Đọc truyện Thế Giới Tu Chân – Chương 77: Cục
Tả Mạc ngốc ngốc nhìn vào từng phiến từng phiến chiêu bài trong thị trường tự do.
Bồ yêu cực kỳ đắc ý, uất khí mấy ngày qua một quét sạch tinh, khoa trương vô cùng nói: “Ta nói rồi, âm châu là rất đáng tiền!”
Tả Mạc dần dần hồi lại thần, liếc mắt thấy tiểu cô nương lần trước mua âm châu của mình. Tiểu cô nương tựa hồ có vẻ nôn nóng, chẳng lẽ nàng cần âm châu dùng gấp? Tả Mạc không nhịn được suy đoán trong lòng. Tiểu cô nương tâm địa lương thiện, ấn tượng của Tả Mạc với nàng rất tốt.
Xem ra âm châu thật có diệu dụng. Lần trước khi tiểu cô nương tới, cũng chỉ là vì hảo tâm mới mua một viên, lúc đó nàng hẳn cũng không nhận ra âm châu. Tả Mạc trong lòng suy nghĩ.
Tả Mạc không để ý đến Bồ yêu, đi tới trước mặt tiểu cô nương: “Cô thu mua âm châu? Bao nhiêu một hạt?”
Nhưng lúc này, Bồ yêu đột nhiên trầm giọng nói: “Mau đi!”
Tả Mạc sửng sốt.
“Ai có thể nghĩ đến, Đông Phù nho nhỏ này đích thật là tàng long ngọa hổ. Ngay cả thứ tiêu thanh nặc tích không biết bao nhiêu năm như âm châu cũng xuất hiện.” Một giọng hơi sắc nhọn mang theo mấy phần cảm khái nói, nói chuyện là đạo nhân hoàng bào.
“Đúng nha. Khi ta biết được cũng kinh ngạc vạn phần.” Nam tử áo bạc nhàn nhạt nói, trong mắt chớp qua một tia nghi hoặc: “Âm Sát môn tiêu vong nhiều năm, sao lại có truyền nhân xuất hiện?”
“Chuyện truyền thừa môn phái, rất khó nói.” Đạo nhân hoàng bào hai mắt chằm chằm nhìn nam tử áo bạc: “Ngươi vì sao không tìm những người khác?”
Nam tử áo bạc thần sắc trấn định như thường: “Bọn họ? Không đủ thành sự.”
Đạo nhân hoàng bào đắc ý cười ré: “Không sai, trừ ngươi ta, còn lại đều hạng tầm thường, thành sự không đủ, bại sự có dư! Nhưng ngươi có dám xác định, người bán âm châu kia thật sẽ xuất hiện?”
“Không xác định.” Nam tử áo bạc lắc đầu.
Đạo nhân hoàng bào biến sắc, con ngươi đột nhiên thu nhỏ: “Ngươi giỡn bản tọa?”
Nam tử áo bạc không máy động: “Tin tức ta cũng chia cho ngươi. Ngươi nêÌu cảm thấy vô ý, tùy thời rời đi. Phương pháp ngưng kết âm châu, khiến ngươi đợi một chút, cũng là đáng.”
Đạo nhân hoàng bào nhòm nam tử áo bạc hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Nói đúng! Âm Sát môn năm đó có thể có danh lớn như vậy, dựa vào cũng không chỉ là ngưng kết âm châu. Hắc hắc, nếu có thể tìm tới người này, tuyệt học Âm Sát môn, cũng rơi hết vào túi ngươi ta.”
“Đừng cao hứng quá sớm.” Nam tử áo bạc nói: “Chỉ sợ người có chủ ý giống chúng ta không ít.”
“Hừ, dám tranh cùng bản tọa, chắc sống chưa đủ phiền!” Đạo nhân hoàng bào lạnh giọng nói.
