Đọc truyện The Khải Huyền – Chương 36: Born to fight – Sinh ra để chiến đấu (3)
8 giờ 27 phút tối
Đâu đó không rõ 2 tiếng nổ đanh thép vang lên cách nhau vài giây bắt 2 khẩu đại liên phải câm họng ngay lập tức, có lẽ là bắn tỉa của quân ta từ nóc tòa nhà. Địch bị kiềm chế, bên ta lại đổ ra bắn trả quyết liệt. Vì ta phòng thủ ở trên cao bắn xuống, địch quân ở dưới đang bị động, không có nhiều chỗ nấp nên dù đông hơn lại đang ở thế yếu.Sớm hay muôn chúng cũng sẽ huy động thiết giáp cách đó không xa nên chúng tôi câu giờ được càng lâu càng tốt, sau đợt đạn càng quét ban đầu anh em nổ súng thận trọng hơn theo kiểu nhử mồi.
Phía dưới đội 1 đã vào trong, sau khi tung lựu đạn cay khắp nơi họ tỏa ra lùng sục. Mấy khẩu Micro Uzi nhẹ nhàng hạ gục bọn chúng. Sĩ quan địch biết bị đột kích thì la hét om sòm rồi móc súng ngắn ra thò tay bắn cầm chân nhưng quân ta không có thời gian để đôi co. Lựu choáng được bung vào các phòng, các góc tường không chần chừ rồi họ nhảy vào quét gọn bọn chúng.
Nhưng không may vài anh em đã bị trúng đạn vì thao tác quá nhanh, dù địch có tên đã bị choáng nhưng vẫn ôm súng bắn loạn xạ khiến anh em đổ vào bị dính đạn. Anh Nam quyết định không tải thương mà tiếp tục xốc tới.
Sau khi dọn sạch mấy cái hành lang thì tới chỗ thang máy dẫn xuống hầm ngầm, họ cạy cửa cho lựu đạn vào rồi đi vòng ra thang bộ xuống, phòng khi địch quân phía dưới trồi lên bằng thang máy rồi bọc hậu quân ta nhưng họ bị cầm chân ngay tại cầu thang. Địch ở dưới đã biết bị tấn công nên có phòng bị, liên tục thò đầu ra bắn trả quyết không cho ta qua, lựu đạn được bung xuống nhưng cũng không có hiệu quả là mấy.
Thấy vậy tôi liền quay sang hướng công viên, địch ở đây có lẽ đã hiểu chuyện gì xảy ra nên chấn chỉnh lại đội ngũ, phân chia cái phân đội chiến đấu rổi tỏa ra vây lấy tóa nhà. Từ xa xa mấy chiếc thiết giáp cũng đã được khởi động phì khói bẻ cua lao tới.
Đã tới lượt tôi cầm súng, tôi trường ra mép cửa sổ thò súng ra chuẩn bị bắn thì đạn lại lao lên vun vút làm tôi chỉ biết ôm đầu mà chưa thấy mặt mũi địch quân như thế nào. Bên ta vẫn bắn cầm chân. Thỉnh thoảng có vài toán địch cố gắn tiếp cận thì đại liên bên ta lại rộ lên rào rạt đến chặn chúng lại.
-Trên đó sao rồi? a Nam hỏi
-Vẫn đang cầm chân địch nhưng chúng đang huy động thiết giáp và hỏa lực lớn, sẽ không cầm cự lâu được nữa đâu. Ai đó đáp.
Đội đột kích phía dưới cũng đang gặp khó khăn vì địch co cụm dưới hầm ngầm chưa thể tiến thêm được, nếu tiếp tục dằng co như vậy thì bên trên sẽ không cầm cự được.
Nhưng cái khó ló cái khôn, dải hàng lang dưới hầm ngầm gần như song song với dải hành lang phía trên nên bộc phá tiếp tục được mang đến để đánh thủng từ trên xuống, các anh em tiến hành gài và định hướng mìn trong khi 1 số vẫn chốt chặn ngay cầu thang tiếp tục vây địch.
