Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 69


Đọc truyện Thế Giới Tặng Em Cho Anh – Chương 69

Chạng vạng hôm nay Diệp Nam Bình về tới Bắc Kinh.

Chuyến bay trễ hơn 4 tiếng, vốn dĩ chiều là anh có thể tới nơi, bỏ hành lý ở nhà, nhà hàng và bánh kem anh đã đặt sẵn từ lúc ở Paris. Mọi thứ đều trễ nãi, trước khi đi đón cô, anh nhắn wechat cho cô hỏi đã xong việc chưa.

Cô nhắn lại: Mới về tới khách sạn.

Lúc đó anh đã ở trong xe chuẩn bị khởi động, cô lại nhắn bổ sung thêm một câu: Lát nữa đi ăn lẩu với mấy người bạn. Diệp Nam Bình vừa khởi động xe thì vội phanh lại.

Anh nhắn cho cô:  Sinh nhật mà ăn lẩu?

Một lúc sau cô nhắn lại: Haha, phải.

Cười haha có lệ, Diệp Nam Bình ngồi trong xe một lát rồi lên lầu lại. cô đi ăn lẩu, mà anh thì cũng chỉ có “Cái Lẩu” đang chờ anh.

Tân Vãn Thành về nước hôm trước là hôm sau Triệu Tử Từ đem Cái Lẩu về lại nhà Diệp Nam Bình. Triệu Tử Từ sợ Tân Vãn Thành vì muốn thăm mèo mà tới nhà anh ở, phá thế giới hai người của anh với Thương Dao, nên đang đêm vẫn đem mèo về lại nhà Diệp Nam Bình. Anh giải thích với Thương Dao và Diệp Nam Bình là vì để cắt đứt khả năng “động dục” của mèo đi. Triệu Tử Từ nuôi mèo nhiều năm như vậy, sao lại không biết chỉ số thông minh của mèo đâu thấp tới vậy…

Nhưng đây là Diệp Nam Bình lần đầu nuôi mèo, thấy Cái Lẩu không ăn thức ăn cho mèo, cứ lăn lộn trên sàn nhà, thỉnh thoảng còn kêu rên rất khổ sở, không biết đây là biểu hiện bình thường khi mèo động dục, anh nhắn wechat hỏi Triệu Tử Từ, Triệu Tử Từ không trả lời. Anh mở vòng bạn bè Triệu Tử Từ, biết Triệu Tử Từ tại sao không rảnh trả lời tin wechat của mình. Triệu Tử Từ đăng bức ảnh chụp tiệm lẩu, mười người quây xung quanh ba nồi lẩu rất vui vẻ.

Mà anh thì ngồi trên sofa nhà mình, trước mặt chỉ có con mèo đang lăn lộn đủ tư thế, chợt cảm thấy mình… hơi buồn cười.

Anh nhắn bao lì xì cho cô, có lẽ do hôm nay bận với bạn bè nên cô chưa nhận.

Cái Lẩu vẫn không ăn thức ăn, nhưng so với người bao lì xì còn không nhận thì có vẻ không khó hầu hạ bằng. Diệp Nam Bình tự tìm việc cho mình làm, mang nó đi bệnh viện thú y. Bác sĩ nói đây là trạng thái bình thường khi mèo động dục, kê mấy loại kem dinh dưỡng là xong.

Diệp Nam Bình rời bệnh viện thú y chuẩn bị về nhà, nhà hàng điện thoại cho anh hỏi, anh mới nhớ ra mình đã quên hủy lịch đặt bàn trước. Nhà hàng hỏi anh, bánh kem thì xử lý thế nào. Diệp Nam Bình định nói “vứt đi” nhưng thấy thời gian, nếu như cô ăn lẩu xong thì còn có thể có thời gian ăn bánh kem? Nếu trong lòng cô địa vị của anh đứng thứ hai thì…

“Chờ một tí tôi sang lấy.” Diệp Nam Bình nói rồi cúp điện thoại, đi tới Trung tâm thương mại.

Lấy bánh kem, đưa mèo về nhà, lúc đậu xe còn suy nghĩ lát nữa đi tới khách sạn cô ở tìm cô hay là gọi điện thoại trước, tránh chuyện đi tới lại không gặp được người.

Cô gái từng dốc lòng vì anh từ khi nào đã biến thành một người mà anh không thể nắm bắt được?

Anh để bánh kem trong xe, quyết định cứ đưa Cái Lẩu về nhà trước, lát nữa sẽ tới khách sạn tìm cô.

