Đọc truyện Thế giới tĩnh lặng và anh – Chương 53
Chương 53: Phiên ngoại 1
Trans: [L.A]_Tiên Tửu
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm nay là ngày chính thức nghỉ đông, là kỳ nghỉ đông thứ tư của Lục Bách Thanh với tư cách là một giáo viên, cũng là lúc anh đến Tô Thành được năm năm lẻ một tháng.
Cũng là ngày đầu tiên anh làm hòa với Bồ Văn Tâm.
Ngày hôm nay, đối với Lục Bách Thanh mà nói, đó là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời của anh.
Bọn họ không đi ra ngoài hẹn hò, anh tự mình xuống bếp làm đồ ăn cho Bồ Văn Tâm.
Không biết có phải do ý trời hay không, mà khi Bồ Văn Tâm chuẩn bị tạm biệt để rời khỏi căn hộ thì đèn chính trong phòng khách bị hư.
Bồ Văn Tâm đang mặc một chiếc áo khoác măng tô, sau khi ánh đèn vụt tắt, phải vài giây sau ánh mắt cô mới thích ứng nhìn thấy đường nét của Lục Bách Thanh.
Cô thuận miệng nói: “Mới ở đây có mấy năm mà bóng đèn đã hư rồi?”
Lục Bách Thanh bật đèn cây lên, né tránh trọng tâm câu hỏi: “Tuổi thọ của mỗi bóng đèn sao có thể giống nhau được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Căn hộ này không phải anh mua lúc anh mới đến Tô Thành. Từ lúc anh lĩnh chứng với cô, anh đã đặt mua căn hộ này rồi. Anh dự định mỗi lần bọn họ về Tô Thành đón năm mới hoặc nghỉ lễ thì sẽ đến đây ở. Chỉ là ngôi nhà này chưa được sửa xong, anh với cô đã ly hôn.
Bồ Văn Tâm mặc chiếc áo khoác măng tô nói với anh: “Ngày mai gọi quản lý khu này đến xem xem.”
Lục Bách Thanh không định làm phiền người khác, nhìn Bồ Văn Tâm hỏi: “Em có thể xem giúp anh được không?”
Bồ Văn Tâm: “…”
Việc sửa hay thay bóng đèn không làm khó cô. Anh trai cô không chỉ sửa xe điện mà còn buôn bán các loại đồ điện gia dụng nhỏ, đèn điện trong nhà. Trước đây cô thường cảm thấy sửa mấy đồ vật này chơi thật vui, anh trai cô bình thường cũng dạy cô sửa điện.
Không phải cô không giúp, mà nhà anh nhất định không có đồ sửa chữa.
Hơn nữa loại khu dân cư cao cấp của bọn họ, cho dù bị hỏng hóc cái gì, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại cho quản lý là có thể giải quyết được vấn đề.
Cho dù đèn chính không sáng thì còn có đèn rọi và hai cây đèn đứng, cũng không ảnh hưởng gì đến việc chiếu sáng.
Bồ Văn Tâm khó hiểu: “Anh nhất định phải sửa trong đêm nay sao?”
Lục Bách Thanh gật đầu nói: “Em coi như anh mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đèn trong nhà nhất định phải sáng.”
Bồ Văn Tâm dở khóc dở cười. Sau khi xem xét kỹ càng cô mới phát hiện ra tại sao cô không đi đến được ngọn đèn. Bởi vì anh không muốn để cho cô sửa đèn, cũng không muốn cô nhất định phải sửa được trong tối nay. Anh chỉ là mượn cớ để ở cùng với cô lâu hơn một chút mà thôi.
Trước khi ly hôn, cho dù nhớ cô hay muốn cô, anh đều nói thẳng ra. Dùng cách thức giống như tối nay thì trước đây chưa từng có.
Cô hiểu rõ cách nói uyển chuyển hiện tại của anh, cũng cảm động lây.
Tối nay, từ khi bước vào căn hộ của anh cho đến khi ăn tối, cô câu nệ hơn trước đây. Lúc hai người nhìn nhau, cô thậm chí còn sinh ra mấy phần căng thẳng không biết phải làm như thế nào.
Rõ ràng là bọn họ đã từng quen thuộc đến như vậy.
Những năm tháng xa cách, hoặc ít hoặc nhiều khiến cho bọn họ trở nên xa lạ.
Bồ Văn Tâm không có ý định sửa đèn, cô cởi áo khoác đã mặc vào ra: “Nếu như anh sợ bóng tối, em sẽ ở lại với anh thêm mấy tiếng nữa, chờ anh ngủ say em sẽ rời đi.”
