Thế Giới Tặng Em Cho Anh

Chương 46


Đọc truyện Thế Giới Tặng Em Cho Anh – Chương 46

Diệp Nam Bình hất cằm về phía sau Triệu Tử Từ, ý bảo Triệu Tử Từ đi ra sofa ngồi.

Triệu Tử Từ đâu dễ dàng chịu rời đi? Thò đầu qua: “Em dâu mặt mũi dài ngắn gì tôi còn chưa thấy đó, đợi em ấy mặc quần áo xong ra ngoài, anh đây thay chú em kiểm duyệt.”

Diệp Nam Bình bị thua thiệt, anh nhỏ hơn Triệu Tử Từ một tháng, tiếng “em dâu” này Triệu Tử Từ kêu cũng không sai.

Diệp Nam Bình càng không đáp, Triệu Tử Từ càng lấn tới: “Còn nữa, anh đây đề cử cho chú em một nhãn hiệu mới.”

“Cái gì?”

“Đừng giả bộ trước mặt tôi, mới nãy tôi bị cậu đuổi khỏi phòng ngủ thấy 2 hộp Okamoto trong thùng rác. Eo của cậu—” mắt Triệu Tử Từ đảo xuống thấp, lại nâng lên, “—cũng được ha. Anh đề cử cho cậu một nhãn hiệu mới, tuyệt đối nháy mắt hạ gục…”

Diệp Nam Bình liếc anh, không nói tiếng nào, bỏ đi.

Diệp Nam Bình không tiếp anh, không sao, anh em tốt, không ngại. Triệu Tử Từ móc điện thoại ra, tìm được một link, chia sẻ cho anh: “Chuyển tiếp cho cậu đó. Chuyển phát trong nước tầm một tuần là tới.”

Di động trong túi Diệp Nam Bình “đing” một tiếng, anh không móc ra xem mà vội vàng đi sửa mật mã cửa. Triệu Tử Từ đứng xa nhìn, xem ra sau này mình không thể ra vào tự nhiên nữa rồi, không khỏi thở dài. Bất quá so với chuyện đó, Triệu Tử Từ càng quan tâm tới chuyện em dâu rốt cuộc là trông như thế nào, nhưng mà em dâu sao vẫn còn trốn trong phòng ngủ không ra? Triệu Tử Từ đang muốn giơ tay gõ cửa, Diệp Nam Bình ở bên huyền quan kia đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua.

Triệu Tử Từ tuy lớn hơn anh một tháng tuổi nhưng không chống nổi ánh mắt bình tĩnh mang ý cảnh cáo của cậu ta, ngoan ngoãn rụt tay lại, quay về sofa ngồi chờ.

Ngay lúc đó, bên tai Triệu Tử Từ vang lên tiếng mở cửa, Triệu Tử Từ lập tức quay đầu, kiễng chân chờ đợi.

Tân Vãn Thành mở cửa, đón chờ cô là ánh mắt nhìn chăm chăm của Triệu Tử Từ.

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Triệu Tử Từ lấy mắt thường nhìn cũng có thể thấy được biểu cảm của anh rơi đầy đất.

Tân Vãn Thành bị Triệu Tử Từ nhìn chằm chằm dựng cả lông, theo bản năng tìm kiếm Diệp Nam Bình. Diệp Nam Bình còn đang ở huyền quan đổi mật mã, Tân Vãn Thành chỉ có thể thu hồi tầm mắt, nhìn Triệu Tử Từ cười gượng: “Anh Triệu…”

Mãi tới lúc đó, Triệu Tử Từ mới lấy lại được ba hồn bảy vía mình về, ngơ ngác gật gật đầu, vẫn cảm thấy không thể tin nổi: “Em là bạn gái cậu ta?!”

“…”

Tân Vãn Thành nháy mắt đã hiểu, Triệu Tử Từ buột miệng thốt ra những lời này có thâm ý khác. Ngủ cùng, có thể là bạn gái, dĩ nhiên cũng có thể là…

Tân Vãn Thành bị vấn đề này làm khó. Cô như vậy được tính là bạn gái Diệp Nam Bình sao?

Cẩn thận suy nghĩ, cô với Diệp Nam Bình thật ra chưa xác lập quan hệ chính thức, nếu lỡ mình công khai nhận chức danh bạn gái trước mặt Triệu Tử Từ, Diệp Nam Bình lại không có ý này, thì mặt mũi cô biết ném đi đâu.