Mở cửa vào nhà, sửng sốt.

Trong nhà sáng đèn, một đôi giày nữ để ở huyền quan, trên sàn còn để một cái bánh kem.

Diệp Nam Bình cau mày, lại nhanh chóng nở nụ cười. Nhưng lúc nhìn tới thiệp chúc mừng trên bánh kem thì nụ cười lại tắt đi.

Thiệp chúc mừng hơi hé ra, Diệp Nam Bình nhìn xuống thấy được hai dòng cuối cùng viết “Yêu cô. Hướng Diễn.”

Thực ra toàn bộ lời chúc mừng là—

Chúc mừng sinh nhật lần thứ 18.


Yêu cô.

Hướng Diễn.

Anh ngồi xổm xuống mở thiệp ra đọc, Cái Lẩu từ trong lòng anh nhảy ra chạy biến trong hành lang.

Khi anh đứng lên, Cái Lẩu lại quay lại. Không chỉ quay lại mà còn dẫn theo một cô gái.

Tân Vãn Thành đuổi theo Cái Lẩu, chạy tới nhảy vào lòng Diệp Nam Bình, một người một mèo, đôi bên nhìn nhau.

Cô ngạc nhiên một lúc mới lên tiếng: “Anh về từ bao giờ?”

Nói rồi tiện tay nhét móc khoen vào trong túi.

“…” Diệp Nam Bình đột nhiên không muốn nói chuyện với cô, “Hôm nay.”

Nghe giọng anh có vẻ buồn buồn, có lẽ là đi máy bay mười mấy tiếng bị mệt, Tân Vãn Thành không biết nên nói tiếp thế nào, cúi mắt nhìn em mèo đang tò mò giương mắt nhìn lên, nói: “Cho em mượn Cái Lẩu ôm một lát.”

Cô bước tới muốn ôm Cái Lẩu, Diệp Nam Bình nghiêng người tránh qua. Tân Vãn Thành ngạc nhiên ngẩng lên.

Giọng anh vẫn buồn buồn: “Ôm anh trước.”

“Hả?”

Không để Tân Vãn Thành kịp phản ứng, anh đưa tay kéo cô vào lòng ngực, hai tay ôm cô lại thật chặt.

Ôm rất chặt, đến mức cô gần như không thở nổi.

Cái Lẩu đã chạy đi uống nước rồi quay lại, thấy hai người vẫn còn ôm, Cái Lẩu cọ cọ vào quần Diệp Nam Bình, Diệp Nam Bình không phản ứng, Cái Lẩu lại đi cọ Tân Vãn Thành. Tân Vãn Thành mặc váy ngắn lộ chân, thấy móng vuốt Cái Lẩu sắp cào trúng cô, Diệp Nam Bình ôm ngang cô lên. Chân Tân Vãn Thành không còn để cọ, Cái Lẩu bất mãn kêu “meo” lên, Diệp Nam Bình đã ôm người tới sofa.

Hai tay Tân Vãn Thành ôm cổ anh, bị ôm ngồi lên sofa, Cái Lẩu đuổi theo nhìn.

Tân Vãn Thành vừa định thả tay ra khỏi cổ anh thì Cái Lẩu đã nhảy lên sofa, nhìn Tân Vãn Thành chằm chằm. Tân Vãn Thành bị nó nhìn tới hoảng, cũng quên thả tay ra, cứ vậy mà ôm Diệp Nam Bình, nhìn Cái Lẩu. Mèo nhà Triệu Tử Từ đều rất sợ người lạ, nhưng mà Cái Lẩu lại dạn dĩ như thế này, mèo cũng giống tính chủ?

Mắt Tân Vãn Thành đảo một vòng đầy băn khoăn: “Sao nó cứ nhìn em chằm chằm vậy?”

“Chắc nó đang nghĩ, người này là ai? Tại sao lại ở nhà mình?”

“Thật không?” Tân Vãn Thành nghi ngờ, thò tay chỉ chỉ lên mũi Cái Lẩu. Cái Lẩu không sợ người, cũng không trốn, “Chị à, ba ba Diệp là…”

Tân Vãn Thành tự mắc kẹt với lời của mình.


Cô là gì của anh…

Bạn bè? Học trò? Nhân viên cũ? Bạn gái cũ?

Di động Tân Vãn Thành chợt reo vang, cắt ngang sự xấu hổ. Lấy điện thoại ra, thấy là Hướng Diễn gọi, cô thả tay còn ôm cổ Diệp Nam Bình ra, xích qua một bên sofa nhận điện.

