Thê Hiền Phu Quý

Chương 11: Xuống núi (1)


Đọc truyện Thê Hiền Phu Quý – Chương 11: Xuống núi (1)

Trời mới tờ mờ sáng, Chử Vân Sơn đã rời giường, mặc dù động tác của hắn rất nhẹ, nhưng Sơn Tảo cũng tỉnh theo.

“Sớm như vậy đã phải xuống núi sao?” nàng mơ mơ màng màng hỏi, giọng nói có chút ấm ách.

Chử Vân Sơn quay đầu lại, càu mày nói, “Đường lên trấn không dễ đi, nàng nên ở nhà thôi, ngủ thêm một lát nữa đi.”

Sơn Tảo dụi mắt, hắng giọng một cái, từ từ bò dậy, “muội không muốn, muội muốn đi theo, ngô…” nàng ngáp một cái thật to, duỗi cái lưng mệt mỏi.

Chử Vân Sơn thu xếp xong, đứng lên, “Vậy thì mau dậy đi, nơi này cách trấn xa lắm đấy”

Sơn Tảo gật đầu một cái, vừa ngáp vừa mang giày, chờ Chử Vân Sơn rời khỏi phòng mới đổi lại áo quần. Sau khi dùng nước lạnh rửa mặt, cả người phấn chấn lên không ít, nhìn thấy Chử Vân Sơn cõng một gùi dã vật, nàng cũng giúp một tay cầm bình nước.

Chử Vân Sơn cho Đại Mao ăn xong, lại tráng qua, đổ vào chén ít nước, xoa xoa đầu nó, khóa cổng, mang theo Sơn Tảo đi ra ngoài.

Buổi sáng trong núi luôn đặc biệt mát mẻ, ánh sáng chưa gay gắt, sương mù tràn ngập, đường xuống núi cũng không tốt, cỏ dại ven đường cũng đọng sương, bùn đất ướt đẫm, đạp lên có chút dính giày.

Sơn Tảo cọ xát bùn ở đế giày trên cỏ, lớp vải quần bị ướt dính chặt trên đùi, thật sự rất khó chịu, nàng định cúi người xắn cao ống quần lên.

Chử Vân Sơn nhìn thấy một đoạn ngắn da chân trắng noãn mịn màng, ánh mắt chợt lóe lên, trên mặt có chút đỏ sậm.

“Sớm đã bảo nàng đợi ở nhà, nàng lại cứ muốn ra ngoài. Đường này rất khó đi thôi.”

Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo lại cúi người lấy những cọng cỏ dính ở trên giày, không khỏi lẩm bẩm.

Sơn Tảo lại rất hưng phấn, vừa đi vừa nói, “Ở nhà buồn bức quá, ra ngoài đi dạo cũng tốt, muội còn chưa biết đấy là chỗ nào đấy.”


Chử Vân Sơn khẽ mỉm cười, “Không phải là trấn Bạch Vân của núi Bạch Vân sao, còn có thể là nơi nào. Trước kia nàng cũng ở đó hay sao?”

Sơn Tảo hái một cây cỏ dại thật dại, cầm ở trên tay vuốt vuốt, “Nơi muội ở trước kia là trấn Đại Hà, thôn của muội gọi là Tiểu Hà, thôn chúng ta cũng cách trấn rất xa, cũng không nghĩ chiến tranh lại đánh đến nơi chúng ta, Chử đại ca, huynh nói khi nào bọn họ mới đánh xong ? Sẽ là Đông hoàng thắng? Hay là Tây hoàng kia thắng?

Chử Vân Sơn nhìn ra phía xa, “Đông hoàng này, sẽ chiến thắng thôi.”

“Tại sao vậy ?” Sơn Tảo tò mò hỏi.

Chử Vân Sơn cúi đầu đi, im lặng một hồi, khi ngẩng đầu lên thần sắc có chút không rõ, “Bởi vì lúc xuống núi lần trước nghe người khác nói như vậy.”

