Thê Hiền Phu Quý

Chương 5: Sơn Tảo tỉnh


Đọc truyện Thê Hiền Phu Quý – Chương 5: Sơn Tảo tỉnh

Mấy ngày nay Sơn Tảo thật hỗn loạn, mặc dù phần lớn thời gian nàng luôn mê man, nhưng trong lúc hoảng hốt tỉnh thoảng lại cảm thấy có người lau mình lại còn đút canh cho nàng.

Rất thoải mái, thân thể mặc dù rất đau, nhưng nàng cảm thấy rất thoải mái, dạ dày ấm áp, thân thể cũng chậm rãi khá lên, Sơn Tảo cố gắng muốn mở mắt, nhưng làm sao cũng không mở ra được. Cố gắng một lúc lâu, Sơn Tảo thở ra một hơi, có lẽ nên ngủ thôi, lại ngủ một giấc, nhất định là do nàng quá mệt nên không thể tỉnh lại.

Chử Vân Sơn dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ con mồi bắt được ở trong sân, dùng sợi dây xâu lại thật chắc giắt lên một cây gậy trúc, sau đó bỏ vào trong hầm, như vậy đảm bảo con mồi sẽ không dụ thú hoang đến, lại còn có thể giữ được độ tươi ngon.

Dọn dẹp xong, Chử Vân Sơn đẩy cửa vào nhà, đến trước giường sờ cái trán của Sơn Tảo một cái, xác định nàng bình thường mới xoay người đi ra ngoài làm tên.

Cây cung là hắn mua được, tên được làm bằng cây trên núi, đầu mũi tên vốn nên dùng thiếc, nhưng ở núi Bạch Vân không có thợ rèn, hắn chỉ có thể vót nhọn cọc gỗ, chế tạo mũi tên một cách đơn giản, dù sao chỉ cần giết được con mồi là tốt rồi. Hắn cũng có mua mũi tên bằng thiếc, nhưng không thường sử dụng, chỉ khi nào săn loại thú lớn hung tàn mới dùng đến, hơn nữa sau khi thú lớn chết, hắn lại lấy mũi tên thiếc lại, cất đi, lần sau lại sử dụng.

Hắn mang Sơn Tảo về cũng đã mấy ngày, Sơn Tảo vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn cũng không biết cụ thể tình huống của nàng như vậy là sao, chỉ cần nàng còn có thể thở, hắn vẫn cứ tiếp tục giữ lại.

Thừa lúc Sơn Tảo mê man, hắn nhìn qua dáng vẻ của Sơn Tảo, thân thể rất gầy, vì đói quá lâu nên xương gò má nhô cao, hai má lõm xuống, đôi môi bạc thếch, quầng mắt thâm đen một vòng, trừ làn da tương đối trắng, thật nhìn không ra là một cô nương xinh xắn.

Chử Vân Sơn giúp nàng gội đầu, bởi vì hắn thật sự không chịu nổi mùi ở trên đầu nàng nên muốn dùng nước ấm tới gội đầu cho nàng. Toàn bộ phải gội tới bốn lần mới sạch sẽ, nhìn mái tóc vừa mềm vừa mịn, Chử Vân Sơn cảm thấy bị cắt ngắn như vậy quả thật đáng tiếc.

Suy nghĩ một chút, nếu không phải bởi đầu tóc rối loạn cộng thêm gương mặt không có gì xuất sắc, chỉ sợ không đợi hắn đến, nàng đã bị người khác sớm mua đi rồi.

Sơn Tảo dĩ nhiên không biết trong mấy ngày này nàng đã bị Chử Vân Sơn giày vò thành dáng vẻ gì, ngược lại trong lòng Chử Vân Sơn, hắn đã nhìn còn gái người ta, lại sờ soạng toàn thân cô, về tình về lý hắn cũng không thể mặc kệ nàng  được.

Sơn Tảo chậm rãi mở mắt, trước mắt có chút mờ mịt, nàng nhắm mắt lại, một lát sau lại mở ra, lần này cuối cùng có thể nhìn rõ mọi vật ở trước mắt.

