Đọc truyện The Great Escape – Chương 34
Những tia nắng yếu ớt của buổi chiều muộn cố gắng len lỏi qua những ô cửa sổ giăng đầy mạng nhện. Nhà để xe lộn xộn chất đầy bởi những món đồ nội thất cũ, vô số thùng, hộp, những chiếc ghế nằm đã hỏng và một chiếc xuồng bị thủng.
Không khí bụi bặm và có mùi xăng xe máy, trong khi Panda có mùi việt quất và hơi nóng. Anh quay cô lại, đặt tay sau gáy cô và ấn cô vào tường.
“Mở đôi chân này ra nào.”
“Anh đang làm tôi sợ đấy.”
“Tốt.”
“Tôi không lén lút giấu đồ ăn. Tôi thề.”
Anh lên tiếng với câu nói mang vẻ cáu kỉnh và đe dọa nhất. “Vậy thì em đâu có gì để phải lo lắng.”
“Tôi – tôi đoán là không.” Cô chống tay lên tấm gỗ xù xì và vẫn giữ chân mình khép chặt.
Anh tách chúng ta. “Đừng giả ngốc. Em biết luật mà.” Hơi thở của anh khe khẽ làm những sợi tóc lướt qua tai cô và giọng anh khàn khàn. “Tôi cũng không thích chúng nhiều hơn em bao nhiêu đâu.” Không, anh không hề.
Mắt cô khẽ nhắm lại khi anh lướt tay dọc theo bên người cô, từ nách xuống tới bắp đùi. “Tôi nói rồi,” cô nói. “Tôi không giấu đồ ăn.”
“Tại sao tôi không tin em nhỉ?” Anh liên tục chạm vào cô, ngón tay anh dừng lại ngay bên dưới xương quai xanh cô. Và rồi anh hạ tay thấp hơn xuống, ôm lấy ngực cô.
Cô nhìn anh qua vai mình. “Đừng nói những gì anh đã nói lần trước.”
“Cái gì cơ?” Anh ghé sát vào tai cô.
“Anh nói, ‘Chẳng có gì ở đây cả.’”
Anh mỉm cười, trượt ngón tay vào trong áo cô và tìm thấy núm vú cô. “Tôi đã lầm to rồi.”
Anh dừng giày vò ngực cô và chuyển đi khám phá những khu vực mới còn đầu gối cô thì mất sức và da cô như bốc lửa. Tay anh làm một cuộc dạo chơi trên hông và bắp đùi cô trước khi anh tìm được mục tiêu quan trọng nhất. “Tôi nghĩ tôi cảm thấy gì đó.”
Anh không phải là người duy nhất. “Thế này là bất hợp pháp,” cô nói, ngọ nguậy hông.
“Chống người thi hành công vụ.” Tay anh di chuyển tới khóa quần cô. “Giờ tôi phải khám người em.”
“Ôi không. Không phải cái đó.” Cô nói mà không mang chút thuyết phục nào.
“Em gây ra chuyện này mà.” Anh dễ dàng dùng chân tách cô ra và lột xuống cả quần short và quần lót của cô.
“Tôi đã cố làm một người tốt nhưng thật khó.”
“Tôi đơn giản là không thể.” Anh ấn sát cô vào tường hơn để thể hiện rõ ý mình.
Thật ngạc nhiên khi có quá nhiều nơi anh đã khám phá ra.
Quá đủ cho cô để đưa ra bất kỳ phản kháng yếu ớt nào. “Một thanh kẹo không thể vừa chỗ này được.”
“Luôn luôn như lần đầu tiên,” anh nói bằng giọng trầm đục, hơi thở của anh ngày càng nhanh hơn cũng giống như cô vậy.
“Cảnh sát hành hung,” cô dành quyền chủ động khi anh đang long ngóng với phần trước quần mình.
“Nó chỉ đau một phút thôi.”
Nó sẽ không đau chút nào. Kể cả trong cái “phút đó…” Nhưng cũng không chắc.
Panda vẫn đang kiềm nén nguồn năng lượng khổng lồ.
“Sẵn sàng nhé.” Anh nghiêng hông cô.
“Chờ đã…”
“Quá muộn rồi.” Anh vào từ phía sau cô.
