự Tháp Khufu cũng không hợp lí vì xa khu dân cư, nguồn nước lẫn tiếp vận, không có lí gì lại mở một căn cứ ở ngoài hoang mạc như vậy cả.
Tôi đem mấy nghi vấn của mình trao đổi với Mac và Chris họ cũng cảm thấy bất thường nhưng đây là thông tin của Mossad cung cấp, vì vậy chúng tôi nên đến nơi để tìm hiểu rõ hơn.
Máy bay đáp xuống Jesusalem vào trưa ngày hôm sau, căn cứ quân sự ở đây cũng khá lớn nên mất một lúc xe đón đoàn chúng tôi mới đến nơi, đón chúng tôi là đặc phái viên của UN ở Israel tên là Thomas, anh ta chịu trách nhiệm về việc điều phối thông tin của các bên, vì Mac sẽ chỉ huy chiến dịch nên tôi cũng không bận tâm về anh chàng này lắm. Điểm đến của chúng tôi là một Hangar chứa máy bay lớn giữa căn cứ, mọi thứ ở đây đã được chuẩn bị sẵn và phải nói là rất đầy đủ, ở giữa là phòng chỉ huy trung tâm với nhiều trang thiết bị, xung quanh là nơi ăn, ở không có ngăn cách gì cả để đảm bảo mọi người đều trực chiến và theo dõi được nhiệm vụ.
Phía bên Mossad có nhiều người đang ngồi đợi sẵn, vì khá đông nên tôi chỉ chào hỏi chỉ huy bên họ là I-an cùng hai đặc vụ đi cùng chúng tôi mang biệt danh là Jake và Leon, Leon mang hàm thiếu tá tầm gần 30 còn Jake trạc tuổi tôi mang hàm trung úy. Cả hai người họ đều vận quân phục màu đen, cao tầm mét tám khá vạm vỡ đúng kiểu máu đặc nhiệm. Cả hai bên xong màn chào hỏi thì ngồi vào bàn họp, từ quân cứu viện đến thông tin liên lạc, phi công, quân nhu, điều khiển UAV cũng gần ba chục người, mấy thông tin chủ yếu có sẵn trong hồ sơ nên tôi không kể lại nữa, tiếp đó họ phân công nhiệm vụ và lịch trình xong ai nấy về vị trí chuẩn bị xuất kích. Nhóm 5 người chúng tôi cùng 2 vị chỉ huy ngồi lại một lúc nữa, tôi có hỏi về mấy vấn đề trên máy bay thì bên Mossad cũng không rõ họ đến bảo tàng làm gì vì Johnny vốn là nhà nghiên cứu sinh học nên chúng tôi đổi kế hoạch bằng cách viếng thăm bảo tàng trước khi đến thẳng khu nghiên cứu của phiên quân. Ngoài ra Cả 2 bên thống nhất Leon sẽ là chỉ huy và đưa ra mọi quyết định sống còn khi chúng tôi tác chiến.
-Còn một việc nữa là chúng ta vẫn chưa có trang thiết bị? Tôi hỏi vì vẫn chưa thấy súng ống quân phục đâu cả.
-Cậu đừng lo, chúng tôi đã chuẩn bị sẵn, đây là danh sách, nếu thiếu gì cậu cứ nói. Leon trả lời
Tôi cầm lấy tờ danh sách xong đưa cho Chris, thấy cũng đủ cả rồi nên ra bàn giao trang thiết bị luôn, vì là nhiệm vụ đột nhập nên chúng tôi cũng phải ăn vận như phiến quân, quần túi hộp, giầy boost, áo vest đựng đạn, khăn quàng cổ và vải choàng nên không có áo chống đạn, tính ra cũng hơi nguy hiểm.Kể cả súng ống cũng đều là mẫu của phiến quân chỉ gắn thêm ống giảm thanh. Lấy xong dụng cụ thì chúng tôi lên chiếc C130 đen trũi đang đậu sẵn ngoài đường băng, cũng may là gần nên chỉ mất vài tiếng vì tôi cũng chán cảnh ngồi máy bay rồi. Theo kể hoạch cả đội sẽ nhảy dù cách mục tiêu chừng 15km để tránh bị phát hiện vì vậy trên máy bay có chở thêm một chiếc Toyota bán tải, sau khi tiếp đât chúng tôi sẽ dùng nó di chuyển về trung tâm thành phố Cairo, đầu tiên là điều tra ở viện bảo tàng sau đó mới di chuyển ra điểm tập kích ở Kim Tự Tháp.
Nhấp ngụm nước nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, chúng tôi vừa bay qua biển Địa Trung Hải nên để lại đằng sau một dải xanh ngắt còn phía trước là sa mạc vàng một màu của cát và cái nắng chiều, dù trên độ cao vài ngàn mét nhưng chỉ cần nhìn cũng đủ thấy dưới kia là một chảo lửa. Để đảm bảo an toàn và tránh cái nắng chúng tôi sẽ di chuyển vào ban đêm vì vậy cũng đỡ được phần nào.
-Chuẩn bị nhảy dù! Cậu hoa tiêu bước ra từ buồng lái rồi đi thẳng về cửa hậu của máy bay.
5 người chúng tôi so đồng hồ bấm giờ rồi đeo dù xếp hàng chuẩn bị đợi lệnh, cửa máy bay vừa mở ra thì một luồng gió nóng đã thổi thốc vào mặt khiến tôi choáng váng. Mấy người hoa tiêu đẩy chiếc xe cùng thùng trang bị xuống trước sau đó chúng tôi cũng nhảy theo. So với lần nhảy dù trước lần này tôi đã tự tin hơn, trời cũng chỉ mới sẩm tối nên tôi cũng thấy rõ được đồng đội mà bám theo vả lại phía dưới cũng chỉ toàn cát là cát, từng đụn từng dải nhìn từ trên cao cứ như những sống núi. Xuống chừng còn 700 mét Leon gọi cả đội bung dù rồi lượn vòng đến chỗ đáp của chiếc xe. Tôi hạ cánh nhẹ nhàng cách điểm tập trung chừng trăm mét cắt dù rồi chạy lại, cái cảm giác đi trên cát mới đầu chưa quen thấy khó chịu vô cùng nhưng lê lết cũng đến nơi. Chris mở thùng dụng cụ, ném cho mỗi người một túi đồ ăn và một chai nước trong khi Leon thì xem bảng đồ trên tablet, tôi kiểm tra chiếc xe và nổ máy xong xuôi thì tranh thủ ăn trước khi lên đường.
-Cả nhóm nghe rõ không? Tiếng Mac qua earphone trong tai
-Rõ, chúng tôi vừa hạ cánh, tranh thủ ăn trước khi vào thành phố. Chris đáp
-Tôi nghĩ các cậu nên đi nhanh hơn 1 chút, cách các cậu hai dặm có một cơn bão cát đang lại gần, nên đi ngay trước khi nó đến.
-Được rồi! Leon đáp
Tôi nghe tin xong ngoác cả mồm, chưa nhai xong hết miếng bánh thì những người kia đã lên xe để đi về hướng thành phố.