Và tôi, 1 thằng cứ nghĩ mình là người từng trải vẫn ôm đầu nằm im mà chưa 1 lần nhìn lên thấy được địch, những lần trước toàn bắn lũ rabs tay không tấc sắt, còn bây giờ đối diện với cả tiểu đoàn thiện chiến khiến tôi trở thành vô dụng. Đạn cứ bay vun vút lao qua khung cửa, cắm vào cửa kính rát rạt làm tôi không sao lò ra được. Không như kịch bản phim hay bất kỳ 1 game nào, khi địch đang bắn thì ta phải trú ẩn rồi lựa thời cơ “ngoi” lên, ngoài ra sau khi bắn phải liên tục đổi vị trí để tránh bị bắn trả vì địch đông hơn ta nhiều lần.
Mấy anh em thấy tôi lỡ nhịp toàn dặn phải nằm im chẳng cần tôi chiến đầu làm gì nhưng càng nghe họ nói thế càng muốn hạ địch cho bằng được, hít 1 hơi thật sâu, kê súng vào vai tôi cố nhìn anh em để bắt nhịp. Và rồi thời khắc tôi chờ đợi đã tới, tôi kê súng lên thành, mắt thẳng với đầu ruồi tìm kiếm mục tiêu. 1 toán địch đang lúi húi tránh núp bên vệ đường, lê đầu ruồi tới tôi siết cò. Đạn nổ giòn giã, khóa nòng đấy các tút phun ra ngoài rớt xuống nền leng keng, súng giật, tôi siết súng vào vai nhưng đầu ruồi vẫn nảy liên hồi còn tôi thì say máu. Chưa thõa cơn mà địch đã đánh trả, pháo 23 ly của thiết giáp ở đâu dội tới cả loạt dài làm chúng tôi bị bật ra khỏi vị trí.
Đạn to, nổ lớn, xuyên tường xuyên thép và cày nát cả tòa nhà. Anh em bị phủ đầu nên chỉ còn vài người cứng cựa thò ra bắn trả.
Thấy thằng thế chúng nó ùa lên, thiết giáp thì cứ bắn cầm chân. Qua màn hình tôi thấy rõ chúng đã lấn được mấy chục mét. Thằng Ngọc ôm RPG ra rồi mà vẫn chưa bắn được, rát quá.
Bỗng nhiên tôi nghe tiếng ai đó đọc tọa độ qua bộ đàm rồi phụt phụt phút mấy tiếng, đạn rít trong không trung rơi xuống nổ ầm ầm rung nhà rung đất. Hóa ra là đội bọc hậu phía sau bắn súng cối tới, lại đọc tọa độ, lại lầm ầm nhưng lần này có cả tiếng sắt thép vỡ tung, lửa đỏ đâu đó bốc lên sáng 1 vùng trời. Chiếc thiết giáp lội nước đã trúng đạn cối cháy phừng phừng.
Chúng tôi lại lao ra, bắn, càng quét, đẩy lui. Địch loạng choạng, ở giữa thì cối giã phía trước thì chúng tôi bắn vài tên cố núp ở mấy cánh cửa cố gắn bắn trả trong khi những tên khác thì liều mạng chạy về sau. Tôi bắn với theo, hạ được vài tên.
Phía hầm ngầm anh em đã gài mìn xong chuẩn bị cho nổ. Mọi người vào vị trí, tôi nghe ầm 1 phát rồi khói bụi mù mịt chỉ kịp thấy họ quăng flash xong nhảy xuống. Súng nổ cả tràng dài trong màn khói mờ, họ chạy, bắn rồi camera quay vòng vòng, ngã xuống. Tôi hết hồn, tưởng anh em gục rồi nhưng mà không, họ đánh tay đôi. Mấy tên TQ vừa đánh vừa chửi nhặn xị “tả la- tả la” ăn đấm vào mồm tóe máu mới thôi. Lấy thế thượng phong, không tha ai cả, cắt cổ.
Bên U.N vẫn giữ liên lạc nhưng ác liệt quá nên chúng tôi không trao đổi nhiều được, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhắc tôi khi địch trào lên dọa đánh bật chúng tôi ra.