Lục Bách Thanh không nhịn được bật cười, anh đưa tay kéo cô lại, mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Hai người cẩn thận từng li từng tí cả một đêm, cuối cùng cũng tìm lại được bầu không khí ban đầu. Anh cúi đầu ngậm lấy dái tai của cô, phả hơi nóng vào tai cô.
Một hành động hôn môi đã đánh thức ký ức cơ thể của nhau.
Bồ Văn Tâm nhắc nhở: “Nhà anh không có dụng cụ sửa bóng đèn, đừng nói những dụng cụ khác cũng không có chứ.”
Cô nói lời này là ngầm cho phép một việc.
Lục Bách Thanh nói: “Trước ngày hôm nay thật sự là không có. Nhưng mà xế chiều đi mua đồ ăn vặt cho em, cũng đã mua mấy hộp.”
Lúc mua thì suy nghĩ như này, dù sao sớm muộn gì cũng dùng, mua trước để dự phòng.
Ngay cả bản thân anh cũng không nghĩ đến bọn họ sẽ nhanh như vậy. Nhưng mà hình như có nhanh hơn nữa thì cũng cảm thấy dài đằng đẵng.
Hai người hôn nhau, đi về phòng ngủ.
Bồ Văn Tâm hỏi: “Vậy còn đồ dùng cá nhân và đồ ngủ của em thì sao?”
“Đồ dùng cá nhân thì dùng của anh, nhưng không có đồ ngủ.” Tiếp đó là một nụ hôn sâu. Lâu đến mức Bồ Văn Tâm thiếu chút nữa không thở được thì anh mới lùi ra, nói tiếp: “Anh đưa áo ngủ của anh cho em mặc.”
Bồ Văn Tâm đi tắm, Lục Bách Thanh đi đến tủ quần áo và lấy một bộ đồ ngủ màu xanh xám anh thường mặc cho cô. Áo của anh vừa vặn dài đúng những nơi cần che.
“Anh đặt ở đây cho em.” Lục Bách Thanh đưa bộ đồ ngủ vào phòng tắm.
Bồ Văn Tâm dựa vào bồn tắm, gần như chìm trong bọt nước.
Lúc nãy cô thất thần, vốn định đổ tinh dầu, kết quả lại thành sữa tắm, không để ý còn đổ nhiều nữa.
Lục Bách Thanh nghĩ cô dùng bọt ngăn lại không cho anh nhìn, anh cười cười: “Em làm cho bản thân nhếch nhác như vậy, anh đi phòng vệ sinh ở bên ngoài.”
Anh giúp cô đóng cửa phòng tắm lại.
Cô thật sự không cố ý làm như vậy. Bồ Văn Tâm muốn giải thích, nhưng khi lời đến môi cô lại cảm thấy không cần thiết, có một số việc càng giải thích càng đen.
Sau khi ngâm nước nóng không tính là thoải mái lắm một lúc, cô đứng dậy khỏi bồn tắm, tắm dưới vòi sen.
Tắm rửa được một nửa, cô mới nhớ ra mình phải báo với bé Thần một tiếng, đêm nay có lẽ cô sẽ không về nhà.
Bồ Tâm Văn lau khô tay, lấy điện thoại di động trên kệ gửi tin nhắn cho Bồ Thần: [Bé Thần, tối nay cháu không cần phải đợi cô. Cô với thầy Lục muốn đi xem phim nửa đêm. Có lẽ phải hơn hai giờ mới về đến nhà. Cháu đi ngủ trước đi, ngoan, chúc ngủ ngon.]
Bồ Thần nhắn tin trả lời: [Cô ơi, cô với thầy Lục muốn đi xem phim gì vậy? Cháu và Tần Dữ cũng đã mua vé phim suất chiếu nửa đêm (Đầu chó*).]
*Đầu chó: Được thêm vào cuối bài viết khi thể hiện sự mỉa mai.
Bồ Văn Tâm bị vạch trần: [Nhóc con xấu xa, chờ trở về cô sẽ xử cháu!]
Bồ Thần cười: [Cô, cháu phải ngủ rồi, không đợi cô đâu.]
Bồ Văn Tâm trêu chọc: [Bây giờ đi ngủ? Không phải cháu nói muốn xem phim lúc nửa đêm hả?]
Bồ Thần: [Vâng, bây giờ ngủ một giấc, chờ đến lúc phim chiếu thì tinh thần mới tỉnh táo.]
