Thê Hiền Phu Quý

Chương 23: Công phu của Chử Vân Sơn


Đọc truyện Thê Hiền Phu Quý – Chương 23: Công phu của Chử Vân Sơn

Sau khi Sơn Tảo hết bệnh, Chử Vân Sơn thật tiết chế rất nhiều, không hề giống như trước đây, động một chút lại quấn lấy nàng muốn làm việc, điều này cũng làm cho Sơn Tảo thoáng thở nhẹ một hơi, Chử Vân Sơn hơi sức rất lớn, ở trên giường luôn vô cùng dũng mãnh, thời gian lâu dài hông của nàng cũng thường thường đau nhức, hiện tại Chử Vân Sơn tiết chế không ít, cộng thêm uống rất nhiều thuốc, thân thể nàng cũng từ từ tốt lên rồi.

Ngày nay, Chử Vân Sơn mới từ trong núi trở về, đang dọn dẹp con mồi, nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài truyền đến. Hắn đi tới, kéo cửa viện, ngoài cửa là Nhị Xuyên.

“Thợ săn ca,” Nhị Xuyên cười hắc hắc, “Ngày mai huynh không có việc gì chứ?”

Chử Vân Sơn lắc đầu một cái, “Không có việc gì, đến, đi vào trong ngồi đi!”

Sơn Tảo mới vừa làm cơm xong, nghe tiếng đi ra nhìn, vội chào hỏi Nhị Xuyên, “Là Nhị Xuyên à, đến, vào đây ngồi, ăn chút cơm.”

Nhị Xuyên kêu một tiếng đại tẩu, lắc đầu một cái, “Đệ không vào đâu, phụ thân đệ muốn đệ tới các nhà thông báo một tiếng, ngày mai người của quan phủ sẽ tới. Thợ săn ca, ngày mai huynh không có chuyện gì, hãy cùng đại tẩu đi tới bãi đập, ăn xong điểm tâm sáng liền đi.”

“Người của quan phủ tới làm gì?” Chử Vân Sơn hỏi

Nhị Xuyên cười cười nói, “Chính là tới ghi danh người của các hộ gia đình, nói là đánh giặc xong rồi, xem một chút tất cả các thôn có bao nhiêu người.”

Chử Vân Sơn gật đầu một cái, “Được, ngày mai chúng ta sẽ đi.”

Nhị Xuyên suy nghĩ một chút, lại gần nhỏ giọng hỏi, “Thợ săn ca, mấy ngày nữa thôn chúng ta muốn chọn thôn trưởng đấy, huynh xem người nào trong thôn chúng ta thì thích hợp?”

Chử Vân Sơn bật cười, “Ta cũng không biết, đệ nghĩ người nào thích hợp?”

Nhị Xuyên cười nháy mắt ra hiệu, “Thợ săn ca, huynh xem đệ có được không?”

Chử Vân Sơn nhìn Nhị Xuyên một chút, Nhị Xuyên vội vàng ưỡn thẳng lưng, thần sắc đoan chính, chỉ chỉ mình, “Thợ săn ca, nhìn thế nào? Đệ có phải có tướng làm quan không?”


Chử Vân Sơn vỗ vỗ bờ vai hắn, nghiêm nghị nói, “Có tiềm chất, nhưng có tướng làm quan hay không thì ta lại nhìn không ra, ta đây lại nhìn ra…” nửa câu sau hắn cũng không nói, Nhị Xuyên vội đến gần hỏi, “Nhìn ra cái gì?”

“Nhìn thấy phụ thân đệ muốn quản đệ rồi!” Chử Vân Sơn cười cười chỉ sau lưng Nhị Xuyên, mặt Nhị Xuyên suy sụp, đáng thương nhìn phía sau, hắn nhìn thấy Thành thúc đang giận dữ đứng phía sau lưng.