Tiếng rên rỉ át tiếng thở hổn hển của cô. Anh ấn môi vào gáy cô. Cô ép sát vào anh khi anh ôm cô chặt chẽ bằng đôi tay rắn chắc của mình. Bao quanh bởi bụi bặm và những thứ bị bỏ lại của người chủ cũ, họ tận hưởng cuộc chơi của riêng mình, cơ thể họ quấn vào nhau khi họ sử dụng người kia, cho đi và nhận lại. Đó là làm tình theo cách nguyên thủy nhất. Thô và tục tĩu. Làm tình như một cô nàng hư hỏng.
Chính xác theo cách cô muốn.
—
“Đừng nhìn bụng tôi,” cô nói khi đang kéo quần lên.
Anh vuốt má cô với những ngón tay. “Sao thế?”
“Nó tròn.”
“À.”
“Anh không phải nói kiểu đó đâu.” Cô xỏ chân vào quần, cố kéo lên che bụng rồi kéo khóa.
Cô là người bắt đầu cái vở kịch khám người này khi cô kéo anh vào nhà để xe sau khi anh có một chuyến đi ngắn vào thị trấn. Cô nói với anh cô ngờ rằng anh có cách để lén giấu những thanh Slim Jim (một loại đồ ăn vặt dành cho những người giảm cân). Anh nói anh chẳng có cái Slim vớ vẩn Jim nào. Cô đẩy anh về phía tường và nói có hay không là do cô quyết định. Sau khi “khám người” xong, cô phải thừa nhận anh đúng.
“Là lỗi của anh khi tôi tăng cân,” cô nói. “Chẳng có thứ gì ngoài mấy thứ đồ ăn giảm cân chết tiệt (Lucy đã dùng từ fucking – lần đầu tiên) trong nhà khiến tôi phát điên.” Lông mày anh nhếch lên ngạc nhiên, nhưng anh không nói gì về từ bậy cô sử dụng. “Còn về những món tôi cho em ăn mỗi tối trên thuyền thì sao?”
“Chính xác là chúng,” cô nói. “Nếu tôi có đồ ăn tử tế, tôi sẽ không ăn thả phanh những món đồ ăn nhiều đường đó.”
“Em nói đúng. Là lỗi của tôi. Tôi hứa. Sẽ không còn snack khoai tây nữa. Không còn kẹo cam thảo nữa. Tôi sẽ không tàng trữ mấy thứ đó nữa.”
“Anh dám.”
Anh cười rồi kéo cô vào vòng tay mình, cứ như anh muốn hôn cô vậy. Nhưng họ chỉ hôn khi ở trên giường – những nụ hôn sâu với lưỡi như những gì họ làm với cơ thể của nhau. Làm tình với Panda cứ như trong một bộ phim sex mà không có người thứ ba nào tham gia vào. Anh để cô một mình lang thang quanh nhà để xe, nghiên cứu những món đồ bị vứt ngổn ngang. Tới khi anh không thể chịu đựng được cảm giác ở yên một chỗ, anh cũng đứng lên. Không như cô, anh luôn cảm thấy như bị hòn đảo giam hãm và luôn cáu kỉnh. Anh muốn dịch chuyển.
Cô bước trở lại và thấy anh đang ngắm nghía một chiếc gương có khung làm bởi những mảnh vỏ sò, rồi anh hỏi.
“Cái này từng ở trong phòng tắm tầng 1 phải không?”
“Không.” Cô yêu việc nói dối. Nó là một trải nghiệm hoàn toàn mới.
“Nói dối. Hôm qua nó vẫn ở đó.”
“Thật ư, Panda, anh có óc quan sát quá tệ so với một cảnh sát đấy.”
“Mấy lời vớ vẩn của em. Dừng việc tự ý sắp xếp nhà tôi đi. Và thôi nghịch con lợn của tôi nữa.”
“Anh không thích cái bịt mắt à? Tôi nghĩ con lợn ––” Cô ngừng nói khi thấy Panda nhặt lên một mẩu giấy nhớ màu vàng bị gấp lại từ dưới sàn nhà bẩn thỉu. Cô bước nhanh về phía anh, tay vươn ra. “Nó hẳn rơi ra từ túi quần tôi khi anh xé nó xuống.”