Bồ Văn Tâm không nói nên lời, gửi một vài biểu tượng cảm xúc đánh đấm tơi bời qua, cất điện thoại, tiếp tục tắm.
Đây là lần tắm có thời kéo dài nhất mà cô từng tắm. Chờ đến lúc cô đi ra ngoài, Lục Bách Thanh đã xem xong một tập của bộ phim truyền hình dài tập.
Cửa phòng tắm cuối cùng cũng mở ra, Lục Bách Thanh quay đầu lại nhìn. Bồ Văn Tâm tạm thời biến đồ ngủ của anh thành chiếc váy cúp ngực, còn là kiểu dáng xẻ tà nữa.
Người khác xẻ tà cao nhiều lắm là đến thắt lưng, còn cô xẻ đến nách.
Bồ Văn Tâm buộc lỏng lẻo hai ống tay áo bên hông, lúc bước đi thì vạt áo đong đưa, gợi cảm quyến rũ.
Cô giả vờ bình tĩnh: “Bình thường anh còn cày phim à?”
Lục Bách Thanh tắt TV trong phòng ngủ chính: “Không có thời gian cày, mở ra đúng lúc hiện lên kênh này.”
Anh từ trên ghế sô pha đứng dậy, đi về phía cô.
Ở trong phòng tắm hồi lâu, cổ họng khô khốc, Bồ Văn Tâm đưa mu bàn tay xoa nhẹ gò má nóng ấm của cô, sau đó chỉ ra bên ngoài: “Em đi phòng bếp uống nước.”
“Anh đi cùng em.” Lục Bách Thanh nắm chặt tay cô một cách tự nhiên.
Anh nhìn nghiêng, “Sao trước đây không nghĩ đến việc mặc nó như thế này?”
Bồ Văn Tâm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đó là bởi vì mỗi lần anh đều cầm đồ ngủ của em đến cho em.” Cô thích mua đồ ngủ, thấy kiểu dáng nào đẹp cô liền mua chúng. Vốn không có cơ hội mặc đồ của anh.
Lục Bách Thanh nói: “Vậy từ nay về sau không mua đồ ngủ nữa, mặc của anh.”
Nói xong, anh còn giấu đầu lòi đuôi giải thích: “Như vậy sẽ rất tiết kiệm.”
Bồ Văn Tâm cắn ngón tay anh: “Keo kiệt.”
Lục Bách Thanh không chịu nổi cô cắn ngón tay anh. Anh không biết làm thế nào mà anh có thể kiên nhẫn đi cùng cô vào bếp mà nửa đường không muốn cô.
Bồ Văn Tâm không biết đèn bếp ở đâu, nương theo ánh sáng của cây đèn đứng trong phòng khách, mới miễn cưỡng nhìn thấy rõ.
Uống hết nửa ly nước, cô vừa đặt ly xuống thì người đã bị Lục Bách Thanh ôm lấy treo trên không trung.
Bồ Văn Tâm “A” một tiếng, theo phản xạ vòng tay qua ôm lấy cổ Lục Bách Thanh.
Sau đó cô được Lục Bách Thanh đặt trên đảo bếp*.
*Đảo bếp: Còn được gọi là bàn đảo là một phần của tủ bếp nhưng được tách rời, không dựa vào tường, thường được đặt ở vị trí chính giữa, cân đối với không gian bếp.
Lục Bách Thành dùng tay trái siết chặt eo cô, đặt tay phải làm đệm thịt lót trên đảo bếp.
Trước đây anh đều dùng quần áo của anh để lót cho cô ngồi xuống, nhưng hôm nay anh vậy mà lấy tay thay cho áo quần.
Khoảnh khắc Bồ Văn Tâm ngồi xuống, cả người cô như có nguồn điện, dòng điện chạy từ lòng bàn tay anh, lập tức lan đến khắp tứ chi, lục phủ ngũ tạng của cô.
Cô nghĩ, may mà đèn chính trong phòng khách bị hỏng, Lục Bách Thanh không nhìn thấy hai tai cô đang đỏ bừng trong bóng tối.
Lục Bách Thanh sợ cô ngồi không yên, vì vậy anh vòng tay trái qua, ôm cô vào lòng.
Bồ Văn Tâm không dám nhúc nhích, nghiêng đầu không nhìn anh.
“Văn Tâm.” Lục Bách Thanh không có bàn tay nào rảnh để vuốt tóc cô. Anh không thể làm gì khác hơn là xin cô giúp đỡ: “Em vén tóc của em ra sau đi.”