Thấy dáng vẻ này của hắn, Thành thúc không biết nên khóc hay nên cười, một cước đá vào mông hắn, “ hỗn tiểu tử, ngươi mà cũng muốn có tướng làm quan? Tướng kinh hãi còn không sai biệt lắm!”

Nhị Xuyên hừ một tiếng, “Tướng kinh hãi cũng là phụ thân sinh, con kinh hãi phụ thân cũng kinh hãi!”

Mặt Thành thúc nghiêm lại, nhấc chân đá lên, “Tiểu tử thúi, còn dám già mồm? Nhanh chóng đi nhà khác thông báo đi, đừng chậm trễ ta cùng thợ săn nói chuyện.”

“Con cũng 20 rồi, động một chút là đá mông con, về sau còn có người nào muốn gả cho con chứ?”

Nhị Xuyên lầu bầu lẩm bẩm oán trách, xoa cái mông, khuôn mặt mất hứng chào hỏi phu thê Chử Vân Sơn liền rời đi, tới gõ cửa nhà khác.

“Tuổi lớn nhưng tâm không lớn, ai!” Thành thúc nhìn bóng lưng nhi tử lắc đầu một cái, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy yêu thương ai cũng có thể nhìn ra.

“Thúc, vào ngồi đi!” Chử Vân Sơn tránh đường để Thành thúc đi vào.

Nhìn thấy Sơn Tảo lau bàn dọn cơm, Thành thúc cười lớn, “Còn chưa ăn cơm nữa?”

Sơn Tảo thêm đôi đũa, “Thúc nhanh ngồi, cùng nhau ăn một chút.”

Thành thúc lại gần nhìn một chút, hướng về Chử Vân Sơn chậc chậc khen ngợi, “Nương tử cháu tay nghề cũng không tệ, nhìn cơm này liền biết mùi vị.”

Chử Vân Sơn ôm một vò rượu đi ra, cười nói, “Tạm được, thúc, hai ta uống vài chén?”


“Ha ha ha, được, vậy ta cũng không khách khí, quấy rầy các cháu ăn cơm thôi.” Thành thúc cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống, còn nói với Sơn Tảo, “Nương tử thợ săn à, chớ bới cơm, chớ bới cơm, ta cũng mới vừa ăn, nghe mùi thơm của rượu này, uống hai chén là được, cháu cũng đừng bận rộn nữa, mau tới ăn cơm đi!”

Thời gian này, quả thật là mới vừa ăn xong cơm chiều mới ra ngoài, Sơn Tảo cũng không vội bới cơm cho hai người, mà nhanh chóng trộn chút rau dại với giấm, làm thành thức ăn nguội, lại lấy ra một chút đậu phộng rang lên, rắc vài hạt muối, làm thành hai món ăn để uống rượu.

Chử Vân Sơn rót cho Thành thúc ly rượu, Thành thúc nhìn động tác nhanh nhenjc ủa Sơn Tảo, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Chử Vân Sơn, “Nương tử này của cháu thật không tệ, trừ thân thể có chút yếu đuối, làm việc cũng rất lanh lợi, giỏi lắm!”

Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, “tốt vô cùng.”

Thành thúc uống một ngụm rượu, chem chép vài hớp, “Còn nữa, rượu nhà cháu thật ngon đó thợ săn, đây là loại thật đắt trên trấn à? Cả thôn chúng ta chỉ có cháu mới uống loại này, Đại Xuyên nhà ta lần trước vào thành mua loại rượu kia, uống một hớp miệng toàn nước.”

Chử Vân Sơn gật đầu một cái, “Cháu cũng không biết loại rượu này bao nhiêu tiền, đưa dã vật đến khách điếm, số thừa lại cháu cũng không lấy tiền, chưởng quỹ ngượng ngùng, thỉnh thoảng cũng sẽ đưa cho cháu vài hũ rượu.”