“Tôi đâu có xé – Cái quỷ gì đây?” Như bản tính tò mò sẵn có, anh mở tờ giấy ra và bắt đầu đọc.
“Trả nó cho tôi!” Cô cố tóm lấy nó, nhưng anh giữ tờ giấy cao quá tầm với của cô và đọc nó khi ngửa cổ lên.
“Danh sách những điều trái ngược cần làm?”
“Tôi sẽ giữ bí mật mà.” Anh lướt qua tờ giấy và mỉm cười.
“Thẳng thắn mà nói, tôi ngượng thay.”
Khi cuối cùng khi anh hạ tờ giấy xuống cũng đã quá trễ. Anh đã đọc mọi thứ.
DANH SÁCH NHỮNG ĐIỀU TRÁI NGƯỢC CẦN LÀM TRƯỚC KHI CHẾT
Trốn khỏi nhà *
Ăn mặc như một cô nàng hư hỏng *
Ngủ với nhiều người
Chửi bậy bất cứ lúc nào có thể *
Say xỉn ở nơi công cộng
Hôn lưỡi và vuốt ve ở nơi công cộng
Hút cần sa
Cãi nhau hoặc đánh nhau *
Gọi điện nặc danh *
Đi ngủ mà không tẩy trang *
Bơi khỏa thân
Ngủ muộn *
Gãi, ợ… *
“Đi ngủ mà không tẩy trang.” Anh huýt một tiếng dài. “Cái này nguy hiểm này.”
“Em có biết làm như thế sẽ gây bao nhiêu tổn thương cho da không?”
“Sớm thôi, tôi chắc em sẽ hoàn thành hết danh sách này.” Anh chỉ vào tờ giấy. “Những giấu sao này là gì vậy?”
Lucy tốt bụng sẽ cố gắng chuyển chủ đề khác, nhưng Viper thì chẳng đời nào quan tâm Panda nghĩ cái quái gì về mình. “Mấy cái có đánh dấu sao là những điều tôi từng làm khi 14 tuổi nhưng đáng buồn là đã bỏ. Tôi định tập lại những thói quen đó và nếu anh nghĩ chúng ngớ ngẩn thì mặc xác anh.”
Khóe miệng anh giật giật. “Ngớ ngẩn ư? Gọi điện nặc danh? Giờ thì tại sao tôi lại nghĩ gọi điện nặc danh là ngớ ngẩn nhỉ?”
“Tôi gần như chắc chắn không làm cái đó,” cô nói vô tội.
Anh nhìn chiếc áo bra top của cô. “Em dần mất kiểm soát với việc thực hiện điều ‘ăn mặc như một cô nàng hư hỏng’ rồi đấy. Tôi thì không phiền nhưng em nên cân nhắc một chút.”
“Cảm ơn. Tôi đã đặt hàng một số thứ trên internet nhưng chúng không phù hợp lắm với tôi.”
“Hẳn thế.” Anh chỉ ngón tay vào tờ giấy.
“Hút cần là bất hợp pháp.”
“Tôi đánh giá cao sự lo lắng của anh, ngài cảnh sát, nhưng tôi chắc rằng mình không bắt anh dừng quan tâm tới mấy vấn đề kiểu này được.”
Anh tiếp tục lướt xuống. “Em chưa bao giờ bơi mà không mặc đồ sao?”
“Kệ tôi.”
“Em sẽ cho tôi biết phải không, khi em sẵn sàng thử điều này ấy?”
“Nếu tôi cmn có thể nhớ.”
“Nếu em định chửi bậy, ít nhất hãy dụng nó đúng lúc. Cách em nói thật kỳ cục.” Anh cau mày. “‘Hôn lưỡi và vuốt ve ở nơi công cộng’? Em sẽ không làm nếu không có tôi.”
“Được thôi. Tôi sẽ tìm người khác.”
“Em sẽ chẳng đời nào đâu,” anh gầm gừ. “Và em nên đánh dấu ‘ngủ với nhiều người’ sau khi đã làm thế với tôi chứ.”
“Không đời nào. ‘Nhiều’ ở đây có nghĩa là hơn một người.”
