Đọc truyện The Great Escape – Chương 2
Tiếng chó sủa và tiếng trẻ em khóc. Cô vấp chân vào cái vòi tưới nước, sau đó là cái xích đu. Chó sủa dữ hơn, là một con chó lai với bộ lông xù xì phía bên kia hàng rào sắt. Cô quay lại về phía tượng Virgin Mary dẫn ra một con đường nhỏ. Và đôi giày cao gót của cô ngập đầy sỏi.
Cô nghe thấy tiếng gầm động cơ. Lưng cô sững lại.
Một chiếc môtô phân khối lớn đen bạc lăn bánh qua con đường.
Cô ngồi thụp xuống giữa 2 cái gara và thẳng lưng lên để không bị mài vào bức tường trắng bong tróc. Chiếc xe chậm lại. Cô nín thở, chờ đợi nó qua đi. Nhưng không. Thay vào đó nó vẫn tiếp tục từ từ dịch chuyển rôi dừng lại ngay trước mặt cô. Gã lái xe nhìn chằm chằm vào khoảng trống giữa 2 cái gara nơi cô đang đứng.
Gã lái xe không làm gì hết ngoài việc nhìn cô dò xét. 1 đôi ủng đen đá tung đống sỏi. “Cô đang làm cái gì vậy?” giọng anh ta còn trội hơn tiếng động cơ ầm ầm.
Làm gì đây á! Cô bỏ rơi chồng mình, làm mất thể hiện gia đình mình và nếu cô không nhanh chóng làm một cái gì thì cô sẽ còn là cô dâu bỏ trốn đáng xấu hổ nhất cái đất nước này, vậy mà cái gã này còn hỏi cô đang làm cái gì?
Anh ta có mái tóc đen hơi-quá-dài, xoăn nhẹ lại ở phần cổ, một đôi mắt xanh lạnh lẽo trên khung gò má cao và đôi môi dữ dằn. Sau rất nhiều năm được bảo vệ bởi Secret Service, cô quen với việc hiển nhiên coi rằng mình đang được an toàn nhưng cô không thấy như vậy lúc này, cái thực tế cô lờ mờ nhận ra anh ta giống 1 vị khách trong buổi tiệc tối nay – một trong những gã bạn kỳ quái của Ted – chính xác không làm cô an tâm hơn. Ngay cả với một bộ vest đen hơi-hơi-gọn-gàng thứ mà trông chẳng có vẻ vừa vặn chút nào, một cái áo sơ mi trắng nhàu nhĩ không đóng cúc cổ và một đôi giày môtô phủ đầy bụi bẩn thì anh ta cũng không giống bất kỳ ai cô tưởng tượng ra sẽ gặp được khi đang bỏ trốn. Nhưng anh ta… Tại chính xác cái nơi mà cô không mong muốn.
Chóp mũi anh ta dèn dẹt và vuông vức. Một chiếc cavat nhàu nhĩ lòi ra trong túi chiếc áo khoác chắc chắn không vừa của anh ta. Mái tóc dài, hoang dã, xoăn và lộn xộn trông như từ bức vẽ bầu trời đêm của Van Gogh với bút mực đen.
Trong khoảng hơn 10 năm, kể từ cuộc vận động bầu cử Tổng thống đầu tiên của Nealy, cô đã cố gắng giữ phép tắc trong từng lời ăn tiếng nói, từng hành động, từng nụ cười, luôn luôn là lịch sự, trang nhã. Nhưng cô bây giờ, người đã từng nắm rõ như lòng bàn tay kỹ năng đối đáp, lại chẳng thể thốt lên nổi 1 từ. Thay vì vậy cô đang cảm thấy nhu cầu bức thiết của mình hét lên kinh bỉ vào mặt anh ta. “Có cái quỷ gì với anh thì có?” Nhưng tất nhiên cô không làm như vậy.
Anh ta hất đầu về phía cái yên sau và nói. “Muốn đi nhờ không?”