8h33
Trên này chúng tôi cũng không cầm chân địch được bao lâu nữa, xe tăng hạng nặng đổ đến húc tung chiếc xe cháy dở bên đường, Súng cối bên tôi cứ giã con 2 chiếc xe vẫn cứ hung hãng tiến đến.
Cục thép trong đêm đen trùi trũi bật đèn pha quét ngang dọc, vài anh cố bắn cháy nhưng cứ nổ súng được vài phát thì đại liên trên xe liền bắn trả. Tháp pháo quay kêu rè rè, bỏ mẹ, pháo 120 li nó bắn lên đây thì nát như tương. Thằng Ngọc chờ thời đã lâu lựa lỗ đạn thò RPG ra lấy mục tiêu.
Nó siết cò, quả đạn phụt 1 cái nhẹ bâng rồi xoắn mình lao đi để lại 1 vệt khói dài.
Ầm! tiếng đạn xuyên vào vỏ thép đinh tai, khói mù. Không biết là diệt được hay chưa nhưng nó đã nhanh tay lắp quả thứ 2…..Chiếc xe vẫn không sao
Bọn bộ binh biết điểm bắn la lớn rồi nhắm chỗ nó nằm mà nã vào. Thằng Ngọc lăn vài vòng kiếm địa điểm thuận lợi rồi lại bắn mà kết quả vẫn như cũ. Chiếc xe không hề hấn gì trong khi sau mỗi phát đạn địch làm bắn rát hơn.
Đến lúc chúng trả đũa, Nóng pháo giương lên nhắm vào chúng tôi. Cả đám hò nhau chạy vào phía trong.
-ẦM!
Qủa đạn xuyên từ dưới lên đục thủng cả 1 tầng rồi mới phát nổ. Tôi bị vụ nổ đẩy văng qua 1 bên khi chỉ còn 1 bước nữa là tới chỗ an toàn. Ngã sóng soài trên mặt đất, tai ù đặc, sức ép làm tôi tức thở và choáng váng.
Ai đó xốc vai tôi lôi đi trong khi tôi cố với lấy cái laptop, miệng đang họ sụ sụ không ngớt làm tôi không la lên được. May thay anh ta hiểu ý, đặt tôi dựa vào bức tường rồi chạy đến lấy laptop cho tôi.
-ẦM….
Chúng bắn phát thứ 2, lần này quả đạn lệch nhiều hơn về hướng bắc nên không sát thương nhiều vì tầm súng có hạn, anh em đã chạy lên các tầng cao hơn. Địch tràn tới, vượt qua ranh giới vô hình mà chúng tôi cố giữ nãy giờ, tình hình như vậy sẽ không kịp tôi hối bên dưới nhanh hơn nhưng họ vẫn đang kẹt ở hầm ngầm. Cánh cửa thép điện tử của căn phòng bí mật quá dày, là loại chống phá nổ nên chưa vượt qua được.
Địch cách cổng còn hơn 30 mét, pháo 23 ly với đại liên vẫn cày nát tòa nhà. Anh em sốt ruột lo cho đồng đội bên dưới cố lao ra chặn đánh mặc cho địch đang bắn phá, hy sinh 1 số.
Chúng tôi lại gọi tọa độ cho khẩu đội súng cối, gần quá. Nếu không chuẩn chúng tôi cũng sẽ trúng đạn nhưng không còn cách nào khác. Anh em đã quyết tử cho nhiệm vụ, cối dội xuống, vài quả lạc giã lên nóc tòa nhà làm nó nứt tóa ra 1 góc rồi bể ra rớt xuống đường. Địch bị cầm chân còn chúng tôi thì mắc kẹt giữa đống đổ nát mù mịt khói lửa.
8h36
Chúng điều thêm xe tăng chi viện, từ xa đạn pháo dội tới rung chuyển trời đất. Tòa nhà bị bắn nát nhừ như tương dọa sẽ đổ sập. Anh em thì đã hy sinh quá nửa….