Vừa nhấc mắt đã nhìn thấy một khoảng trần nhà, cổ họng khô sáp, nàng nhịn không được ưm một tiếng, “Ưmh…”


Chử Vân Sơn đang thử mũi tên mới làm xong bên ngoài, đang cầm hai mũi tên so sánh với nhau, nghe thấy tiếng vang bên trong nhà. Chẳng lẽ cô nương kia đã tỉnh lại?

Chử Vân Sơn bỏ mũi tên trong tay, đứng dậy sải bước nhanh vào nhà, vừa đẩy cửa liền nhìn thấy Sơn Tảo đang trợn mắt mờ mịt nhìn trần nhà, lòng Chử Vân Sơn có chút hốt hoảng ngoài ý muốn, nhưng hắn nhanh chóng ép xuống loại tâm tình này, nàng tỉnh lại là tốt rồi, cuối cùng khổ tâm của hắn cũng không uổng phí.

“Cô nương muốn uống nước không ?”

Chử Vân Sơn khẽ đến gần, cố sức dùng giọng điệu thật nhỏ nhẹ để hỏi

Sơn Tảo chợt giật mình, người còn chưa thanh tỉnh hẳn, đây là đâu? Nàng còn chưa có chết?

Đang suy nghĩ, lại nghe thấy tiếng bước chân đi vào, tiếp lại nghe thấy có người hỏi nàng có muốn uống nước hay không, nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn thấy người nói chuyện là một nam nhân thân thể cường tráng, trong lòng cả kinh, vừa định né tránh thì phát hiện cả người mình một chút hơi sức cũng không có.

Chử Vân Sơn thấy cô hốt hoảng, vội giải thích, “Ta sẽ không đả thương nàng, đừng sợ.” Vì sợ Sơn Tảo bị hù dọa, Chử Vân Sơn bước lùi đến cạnh cửa, lần nữa hỏi cô nương đang hoang mang sợ hãi trên giường, “Nàng có muốn uống nước không?”

Sơn Tảo thấy hắn lùi về cạnh cửa, khẽ yên lòng, nàng có chút chần chờ sau mới gật đầu một cái, cổ họng thật sự rất khó chịu.

Chử Vân Sơn gật đầu, xoay người đi ra ngoài, một lát sau đem một chén nước đi vào, đi tới cửa lại có chút do dự, chỉ chén nước trên tay, “Nước có hơi nóng, ta đem vào nhé?”

Sơn Tảo nhìn hắn cảnh giác, ánh mắt rơi vào chén nước trên tay hắn, không tự chủ được liếm đôi môi khô khốc, khẽ gật đầu.

Chử Vân Sơn thấy cô đồng ý, bưng chén đi vào, đi tới một bên giường đứng lại, còn nói, “Cô nương còn chưa khỏe hẳn, để ta đút cho nàng uống?”


Sơn Tảo cố gắng cử động cơ thể, lại phát hiện trên người thật sự rất nặng nề, tay chân nhức mỏi vô lực, tình trạng như vậy, nàng chỉ có thể gật đầu lần nữa.

Chử Vân Sơn có chút cao hứng, bưng chén nước chuẩn bị giống như mấy ngày trước đỡ nàng dậy tựa vào người của mình sau đó đút cho nàng uống, nhưng khi hắn vừa mới vươn tay ra, đã nhìn thấy nét mặt kinh hoảng muốn di chuyển vào trong của nàng. Tay Chử Vân Sơn liền dừng lại giữa không trung, suy nghĩ một chút, hắn đem chén nước đặt lên bên đầu giường, xoay người đi ra ngoài.

Rất nhanh hắn đã quay lại, trong tay còn có thêm một chiếc muỗng gỗ, sau đó hắn ngồi lên giường, cầm chiếc muỗng múc nước đưa tới bên miệng của Sơn Tảo.

Sơn Tảo thật sự rất khát, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Chử Vân Sơn, nhưng miệng vẫn không ngừng uống, Chử Vân Sơn cứ như vậy đút nước, uống hết toàn bộ một chén.

“Còn muốn không?” 

Chử Vân Sơn giương giương chén trên tay, Sơn Tảo lắc đầu một cái, Chử Vân Sơn liền đem chén đi ra ngoài, lúc này Sơn Tảo mới cẩn thận dò xét căn phòng.