Gò má cô bị tóc che mất, anh không thể nào hôn cô được.
Bồ Văn Tâm lúc nãy còn chưa sấy tóc, tóc cô ẩm ướt, trên vai dính đầy nước, không chỉ làm ướt đồ ngủ, mà ngay cả áo sơ mi của Lục Bách Thanh cũng không buông tha.
Cô vén tóc ra sau, chưa được mấy giây, cô đã cảm nhận rõ ràng từng chuỗi hạt nước từ sợi tóc cô lăn dài xuống dọc theo sống lưng.
“Sao không gọi anh sấy tóc cho em?”
Bồ Văn Tâm: “Quên mất.”
Cô đã quên gọi anh, quên tự sấy tóc cho bản thân.
Dù sao thì mọi thứ cũng rối tinh lên thôi.
Tay phải của Lục Bách Thanh vẫn không nhúc nhích, anh cúi đầu hôn lên giọt nước trên vai cô.
Khi anh nghiêng người, không tự chủ động đậy bàn tay phải của anh.
Bồ Văn Tâm im lặng chịu đựng.
Một lát sau.
“Lục Bách Thanh.”
“Sao vậy?”
Không có gì.
Thật xấu hổ nếu cô kêu “Ưm” thành tiếng, cô chỉ có thể gọi tên anh để phóng ra cảm xúc cuộn trào mãnh liệt trong lòng.
Bồ Văn Tâm thương lượng với anh: “Anh có thể lấy tay ra không?”
Lục Bách Thanh hỏi: “Lấy tay nào?”
Bồ Văn Tâm: “…”
Người này biết rõ còn hỏi.
Tay trái của anh đang ôm lấy bả vai của cô, nhất định không phải nói anh lấy tay trái ra được.
Là nói anh lấy cái tay đang làm lót đệm cho cô kia kìa.
Lục Bách Thanh hôn lên khóe môi cô, mặc kệ cô năn nỉ.
Toàn bộ lòng bàn tay phải của anh dính chặt vào cô, kết hợp chặt chẽ với cô, không một khe hở.
–
6 giờ 30 phút sáng hôm sau, trời đang còn tờ mờ sáng, Lục Bách Thanh tỉnh dậy, còn chưa mở mắt, mò kiếm người bên cạnh thì mò vào khoảng không. Chỗ nằm bên cạnh đã trống không.
Anh đột nhiên mở mắt ra, sờ sờ vào nơi Văn Tâm nằm ngủ, trong chăn không có hơi nóng.
“Văn Tâm?” Lục Bách Thanh đứng dậy, đi ra ngoài tìm người.
Trong phòng khách không có ai. Chiếc đèn đứng bất sáng tối hôm qua đã tắt, trên bàn cà phê có một tờ giấy nhắn của Bồ Văn Tâm:
[Thầy Lục, em về nhà, mượn xe của anh. Chờ em tỉnh ngủ sẽ gọi điện thoại trả xe cho anh.]
Trên bàn cà phê, chìa khóa xe của anh đã biến mất.
Tối hôm qua hai người vẫn không dừng lại, tổng cộng ba lần.
Cô rơi vào tình trạng kiệt sức, dựa vào gối ngủ thiếp đi.
Lúc năm giờ sáng anh tỉnh dậy, cô vẫn còn nằm trong vòng tay anh. Có lẽ là cô rời đi lúc sáu giờ sáng, vội vàng chạy về nhà trước khi Bồ Vạn Lý dậy.
Lục Bách Thanh cất mẩu giấy nhắn lại, gửi cho cô một tin nhắn: [Xe cứ để bên em, anh sẽ qua lấy.]
Bồ Văn Tâm: [Ừm, em buồn ngủ, chờ em tỉnh lại nói chuyện với anh sau.]
Lục Bách Thanh định ngủ tiếp, nhưng lên giường lại không có cảm giác buồn ngủ, nằm một chút liền rời giường.
Mấy ngày trước ông nội đã hỏi anh tết âm lịch năm nay có về Bắc Kinh hay không.
Lúc đó anh còn chưa xác định, qua loa nói hai ba câu.
Anh trả lời ông nội: [Năm nay cháu vẫn sẽ đón Tết ở Tô Thành. Cháu và Văn Tâm đã hợp lại. Năm sau, cô ấy sẽ trở lại Manhattan một thời gian. Chỉ có những ngày cuối cùng của năm mới có thời gian.]
