Thê Hiền Phu Quý

Chương 42


Đọc truyện Thê Hiền Phu Quý – Chương 42

Nhóm người Chử Vân Sơn không lo lắng mà đánh xe ngựa trở về, Hạ Thảo chăm sóc Sơn Tảo rất tốt, Chử Vân Sơn nhìn thấy quả thật không tệ, nhưng vẫn không dám hạ xuống cảnh giác, ăn uống của Sơn Tảo, chỉ cần hắn có thể làm thì tuyệt đối không mượn tay của người khác.

Tới nơi gọi là trấn Phong Huyền, Chử Vân Sơn phái Chử Lương đi tìm khách điếm.

Chỉ một chút sau, Chử Lương liền trở về bẩm báo, “Trên trấn có khách điếm Hưng Long, nhìn rất sạch sẽ.”

Chử Vân Sơn gật đầu, “đi thôi, chúng ta đến nhìn một chút.”

Đi qua một vài con phố, có một khách điếm ở ngã tư đường, chính là khách điếm Hưng Long. Chử Vân Sơn lập tức đánh xe đi qua giao Chử Lương tháo ngựa đưa cho gã sai vặt, đỡ Sơn Tảo đi vào.

“khách quan, xin mời vào bên trong ngồi! Nghỉ ngơi hay ở trọ ạ?” Tiểu nhị cười híp mắt tiến lên tiếp đón, vừa lau bàn xong liền dâng nước.

Chử Vân Sơn nhìn quanh một chút, hoàn cảnh cũng không tệ lắm, “Ở trọ, ba gian phòng thượng hạng, trước đem lên chút thức ăn, các ngươi đem mấy món rau củ trong tiệm lên, chú ý không có tỏi.”

Sau khi Sơn Tảo mang thai, đối với mùi vị rất nhạy cảm, hơn nữa lại không thích vị tỏi.

Tiểu nhị nhanh nhẹn đáp một tiếng, “Xin hỏi khách quan có mấy người?”

Chử Vân Sơn nhìn thấy Chử Lương đi vào, chỉ chỉ Chử Lương, “Bốn người.”

“Tiểu nhân xin đề cử cho bốn vị khách quan một vài món ngon của tiệm, cá chiên kho tộ, trứng tráng, rau xào, bánh mật xào cay, kết hợp với một phần canh nhẹ, khách quan thấy như thế nào?” tiểu nhị rất nhanh chóng đề cử vài món ăn, Chử Vân Sơn vừa ngeh vừa gật đầu liên tục.

“Các ngươi có kiêng kỵ món nào hay không?” Sơn Tảo thân thiết hỏi Hạ Thảo và Chử Lương. Mặc dù khế ước bán thân của Chử Lương và Hạ Thảo đều ở trên tay nàng và Chử Vân Sơn, nhưng nàng còn chưa có thói quen làm “phu nhân”, mấy ngày chung đụng, cũng khiến cho nàng và Hạ Thảo nảy sinh tình cảm thân mật, có thể nói, phu nhân như nàng một chút kiêu ngạo cũng không có.

Chử Lương mỉm cười lắc đầu, “ Bẩm phu nhân, không có.” Hạ thảo không lên tiếng, chỉ im lặng lắc đầu một cái.

Tiểu nhị nhìn quanh, rất dễ dàng phân biệt được quan hệ, “Khách quan cần gì ba gian phòng, hai gian không thể sao? Tiểu nhân truyền món ăn cho ngài ngay!”

Chử Vân Sơn và Sơn Tảo hơi sững sờ, Sơn Tảo suy nghĩ một chút, nghiêm túc thương lượng cùng với Chử Vân Sơn, “Không bằng chúng ta đặt hai gian thôi? Cũng có thể tiết kiệm một chút, thiếp cùng Hạ Thảo một gian, chàng cùng Chử Lương một gian.”

Lời vừa nói xong, ba người còn lại đều tối mặt, Chử Vân Sơn rất không vui mà nói, “Tại sao không phải ta với nàng một gian, hai người bọn họ một gian?”


Sơn Tảo ánh mắt xin lỗi, liếc nhìn Chử Lương và Hạ Thảo đang có sắc mặt quái dị, giận trách nói, “Chàng nói cái gì đó!”

Chử Vân Sơn khẽ hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Thức ăn rất ngon, khẩu vị của Sơn Tảo cũng tốt hơn, ăn liền ba chén cơm, làm cho Chử Vân Sơn lo lắng, “Nàng không cần ăn thêm nữa, cẩn thận ăn nhiều, buổi tối lại khó chịu.”

Buổi tối, ngủ tại khách sạn, không tính giường rất mềm, Sơn Tảo quả nhiên không ngủ được, “Chướng bụng quá, không ngủ được.”