Ngay lúc vẻ tươi cười trên mặt Tân Vãn Thành sắp không duy trì nổi nữa, Diệp Nam Bình đã trở lại. Tân Vãn Thành không biết anh có nghe vấn đề Triệu Tử Từ hỏi khi nãy không, trong lòng cô đánh lô tô, Diệp Nam Bình lại vươn tay ôm cô vào lòng, đồng thời hỏi ngược lại Triệu Tử Từ: “Nếu không thì là gì?”


Triệu Tử Từ ý vị thâm trường mà “À” một tiếng. Ngẫm lại, Diệp Nam Bình mấy năm nay không có bạn gái, nhưng không hẹn hò linh tinh. Cô ấy không phải bạn gái anh, thì còn có thể là gì?

Triệu Tử Từ há miệng, lập tức đổi hướng gió, nhìn Diệp Nam Bình nhướng mày, “Vậy cậu càng phải mời khách, tôi chính là bà mai cho hai người.” Lại nhìn Tân Vãn Thành, “Kêu Thương Dao cùng nhau ăn cơm?” Anh em cẩu độc thân vạn năm đã thoát khỏi cô đơn, Triệu Tử Từ còn không biết nắm bắt cơ hội?

Diệp Nam Bình nhướng mày nhìn Triệu Tử Từ, ý hỏi: Bà mai? Cậu làm gì mà tính là bà mai?

Triệu Tử Từ đã bắt đầu chọn nhà hàng, nhân tiện giục Tân Vãn Thành: “Em nhắn Thương Dao chưa? Anh chọn nhà hàng gần công ty cô ấy, tiện cho cô ấy nghỉ trưa thì ăn cơm cùng chúng ta.”

“…”

Vầy là chúc mừng hai người gì chứ? Rõ ràng là lợi dụng tên tuổi mình để hẹn Thương Dao thì có.

Diệp Nam Bình trao đổi ánh mắt với Tân Vãn Thành, tựa như muốn nói, Triệu Tử Từ bần vậy, mong cô thông cảm. Tân Vãn Thành nhìn anh cười, ánh mắt sáng ngời lấp lánh.

Cô cúi đầu lấy di động, nhắn wechat Thương Dao, nụ cười vẫn đong đầy.

“Trưa nay ăn cơm chung nha, mình —” Tân Vãn Thành dùng sức nhấn mạnh mấy chữ sau “— bạn trai mình mời khách.”

Tiếc là thân phận “bạn trai” nhận được mới một ngày thì hôm sau Tân Vãn Thành phải về nhà ăn tết. Tân Vãn Thành dĩ nhiên phải dành đêm này để ở bên người, ở bên người lăn lộn tới kiệt sức. Trước khi ngủ, thấy anh cầm di động, vẻ mặt điềm tĩnh, không biết có phải đang xử lý công việc hay không, Tân Vãn Thành ghé vào vai anh, lông mi cọ lên vai anh, nghĩ tới mai phải đi, lẩm bẩm: “Haizz, mỗi năm tết âm lịch thật chán.”

Thật ra cô muốn uyển chuyển nói với anh, cô chắc chắn sẽ kết thúc kỳ nghỉ sớm, quay về Bắc Kinh. Anh lại hiểu lầm ý cô, vừa lướt điện thoại vừa hỏi: “Có muốn đi du lịch một chuyến không?”

Tân Vãn Thành nghe vậy thì lập tức lên tinh thần: “Dạ muốn!”

“Anh định đi Khả Khả Tây Lý với Hứa An Bình và mọi người, khoảng mùng 2 đi, tầm trên dưới 15 ngày. Em đi cùng không?”

Tân Vãn Thành không từ chối ngay mà chỉ nói: “Em phải hỏi ba mẹ có chịu thả em đi không đã.”

Trước giờ cô biết cách từ chối người khác nhẹ nhàng, biểu hiện không có gì khác thường, trong lòng nghĩ, hai ngày sau sẽ nói với Diệp Nam Bình là ba mẹ cô muốn cô ở nhà, không cho cô ra ngoài lộn xộn.

Tân Vãn Thành trở người muốn ngủ, thấy anh chưa có vẻ muốn ôm cô ngủ, vẫn còn lướt điện thoại, không kiềm được mà nhìn thoáng qua. Diệp Nam Bình không phải đang nhắn tin với ai, trên màn hình là giao diện mua sắm, Tân Vãn Thành ngạc nhiên. Diệp Nam Bình vô tình thu hồi tầm mắt thấy cô nhìn, lúc này mới hỏi cô: “Em chuẩn bị ngủ?”

Bây giờ chỉ là nghỉ giữa giờ thôi, anh còn chưa định ngủ.