Một cú shock giật mạch qua cô từ đầu tới chân, từ trong ra ngoài. Cô rùng mình, không phải vì lạnh, mà là vì nhận thức được rằng cái khát khao lao tới chiếc xe kia lớn hơn bất cứ thứ gì cô từng muốn trong 1 khoảng thời gian rất dài. Leo lên chiếc xe đó và chạy trốn khỏi hậu quả của tất cả những thứ cô vừa gây ra.
Anh ta nhét chiếc ca vát vào sâu hơn trong túi và chân cô thì bắt đầu chuyển động. Cứ như không còn là một phần cơ thể cô nữa. Cô cố gắng ngăn mình dừng bước nhưng đôi chân dường như từ chối vâng lệnh. Cô tới gần chiếc xe hơn và nhìn thấy biển số xe Texas cùng một miếng sticker bong góc dán trên yên xe da cũ mòn. Nó đã mờ nhưng vẫn đủ để cô đọc được những chữ trên đó.
XĂNG, THUỐC HOẶC SEX. KHÔNG AI ĐI NHỜ MIỄN PHÍ CẢ.
Cái thông điệp gây cho cô 1 cú shock. Một lời cảnh báo cô không thể phớt lờ. Nhưng mà cơ thể cô – cái thứ vong ân bội nghĩa – đang nắm quyền kiểm soát. Tay cô siết lấy tấm áo chùng. Một chân đã nhấc lên khỏi mặt đất. Rồi cô đã yên vị trên yên sau chiếc xe.
Cô đội chiếc mũ bảo hiểm duy nhất lên, che đi mái tóc updo rối tung rồi vòng tay quanh eo anh ta.
Họ phóng ra khỏi lối đi, tấm áo chùng bay phầm phập còn đôi chân trần của cô thì chới với. Mái tóc anh ta xõa tung đập vào tấm kính chắn của cô.
Cô kẹp tấm áo lại bằng chân mình khi anh rẽ bằng một cú ngoặt gấp rồi lại một cú khác, cơ bắp phía sau lưng anh ta cuộn lên dưới lớp da rẻ tiền của chiếc áo khoác.
Họ đã đi hết đường Wynette, xuống một đường cao tốc hai làn lượn quanh một dốc núi đá vôi lởm chởm. Chiếc mũ bào hiểm là cái kén còn chiếc xe là cả ngôi nhà lớn của cô. Họ đi qua những cánh đồng hoa oải hương đang khoe sắc, qua một nhà máy sản xuất dầu oliu và một vài vườn nho mơn mởn của Hill Country (1 thành phố thuộc bang Texas).
Gió hất tung tấm áo chùng làm lộ ra đầu gối và bắp chân cô.
Mặt trời đang dần dần khuất dạng, cái lạnh xuyên qua lớp vải mỏng ngấm vào da thịt và cô chấp nhận nó.
Cô không hề xứng đáng được ấm áp và thoải mái.
Họ đi qua một cây cầu gỗ và 1 kho thóc đổ nát với hình cờ Lone Star (biểu tượng của Texas) được sơn 1 bên.
Vài biển hiệu về các tour thăm quan hang động và trải nghiệm ở trang trại lướt qua. Họ đã đi khá xa rồi. 20 dặm? Xa hơn? Cô cũng không biết nữa.
Họ tới rìa một thị trấn nhỏ, anh ta rẽ vào một cửa hàng tiện lợi tồi tàn và đỗ lại dưới bóng râm của các tòa nhà. Anh ta hất cằm ra dấu rằng đã đến lúc cô nên xuống rồi. Bộ áo chùng lùng bùng vướng víu khiến cô suýt ngã.
“Cô đói không?”
Nghĩ đến thức ăn làm cô thấy nôn nao. Cô cố dãn đôi chân ê ẩm của mình và lắc đầu. Anh ta nhún vai rồi quay đi về phía cửa.