“Cẩn thận chút là hơn. Ngay cả đám Minh Đào giới cũng bị người tập kích, còn bị thịt một đứa.” Nam tử áo bạc lần nữa nhíu lông mày. Sự kiện này khiến gã cảm thấy khó hiểu, tuy trên miệng nói nhẹ nhàng, nhưng đối với đám Minh Đào giới kia, gã còn là khá kiêng dè. Mà, gã còn cần Viên Lạp tìm ra con yêu ma kia, năng lực sở trường của Viên Lạp, gã khá rõ. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, Viên Lạp thế mà bị kích vùi giết chết!
Chuyện này cũng quấy rối toàn bộ kế hoạch của gã.
Kẻ nào giết Viên Lạp?
Đây rõ ràng là phục kích có mục đích, lập tức kéo mọi chuyện vào tình cảnh hỏng bét. Viên Lạp bị giết, sư môn của gã nhất định nổi giận, mà giới chủ Minh Đào giới một nhà, cũng tất nhiên khó mà nhẫn nhịn loại hành vi này. Chỉ sợ không lâu nữa, khẳng định sẽ có số lớn tu giả cao cấp tham dự sự kiện này.
Như thế, bọn họ cũng lại mất đi cơ hội nước đục mò cá.
Gã nắm bắt cực nhanh, thấy sự không thể, lập tức điều chỉnh phương hướng. Mà chuyện Vân Hà tiên tử bằng vào một hạt âm lôi châu thoát một kiếp sớm đã truyền sôi sục tại Đông Phù. Lập tức dẫn phát chủ ý của rất nhiều người, trong đó có gã.
Nhưng vào lúc này, gã di một tiếng, ánh mắt đầu hướng tới nam tử đứng trước một quầy hàng.
“Sao?” Đạo nhân hoàng bào tinh thần khẽ rung: “Có phát hiện gì?”
“Hình như con cá nhỏ của chúng ta xuất hiện.” Nam tử áo bạc nhòm vị nam tử tướng mạo bình bình kia.
“Nó?” Thuận theo ánh mắt nam tử áo bạc, đạo nhân hoàng bào cũng nhìn đến Tả Mạc trước quầytiểu Hoàn, nhíu mày: “Một thằng nhóc trúc cơ kỳ, không có khả năng.”
Nam tử áo bạc không chuyển ánh mắt, trực tiếp nói: “Tiểu cô nương kia là nha hoàn của Vân Hà tiên tử, lần trước âm châu là nàng mua được. Nhiều quầy hàng như thế, người này không đến quầy hàng khác, mà trực tiếp đến quầy hàng của nàng, đáng ngờ.”
“Không sai. Đúng là đáng ngờ.” Đạo nhân hoàng bào lúc này cũng phác ra huyền cơ trong đó, ánh mắt quang mang rực rỡ.
Chú ý tới một điểm này, tịnh không chỉ có hai người bọn họ.
Vừa nghĩ đi Tả Mạc, sau lưng lại xuất hiện một người trẻ tuổi: “Các hạ muốn bán âm châu? Không bằng bán cho ta, giá cả dễ nói.”
Tả Mạc được Bồ yêu đề tỉnh lập tức phát hiện có rất nhiều ánh mắt tập trung trên thân chính mình, cả kinh, thầm hô không hay. Âm châu có thể bán đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu cả bản thân mình cũng góp vào, việc này hắn không nguyện ý.
“Ta cũng không có âm châu.” Tả Mạc thấy thế không hay, liền vội vàng giả ngốc: “Ta xem các ngươi ở đây treo nhiều ngày như vậy, rất hiếu kỳ. Âm châu này đến cùng là bảo bối gì? Lại đáng bao tiền? Các ngươi có hàng mẫu không? Có thể cho ta ngó qua? Đến lúc ta gặp được cũng không lỡ một cơ hội phát tài.”
“Thì sao?” Gã trẻ tuổi cười lạnh nói: “Chuyện này các hạ vì đâu không đi hỏi ta, khăng khăng chạy đến chỗ nàng.”
Tiểu Hoàn cũng nhịn không được nữa, mày liễu dựng đứng, giận nói: “Họ Tiết kia, ngươi có ý gì? Dựa vào cái gì mà không thể đến chỗ cô đây?” Gã trẻ tuổi này là đệ tử Văn Thiết tán nhân, tên gọi Tiết Vân, tiểu Hoàn vốn vẫn nhìn y không thuận mắt.