“Alo?”

“Cô lấy bánh kem ở xứ sở nào vậy?” Hướng Diễn nói thì thào, “Tôi sắp bị hai người này ngược cẩu tới chết rồi, cầu giải cứu.”

Triệu Tử Từ đã nôn tới mức đó còn có thể show ân ái? Tân Vãn Thành nhìn Diệp Nam Bình, “… tôi có việc đi trước. Hay là… cậu cũng trốn đi?”

Nói ra cũng lạ, trước đó cô với Diệp Nam Bình ở bên nhau, hận không thể nói với toàn thế giới; hiện giờ cô lại không muốn cho ai biết, ngay cả Thương Dao cũng không nói.

“Tôi còn chờ ăn bánh kem mà.”

“Dù sao mấy ngày tới tôi đều tới Thời thượng Phong Hành, ngày mai tôi đem bánh kem qua cho cậu nhé?”

“Hả? Tốt vậy à?”

Tân Vãn Thành chưa kịp trả lời, Thương Dao bên kia đã ồn ào: “Tân Vãn Thành, cậu không biết cậu ta ở đây chờ cậu sốt hết ruột gan rồi đây.”

Khộng biết Hướng Diễn nghe sẽ có cảm giác gì, Tân Vãn Thành bất lực xoa đầu. Thương Dao này thiệt tình…

“Mình…” Cô buông tay xoa trán, dựa về phía ghế sofa, hình như đè trúng cái gì đó, cô chưa kịp phản ứng thì tai đã nghe tiếng mèo kêu “Méoooo”, Tân Vãn Thành quay đầu lại, Cái Lẩu bị cô đè lên đuôi nên cắn lên tay cô một phát.

Tân Vãn Thành bị đau “A” lên, Cái Lẩu ấm ức trốn vào ngực Diệp Nam Bình. Hướng Diễn và Thương Dao bên kia đều nghe thấy, đồng thanh: “Sao vậy?”

“…”

Tân Vãn Thành không biết nên trả lời sao, Diệp Nam Bình cau mày nắm tay cô, nhìn kỹ tay cô. May mà không bị chảy máu, chỉ có hai dấu răng nhòn nhọn.

“Mình mới vừa…” Tân Vãn Thành mới nói mấy chữ thì điện thoại đã bị Diệp Nam Bình lấy đi.

“Cô ấy bị mèo của tôi cắn.” Diệp Nam Bình nói thay cô. Rồi không để hai người bên kia kịp nói gì, cúp luôn điện thoại.

“…”

“…”

Anh nói gì vậy chứ?!


Tân Vãn Thành vừa kinh ngạc vừa lúng túng nhìn anh một lúc lâu, anh ôm mèo thản nhiên nhìn lại. Rồi buông mèo ra, đứng dậy đi lấy hộp thuốc, lấy Povidone-iodine (thuốc sát trùng) bôi cho cô.

“Tay em không có bị trầy da.”

Tân Vãn Thành muốn rút tay về lại bị anh giữ chặt lấy: “Phòng ngừa vẫn hơn.”

Anh cúi đầu sát trùng cho cô, vẻ mặt bình tĩnh, Tân Vãn Thành nhìn nhìn, không biết mình có bị ảo giác về “khúc nhạc đệm” khi nãy không. Nhưng cô chưa quay đầu lại đã nghe tiếng wechat oanh tạc, điện thoại cô để trên bàn bắt đầu điên cuồng báo âm tin nhắn tới. Chắc chắn là Thương Dao với Hướng Diễn hoàn hồn lại nên cần giải thích.

Diệp Nam Bình tiện tay cầm lấy di động, tắt chuông.

Thế giới yên tĩnh lại.

Anh tiếp tục giúp cô bôi thuốc.

Tân Vãn Thành bực bội không biết làm sao: “Chắc chắn Thương Dao nghe ra giọng anh.”

“Vậy thì sao?”

“…” Vậy thì sao? Nói nghe nhẹ nhàng quá?

Diệp Nam Bình bỏ Povidine, tăm bông vào hộp thuốc, cuối cùng nhìn cô: “Em không muốn cho họ biết em có bạn trai, hay là không muốn cho họ biết, bạn trai của em là anh?”

Tân Vãn Thành nghiến răng: “Đều không muốn.”

“Vì sao?”