Một gian nhà bằng đất, trừ chiếc giường đất nàng đang nằm, bên cạnh còn có một chiếc tủ gỗ hơi cũ nhưng nhìn vẫn rất tốt, bên cạnh tủ là một chiếc bàn dài nhỏ, sạch sẽ không có thứ gì trên bàn, treo trên tường mà một chiếc gùi và một ít dây thừng, bên trên giường ngay cả một chiếc kệ cũng không có, còn có một chút đồ chất lộn xộn trong góc tường, rất đơn sơ.

Sơn Tảo cúi đầu nhìn chăn mền trên người nàng, rất nhanh nàng đã nghĩ đến một vấn đề, khó khăn lật chăn lên, vừa nhìn thấy nàng thật sự muốn hôn mê, trên người nàng lại đang mặc một chiếc áo đơn của nam nhân.

Hiện tại trong đầu Sơn Tảo chỉ có một suy nghĩ duy nhất chính là người nam nhân mới rồi đã phá hủy trong sạch của nàng! Đau buồn, nàng phải chịu ngàn sự khổ cực mới che giấu được thân phận của mình, kết quả chẳng những bị tên què kia bán, còn bị người ta đoạt mất trinh tiết! Nghĩ tới đây, nước mắt nàng không thể nhịn được từng giọt từng giọt lăn dài rơi xuống.

Lúc Chử Vân Sơn đi vào liền nhìn thấy tình cảnh như vậy, chăn trên giường khẽ bị vén lên, cô nương trên giường lại đang khóc cực kỳ thê thảm, nhìn ánh mắt hận không thể được ăn tươi nuốt sống hắn của nàng, Chử Vân Sơn có chút xấu hổ.

Tuy nói là hiểu lầm, nhưng nói cho cùng, trong sạch của cô nương này cũng coi như hủy trong tay hắn rồi.


Hắn thật không có mạo phạm qua cô, ngày đó sau khi lau chùi thân thể của cô, hắn liền mặc cho người cô xiêm y cũ của mình,  những ngày sau vẫn không động qua cô, ai ngờ hiện tại…

“Ách…ta không có…đúng, đúng, là vì chữa thương cho nàng! Thương thế của nàng rất nghiêm trọng, ta mới…ta thật sự không có, thật!”

Chử Vân Sơn luống cuống tay chân giải thích, thật sự là khó cho hắn mà, nhiều năm chưa từng tiếp xúc gần như vậy với người khác, nói gì là với một cô nương, lúc này lại bị người mình cứu về nhìn như vậy, trong lòng hắn thật sự không được tự nhiên.

Trong lòng Sơn Tảo vẫn rất khó xử, coi như hắn ta không có xâm phạm mình, cũng đã bị hắn nhìn sạch, sau này nàng còn mặt mũi nào để nhìn thiên hạ nữa chứ?

Chử Vân Sơn nhìn cô nương không ngừng khóc trên giường chỉ cảm thấy nhức đầu, hắn không thể ứng phó được chuyện như vậy, vội vội vàng vàng ném ra một câu rồi dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy chối chết.

“ Đó là phương pháp xử lí trong lúc nguy cấp, mà lúc đó ta cũng bịt mắt, nàng coi như chuyện này chưa từng xảy ra đi.”

Chử Vân Sơn lớn như vậy, cũng là lần đầu nói láo, lại là dưới tình huống như vậy. Nếu để cô nương này biết hắn không chỉ nhìn thấy hết, còn sờ soạng khắp thân thể của nàng nữa, chỉ sợ rằng nếu không giết được hắn thì sẽ không giải được hận mà thôi!

Chử Vân Sơn cầm cung, kiểm tra lại tiểu đao, gùi để bên trong phòng, hiện tại hắn lại không dám đi vào, nghĩ một chút, tiện tay lấy sợi dây trên đống củi, nói với Đại Mao: “Đại Mao, coi nhà, tao đi ra ngoài, lập tức sẽ quay lại.”

Đại Mao cúi gằm đầu nằm ở cửa phòng, nó đã mấy ngày không đi theo săn thú rồi, chỉ có thể ngày ngày nằm canh cửa, đối với một con chó săn mà nói một ngày không được vào núi thật sự là quá đau khổ.