“Tại hạ không có ý gì.” Tiết Vân cười lạnh nói: “Tại hạ chẳng qua là chân chạy thay sư phụ mà thôi. Thứ tốt như âm châu, không thể để một cá nhân nuốt trọn.”
Tả Mạc cười nịnh nói: “Vị này đại gia thật hiểu lầm, tại hạ thật không có âm châu.” Đối phương tu vi ngưng mạch kỳ, không phải mình một tu giả trúc cơ kỳ nho nhỏ có thể phản kháng. Tả Mạc không ngốc, nếu là lúc này chính mình lấy âm châu ra, đó mới thật sự là đi đứt. Đừng nói chắc chắn không lấy được tinh thạch, mà đối phương nhất định sẽ bưÌc hỏi pháp quyết ngưng kết âm châu, nếu không, hôm nay chính mình chỉ sợ khó mà thoát thân.
“Không có âm châu?” Tiết Vân hừ một tiếng: “Phải để đại gia ta tìm qua mới biết được.”
Tiểu Hoàn bỗng đứng trước Tả Mạc, tức giận nói: “Ngươi dám!” Nàng cũng không dốt, nêÌu Tiết Vân không đến, nàng còn chưa chắc nhận ra Tả Mạc. Tiết Vân nghi ngờ như thế, cũng khiến nàng không nhịn nhìn kỹ, lúc này mới phát hiện tướng mạo người trước mắt này tuy khác người lần trước, nhưng hình dáng lại phi thường tương tự.
Tiết Vân không thèm nhìn tiểu Hoàn: “Chỉ là một nha hoàn nhà ngươi, còn thật tự phong cho mình là nhân vật!”
Nói xong, nhìn cũng không liếc tiểu Hoàn, sải bước đi tới Tả Mạc.
Tả Mạc vừa nhìn thấy khó mà thiện, lấy tốc độ yếu ớt đến đáng thương của mình, muốn chạy, chỉ sợ là trốn không nổi. Vận khí hôm nay thật là hỏng bét! Tả Mạc trong lòng cười khổ, quả nhiên là kiếm tinh thạch có nguy hiểm, cần thận trọng! Nhìn vào kẻ ăn chắc được mình là Tiết Vân, Tả Mạc ánh mắt âm trầm xuống, sát ý trong lòng từng điểm tăng vọt. Tu vi đối phương vượt hắn quá xa, hắn không nghĩ tới may mắn, nhưng xem đối phương kiên quyết, hắn quyết định cho đối phương một chút kinh hỉ.
Hai mắt sít sao nhìn thẳng Tiết Vân, linh lực nội thể vận chuyển điên cuồng, chỉ chờ Tiết Vân đến gần, chào đón gã sẽ là kiếm chiêu mạnh nhất của Tả Mạc – Ly Thủy phần thiên!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên có người đá một câu: “A a, Văn Thiết tán nhân khó trách bất nhập lưu, nhìn đồ đệ lão ta là biết.”
Tiết Vân sắc mặt đột biến, ánh mắt âm trầm, dừng bước, trầm giọng quát nói: “Là vị nào? Khẩu khí lớn thật dọa người! Sao lại dấu đầu lòi đuôi, không dám đi ra gặp người?”
“Chỉ bằng ngươi loại này hóa sắc, cũng muốn gia gia đi ra?”
Thanh âm phiêu hốt bất định, mọi người hoàn toàn không nắm được phương vị. Tiết Vân cuối cùng biến sắc, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi, gã vừa mới ngưng thần lắng nghe, thể mà y nguyên tìm không được phương vị của đối phương, xem ra tu vi của đối phương xa xa vượt quá gã.
Ngay khi Tiết Vân mù mờ kinh hãi, một vệt bóng người phút chốc nhào hướng Tả Mạc.
“Ngươi dám!” Vài tiếng giận dữ không hẹn mà cùng vang lên.
Kiếm quang tránh lướt, quang hoa chớp động, vài phi kiếm không hẹn mà cùng đâm về vệt bóng người kia!