2 sư đoàn của địch sau khi nghe có động cũng bắt đầu tăng tốc, mấy chiếc xe chở lính rời đoàn lao vun vút về trận địa quyết nhấn chìm chúng tôi trong biển lửa.
Tôi lúc bấy giờ vẫn còn ngồi bần thần chưa biết làm gì ngoài thông báo tình hình, bên ngoài địch đánh rát quá còn bên dưới vẫn chưa đâu vào đâu. Tôi gọi Christ cầu cứu, anh Nam chuyển hình ảnh từ camera lên. Loại mã khóa quân sự nên không giải được chỉ có thể mở từ bên trong, đèn hàn gió đá (exetylen) được mang tới, cố cắt nãy giờ chỉ vừa lọt 1 ngón tay.
Chúng tôi thất thế, tôi được lệnh rời tòa nhà, nhóm đột kích phía dưới quyết định chia 2. 1 số tiếp tục phá cửa, 1 số quay lên quyết tử bảo vệ tòa lãnh sự.
Chiếc xe tăng mở đường bắn quét, địch 1 phần lao vào tòa nhà, 1 phần cố tấn công tòa lãnh sự. Chúng tôi đu dây ở phía sau xuống nóc nhà rồi phi rào rào ở trên đó cố chạy tới vị trí định sẵn để đánh chặn nhưng không ngờ địch cao tay hơn, chúng đi vòng đánh từ đường Nguyễn Đình Chiểu từ phía Nam bọc lên, chúng tôi bị vây cả 2 phía.
-Không kịp rồi anh Nam ơi! giữ giỏi lắm chỉ 2 phút nữa thôi….
-Không! phải giữ được, anh thấy máy móc bên trong rồi….
-Anh cho camera vào được không?
-KHÔNG! Camera vẫn to quá….!!!!
Chúng tôi từ các nóc nhà bắn xuống, địch thấy vậy có chần chừ nhưng vẫn cố dùng hỏa lực để tiến lên.Chúng tôi chỉ còn 1 nước cuối cùng….
Đợi chúng vào bẫy những anh em còn lại rrên nóc tào nhà mở van xả xăng chảy khắp nời rồi phun xuống lòng đường, lên cả xe tăng rồi châm lửa.
Cả tòa nhà cháy rực sáng cả thành phố, địch bên trong không thoát ra kịp chết cháy la ó lao ra ngoài, chiếc xe tăng đi đầu thì cháy phừng phừng như ngọn đuốc sống. Hướng bắc tạm thời địch bị cầm chân, còn hướng nam chúng tôi vẫn cố giữ.
2 Bên giao tranh giữ dội, địch sốt ruột nên xốc quân lao tới, chúng tôi đợi thời cơ là nhả đạn. Chẳng ai nhường ai.
-Anh Nam!!!
-Sao?
-Vừa nòng súng chưa?
-Có!
-Anh thò vào bắn đại đi, miễn sau hư cái máy phát là được….!
-Nhưng còn bằng chứng,,,!
-Cầm chân chúng lại được sẽ có thêm thời gian lấy bằng chứng.
Anh làm theo lời tôi… đưa tiểu liên vào lỗ bắn vào máy móc thiết bị, tôi không có hiệu quả không. Tụi rab vẫn lơ ngơ không thấy tấn công gì cả…
-Bắn thêm đi ……! Tôi nói
1 loạt đạn nữa…. mà tụi rab vẫn dửng dưng như không có gì.
Quân tiếp việc của chúng thì đã tới quận nhất, chí còn vài phút nữa sẽ đến đây. Lúc đó chúng tôi sẽ không còn cách nào chống đỡ
8h38
Thất vọng tôi không biết phải làm gì thêm, có tiếng ai đó yêu cầu rút nhưng những người dưới hầm vẫn quyết tâm làm cho chúng tôi cũng không thể rời vị trí được.
Lại lấy tọa độ súng cối nhưng tôi chợt nảy ra 1 ý.
-Khẩu đội cối nghe rõ trả lời…!
-Rõ, Yêu cầu tọa độ…
Thằng Ngọc lấy thước ngắm ra lấy tọa độ bọn địch ở phía nam rồi đọc to
-Có pháo sáng không?