Ông nội Lục đi ngủ sớm, dậy càng sớm hơn. Lúc này cũng đã sớm tập thể dục xong. Nhìn thấy cháu trai đã hòa hợp lại, ông chợt cảm thấy mình như trẻ ra mấy tuổi vậy.
Ông uyển chuyển hỏi: [Mùa đông ở Tô Thành thực sự phải dùng kem dưỡng da à?]
Lục Bách Thanh: [Ông tự mình đến đây chẳng phải sẽ biết cháu nói thật hay giả sao.]
Ông nội Lục suy nghĩ một chút: [Chờ năm sau, năm sau hai đứa tái hôn ông sẽ đến đó. Nếu như năm sau ông có thể đón năm mới ở Tô Thành, đến tết âm lịch sẽ cho cháu một bao lì xì dày cộp.]
Lục Bách Thanh cười cười: [Cảm ơn ông nội.]
Anh thay quần áo, kéo rèm phòng ngủ. Phong cảnh bên ngoài trên sân thượng, hoàn toàn có thể thưởng thức bình minh đầu tiên của mùa đông năm nay.
Hôm nay là ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Lục Bách Thanh không xử lý chuyện công ty, tự cho mình nghỉ mấy ngày.
Không cần ăn sáng, anh bắt taxi đi đến ngõ nhỏ.
Ở đầu ngõ gặp được người quen.
Tần Dữ là khách hàng trung thành nhất trong con hẻm nhỏ này. Chỉ cần người đang ở Tô Thành, thì hận không thể giải quyết một ngày ba bữa cơm trong ngõ nhỏ này.
Tần Dữ vừa mới đi bơi xong, vẫn chưa ăn sáng.
“Thầy Lục, chào buổi sáng.”
Lục Bách Thanh gật đầu. Bây giờ hai người đã hiểu ngầm, không còn hỏi đối phương làm gì trong ngõ nhỏ này nữa.
Tần Dữ hỏi anh: “Thầy ăn sáng chưa? Có muốn mua cho thầy một phần không?”
Lục Bách Thanh: “Tùy tiện đi, mua cũng được mà không mua cũng được.”
Đây là lần đầu tiên Tần Dữ nhìn thấy Lục Bách Thanh dễ nói chuyện nhất, Tần Dữ quyết định: “Vậy thì không mua, tiết kiệm cho tiền của em, còn có thể mua thêm nước uống.”
Tâm tình Lục Bách Thanh rất tốt, không thèm so đo với đứa nhỏ này.
Cửa tiệm sửa xe đã mở cửa, Bồ Vạn Lý đang bận rộn ở cửa.
Anh đến thẳng cửa tiệm sửa xe, Tần Dữ đi mua đồ ăn sáng.
Lúc nãy Tần Dữ chỉ là nói đùa, vẫn là mua đồ cho Lục Bách Thanh một phần ăn sáng.
Lục Bách Thanh hỏi Tần Dữ hôm nay có kế hoạch gì với Bồ Thần không.
Tần Dữ: “Buổi sáng chắc cô ấy không dậy nổi. Tối hôm qua cháu thảo luận với cô ấy mấy vụ án, không chú ý đến thời gian, ba giờ rưỡi mới đi ngủ.”
Tần Dữ nhìn Lục Bách Thanh: “Chú có việc gì hả?”
Lục Bách Thanh: “Buổi trưa vốn định mời hai đứa đi ra ngoài ăn cơm.”
Bây giờ xem ra, nói không chừng hai cô cháu sẽ ngủ thẳng đến trưa.
Tần Dữ mở chiếc bàn gấp trong cửa hàng, lấy sách và tài liệu trong ba lô ra, vừa ăn vừa đọc.
Lục Bách Thanh không làm phiền Tần Dữ, đi ra ngoài trò chuyện với Bồ Vạn Lý.
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, kim đồng hồ đã chỉ đến 11:50.
Nếu là trước đây, lúc này Lục Bách Thanh đã rời đi từ lâu rồi. Ngày hôm nay đến bây giờ vẫn không có ý định rời đi, Tần Dữ cũng như vậy, vẫn đang nghiêm túc đọc sách, tài liệu bày đầy bàn.
Bồ Vạn Lý khách khí viết lên bảng trắng: [Sắp đến giữa trưa rồi, nếu hai người không ghét bỏ, tôi về nhà làm mấy món đơn giản, hai người ăn một chút.]
Lục Bách Thanh và Tần Dữ không hẹn mà cùng gật đầu, biểu thị không ngại.
Cực kỳ nguyện ý.