Tu vi những người này không ai không phải cao tuyệt kinh người, tuy mục tiêu không phải chính mình, nhưng trong kiếm quang hàm chứa kiếm ý lẫm liệt, y nguyên khiến Tả Mạc cảm thấy da thịt như bị cắt, hắn trong lòng không nhịn được cơn kinh hãi mù mờ. Cho tới lúc này, hắn mới rõ ràng âm châu trông không lọt mắt kia, nguyên lai lại hàm chứa giá trị kinh người như thế!
Bồ yêu thằng này trên tay quả nhiên còn có chút hàng, lúc nguy cấp thế này, nổi lên trong não hải Tả Mạc thế mà lại là ý niệm không đầu đuôi như thế.
Kiếm quang thiên ti vạn lũ, diễm liễm như chức, lại không mảy may đả thương Tả Mạc.
Mà cái bóng kia, tu vi cũng là bất phàm, một thanh phi kiếm xanh nhạt quang mang rực rỡ, hóa thành một quang lưới ở trước thân, miễn cưỡng ngăn trở vài phi kiếm, thân hình lại đột nhiên tan biến. Y lấy môÌ£t địch chúng, tự nhiên không phải đối thủ.
Ngay khi mọi người vây công người này, một sợi thừng đỏ, lặng không tiếp cận Tả Mạc.
Nam tử áo bạc phát hiện đầu tiên, hừ lạnh một tiếng: “Muốn ngư ông đắc lợi, không dễ như vậy!” Vươn tay môÌ£t chỉ, chỉ thấy một vệt ngân quang, trùng trùng va chạm sợi thừng đỏ sậm. Sợi thừng đỏ sậm hiển nhiên không phải là thức tầm phàm, dập dờn như như nước gợn mấy cái, lập tức xóa ngân quang thành vô hình.
Nam tử áo bạc cũng không nói nhảm, ngân câu tiểu kiếm của y, hóa thành một đạo ngân quang cực nhỏ, như rắn bạc leo cây, từng vòng quấn lấy sợi thừng đỏ sậm kia.
Đạo nhân hoàng bào lại xoắn cùng bóng người vừa mới vồ Tả Mạc, người đó thân hình như vây trong tại một đám khói mù, thủy chung khiến người xem không rõ, thân hình biến hóa cực tận. Mà đạo nhân hoàng bào hiển nhiên đã đánh ra chân hỏa, phi kiếm vàng kim như bầu trời trên không, quang hoa tung tóe, khiến người không thể nhìn rõ. Mỗi một chiêu, đều là lồng lớn mở rộng, thế như ngàn quân!
Không một cá nhân, có thể tiếp cận Tả Mạc cùng tiểu Hoàn. Tiết Vân đáng thương, sớm đã bị những kiếm quang này xoắn thành vô số bùn nhão.
Tiểu Hoàn sắc mặt tái nhợt vô cùng, thần sắc kinh hãi nhìn lên bầu trời. Những kiếm quang kia, những pháp bảo kia, uy thế chúng phóng thích khiến nàng gần như đứng thẳng cũng khó.
Lúc này nàng đột nhiên nhớ tới kẻ sau lưng có tu vi còn thấp hơn mình, cả chính mình cảm thấy ngăn cản cũng gian nan vô cùng, y sao chịu nổi? Trong lòng tiểu Hoàn đã nhận định người này là kẻ lần trước bán âm châu cho mình, nghĩ đến chính mình kéo người khác vào tuyệt cảnh như thế, trong lòng nàng không khỏi sinh ra hổ thẹn.
Nàng sắc mặt trắng bệch quay đầu lại, nhìn người đang cúi thấp đầu phía sau, hai tay đều giấu trong tay áo.
Tựa hồ nhận ra ánh mắt của nàng, người đó đột nhiên ngẩng đầu, khẽ cười với nàng.
Mặt cười như đao phong băng lãnh, quỷ dị xuất hiện, tiểu Hoàn chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí không gọi được tên, đột nhiên từ gan bàn chân chạy lên!
Đúng tại lúc này, một cánh tay không chút dấu hiệu xuất hiện trên vai Tả Mạc.