“Không trách được, Đại Xuyên nhà thúc là mua trong tiệm rượu, ba văn tiền một phô, chưởng quỹ kia hận không được đổi toàn bộ thành nước đấy chứ!” Thành thúc vừa nói vừa cầm đôi đũa gấp hai hạt đậu phộng ném vào trong miệng, cười híp mắt nói, “Nương tử thợ săn à, tay nghề của cháu thật không tệ, công phu nấu nướng này, thẩm của cháu cũng không tốt bằng đâu.”

Sơn Tảo bưng chén cơm cười xin lỗi, “Thúc nói chi vậy, thẩm thẩm làm cơm ăn thật ngon đấy!”

Thành thúc lắc đầu một cái, “Cho dù có dở ta cũng đã ăn nửa đời người rồi, chấp nhận thôi!”

Tán gẫu trong chốc lát, Thành thúc nói đến việc chính.

“Thợ săn à, hôm nay thúc tới là vì mấy ngày sau thôn chúng ta sẽ chọn thôn trưởng.”

Chử Vân Sơn gật đầu một cái, ý bảo Thành thúc cứ nói tiếp.


Sắc mặt Thành thúc nghiêm chỉnh, “ý của thúc là, hi vọng cháu đi làm chức vụ trưởng thôn này.”

Nghe vậy Chử Vân Sơn cau mày, Sơn Tảo cũng ngừng động tác, nhìn về phía Chử Vân Sơn.

“Thúc, không phải là cháu không muốn, mà chắc thúc cũng biết, cháu từ nhỏ đã không ở trong thôn, đối với mọi chuyện và người trong thôn cũng không quen thuộc, lại nói tính tình của cháu cũng không muốn quản nhiều chuyện, cháu không thích hợp.” Chử Vân Sơn không chút suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt.

Thành thúc thở dài, “Thôn chúng ta mấy năm cũng không có thôn trưởng, chỉ có hơn 10 hộ gia đình có chuyện gì mà khó nói? Phải cần tới thôn trưởng sao? Thế nhưng văn thư của quan phủ gửi đến, thông báo tất cả thôn phải có thôn trưởng. Cháu nói xem, chọn thôn trưởng là vì việc gì? Còn không phải là để có thể trợ giúp người trong thôn với nhau sao? Thúc nhớ lúc phụ thân cháu còn sống, có lần sơn tặc tìm đến thôn, các ngươi ở trên núi, nửa đêm ông ấy cũng có thể nghe được mà xuống núi cứu người, sách sách sách, nếu không phải ông ấy một thân công phu, thúc sớm chết trong tay sơn tặc rồi, đại ơn của phụ thân cháu, một nhà chúng ta tuyệt không dám quên đâu.”

Sơn Tảo nhìn Chử Vân Sơn một chút, công công có công phu? Còn cứu Thành thúc? Không trách được cả nhà Thành thúc vẫn luôn thân thiết với bọn họ, thì ra còn có tầng quan hệ này.

Chử Vân Sơn trầm mặc, “Thúc, chuyện đã qua cũng không cần nhắc lại.”

Thành thúc để đũa xuống, nhìn núi Bạch Vân phía sau, trong giọng nói tràn đầy hoài niệm, “Thợ săn à, ân cứu mạng của phụ thân cháu, trải qua 100 năm thúc cũng sẽ không quên! Đáng tiếc, ông ấy sớm đi, thúc không có cách nào báo đáp ông ấy, nhưng cháu còn ở đây, bây giờ nhìn cháu sống tốt, trong lòng thúc cũng cao hứng.”

Chử Vân Sơn vẫn trầm mặc, Thành thúc vỗ vỗ vai hắn, “Thôn trưởng mặc dù không xem là cái gì, nhưng cũng là một chức quan nhỏ, cháu cứ nói đi?”

“Cháu không muốn làm, như bây tốt vô cùng, cháu chính là một thợ săn, những thứ khác cũng không cần.” Chử Vân Sơn lắc đầu một cái, rất kiên định cự tuyệt một lần nữa.