“Đừng quên tính cả Ted chứ?”
“Không tính. Anh ấy là người đề nghị.”
Panda nhìn như thể anh muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Thay vào đó, anh chỉ ra một hình nhỏ cô vẽ ở bên lề. “Cái gì đây?”
Chết tiệt. Cô búng tay và cười theo cách cười đểu mình mới tập được. “Hello Kitty.” Anh cười nhăn nhở. “Ngầu đấy.”
—
Chậu cây húng quế ở trên giá đựng bắt đầu có chút héo. Cô đứng dậy và tưới nước cho nó, rồi nhặt đi những chiếc lá rụng trong chậu cây phong lữ và sắp xếp lại chúng.
Cô xoay bút giữa những ngón tay rồi bắt đầu viết.
Sự cống hiến của mẹ tôi cho trẻ em bắt nguồn từ những năm tháng niên thiếu của mẹ khi bà tới thăm những đứa trẻ bị bệnh ở viện nhi và trại tị nạn…
Thứ gì đó ông ngoại Lucy đang viết, viết chi tiết hơn và ông sẽ không đánh giá cao sự sao chép của Lucy.
Cô vò tờ giấy và lấy danh sách những điều trái ngược cần làm ở trong túi ra, rồi viết xuống một điều mới.
Không làm bài tập về nhà.
Rồi cô thêm một dấu sao.
—
Bree chưa bao giờ cảm thấy không thoải mái hơn hiện tại. Khi một người Mỹ gốc Phi tới một nhà thờ của người da trắng thì vẫn bình thường – nó khiến cho giáo đoàn cảm thấy một sự hòa nhập dễ chịu – nhưng là người da trắng duy nhất trong nhà thờ duy nhất trên trên đảo dành cho người da màu khiến cô cảm thấy bức bối. Cô chưa bao giờ thích cảm giác là người nổi bật. Cô thích mình mờ nhạt giữa đám đông. Nhưng khi người phụ trách dẫn họ đi dọc lối đi chính giữa của nhà thờ truyền giáo Trái tim của Charity, cô không thấy bất kỳ một khuôn mặt nào khác có nước da nhạt như cô.
Người phụ trách giới thiệu ngắn gọn với cô và Toby rồi chỉ họ ngồi ở hàng ghế thứ hai. Quá nhiều cho cái kế hoạch ngồi cuối của cô.
Sau khi ngồi xuống, sự bất an trong cô còn nhân lên gấp bội. Liệu đây có phải cách một người da đen cảm thấy khi họ tồn tại một mình trong thế giới người da trắng không? Hoặc có thể cảm giác thiếu an toàn của cô là hơi quá, và tất cả những cuốn sách cô đọc khiến cô nhận thức rõ sự khác biệt chủng tộc hơn cô cần.
Nhà thờ truyền giáo Trái tim của Charity là nhà thờ cổ thứ hai trên đảo, một tòa nhà thấp, xây bằng gạch đỏ sẽ không bao giờ hấp dẫn bằng vẻ bề ngoài, mặc dù không gian cầu nguyện thoáng và sáng cho thấy nó mới được tu sửa gần đây. Những bức tường sơn màu ngà và trần nhà cao ốp một lớp gỗ màu vàng hoe. Một tấm vải màu tím phủ lên bàn lễ thánh và ba cây thánh giá bạc treo trên tường. Không gian cầu nguyện khá nhỏ nên không khí là hỗn hợp mùi nước hoa, nước cạo râu và mùi hoa ly.
Những người ngồi bên cạnh cô mỉm cười thân thiện. Những người đàn ông thì mặc vest, những người phụ nữ lớn tuổi thì đội mũ còn lớp trẻ xuất hiện trong những chiếc váy mùa hè sáng màu. Sau bài thánh ca mở đầu, một người phụ nữ mà cô cho rằng là người giám mục, nhưng hóa ra lại chỉ là người trợ tế, nói lời chào tới mọi người và giới thiệu những sự kiện sắp diễn ra. Bree thấy như có đợt sóng lớn đập thẳng vào người khi người phụ nữ đó nhìn cô. “Chúng ta có vài vị khách hôm nay. Hãy tự giới thiệu về mình nhé?”