“À,” Sơn Tảo gật đầu một cái, cũng không tiếp tục nói vấn đề này, ai làm hoàng đế, đối với dân chúng chỉ có hai loại ảnh hưởng, một loại là cuộc sống thêm đi xuống, một  loại là sống không nổi. Như bây giờ, đánh tới đánh lui, bên ngoài trở nên điêu tàn, nơi ở trước kia của nàng cũng không may mắn, mới trở thành cái dạng kia, không giống như nơi này cũng chưa từng bị ảnh hưởng quá lớn.

“Chử đại ca, muội mặc bộ đồ này nhìn có được hay không?” Sơn Tảo giật nhẹ y phục trên người, có chút ngượng ngừng hỏi.

Chử Vân Sơn im lặng một lát một xoay người lại, gật đầu một cái, “Đẹp mắt, rất đẹp.”

Sơn Tảo cười vui vẻ, đi về phía trước mấy bước, chỉ vào vài căn nhà nhỏ cách đó không xa nói, “Chử đại ca, mau nhìn, đến thôn rồi.”

Chử Vân Sơn nhìn một chút, gật đầu, “Ừ, nhanh sẽ đến thôi, bình thường ta đều đổi đồ ở đây.”

Rất nhanh hai người đã đi đến còn đường nhỏ vào thôn, mặc dù ngày còn chưa sáng rõ, nhưng cũng lục tục có vài người khiêng cuốc chuẩn bị ra đồng, đại đa số đều biết Chử Vân Sơn , rối rít cùng hắn chào hỏi.

“Thợ săn, lại đến đổi đồ à?”


Chử Vân Sơn gật đầu với bọn họ một cái, “đi trấn trên.”

Những người đàn ông này nửa nhìn nửa ngờ, nhìn thấy Sơn Tảo bên cạnh Chử Vân Sơn vẻ mặt cười sâu xa, lần trước Chử Vân Sơn xuống núi đổi áo quần, lại đổi đồ may vá, trong thôn đã sớm xôn xao loan truyền rồi, mặc dù chưa từng thấy qua Sơn Tảo nhưng tất cả đều nói Chử Vân Sơn là người có mắt nhìn, lượm một người sắp chết trở về lại có thể cứu sống, hơn nữa còn là một cô nương, lần này Chử Vân Sơn không cần lại tiếp tục sống cuộc sống một mình rồi.

Vào lúc này nhìn thấy người thực là Sơn Tảo, tự nhiên không thể nhịn được ánh mắt cứ meo meo hướng về phía nàng.

Chử Vân Sơn cúi đầu nhìn xem ống quần đang được xắn cao của Sơn Tảo, không nhịn được cau mày, “giày nàng thật bẩn.”

Sơn Tảo gặp người lạ cũng không thể tùy tiện giống như lúc ở chung với Chử Vân Sơn, nàng cúi đầu, theo sát bên người Chử Vân Sơn, ánh mắt người khác càng nhìn càng khiến nàng đỏ mặt tới mang tai, vừa nghe thấy lời của Chử Vân Sơn, cúi đầu xem xét, quả nhiên đôi giày có dính chút bùn cùng vài cọng cỏ, quan trọng nhất là, hai chân trắng noãn cùng cổ tay của mình đang bại lộ trước mắt mọi người.

Sơn Tảo vội ngồi xuống, vứt bỏ mấy cọng cỏ, nhẹ nhàng chà rớt bùn, đem ống quần buông xuống, mặc dù không giấu được hết đôi chân, nhưng cũng không còn lộ quá nhiều như ban đầu.

Sắc mặt Chử Vân Sơn có chút khó coi, hắn vẫn mang giày cỏ, cũng quên lấy giày vải cho Sơn Tảo rồi, chân của cô nương mà lộ ra ngoài, thật sự là không tốt.

“Thợ săn, lần này ngươi lại chuẩn bị đổi cái gì đây?” Một lão hán lớn tuổi ôn hòa hỏi.

Chử Vân Sơn gật đầu với hắn nói, “Thành thúc, lương thực trong nhà đã hết phải mua một chút, còn muốn mua vài thứ lặt vặt.”