-Có
-Bắn pháo sáng đi…
-Làm gì??? sao lại pháo sáng.
-Bắn đi, 1 phát cũng được, tôi cứng giọng.
Qủa pháo rít lên rồi nổ cái đùng, cả vùng sáng chói như ban ngày…..chiến trường lặng tiếng súng. Bỗng nhiên không ai nổ phát súng nào nữa….thời gian như ngừng lại. Tôi không hiểu vì sao….
Qủa pháo đung đưa rơi chậm chậm rớt tàn xuống đất từng đám….soi rõ đám bụi mờ gì đó đang rơi xuống, Chúng tôi ngước nhìn…
Và rồi mưa lộp độp đổ xuống trên mái nhà…tiếng súng rộ lên…tôi nằm rạp xuống tránh đạn nhưng không…. Đạn không hướng về phía chúng tôi….
Trong đêm tối mù mờ địch bắn loạn xạ về từ phía….đàn rabs đói mồi mấy ngày nay đã trở về bản chất của chúng…..đàn đàn lũ lũ dưới mưa lao tới cắn xé.
Địch lúc này mới là kẻ bị vây từ phía, chúng hoản loạn tháo chạy nhưng chạy đâu cho được, có mấy tên cố trèo lên tháp pháo xe tăng nhưng liền bị chúng tôi hạ. Địch bị nhấn chìm giữa lũ rabs, chính sản phẩm của chúng.
Trong cơn bất lực mấy chiếc xe tăng lao về đàn rabs cố ủi nhưng bị bâu kín. Ai đó chớp thời cơ bắn vào xích tải,
chiếc xích bung ra. Chiếc xe tăng bất lực rú ga xoay 1 vòng như con thú bị trúng đạn.
(Qủa pháo sáng như 1 loại kích động thần kinh lên lũ rabs, Fisher đã từng thí nghiệm cho nvc xem)
-Tiếp tục đi anh… bọn rabs được thả ra rồi. Tôi vui mừng thông báo.
-Rõ rồi! tốt quá em.
Chúng tôi cố thủ rồi cầm hơi thêm ít lâu, bên dưới họ thắt nút dây thép rồi thò qua lỗ kéo chốt mở cửa. Dưới hầm ngầm là cả 1 hệ thống máy móc tân tiến nằm im lìm, che dấu bí mật và tội ác của bọn chúng. Những không lâu nữa đây sẽ là bằng chứng bắt chúng phải trả giá.
Anh Nam cố quay từng ngóc nghách máy móc, tháo ổ cứng máy tính rồi rút lên.
-Good job, we got it. Tốt lắm chúng tôi nhận được rồi. Christ thông báo, qua tai nghe tôi nghe tiếng vỗ tay, có lẽ mọi người bên U.N cũng đã dõi theo tối đến giờ.
-All depend on you now. Come and fight with me. Giờ tất cả phụ thuộc vào anh đó, quay lại đây chiến đấu với tôi nào….tôi nói đây tự hào.
8h45 chúng tôi rút qua con đường mở sẵn. Đơn vị phía sau đợi nãy giờ tay bắt mặt mừng, đàn rab bị thu hút về phía bên kia nên chúng tôi an toàn, tải thương xong chúng tôi rút nhắm hướng sân bay. Chúng tôi hy sinh hơn 1 tiểu đội, chỉ tiếc mấy anh em cố thủ trong tòa nhà phút cuối không lấy được thi hài.
Địch quân trong thành phố thì bị tụi rabs tấn công dữ dội, cùng có khí tài hạng nặng nhưng vì không phòng bị nên chúng bị đánh thiệt hại nặng nề.Nhiệm vụ của chúng tôi thành công, dù phải trả bằng máu nhưng tôi tin chắc anh em hy sinh sẽ không ai nuối tiếc điều gì. Dữ liệu được truyền tải về cho U.N, Christ và James thông báo bên U.N sẽ triệu tập cuộc họp khẩn cấp trong thời gian sớm nhất.