Thành thúc vẫn chưa từ bỏ ý định, nói tiếp, “Thúc cũng không làm gì khác được, nếu như cháu muốn làm thôn trưởng, hãy nói với thúc, thúc nhất định giúp cháu.”

Chử Vân Sơn lắc đầu, “cháu đối với cái này thật sự không có hứng thú.”

Chử Vân Sơn tiếp tục kiên trì, khiến Thành thúc cũng không tiện nói nữa, tán dóc vài câu, ăn xong cơm Thành thúc cũng về nhà.

Buổi tối nằm trên giường, Sơn Tảo mềm nhũn nằm trong ngực Chử Vân Sơn hỏi, “Công công có công phu à?”

Đôi tay Chử Vân Sơn đưa qua đầu, khẽ ừ.


“Vậy chàng có hay không?” Sơn Tảo hứng thú, hưng phấn nhìn Chử Vân Sơn.

Chử Vân Sơn khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, trong mắt có ý cười, “Sao lại đột nhiên hỏi cái này?”

“Hôm nay Thành thúc có nói đó, chàng rốt cục có hay không?” Sơn Tảo lắc nhẹ cánh tay của hắn, làm nũng hỏi.

Chử Vân Sơn yên lặng trong chốc lát, gật đầu một cái, “biết một chút.”

Ánh mắt Sơn Tảo nhất thời trở nên sáng lóng lánh, “Vậy không phải là chàng rất lợi hại sao? Giống như trong kịch đó, một quyền đánh chết một con cọp? Hoặc là phi diêm tẩu bích? Cướp người giàu giúp người nghèo?”

Chử Vân Sơn bật cười, “Một quyền giậu đổ bìm lao thì ta không làm được, phi diêm tẩu bích, cướp giàu giúp nghèo. Nói trắng ra chính là bọn cướp bóc. Nàng nói ta có làm được không?”

“Vậy chàng có bao nhiêu lợi hại chứ? Nếu không chàng biểu diễn cho thiếp nhìn một chút?” Sơn Tảo chống nửa người càng nói càng hưng phấn.

Chử Vân Sơn duỗi tay luồn vào trong mái tóc của nàng, ấn nàng trở về trong ngực mình, bất đắc dĩ cười nói, “Ta không phải là khỉ, lại biểu diễn cho nàng xem? Công phu là để cường kiện thân thể, đừng làm rộn, mau ngủ!”

Sơn Tảo quệt mồm, nằm một lát lại hứng phấn, “công công có thể đánh chạy sơn tặc, khẳng định rất lợi hại, chàng cũng có công phu, oa! Chẳng lẽ hai người chính là giang hồ cao thủ như trong kịch sao? Thì ra là thiếp đã gả cho người lợi hại như thế nha! Thật là quá thần ký rồi…”

Nàng liên miên lẩm bẩm, Chử Vân Sơn nhắm mắt lại, nói một lát không thấy Sơn Tảo đáp lại, Sơn Tảo khẽ ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi, “chàng ngủ à?”

Trả lời nàng chỉ có tiếng dế gọi ngoài cửa sổ, Sơn Tảo tựa đầu vào trên người Chử Vân Sơn, suy nghĩ miên man ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng hít thở vững vàng của thê tử trong ngực, Chử Vân Sơn từ từ mở mắt, nghe tiếng kêu vang của côn trùng ngoài cửa sổ, trong đầu cố gắng phác thảo dáng vẻ của phụ mẫu mình.

Là quá lâu sao? Hắn cũng không còn nhớ rõ dáng vẻ của phụ mẫu mình nữa rồi, chỉ có một chút mơ hồ mà nhớ lại, phụ thân nghiêm nghị cùng mẫu thân dịu dàng, an ủi, những ký ức này cũng quá mức xa vời.

Còn có huynh đệ tỷ muội, hắn cũng có đại ca, cũng có tỷ muội, chỉ là đều chết hết…

Ôm sát người trong ngực, cõi đời này, hắn chỉ có nàng có thể sống nương tựa lẫn nhau thôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.