Đọc truyện The Ideal Man – Chương 25
Dự báo thời tiết cho ngày thứ Bảy hơi u ám. Dự đoán sẽ có mưa vào đầu buổi tối. Tuy vậy, buổi sáng của ngày có tiệc, trời nắng, và không một áng mây làm tỳ vết bầu trời xanh vắt.
Cha mẹ Ellie đang ngồi ở bàn nhà bếp với các bà dì của ông William, bà Vivien và Cercilia, khi cô bước vào với Max.
“Tôi không nghĩ trời sẽ mưa tối nay,” ông William dự đoán.
“Ông trời sẽ không dám đâu ạ,” Ellie nói. “Hôm nay là đêm trọng đại của Ava mà.”
“Không phải, bé à, ngày đám cưới mới là đêm trọng đại của nó. Hôm nay chỉ là đêm cận trọng đại thôi,” bà Claire nói.
Ellie xém tí nữa là bật cười cho đến khi cô nhận ra mẹ cô đang nghiêm túc. “Có phải Ava có một danh sách cho trọng đại, hơi trọng đại, và cực kỳ trọng đại không ạ?”
“Đừng bắt đầu, Eleanor.”
Ông William giới thiệu Max với các bà dì của mình. Anh bắt tay họ và mỉm cười khi từng người nói lời chào anh và kể cho anh nghe các kế hoạch của họ trong ngày hôm nay. Anh nghe từ viện bảo tàng đến cửa hàng, gật đầu khi họ nhìn anh vẻ trông đợi, và bật cười to khi Dì Cecilia vỗ vào tay của Ellie hỏi cô việc học hành ở trường thế nào rồi.
“Cháu nhắc ta nhớ tới ông chồng quá cố của ta,” Dì Cecilia nói với Max.
“Em thì nghĩ cậu ta trông giống Edgar quá cố của em hơn,” Vivien nói. “Ông ấy là một người đàn ông đẹp trai.”
Max không biết phải trả lời thế nào, thì Ellie đã cứu anh khỏi phải nói gì khi cô hỏi các bà dì của mình, “Hai dì đã có bữa tối yên tĩnh chứ ạ? Cháu hy vọng hai dì đã thấy thoải mái ở trên lầu.”
“Ừ,” Dì Vivien nói. “Thật tốt vì Annie đã nhường phòng con bé cho chúng ta.”
“Phòng đó rất dễ thương,” dì Cecilia xen vào. “Cái màu mới đó rất đẹp.”
Ellie chia sẻ một nụ cười nhanh với Max, sau đó nói, “Annie đâu rồi ạ?”
“Nó đi khỏi sáng sớm nay,” cha cô nói. “Trông rất mệt mỏi. Nó trông như một con ma ấy.”
“Con bé vừa mới qua kỳ thi công chức mà,” Ellie nói. “Con bé hẳn rất mệt. Nó chắc là đã học suốt ngày đêm trong mấy tháng qua.
“Chắc vậy. Tất nhiên là nó hẳn đã rất mệt. Nó vừa mới thi xong.”
“Nó đi đâu sớm thế ạ?” Ellie hỏi.
“Ava đến đón nó lúc tám giờ, và Annie đã cầm theo cái váy cho bữa tiệc đi với nó.”
“Tại sao?”
“Lai áo bị rách,” mẹ cô giải thích. “Ava có một thợ may ở cửa hàng của nó. Cô ấy sẽ sửa lại cho nó.”
“Chúng ta đi đâu đây, Claire?” dì Vivien hỏi.
Ba người phụ nữ đứng lên và hướng ra cửa.
“Chúng tôi sẽ trở lại lúc bốn giờ,” mẹ cô nói. “Chúng tôi cố tình đi suốt ngày để những người dọn dẹp và những người cung cấp thực phẩm mà Ava thuê có thể làm công việc của họ. Chúng tôi chỉ còn cách đó.”
“Cháu có muốn đi cùng chúng ta không, Ellie?” dì Vivien hỏi. “Chúng ta sẽ dùng cơm trưa ở cái nhà hàng mới ở trung tâm. Chúng ta rất muốn cháu đi cùng.”
“Cháu xin lỗi, cháu không thể ạ,” cô nói. “Cháu còn nhiều việc để làm ạ,” cô nói dối.
“Chúng ta sẽ mang về cho hai cháu một ít món,” dì Cecilia hứa.
Bà dì của cô hành động như thể Ellie vẫn còn mười một tuổi, nhưng cô không thấy bị xúc phạm. “Rất tuyệt ạ.”
“Con có váy mặc tối nay chưa?” mẹ cô hỏi.
“Có, con có rồi ạ.” Cô thật ra có mang hai cái váy, một cái cúp ngực hơi đơn giản một chút, còn cái kia là một cái váy dài màu hồng.
“Nếu không chúng ta có thể đưa con tới cửa hàng, và Ava sẽ tìm thứ gì đó cho con mặc.”
“Con có váy mà mẹ,” cô lặp lại. “Khi nào Annie về nhà ạ?”
“Ava muốn tạo ấn tượng khi xuất hiện, nên Annie đã đi với nó và John. Chúng sẽ có mặt ở đây kịp giờ lúc bảy giờ bốn lăm.”
“Bữa tiệc bắt đầu lúc bảy giờ mà.”
“Ừ, đúng thế.”
“Vậy Ava muốn xuất hiện trễ à?”
“Trễ là mốt mà,” bà Claire giải thích. “Đó là điều nó đã nói với mẹ.”
“Nhưng đó là tiệc của nó mà.”
“Mẹ cũng đã nói thế với nó rồi, con yêu.”
“Không phải nó nên đúng giờ sao ạ? Còn Annie sẽ chủ trì bữa tiệc đó. Con bé chắc chắn phải ở đây để đón khách nữa.”
“Ava có hai chị mà. Con có thể đón khách cho đến khi Annie có mặt ở đây.”
“À ha,” Elli nói. Tất nhiên. Giờ thì cô đã hiểu. Những tin đồn xấu xa sẽ biến mất nếu Ellie chào đón khách và tiếp đãi họ ở bữa tiệc hôm nay. Ellie sẽ để cho mọi người biết cô đã chấp nhận Ava và John. Vậy là, Ava sẽ hoàn toàn loại bỏ tin đồn.
“À ha, cái gì?” mẹ cô hỏi.
“Đừng bận tâm ạ.”
Cũng đã đến lúc cho nó qua rồi, cô quyết định. Không oán giận nữa. Không giận dữ cũng không xấu hổ nữa. Ava và John đã thuộc về nhau, và cũng đã đến lúc Elli nên chúc phúc cho họ. Cô chưa bao giờ có mối quan hệ tốt với em gái cô bởi vì họ rất khác nhau, nhưng giờ cô thấy cũng đã ổn với chuyện đó. Và cô sẽ cố để thích nghi.
“Tối nay phải là một đêm hoàn hảo cho Ava,” bà Claire nói.
Ellie biết lời nhận xét của mẹ cô cũng là một lời cảnh báo. “Sao mẹ cau mày với con thế? Con sẽ không làm gì để làm hỏng đêm hoàn hảo của nó đâu.”