Thành thúc để xuống cái cuốc trên vai, “ Những thứ này cần gì vào trấn, đường lên trấn xa như vậy, người có chịu được thì tiểu nương tử cũng không chịu nổi đâu, nhà thúc còn có chút lương thực dư ra, đang chuẩn bị cầm đi bán đây, ngươi cảm thấy được thì có thể đổi một chút, hôm nay mùng mười, buổi trưa người bán hàng rong cũng sẽ gánh đến, ngươi xem có thiếu gì thì có thể mua, chẳng lẽ cứ phải đi thật xa để vào thành sao?”

Ông đến gần Chử Vân Sơn, nhỏ giọng nói, “Hai ngày trước Đại Xuyên mới từ trấn trên về, nói trên trấn giới nghiêm rồi, quan binh cũng canh gắc cửa thành, vào thành phải bị soát người, tiểu nương tử này…bị lục soát thân người cũng sẽ bị thua thiệt.”

Khi vừa chiến tranh, trấn trên cũng từng giới nghiêm, có vài tên lính thừa dịp loạn liền lợi dụng, muốn vào thành phải đưa tiền, gặp cô nương tuổi trẻ xinh đẹp không đều bị lục soát loạn từ trên xuống dưới, nói là soát người cứ như vậy mà soát, mất chút tiền bạc là chuyện nhỏ, đáng nói là bị người khác trắng trợn chiếm tiện nghi, mấy người nam nhân có giận cũng không dám nói gì. Nông dân như bọn họ là người không tiền không thế, gặp chuyện gì cũng phải nuốt xuống bụng, ai dám cũng quan phủ gây chuyện.


Chử Vân Sơn biết những chuyện này, nghe xong chân mày nhíu lại thật chặt, “thế nào lại có thể giới nghiêm rồi hả?”

Thành thúc thở dài, “Nghe nói đánh rất lớn, quan nha trên trấn đã ban lệnh xuống, bảo là muốn canh phòng nghiêm ngặt tránh bạo loạn, liền bắt đầu giới nghiêm rồi.”

Chử Vân Sơn thở dài, Sơn Tảo một bên nghe vậy, sắc mặt cũng tái nhợt.

Thôn này ít người, đều có chút phúc hậu, thấy Thành thúc đã nói rõ, cũng đều đến khuyên nhủ, “Thợ săn à, chớ vào thành, trên trấn loạn lắm, ngươi muốn gì cứ đến thôn mà đổi, các nhà đều có đồ dư thừa.”

Chử Vân Sơn nhìn Sơn Tảo một chút, gật đầu với Thành thúc, “được, vậy hôm nay chúng ta cũng không vào trấn nữa.”

Thành thúc gật đầu một cái, lại lật quốc khiêng lên, “Thẩm thẩm của ngươi đang ở nhà, hai người cứ tới nhà ta ngồi một chút, thúc phải xuống ruộng, buổi trưa chúng ta lại nói chuyện.”

Chử Vân Sơn đồng ý, chờ Thành thúc cùng mấy người khác đi xuống ruộng, mới đưa Sơn Tảo đến một căn nhà ở phía tây thôn, đi tới cửa nhà, Chử Vân Sơn đề cao giọng gọi.

“Thành thẩm, thẩm có nhà không?”

“Có—.” Trong nhà truyền đến giọng nữ cao vút, một lát sau, một phụ nữ mập lùn nhưng vẻ mặt tươi cười đi ra, vừa thấy Chử Vân Sơn liền vui vẻ, “ai da, thợ săn, sao cháu lại tới đây?”

Chử Vân Sơn đem chuyện nói rõ ngọn nguồn, thím Thành cũng gật đầu liên tục, “Đúng là như vậy, mấy ngày nay lên trấn không được, đến, mau vào đây ngồi, Anh Tử, rót nước đi, thợ săn cùng nương tử hắn tới.”

Mặt Sơn Tảo đỏ lên, còn chưa kịp phân bua, Chử Vân Sơn cũng đã xông đến nói, “Vào đi.”

