Bạn đang đọc Thế Giới Thứ 2: Chương 28: Bầu Trời Trong Xanh
Đã quyết định được thì chắc chắn sẽ làm.
Hans luôn có vẻ lông bông phất phơ, nhưng một khi đã nhận định được cái gì đó là đúng thì cậu ta thường không mấy khi do dự.
Lilith là một AI – vốn đã là một tồn tại bất thường trong thế giới này, vậy nên mấy quy luật tầm thường không thể áp dụng lên cô ấy.
Gì mà một đống số liệu hỗn tạp chứ !? Nếu nói đến bản chất, con người chẳng phải cũng bỉ là một đống chất hữu cơ tổ hợp qua lại hay sao !? Như nhau cả thôi.
Vậy vấn đề thứ nhất, cãi lại những gì Thần Tiễn chất vấn ngày hôm đó là được giải quyết.
Tiếp theo chính là, làm thế nào để mang cô ấy trở lại bên mình.
Vũ lực một cá nhân không thể đủ.
IMI là một tổ chức đặc thù, khống chế đến 1/3 nền kinh tế thế giới, từ công – nông – thương nghiệp, cho đến chính trị quân sự, dường như chỗ nào cũng có mặt của họ. Một cá nhân trước một con quái thú khổng lồ như vậy, thật sự không đáng nhắc đến.
Nhưng tương phản với điều đó, lực lượng của bọn họ ở thế giới thứ hai lại không hề mạnh mẽ như vậy. Người sáng lập ra thế giới thứ hai – chủ tịch của tập đoàn IMI – biệt hiệu là King. Không rõ vì lý do gì đã biến mất từ rất lâu về trước, mang theo những quyền hạn cao nhất có thể tác động được vào server chính của thế giới thứ hai.
“Có lẽ ra đường lớ rớ bị xe cán chết rồi cũng nên.” Hans ác ý thầm nghĩ.
Bởi vậy, số nhân viên level cao trong thế giới thứ hai hiện tại, đa phần là được tập đoàn IMI tuyển dụng về, không phải là người mà bọn họ set level cho từ đầu. Nếu nói người sáng lập ra tập đoàn là admin tối cao, thì những người còn lại chỉ là mod server nho nhỏ thôi. Đến quyền hạn tra cứu danh tính thật sự của player họ cũng không có.
Trong thế giới thứ hai, IMI chỉ tính là một thế lực lớn, chứ không phải là một quái thú bất khả chiến bại như ngoài đời thực. Bọn họ bây giờ chỉ đóng vai trò là nhà cung cấp mã nguồn, duy trì server của thế giới thứ hai mà thôi.
“Vậy…ta sẽ đấu với các người ở thế giới thứ hai”.
Hans ngẩng đầu nhìn bầu trời, có vẻ hôm nay đã trong xanh hơn hôm qua rất nhiều. Những đám mây dường như cũng rẽ ra, để những luồng hồ quang sáng chói chiếu thẳng xuống mặt đất, như những luồng sáng thần thánh phổ độ chúng sinh. Nói chung, sau khi trúng một cú đấm của Linh, thế giới trong mắt Hans có chút thay đổi nhỏ. Nhìn cái gì cậu cũng thấy thuận mắt hơn.
“Dường như mình đã được thông não – đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.” Hans lẩm bẩm rồi cười khẩy, vác cái cặp lên vai, cậu lại bước lên cánh cửa xe bus như thường lệ.
…
“Chú à… cho nợ một hôm thôi không được sao !?” Hans nói với vẻ mặt đáng thương hết sức.
“Xin lỗi, nếu ai cũng như cậu thì chắc tôi chết luôn, hôm nay vừa thả cho ba cô bé rồi. Dạo này các sếp tuần tra dữ lắm. Nếu không đủ tiền mua vé thì phiền cậu xuống bến sau vậy.” Nhân viên phụ xe lắc đầu nói.
“Ờ hờ hờ…” Hans cười giả lả, nhìn đồng mười xu duy nhất trên tay mình, tiện thể liếc quanh quanh xem còn đồng nào khác rơi rớt trên sàn xe không, nhưng vô ích, sàn xe bóng loáng.
[Biết vậy làm cái vé tháng từ đầu] Hans nhăn nhó nghĩ. Vừa mới phấn khởi lập chí, tưởng chừng như thế giới không có gì làm khó được mình… vậy mà…
“Ôi cuộc sống thực tại khắc nghiệt”.
Bất chợt, có một cánh tay như chúa cứu thế, đưa cho cậu mấy viên than trong ngày đông giá rét, hay nói đúng hơn là đưa 20 xu trong ngày cậu quên ví.
“Đây… nhớ ngày mai trả tôi đấy.” Linh liếc nhìn vẻ mặt như bắt được vàng rơi trên đường của Hans, có phần thấy buồn cười, nói.
“Tạ ơn thánh mẫu.” Hans chỉ thiếu nước làm dấu thánh với vẻ mặt sùng kính nhận ban ơn.
Hôm nay quả là một ngày đẹp trời.
…
“Sẵn tiện, tại sao cậu ta cũng ở đây !?” Hans nói với vẻ kỳ quái, mắt nhìn vào một khối tinh thể trắng sáng hình người đang ngồi cạnh Linh.
Linh nhún vai đáp:
“Cậu ấy mới chuyển về khu mình, ở trọ gần bến xe bus ấy.”
Tường đang ngồi cạnh cô gái, vẻ mặt lạnh băng, lãnh đạm, đôi mắt luôn dõi ra ngoài cửa sổ, bộ dáng mắt không thấy, tâm không phiền chút nào. Hoàn toàn coi người đẹp bên cạnh là không khí.
“Thế thì việc gì phải đi cùng cậu !?” Hans vẫn thấy khó hiểu.
“Cô Manhattan bảo: nếu giúp cậu ta hòa nhập được với mọi người hơn, điểm vật lý của tôi sẽ được lên một nấc.” Linh bất đắc dĩ đáp.
“À, giống như bảo mẫu.” Hans gật gù.
Xe bus mang theo ba bạn trẻ bon bon trên chặng đường, âm thanh êm ru, chuyển động mượt mà, dưới bầu trời tươi sáng.