Nghe tiếng bước chân xa dần cùng với tiếng khóa cửa bên ngoài, lúc này Sơn Tảo mới ô ô khóc lớn, nàng về sau phải làm gì bây giờ? Coi như người kia nói thật, hắn cũng đã chạm của thân thể nàng rồi !

Đại Mao nghe được tiếng khóc của nàng, kì quái đi vào một vòng, hướng Sơn Tảo kêu uông uông hai tiếng, lại đi về ổ của mình tiếp tục gặm xương, sau đó nằm ngủ ở cửa.

Vào trong núi Chử Vân Sơn liền tự tại hơn nhiều, vứt đi mọi chuyện phiền não, hắn nhanh chóng đắm chìm trong niềm vui thú săn đuổi, mọi chuyện cứ tuân theo tự nhiên là được rồi, hắn cũng không nên quá ép buộc.

Khi trở về, trước tiên hắn xử lý sơ qua con mồi bắt được, sau đó lấy ra con thỏ hoang săn được, cắt thịt, sau đó thuần thục bỏ vào nồi xào nấu, tiếp theo cho thêm một chút bột mỳ trộn với nước ấm, để một thời gian cho bột nở, đem thịt đã xào chín đổ vào bột, trộn đều, thêm gia vị, một nồi bánh canh coi như đã hoàn thành. Lại đem số thịt thỏ còn dư lại kho tàu, vẫn như cũ, chặt thành vài khối lớn ném vào nồi, thêm một chút xả, gừng, muối rồi nấu chín, cơm tối cứ như vậy coi như đã làm xong.

Lấy một nửa thịt thỏ cho Đại Mao, Chử Vân Sơn bưng nồi bánh canh vào nhà, nói về phía Sơn Tảo.


“Ăm cơm thôi.”

Nói xong cũng không quản Sơn Táo như thế nào, hắn trước tiên tự múc cho mình một chén thịt thỏ để ăn.

Ngửi mùi thơm của thức ăn, Sơn Tảo không tự chut nuốt nước miếng, nhìn Chử Vân Sơn ăn đến miệng dính đầy mỡ, nhìn thật ngon miệng, nàng cảm thấy mình cũng rất thèm ăn, trước tiên ăn no bụng mới là quan trọng nhất.

Sơn Tảo liếc nhìn Chử Vân Sơn cảnh giác, sau đó muốn đưa tay bưng chén bánh canh, nhưng cánh tay nàng lúc này lại bủn rủn vô lực, có muốn cũng không thể cử động.

Chử Vân Sơn thấy vậy, vội buông cái chân thỏ đang cắn dở, nhận lấy chén bánh canh cùng chiếc muỗng gỗ đưa đến trước mặt Sơn Tảo, Sơn Tảo nhìn hắn, cầm muỗng lên từ từ ăn.

Chử Vân Sơn thấy cô chịu ăn, trong lòng cũng thoải mái hơn một chút. Một tay hắn tiếp tục bưng chén bánh canh, một tay tiếp tục cầm chân thỏ cắn xé, hai người cứ như vậy ăn xong bữa cơm này.

Sơn Tảo ăn gần một nửa liền ngưng lại, thì ra đói quá lâu thì sức ăn cũng không lớn, nàng nghĩ như vậy. Nhưng nàng làm sao biết, kể từ lúc được Chử Vân Sơn mang về, mỗi ngày nàng đều có ăn một chút.

Chử Vân Sơn nhìn nửa chén bánh canh còn thừa, hỏi Sơn Tảo: “Không ăn?”

Sơn Tảo cúi đầu, nhẹ nhàng lắc lắc.

Chử Vân Sơn để chén xuống, ăn một hơi hết số bánh canh còn lại trong nồi.

Ăn xong cơm tối, Chử Vân Sơn thu dọn bát đũa, vào nhà trải chiếu, đắp áo da đi ngủ.

Sơn Tảo nhìn hắn, cho đến khi xác định hắn đã ngủ thật say mới chậm rãi khép mắt. Đợi cô hô hấp đều đặn, Chử Vân Sơn mới lật người, nhìn nàng khi ngủ vẫn còn dáng vẻ cau mày, trong lòng không khỏi tha thở, nữ nhân thật sự là phiền toái!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hắn vẫn nhẹ nhàng đưa tay, đem chiếc chăn bị tuột xuống kéo lên đắp kín cho Sơn Tảo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.