Chử Vân Sơn ra dáng ta biết ngay mà, liền cùng nàng đi quanh phòng để tiêu thực, hai người câu được câu không nói qua nói lại.

“Kế tiếp chúng ta đi đầu ạ?” Sơn Tảo đi từ từ, bụng quá no quá khó chịu.

Chử Vân Sơn nghiêm túc đỡ nàng, “Về nhà đó, đi thêm hai trấn sẽ đến trấn Bạch Vân rồi.”

“Vậy Chử Lương và Hạ Thảo làm thế nào?” Phòng ốc trong nhà cũng không đủ ở.

Chử Vân Sơn không suy nghĩ, “Bên cạnh không phải còn đất trống sao? Giúp bọn họ dựng môt gian phòng mới là được rồi.”

Sơn Tảo nghĩ tới liền cảm thấy có chút không đúng.

“Bọn họ? cô nam quả nữ  được không?”

“ đem Hạ Thảo gả cho Chử Lương không phải được sao.” Chử Vân Sơn rót chén nước cho Sơn Tảo.

Sơn Tảo cầm ly, càng nghĩ càng thấy thích hợp, “đúng nha, có thể đem hai người họ thành một đôi! Chàng có dịp liền hỏi Chử Lương một chút, thiếp lại hỏi Hạ Thảo, nếu bọn họ đồng ý, thì thật sự là một mối lương duyên tốt.”

Chử Vân Sơn không muốn chọc phá tiểu thê tử có chút chậm lụt đơn thuần của mình, Hạ Thảo bỏ lại hầu phủ nhất định đi theo, không phải là vì Chử Lương sao! Nàng thế mà lại không nhìn ra.

Chử Lương ở sát vách bỗng dưng rùng mình một cái, tại sao lại đột nhiên cảm thấy lạnh? Đừng nói lại nha đầu Hạ Thảo có thể cầm chân người kia đnag nói xấu hắn chứ!


Chử Vân Sơn loáng thoáng nghe được chút tiếng động, khéo léo dụ dỗ Sơn Tảo nằm lên giường, lấy cớ có chút chuyện, đứng ở cửa hô nhẹ, “Chử Lương.”

Rất nhanh, Chử Lương liền từ phòng sát vách đi ra.

“Ngươi đi….” Nói thêm vài câu, Chử Vân Sơn mới trở về phòng.

Suốt đêm yên tĩnh.

Sáng sớm hôm sau, cửa nha môn trấn Phong Huyền treo ngược một người bị cởi sạch sẽ, trên cổ mang một khối vải trắng, trên đó viết hắn trộm tài sản của người khác cùng một vài tội danh khác, đưa tới vô số người vây xem.

Lúc này Sơn Tảo đã sớm yên vị trên xe ngựa do Chử Lương đánh, một nhóm bốn người hướng phía ngoài trấn mà đi.

“Ngươi thật không có sao?” Sơn Tảo hồ nghi nhìn Hạ Thảo ngồi đối diện.

Bắt đầu từ sáng nay Hạ Thảo cũng có chút gì không đúng, bọng mắt có chút xanh, gương mặt tái nhợt, trong mắt nước mông mông, mặt quật cường.

Hạ Thảo lắc đầu, khuôn mặt rũ thấp xuống, khẽ nghiêng đi, Sơn Tảo chỉ thấy nàng cắn thật chặt cánh môi.

Sơn Tảo vốn muốn hỏi nàng đối với Chử Lương có chút tâm tư nào không, nhìn Hạ Thảo như vậy, ngược lại có chút hỏi không được.

Bên ngoài xe, Chử Vân Sơn buồn cười nhìn gương mặt nghiêm nghị của Chử Lương, vỗ lên vai hắn một cái, “Ta biết rõ ngươi nghĩ như thế nào, yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi phiền não thật lâu.”

Đôi môi Chử Lương giật giật, cuối cũng vẫn không nói gì.

Xe ngừng gấp một tiếng, lắc mạnh một cái, Sơn Tảo không ngồi vững tất nhiên sẽ té xuống, nàng ai nha một tiếng, phản ứng đầu tiên là ôm lấy bụng mình, nhưng lúc ngã xuống lại không bị thương. Mở mắt ra thì mới phát hiện Hạ Thảo đã trở thành cái đệm che cho nàng.

Rèm bị vén lên, Chử Vân Sơn nhìn thấy Sơn Tảo ngã xuống, trong mắt lo lắng, đem Sơn Tảo đỡ dậy liền kiểm tra khắp người.


Sơn Tảo sau khi đứng lên mới nhìn thấy Hạ Thảo bởi vì che cho nàng mà cái trán va vào cộc xe hình lăng giác, nhìn thấy Hạ Thảo nằm im ở đó, Sơn Tảo luống cuống, vội vàng cẩn thận đi qua bên cạnh Hạ Thảo.