“Anh mua gì vậy?” Tân Vãn Thành không nhịn nổi, vẫn hỏi. Cô tuy là trợ lý anh, nhưng rất nhiều việc công việc tư đều không tới tay cô. Vừa rồi thấy anh xem di động nghiêm túc vậy, cô còn tưởng anh đang bàn công việc với ai đó, hoặc là… nói chuyện về lịch trình với Hứa An Bình.

Diệp Nam Bình đưa điện thoại tới mặt cô.


Tân Vãn Thành lại sửng sốt, không phải vì anh quang minh chính đại đưa điện thoại cho cô xem, mà là phát hiện anh đặt hàng trực tuyến mua… ba con sói (bao cao su nhé, ghi BCS thấy nó trắng trợn quá nên mình sửa chút).

Còn mua một lần 20 hộp…

“Cái này… là cái gì?” Thật ra ý Tân Vãn Thành là, mua nhiều như vậy làm gì?

Anh chỉ trả lời theo mặt chữ: “Triệu Tử Từ đưa cho anh. Anh mua thử xem.”

Mua…

Thử xem?

Từ nay về sau trước mặt cô mà ai nói Diệp Nam Bình là người cấm dục, nhất định cô sẽ đập chết người đó, đập chết người đó.

Hai mươi hộp, chỉ là mua thử xem, vậy nếu dùng thuận tay thì chẳng phải là mua tới một trăm hộp?

Không thể trêu vào không thể trêu vào, Tân Vãn Thành vội đưa điện thoại lại cho anh. Nghĩ thầm, dùng xong hai mươi hộp này, có phải cô đã mở khóa một Diệp Nam Bình hoàn toàn mới không?

Một Diệp Nam Bình ấm áp tựa như bức ảnh thời học sinh của anh mà cô còn lưu lại đó, tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời.

Thật sự, Tân Vãn Thành rất mong chờ ngày đó.

Ngày hôm sau, anh đưa cô đi mấy chỗ chơi, bảo cô về nhà thả lòng tinh thần. Tân Vãn Thành cũng nghe lời, về Thành đô, thì buông thả không có biên giới, đánh mạt chược các thứ, cho bọn trẻ nhà họ hàng mấy bao lì xì, số tiền Hướng Diễn trả cô lập tức tiêu sạch.

Đương nhiên tiền để lì xì cho bạn trai năm mới cô đã để dành riêng. Đêm 30, vừa xem Xuân vãn vừa giật lì xì, vừa báo cáo chiến tích giật bao lì xì với bạn trai.

Trong nhà Diệp Nam Bình bầu không khí khác xa sự náo nhiệt bên nhà Tân Vãn Thành. Anh gửi tới bức ảnh chụp mâm cơm tất niên, Tân Vãn Thành đếm số chén đũa, chỉ có 3 người ăn. Không giống bên này Tân Vãn Thành, một bàn lớn họ hàng thân thích cùng nhau ăn tết.

Diệp Nam Bình gửi cho cô bức ảnh cơm tất niên xong thì yên lặng, Tân Vãn Thành xem Xuân vãn, bị tiểu phẩm chọc cười. Cười xong thì nhớ tới anh, nhắn qua: “Anh đang làm gì đó?”

Ba mẹ thấy cô cả đêm ôm di động không buông, trao đổi ánh mắt với nhau, con gái nhà mình có biến…

Tân Vãn Thành cũng không chú ý ba mẹ luôn vô tình cố ý nhìn cô, chỉ chăm chăm chờ Diệp Nam Bình hồi âm.

Một lúc lâu sau, Diệp Nam Bình nhắn lại 4 chữ: “Thu xếp hành lý.”


Tân Vãn Thành ngạc nhiên, nhắn lại: “À…” Trước đó anh đã nói muốn cùng Hứa An Bình đi Khả Khả Tây Lý.

Diệp Nam Bình không nhắn lại.

Tân Vãn Thành cũng không tìm đề tài mới, gác điện thoại lên bàn, chuyên tâm xem tiểu thịt tươi* trên Xuân vãn (Nghệ sĩ nam trẻ mới nổi). Tiểu thịt tươi nhiệt tình với người xem cả nước, thú vị hơn người bên đầu wechat bên kia, cả buổi trời không hé răng.

Tuy mắng thầm như vậy, nhưng khi điện thoại kêu “đing”, Tân Vãn Thành lại lập tức cầm điện thoại lên, mở xem.

Hướng Diễn mở nhóm gửi lời chúc mừng năm mới.