Bree chưa hề chuẩn bị cho việc này, và trước khi cô tìm thấy giọng nói của mình, cô nghe thấy Toby lên tiếng. “Cháu là Toby Wheeler,” cậu bé nói. “Và đây là Bree.”
“Chào mừng, Toby và Bree,” người phụ nữ nói. “Chúa ban phước lành đã mang hai người tới tham gia với chúng tôi hôm nay.”
“Gì cũng được.” Toby làu bàu khe khẽ khi mọi người lặp lại điệp khúc “amen”. Nhưng không như dự đoán về những lo lắng, Bree bắt đầu thư giãn hơn.
Buổi cầu nguyện bắt đầu trong không khí trang nghiêm. Cô đã quen với những buổi cầu nguyện tĩnh lặng hoặc thỉnh thoảng có tiếng thầm thì rất khẽ nhưng ở đây thì khác hoàn toàn, mọi người nói ra những lời thỉnh cầu và khen ngợi của mình. Sau đó, cô không thể đếm nổi số người tới chào cô, và không ai trong số họ hỏi cô rằng một người da trắng như cô thì làm cái gì trong nhà thờ này. Một người phụ nữ nói với Toby về chương trình ở trường ngày chủ nhật của họ và người giám mục, một người đàn ông Bree nhận ra từng nhìn thấy ở tiệm quà tặng trong thị trấn, ông nói ông hy vọng hai người sẽ trở lại.
“Cháu nghĩ sao?” cô hỏi Toby khi họ bước trở lại ra chiếc Chevy Cobalt của cô.
“Nó ổn.” Cậu bé kéo đuôi áo ra khỏi quần. “Nhưng bạn bè của cháu ở trong nhà thờ của Big Mike kìa.”
Những người bạn duy nhất cậu bé nói tới là hai nhóc sinh đôi hiện đang không ở trên đảo. Myra đã không đúng phần này khi giữ cậu bé quá tách biệt với những đứa trẻ khác. “Có lẽ cháu có thể làm quen với những người bạn mới ở đây,” cô nói.
“Cháu không muốn.” Cậu bé giật mở cánh cửa ô tô ra. “Cháu sẽ gọi Big Mike và nói với chú ấy cháu sẽ tới nhà thờ với chú ấy tuần tới.”
Cô chờ đợi cảm giác bị đánh bại quen thuộc ập tới làm phiền cô.
Nhưng nó không xảy ra. Thay vào đó, cô tóm lấy cánh cửa xe trước khi cậu bé đóng sập nó lại rồi giữ nó mở. “Cô là người quyết định, cô thích nhà thờ này, và chúng ta sẽ tới đây tuần tới.”
“Thật không công bằng!”
Cậu bé cố kéo cánh cửa xe đóng lại, nhưng cô giữ chắc và với cái giọng y hệt kiểu Lucy hay sử dụng, cô đi bước đầu tiên trong sự thay đổi của mình. “Cuộc sống là thế đấy. Hãy quen với nó đi.”
—
“Tất cả những gì cô ấy có thể nghĩ là da đen, da đen, da đen,” Toby than thở với Lucy, đôi mắt màu vàng với hàng lông mi dày lóe lên như muốn nói mình bị tổn thương lắm. “Cứ như đó là tất cả về cháu vậy. Một đứa trẻ da đen. Thậm chí cháu còn không hẳn là một người da đen. Cô ấy là một người phân biệt trủng thộc.”
“Chủng tộc,” Bree nói với từ phía sau quầy hàng nơi cô ấy đang đóng đinh cho kệ gỗ mới sau khi cô đã di chuyển hết chỗ đồ trang trí trên cây thông hình ong nghệ quý báu của mình tới nơi an toàn.
Chúng trông có vẻ bán tốt lắm vì cô ấy đã đặt mua thêm một đơn hàng mới.
“Một người phân biệt chủng tộc,” cậu bé lặp lại. “Y như là nhân vật Ames trong phim Roots vậy. (Một series phim năm 1977 về một cậu bé nô lệ người da đen.)”
“Một tên đốc công tàn ác.” Bree ngẩng lên đủ lâu để giải thích.