Qua lớp kính chắn mờ bụi của mũ bảo hiểm, cô nhận ra anh cao hơn cô tưởng, khoảng 6 feet (~1m83) và đôi chân dài miên man. Với mái tóc xanh đen bụi bặm, nước da màu oliu và dáng đi lắc lư, anh không chút nào giống với một nghị sĩ, thượng nghị sĩ hay một tổng giám đốc nào, những người ngập tràn trong cuộc sống hằng ngày của cô. Cô có thể thấy phía bên trong cửa hàng qua cửa sổ. Anh ta bước về cái tủ lạnh ở phía cuối. Cô nhân viên ở đó dừng tay lại để ngắm. Anh ta biến mất vài phút rồi xuất hiện trở lại với 6 chai bia ở quầy thu ngân. Cô ta hất tóc rồi bắt đầu tán tỉnh anh. Anh ta đặt thêm vài món đồ nữa lên bàn tính tiền.
Đôi giày cọ vào những vết phồng rộp trên chân Lucy. Cô nhún chuyển trọng tâm rồi bắt gặp hình ảnh mình phản chiếu qua lớp kính cửa sổ. Chiếc mũ bảo hiểm xanh nuốt chửng đầu cô, che đi những đặc điểm thường khiến cô trông trẻ hơn so với tuổi thật. Bộ áo chùng thì giấu đi cái thực tế là những áp lực tiền hôn nhân đã khiến cơ thể mảnh khảnh của cô càng trở nên gầy hơn. 31 tuổi, cao 5.4 feet (~1m63) nhưng cô cảm thấy mình bé nhỏ, ngu ngốc và là một kẻ lang thang ích kỷ vô trách nhiệm.
Dù chẳng có ai xung quanh nhìn nhưng cô không cởi hẳn chiếc mũ bảo hiểm mà chỉ nhấc nó lên một chút để mấy cái ghim cài không nghiến vào da đầu cô nữa. Bình thường thì cô hay để tóc xõa ngang vai, thẳng và gọn gàng hoặc là buộc túm phía sau bằng cái chun tóc mà Meg ghét cay ghét đắng.
“Chúng khiến cậu trông như một quý bà vùng Greenwich 50 tuổi vậy.” Meg dõng dạc. “Và nếu không mặc quần jean thì hãy quẳng mấy chuỗi ngọc trai đó đi. Cả cái đống quần áo ngớ ngẩn giống hệt nhau trong tủ nữa.” Sau đó cô ấy dịu lại. “Cậu không phải mẹ, Luce. Và Nealy cũng không kỳ vọng cậu sẽ giống bà ấy.” Meg không hiểu. Cô ấy lớn lên ở L.A với bố mẹ đẻ của mình. Cô ấy có thể mặc bắt cứ thứ gì kì quái mà mình muốn, kể cả xăm hình một con rồng lên hông cũng được, nhưng Lucy thì không.
Cánh cửa bật mở và gã lái xe xuất hiện với một tay mang túi đồ một tay xách bia. Cô theo dõi một cách cẩn trọng khi anh ta lặng lẽ xếp đồ vào thùng xe. Cô tưởng tượng khi anh ta uống hết 6 chai bia kia và cô biết rằng mình không thể để điều đó diễn ra. Cô phải gọi cho ai đó. Cô phải gọi cho Meg.
Nhưng cô không thể gom hết dũng khí để đối mặt với bất cứ ai, kể cả cô bạn thân nhất, người hiểu cô hơn cả. Cô sẽ thông báo về nhà là mình vẫn ổn. Sớm thôi.
Chỉ là… không phải bây giờ. Không cho tới khi cô nghĩ ra gì để nói.
Cô đứng chắn trước chiếc xe như một sinh vật ngoài hành tinh to lớn đầu xanh. Anh ta nhìn chằm chằm và cô nhận ra mình vẫn chưa nói một từ nào với anh ta hết. Thật là lúng túng làm sao. Cô cần nói gì đó. “Anh quen Ted như nào?” Anh ta quay lưng đi để siết sợi dây buộc thùng xe lại.
Chiếc xe là một chiếc Yamaha cũ với chữ CHIẾN BINH bằng bạc trên ống xả đen.