Đây là một căn nhà có ba gian, trong sân có vài con gà, đang chạy loạn giữa sân, bên cạnh là một cọc gỗ cột một con chó, thấy bọn họ đi vào liên sủa vang uông uông.

“Không được ồn.” theo giọng nói, từ phòng chính một cô nương bước ra, ước chừng 16 tuổi, hai đuôi tóc rũ ở phía trước, gương mặt đỏ hồng.

“Thợ săn đại ca, huynh đã đến rồi.”


Thành thẩm nhìn về phía cô nương kia kêu, “đi rót nước đi.” Quay đầu lại nhìn Chử Vân Sơn cùng Sơn Tảo nói, “Vào nhà ngồi.” Vừa đi bà còn cười ha hả nhìn Sơn Tảo, khen Chử Vân Sơn, “Ánh mắt thợ săn thật không tệ, nhìn tiểu nương tử này, mi thanh mục tú, dáng dấp thật xinh đẹp.”

Anh Tử lúc này mới nhìn Sơn Tảo, sắc mặt nàng ấy khẽ ám, cúi đầu vào trong rót nước.

Chử Vân Sơn đem gùi để cạnh cửa, bước vào nhà liền kéo cái ghế nhỏ cho Sơn Tảo, sau đó mới kéo cái băng ghế dài ngồi xuống. Anh Tử mang nước ra cho bọn họ, thần sắc vẫn có chút rối rắm.

“Thợ săn ca, huynh uống nước, đại tẩu, tỷ cũng uống nước đi.”

Nàng ta bưng nước cho Sơn Tảo, Chử Vân Sơn đưa tay nhận lấy.

“Nóng, để ta cầm cho nàng.”

Anh Tử mỉm cười buồn bực, “Muội vào nhà trước, thợ săn ca, đại tẩu, hai người ngồi chơi.”

Chử Vân Sơn gật đầu một cái, cũng không nói nhiều, đem chén nước đặt bên chân, nói với Sơn Tảo, “Anh Tử là con gái lớn của Thành thúc, trên nàng còn có hai anh trai là Đại Xuyên và Nhị Xuyên, dưới có một em gái, gọi Quyên Tử.”

Sơn Tảo gật đầu, trên mặt có chút hồng, người khác đều nghĩ nàng là nương tử của Chử Vân Sơn, Chử Vân Sơn cũng không có phủ nhận, trong lòng nàng có chút loạn, trên mặt có chút nóng.

Thành thẩm cũng không chú ý đến nét mặt nữ nhi nhà mình, chỉ nhìn hai người Chử Vân Sơn và Sơn Tảo đã không nhịn được vui vẻ, “Thợ săn, ta nói cháu cũng thật không phúc hậu, chuyện cưới vợ lớn như vậy lại không nói với thẩm tiếng nào, thế nào, chẳng lẽ lại sợ thẩm ngươi ăn hết phần rượu mừng kia hả?”

Chử Vân Sơn hơi cười cười nói, “Thẩm nói chi vậy?”

Thành thẩm vui vẻ hơn, “Mới thành hôn, da mặt hai người cũng mỏng, tiểu nương tử cũng không mở miệng, xấu hổ thôi chứ gì. Nhưng mà…Sao lại đem tóc cắt ngắn? Thợ săn, cháu không phải là đem người ta từ trong am trộm về chứ?” Bà nói tùy ý, trêu ghẹo Chử Vân Sơn, cũng làm cho Sơn Tảo thật không biết phải nói gì.

Sơn Tảo vừa nghe, mặt chợt đỏ bừng, vội vàng giải thích, “Không phải như thế, là do cháu chạy nạn, trên đường sợ người…cho nên mới cắt tóc của mình.”

Nàng đem kinh nghiệm chạy loạn của mình đơn giản nói ra, Thành thẩm nghe vậy mặt thở dài, “Thật là đưa nhỏ đáng thương, nhưng về sau sẽ tốt thôi, thợ săn là người đàn ông tốt, chịu khó lại thương người, cháu gả cho hắn, về sau hưởng phúc sẽ càng nhiều hơn!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.