“Đúng vậy.” Lucy mỉm cười. Bree đã bắt đầu xem những bộ phim ngắn cũ với Toby tuần này, và thật khó để nói ai trong số họ thích thú hơn với chúng. “Những đứa trẻ cần hiểu về nguồn gốc của mình,” Lucy nói. “Một người Mỹ gốc Phi là một phần nguồn cội của cháu cũng giống như em trai Andre của cô vậy.”
“Nhưng còn phần còn lại thì sao?” Toby phản đối. “Phần là người da trắng ấy?”
Đầu Bree lại xuất hiện. “Cô đã nói với cháu rồi. Bà cháu là con cháu của những người nông dân Anh di cư sang Mỹ định cư ở vùng New England.”
“Vậy thì tại sao chúng ta không tìm hiểu về những người đó?” cậu bé cãi lại. “Tại sao phần này lại có thể quan trọng hơn phần khác được cơ chứ?”
Bree không hề lung lay. “Không phải quan trọng hơn. Là có ý nghĩa đặc thù hơn.” Rồi cô ấy lại biến mất sau quầy hàng.
Mặc dù hai người cãi vã ầm ĩ, nhưng Lucy phát hiện ra có một sự thay đổi trong mối quan hệ của họ. Hai người nhìn vào mắt nhau và nói chuyện thường xuyên hơn, dù cuộc đối thoại giữa họ vẫn thường là cãi nhau. Cô cũng chú ý tới sự thay đổi của Bree. Cô ấy đứng thẳng hơn, hút ít thuốc hơn và nói với nhiều tự tin hơn. Cứ như thể sức mạnh chữa lành của mật ong đã truyền cho cô ấy vậy.
Những ngày gần đây, Lucy bắt đầu cố gắng thuyết phục Temple dừng tập luyện 5 giờ mỗi ngày và cân nhắc tới hướng tiếp cận “Vừa đủ” của Lucy, và chẳng hề ngạc nhiên, Temple lơ nó luôn. Lucy thành công hơn với những chiếc bánh nướng trong bếp của Bree. Giờ cô đang giúp Bree sơn nốt bốn chiếc ghế Adriondack cổ với những họa tiết như khi trang trí trứng trong lễ Phục sinh bằng màu dừa cạn, xanh trời, hồng đào và vàng cam. Họ sẽ dựng một chỗ nghỉ chân thoải mái dưới gốc cây sồi già bên cạnh quầy bán mật ong. Bree hy vọng những màu sắc bắt mắt sẽ giúp thu hút thêm sự chú ý của những người lái xe qua.
Có vẻ những chiếc ghế thật sự hiệu quả vì cô nghe thấy tiếng một chiếc xe dừng lại. Cô quay đầu và nhìn thấy một chiếc SUV xám đen với biển Illinois. Tim cô nhảy lên một nhịp. Trong trí nhớ của cô thì đây là lần đầu tiên Panda tới đây trong tất cả những lần ghé qua thị trấn kể từ lúc anh quyết định nới lỏng kiểm soát Temple. Giờ anh đang bước ra và đi thong thả về phía cô. “Vậy đây là nơi em vẫn dành thời gian của mình hả.” Anh gật đầu với Toby. “Này, Toby. Lucy có nướng thêm chút bánh mì nào hôm nay không?”
Toby đã bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn với Panda. Tuần trước, họ thậm chí còn cùng trèo thuyền kayak. “Chỉ là bánh không thôi. Nhưng nó vẫn ngon lắm ạ.”
“Chú biết. Chú thích phần đầu nhọn.”
“Cháu cũng thế.”
“Xong.” Với cú đập mạnh mẽ cuối cùng với chiếc búa trong tay, Bree ngẩng lên từ phía sau quầy. “Ồ, xin lỗi,” cô nói khi để ý thấy Panda. “Tôi ồn ào quá nên không nghe thấy tiếng xe. Tôi giúp gì được cho anh?”
Lucy bước lại gần. “Bree, đây là Patrick Shade, còn gọi là Panda. Panda, Bree West.”
“West?” Nụ cười trên khuôn mặt Panda nhạt đi. Anh bắt đầu im lặng một cách không tự nhiên. Anh gật đầu một cái sống sượng, rồi không một lời nào, anh bước vào trong xe và lái đi.