Vừa nhìn vết thương của Hạ Thảo, Sơn Tảo không khỏi hít mạnh một hơi.

Cộc xe ghim sâu vào trán Hạ Thảo, vết thương rộng bằng hai ngón tay đnag chảy máu dạt dào, mặt mày Hạ Thảo càng thêm hốc hác.

Ban đầu Hạ Thảo còn không cảm thấy đau, sau khi tỉnh lại mới thấy cái trán dính dính, đau rát, nàng không để ý tới mình, khẩn trương nhìn Sơn Tảo.

“Phu nhân không có sao chứ?”

Nước mắt Sơn Tảo cũng trào ra rồi, “Không có sao, không có sao.” Trong lòng đau xót cho gương mặt hốc hác của Hạ Thảo, giọng điệu không khỏi có chút không tốt, nàng oán giận Chử Vân Sơn và Chử Lương, “Các nguowifnhifn đường như thế nào?”

Chử Vân Sơn nhìn thật sâu Chử Lương đã nhảy xuống xe ngựa, hạ rèm xuống, “Các nàng ngồi nghiêm túc.”

Ngoài xe ngựa.

Chử Vân Sơn bình tĩnh ngồi trên xe, Chử Lương đang an ủi ngựa bị hoảng sợ, cùng  mấy tên trước mặt giằng co.

“Làm nhục đại ca chúng ta, các ngươi còn muốn đi ? Ngoan ngoãn nộp ra mấy trăm lượng bạc cho lão đại, lại dâng rượu lên, quỳ xuống chịu nhận lỗi, đem lão địa chúng ta phục vụ thật tốt, các ngươi mới có thể rời  khỏi địa giới Huyền Phong của chúng ta.”

Tên cầm đầu cầm một thanh trường đao, sau lưng hắn, những tên kia không phải cầm mộc côn chính là cầm thái đao, khí thế hung hãn, hung thần ác sát ngăn cản đường của Chử Vân Sơn.

“Tại sao có thể có những người này xuất hiện ?” ngọn lửa vừa được nén lại trong bụng của Chử Vân Sơn liền bừng dậy, xe ngựa bị ngăn cản coi như thôi, Sơn Tảo còn té, nếu Sơn Tảo không có việc gì thì tốt, nếu Sơn Tảo có chút gì, hắn không ngại đưa những kẻ này đi Tây phương một chuyến để nhận sự giáo dục của phật tổ.

Chử Lương vẻ mặt áy náy, “là nô tài xử lý không tốt.”

Tối hôm qua nhóm tặc tử này muốn trộm xe ngựa, còn đụng tới phòng của bọn hắn, Chử Vân Sơn để cho hắn đi xử lý chuyện này, hắn đuổi theo, khống chế được tên trộm , vốn cũng có thể thuận tay bắt hết bọn tặc tử này, ai ngờ Hạ Thảo lại đi theo ra ngoài.

Có Hạ Thảo bên cạnh vướng chân vướng tay, những tên trộm này lại rất giảo hoạt, chiếm được ưu thế, để cho bọn chúng chạy thoát. Hạ Thảo lại còn không biết điều, chỉ quấn lấy hắn nói thích hắn, muốn cùng hắn ở chung một chỗ, hắn lớn như vậy, những việc cần làm đều là những việc không màng để mạng sống, cơ bản không muốn lấy vợ sinh con, Hạ Thảo từ nhỏ đã là nô tỳ  lớn lên ở thôn trang, nếu không phải vì phu nhân Sơn Tảo này xuất thân là thôn phụ, Chử Vân Sơn lại không thoải mái với bọn nô tỳ đội cao đạp thấp của hầu phủ thì nàng cũng không có cơ hội được làm nhất đẳng nha hoàn.

Tuy nói Hạ Thảo cũng có chút tâm kế, nhưng một chút mưu tính ở hậu trách đối với Chử Lương mà nói, hoàn toàn không để vào mắt. Cũng không biết từ khi nào thì nàng lại có tâm tư với hắn, khi còn là tam đẳng nha hoàn ở hầu phủ đã thích dính đến hắn, làm cho cả hầu phủ đều đồn địa rối rít, ngay cả Ninh hầu cũng từng cười giỡn nói đem Hạ Thảo gả cho hắn làm nương tử, chỉ là khi đó hắn vừa mới trải qua một chuyện kinh hồn bạt vía, nào dám nói chuyện cưới nương tử, cho nên ba lần bốn lượt đưa đẩy. Hạ Thảo cũng vì vậy bị người ta đem ra làm chuyện đùa, nhưng nàng lại cố tình không xem nặng, vẫn rất quật cường.

Làm loại công việc kia, đời này cũng không muốn cưới vợ sinh con, vợ con đối với hắn mà nói, không phải hạnh phúc, mà chính là nhược điểm đối với người khác.