“…”

“Vì em cảm thấy em với anh cơ bản là không có khả năng kéo dài. Hiện giờ chỉ là thú vui nhất thời, là chính em cũng không khống chế được bản thân. Đến khi em mệt thì có thể bỏ của chạy lấy người mà không hề vướng bận— dù sao em cũng còn trẻ, có thể chơi được. Dù sao thì cũng không ai biết quan hệ của chúng ta.”

“…” Một lời trúng đích. Tân Vãn Thành không còn lời nào để nói.

Diệp Nam Bình nở nụ cười: “Tân Vãn Thành, anh chân thành với em, em cứ thế này mà đối với anh phải không?”

Cô ngồi trên sofa, anh ngồi ở bàn trà bên cạnh, cách nhau chỉ khoảng mười mấy cm mà lại như một khoảng không diệu vợi không thể vượt qua.

Diệp Nam Bình đột nhiên không biết, đến cùng thì mình có thể dùng cách gì để cô mở rộng lòng mình với anh lần nữa.

Cô chợt đứng lên, cầm điện thoại của mình, xoay người rời đi.

Diệp Nam Bình không ngăn cô.

Đi thẳng tới huyền quan, cô mới đột nhiên dừng lại.

Quay đầu lại.

“Em sợ anh rời bỏ em, cho nên lúc nào em cũng phải chuẩn bị tinh thần sẵn sàng trước khi anh rời đi. Em không cảm thấy em làm vậy có gì sai. Anh thấy không chấp nhận được thì chúng ta không cần thiết tiếp tục nữa.”

“…”


“…”

Cô để chìa khóa xe Triệu Tử Từ trên tủ: “Đưa chìa khóa cho lão Triệu giùm em.”

Nắm tay nắm cửa mở ra.

Khóa cửa đột nhiên kêu “bíp”, Tân Vãn Thành không để ý nên vẫn vặn tay nắm cửa mở ra, nhưng cửa lại mở không được.

Lời nói tàn nhẫn cũng đã nói ra, cửa lại làm phòng tuyến trong lòng cô dựng lên như muốn sụp đổ xuống. Tân Vãn Thành thử lại hai lần, cửa như bị hỏng rồi, không hề nhúc nhích. Da đầu Tân Vãn Thành tê dại, tiếng bước chân phía sau truyền tới.

Diệp Nam Bình đi về phía cô. Tới sau lưng cô, “Không cần thử nữa,” lấy tay cô ra khỏi nắm tay cửa, trở tay nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình, “Em mở không ra.”

Khóa cửa nhà anh mới được trang bị thêm tính năng tự động, anh có thể sử dụng di động khóa chết cửa lại. Vốn dĩ để phòng trộm, kết quả lại bắt được cô.

Thật ra khi cô nói xong câu cuối cùng, thật sự anh có nghĩ đến việc để cô đi. Anh không thích miễn cưỡng người khác, một năm trước anh chính là như thế. Nhưng hôm nay, một năm sau, khoảnh khắc mà cô mở cửa không hề lưu luyến kia, anh hối hận.

Tất cả những việc này không giống như việc anh sẽ làm. Nhưng anh đã làm.

Anh vì cô mà phá lệ rất nhiều thứ, tại sao cô vẫn không có cảm giác an toàn?

Tân Vãn Thành muốn rút tay về. Lòng bàn tay anh lại giữ rất chặt, không để cô được như ý mình.

“Cho anh chút thời gian, anh sẽ chứng minh cho em thấy những lo lắng của mình là không cần thiết.”

“…”

Anh nhìn đồng hồ trên tường, 11 giờ 55, “Bây giờ, 5 phút cuối cùng của sinh nhật em, để lại cho anh.”

Không phải là câu hỏi, không để cô có cơ hội từ chối.

“…”

“Meo”, tiếng mèo kêu khiến Tân Vãn Thành cúi đầu nhìn.

Cái Lẩu không biết ngồi ngoan ngoãn bên chân cô từ lúc nào, ngước mắt mong ngóng nhìn cô. Dường như biết lỗi khi nãy nó cắn cô, lại dường như giúp Diệp Nam Bình giữ người ở lại.

*****

Vở kịch nhỏ Cái lẩu

Cái Lẩu: Ta là trợ lý đắc lực.

Ba ba Diệp: Thưởng cá khô cho con.

Cái lẩu: Không! Con muốn con mèo đực.

Người “cống hiến” 5 phút cuối cùng tuổi 24 và một giờ của tuổi 25, chị đại Vãn chống cái eo đau nhức: Đúng là chủ sao mèo vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.