“Chúng tôi cùng dành thời gian ở Hunstville,” anh ta nói. “Cướp có vũ trang và giết người.” Anh ta đang nhử cô. Một kiểu kiểm tra để xem cô có thể chịu đựng đến bao giờ. Cô đúng là mất trí rồi mới tiếp tục chuyện này. Nhưng sau đó sẽ còn mất trí hơn. Và theo một chiều hướng cực kì tồi tệ.
Cái nhân cách liều lĩnh đã bị quên lãng của cô bằng một cách nào đó đang từ từ quay lại.
Đôi mắt tăm tối và chất đầy hăm dọa của anh ta lướt qua cô. “Cô sẵn sàng theo tôi quay lại rồi chứ?” Tất cả những gì cô cần nói là rồi. Chỉ một từ cực kỳ đơn giản đó thôi. Cô đẩy lưỡi vào đúng vị trí. Hé môi. Và thất bại trong việc điều khiển chúng. “Vẫn chưa.”
Anh ta cau mày. “Cô chắc là biết mình đang làm gì chứ?”
Câu trả lời quá ư là hiển nhiên đến ngay cả anh ta cũng biết được. Khi cô bất lực trong việc đáp lại, anh nhún vai rồi lại leo lên xe.
Khi họ ra khỏi bãi đỗ xe, cô tự hỏi mình làm sao mà việc đi cùng với gã lái xe đáng sợ này lại ít đe dọa hơn việc đối mặt với chính gia đình mà cô yêu thương. Nhưng cô lại chẳng nợ gã này thứ gì. Và điều tồi tệ nhất mà anh ta đã làm – Cô thậm chí còn chẳng muốn nghĩ tới những thứ tồi tệ anh ta có thể làm.
Một lần nữa gió lại xé toạc bộ áo chùng của cô. Chỉ có đôi tay cô là còn ấm nhờ thân nhiệt tỏa ra qua chiếc áo khoác mỏng của anh ta. Cuối cùng anh ta rẽ khỏi đường lớn vào một lối mòn. Đèn pha rọi những tia sáng hình thù kì quái lên đám cỏ, cô níu chặt eo anh ta trong khi bộ não đang gào lên ra lệnh cho cô nhảy khỏi đó và chạy. Cuối cùng họ tới một chỗ quang đãng ở rìa con sông. Từ một tấm biển đã nhìn thấy trước đó, cô đoán đây là sông Pedernales. Một địa điểm hoàn hảo để phi tang xác chết.
Không có tiếng gầm gào của động cơ, sự yên lặng thật là ngột ngạt. Cô xuống xe và lùi lại. Anh ta lôi thứ gì đó giống như một chiếc chăn cũ từ trong thùng xe ra, trải nó xuống đất và cô cảm thấy chóng mặt bởi cái mùi dầu xe. Anh ta chộp lấy bia và túi đồ. “Cô sẽ đội cái thứ đó cả buổi hả?”
Cô muốn đội cái mũ bảo hiểm mãi mãi luôn rồi nhưng lại cởi nó ra. Đống kẹp lộn xộn và đuôi tóc rối tung chọc vào má cô. Bầu không khí đặc quánh chỉ còn tiếng nước vỗ vào đá. Anh hướng một chai bia về phía cô. “Tệ thật, chỗ này chỉ có 6 chai.” Cô nở một nụ cười cứng nhắc. Anh ta bật nắp, ngồi xuống tấm chăn và đưa chai bia lên miệng. Là một người bạn của Ted phải không? Thế nên anh ta an toàn – dù cho cái cách anh ta xuất hiện đầy đe dọa, cái kiểu cách thô lỗ, những chai bia và cái sticker cũ mòn.
XĂNG, THUỐC HOẶC SEX. KHÔNG AI ĐI NHỜ MIỄN PHÍ CẢ.