Có lẽ là cự tuyệt theo quán tính, có lẽ là phiền, Chử Lương cũng không hiểu rõ tâm tình của mình, vẫn nghiêm nghị từ chối Hạ Thảo, mặc dù nhì Hạ Thảo hết lần này đến lần khác thương tâm hắn cũng có chút không đành lòng, nhưng mặc dù hắn ra đi theo Chử Vân Sơn, nhưng khó đảm bảo hoàng đế  có ngày sẽ nhớ tới hắn, một ngày hắn cũng không dám thả lỏng.


“Này này, ta đây nói các ngươi không hiểu sao? Còn không ngoan ngoãn nộp bạc, muốn ta đây động thủ sao?” cầm đầu nhóm tặc tử vẫn đang ồn ào kêu hét.

Chử Vân Sơn lửa giận bùng phát, “mới vừa rồi phu nhân bị ngã, Hạ Thảo cũng bị thương, ngươi biết nên làm thế nào chứ, chừa ra mạng người là được.”

Chử Lương chau mày thật sâu, nhanh chống tiến lên không quá chớp mắt đã tháo khớp tay chân của nhóm tặc tử, không cần một khắc thời gian, tiếng kêu rầm trời đã vang động một mảnh.

Chử Vân Sơn vẫn có chút không hả giận, còn muốn nói gì, đã thấy Sơn Tảo kinh hoảng vén rèm lên, tay đầy máu, “mau mau, tìm đại phu, máu của Hạ Thảo không cầm được.”

Chử Lương kinh hãi, hắn vừa rồi còn trấn an ngựa hoảng sợ, chưa kịp tới nhìn tình huống của Hạ Thảo, lúc này vội bay trở lại, cũng không quản nam nữ khác biệt, lập tức tiến nửa người vào xe dò xét.

Gương mặt Hạ Thảo chết lặng cùng mờ mịt, trên mặt đầy máu, Sơn Tảo đua lòng ôm Hạ Thảo, khóc đến không kiềm chế được.

“Trở về trấn Phong Huyền.” Chử Vân Sơn nhanh chóng ra lệnh, Chử Lương đè nén sự tức giận trong lòng, nhanh chóng quay đầu ngựa trở lại trấn Phong Huyền.

Trở về trấn, tìm một y quán, địa phu vừa nhìn vết thương của Hạ Thảo liên than thở, lấy chút thuốc cho người rịt vào vết thương cầm máu, lại kê cho Sơn Tảo đang hoảng sợ mấy phương thuốc dưỡng thai, mới sờ cằm nói.

“Phu nhân thân thể khang kiện, chỉ bị chút kinh sợ, không có đáng ngại. Vị cô nương kia thì…”

Sơn Tảo đnag chờ đợi nghe, trong mắt Chử Vân Sơn chỉ có Sơn Tảo, Hạ Thảo như thế nào hắn không quan tâm, nhưng Hạ Thảo lại vì Sơn Tảo mà bị thương, hắn cũng thật lòng hi vọng Hạ Thảo không có chuyện gì.

Sắc mặt Chử Lương càng thêm tái nhợt, vội hỏi, “Nàng như thế nào?”

Đại phu gật đầu một cái, “Người không có sao, nhưng vết thương có chút phiền toái, chỉ sợ ngày sau khó mà lấy trượng phu.”

Tuy nói tất cả mọi người đều hiểu, vết thương trên trán Hạ Thảo dài như vậy nhất định gương mặt sẽ hốc hác, nhưng lại nói rõ ra như vậy, trong lòng có chút không thoải mái.

Sơn Tảo đua lòng nhất, ôm Chử Vân Sơn khóc không ngừng, “Làm sao đây? Nếu không phải tại thiếp, Hạ Thảo cũng sẽ không như vậy!”

Vốn nàng muốn đem Hạ Thảo gả cho Chử Lương, nhưng bây giờ thì cũng khó nói rồi. Dung mạo của nữ nhân rất quan trọng, có thể lớn lên xấu xí, nhưng nhất định không thể bởi vì tác động bên ngoài mà trở nên hốc hác, bất kể là bởi nguyên nhân gì, rất khó kiếm được trượng phu.”

“phu nhân chớ lo lắng, vì chủ tử làm việc, đừng nói gương mặt xấu xí, chính là muốn mạng của nô tỳ, nô tỳ cũng chịu. Hơn nữa lần này, xin Nhị gia, phu nhân, nể tình nô tỳ một lòng vì chủ, đồng ý để nô tỳ quy y trước mặt bồ tát, để cho nô tỳ suốt đời phục vụ các ngài thôi.”

Sắc mặt Hạ Thảo tái nhợt, trên đầu quấn một vòng vải trắng, thân thể run lên, còn cố gắng ưỡn thẳng lưng, quỳ gối trước mặt Sơn Tảo và Chử Vân Sơn, nghiêm túc mà nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.