“Làm 1 chai không,” anh ta lên tiếng. “Có thể nó sẽ khiến cô thấy khá hơn.” Cô không muốn thấy khá hơn, cô muốn đi vệ sinh nhưng cô cố nhịn và đón lấy chai bia để ngăn không cho anh ta uống nó. Cô tìm được một khoảng nhỏ của chiếc chăn ở góc xa nơi cô không chạm tới cặp chân dài của anh ta, cũng không hít thở chung cái không khí thô lỗ đó. Cô đáng lẽ ra nên uống sâm panh bây giờ tại bữa tiếc ở Austin Four Seasons với tư cách là bà Theodore Beaudine.
Gã lái xe lôi từ trong túi đồ ra một vài cái sandwich bọc nilong. Anh ta ném một cái về phía cô rồi bóc một cái khác. “Thật tệ là cô đã không thể chờ nổi tới sau bữa tiệc tối để đá anh ta. Thức ăn ở đó chắc chắn ngon hơn mấy cái bánh này rất nhiều.” Pudding táo, bò tái, risotto nấm, bánh cưới 7 tầng…
“Thật là. Làm sao mà anh quen Ted?” Cô hỏi.
Anh ta cắn một góc sandwich thật lớn rồi nói. “Chúng tôi gặp nhau vài năm trước khi tôi làm công việc xây dựng ở Wynette và chúng tôi ăn ý với nhau.”
“Ted hợp với hầu hết mọi người.”
“Không phải tất cả những người tử tế như anh ta.” Anh ta quệt miệng bằng mu bàn tay rồi lại hớp thêm một ngụm bia.
Cô đặt chai bia sang bên cạnh mà không uống. “Vậy là anh không phải người ở đây?”
“Đúng thế.” Anh ta vo tròn đống nilong bọc sandwich rồi ném nó về phía đám cỏ.
Cô ghét người nào xả rác những cô cũng không định nhắc đến điều đó. Việc ngấu nghiến mấy miếng sandwich có vẻ như đã chiếm trọn tâm trí và anh ta sẽ chẳng muốn nghe bất cứ điều gì.
Cô không thể nhịn đi vệ sinh lâu hơn nữa.
Cô lấy giấy ăn trong túi đồ và co rúm lại từng bước từng bước ì ạch tiến về phía mấy cái cây. Khi đã xong việc, cô quay trở lại chỗ tấm chăn. Anh ta đã xử lý thêm mấy chai bia. Không thể nuốt nổi miếng sandwich của mình nên cô để nó sang 1 bên. “Tại sao anh cho tôi đi nhờ?”
“Tôi muốn làm tình.”
Cô sởn gai ốc. Cô cố tìm một dấu hiệu rằng đó chỉ là 1 câu đùa thô thiển nhưng anh ta chẳng hề cười. Mặt khác, anh ta là bạn của Ted, và trong số những kẻ kì quái đó, cô chưa gặp ai là tội phạm. “Anh đang giỡn,” cô nói.
Anh ta liếc cô từ trên xuống dưới. “Nó có thể xảy ra lắm chứ.”
“Không đời nào!”
Anh ta ợ, không to những vẫn thật kinh khủng. “Tôi đã rất bận rộn với phụ nữ gần đây. Giờ là lúc dừng lại.” Cô nhìn anh chằm chằm. “Bằng cách chở cô dâu của bạn mình trên đường chạy trốn khỏi đám cưới?” Anh ta gãi gãi ngực. “Cô sẽ không bao giờ biết đâu. Những người phụ nữ đang bị khủng hoảng sẽ làm bất cứ thứ gì.” Anh ta dốc cạn chai bia, ợ phát nữa và quăng chai bia rỗng vào lùm cỏ. “Thế cô định nói gì nào? Sẵn sàng để tôi chở về với bố mẹ rồi chứ?”
“Tôi nói không.” Mặc dù đã dần tỉnh táo hơn nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng để quay lại. “Mà anh vẫn chưa nói cho tôi tên mình.”
“Panda.”
“Tên thật cơ.”
“Cô không thích nó à?”
“Thực sự khó tin rằng đó là tên thật của anh.”
“Chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cô tin hay không. Tôi là Panda.”
“Tôi hiểu rồi.” Cô nghĩ về nó trong khi anh xé toạc 1 gói khoai tây chiên.
“Ý cô là gì?”
“Lái xe từ nơi này tới nơi khác với một cái tên ảo.” Và một chiếc mũ bảo hiểm lớn màu xanh để che giấu thứ gì đó bên dưới.
“Có lẽ thế.”
Cô phải dừng lại ở đây và rồi gom hết can đảm.
“Anh có điện thoại có thể cho tôi mượn không? Tôi… cần gọi cho ai đó.”
Anh ta lục trong túi áo khoác rồi tung cho cô chiếc điện thoại. Cô bắt trượt và phải mò mẫm nó trong đống áo lùng bùng.
“Chúc cô may mắn bắt được sóng quanh đây.”
Cô đã không nghĩ tới điều này, khả năng tư duy logic đã rời bỏ cô vài giờ đồng hồ trước rồi. Cô bước loanh quanh trên đôi giày cao gót bây-giờ-là-cực-hình tới khi cô dừng lại tại khoảng nhỏ sát bờ sông nơi cô bắt được tín hiệu 1 cách yêu ớt. “Mình đây,” cô nói khi nghe Meg nhấc máy.
“Luce? Cậu ổn chứ?”
“Có lẽ là không.” Cô nín cười. “Cậu biết cái hoang dã trong tớ mà cậu hay nói đến không? Tớ đoán là mình đã tìm ra nó rồi.” Hoàn toàn là nói dối. Cô là kẻ ít phóng túng nhất mà người ta có thể tưởng tượng ra được. Có thể đã từng ngông cuồng, thiếu suy nghĩ nhưng không như vậy nữa trong một thời gian dài rồi.
“Ôi, bạn yêu…” Tín hiệu chập chờn nhưng vẫn đủ để cô cảm nhận được sự lo lắng của cô bạn.
Cô phải trở lại Wynette. Nhưng… “Tớ – tớ là một kẻ hèn nhát, Meg. Tớ vẫn chưa thể đối mặt với mọi người trong gia đình.”
“Luce, họ yêu cậu. Họ sẽ hiểu.”
“Nói với họ mình xin lỗi.” Cô cố ghìm không khóc. “Nói là mình yêu họ và mình biết là mình đã gây ra một đống lộn xộn tệ hại và mình sẽ trở lại giải quyết mọi thứ, nhưng…
Không phải hôm nay. Mình không thể quay lại trong hôm nay.”
“Được rồi. Mình sẽ chuyển lời. Nhưng mà –”
Cô mất kết nối trước khi Meg có thể hỏi bất cứ câu nào mà cô không có cách trả lời.
Một cơn mệt mỏi bao trùm lên toàn bộ cơ thể cô. Cô đã không thể yên giấc trong cả vài tuần, và những sự kiện trong ngày hôm nay đã rút cạn tất cả nguồn sinh lực còn lại của cô. Panda đã biến mất sau những cái cây và khi nào anh ta quay lại, cô định sẽ để anh ta uống một cách yên lành. Cô nhìn chăm chăm chiếc chăn trải trên nền đất gồ ghề và nghĩ đến những chiếc giường nhỏ êm ái trong khoang riêng dành cho tổng thống trên chiếc Air Force One (phi cơ riêng dành cho Tổng thống Hoa Kỳ) và cả tấm rèm cửa sổ tự động chỉ với 1 nút ấn. Cô cẩn thận nằm xuống sát mép tấm chăn và nhìn lên trời.
Cô ước mình cũng có 1 cái tên giả để che giấu phía sau đó.
Thứ gì đó cứng rắn. Thứ gì đó mạnh mẽ và dữ tợn.
Những thứ cô không hề có.
Cô mơ mơ màng màng ngủ trong khi nghĩ tới cái tên giả cho mình. Snake (rắn rết)… Fang (Răng nanh) … Venom (độc ác)…
Viper (Tráo trở)…