Tân Vãn Thành thoát khỏi giao diện trò chuyện với Hướng Diễn, nhìn avatar Diệp Nam Bình. Thu dọn hành lý, tập trung tới mức vậy sao? Hơn một tiếng đồng hồ cũng không nhắn cô…

Tân Vãn Thành thử gửi bao lì xì 666 qua, 10 phút sau Diệp Nam Bình mới nhận. Thật không hiểu nổi đàn ông, trước khi cô rời khỏi Bắc Kinh, cảm giác còn khá tốt, sao cô mới về Thành đô mấy ngày lại xa cách rồi?

Đáng ghét hơn nữa là anh ở trong nhóm công việc In studio phát rất nhiều bao lì xì lớn, nhưng mà không gửi riêng cho cô cái nào. Tuy nói Tân Vãn Thành gửi bao lì xì cho anh không phải chờ anh đáp lễ, nhưng dù sao trong lòng cũng có sự hụt hẫng. Tân Vãn Thành không nghĩ ra nên ném vấn đề này vào nhóm Diêm Giai, Thương Dao.

Thương Dao an ủi cô: “Không chừng ngày mai anh ấy gửi bao lì xì cho cậu, mình nghe nói phong tục Bắc Kinh ngày đầu tiên năm mới nhận bao lì xì có ý nghĩa.”

Tân Vãn Thành trả lời: “Không phải mình để ý chuyện anh ấy không gửi lì xì cho mình, mà là…”

Cảm giác đó không diễn tả được, Diêm Giai lại hiểu, an ủi Tân Vãn Thành: “Có nghe qua câu này chưa, He is not that into you… Tất cả lạnh nhạt chỉ vì anh ấy không thích cậu.”

Thương Dao phản bác: “Có thể nói gì hay ho không?”

Diêm Giai hừ: “Tin hay không tùy cậu, tôi hiểu đàn ông hơn hai cậu…”

Tân Vãn Thành thở dài: “Mình nên làm gì bây giờ?”

Diêm Giai nhắn: “Anh ấy lạnh nhạt thờ ơ với cậu, cậu cũng bỏ rơi anh ta qua một bên.”

Tân Vãn Thành ngẫm nghĩ: “Có lý. Dựa vào cái gì mà mình vẫn cứ dán tới, anh ấy tránh đi? Không để ý tới mình thì dẹp qua một bên luôn!”

Tân Vãn Thành nói được thì làm được. Không nhắn thêm câu gì nữa.

12 giờ, bên ngoài bắt đầu đốt pháo hoa, Tân Vãn Thành nhận được lời chúc từ Diệp Nam Bình đúng giờ: Năm mới vui vẻ.

Trước khi Tân Vãn Thành không thể kiềm được mình lấy điện thoại nhắn lại cho anh thì điện thoại sập nguồn. Chắc là ông trời nhắc cô, phải căng lên, không được nhắn lại?

Tân Vãn Thành cố ý không sạc pin, đi ngủ.

Cô ngủ một giấc tới 10 giờ.

Ba mẹ không chờ được cô, vào phòng ngủ cô nói cô biết hai người tới nhà ông bà nội chúc Tết, khi nào cô ngủ đủ rồi thì tới nhà ông bà nội ăn cơm trưa.

Tân Vãn Thành ậm ừ lên tiếng, lại nghe mẹ nói: “Di động của con để trên bàn cả đêm, mẹ lấy vào cho con đó.” Nói rồi để điện thoại lên tủ đầu giường, tiện tay cắm sạc giúp cô.


Ba mẹ đi rồi, Tân Vãn Thành tiếp tục ngủ, mãi tới khi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô ngọ ngoạy thò tay trong chăn ra ngoài. Thành Đô không có máy sưởi, chỉ đưa tay ra lấy di động mà lạnh tới nỗi răng đánh bò cạp.

Cô nhìn qua điện thoại, là Diệp Nam Bình gọi tới. Rốt cuộc thì răng Tân Vãn Thành không đánh cầm cập nữa. Xem ra Diêm Giai nói không sai, thờ ơ vẫn có điểm lợi.

Tân Vãn Thành bắt máy, giọng khàn khàn: “Alo?”

“…”

“…”

“Thành Đô của em lạnh quá.”

Tân Vãn Thành đang mơ mơ màng màng nghĩ, Thành Đô nào mà lạnh?

Đột nhiên sửng sốt.

Tân Vãn Thành ngồi bật dậy trên giường, bị lạnh tới hắt xì, không rảnh lo lau mũi mà giọng tràn ngập vẻ ngạc nhiên: “Anh đang ở đâu?!”

“…”

“…”

Đầu dây bên kia, anh cười: “Mở cửa.”

+++++

Vở kịch nhỏ bao lì xì.

Tân Vãn Thành vừa mở cửa đã nhận được bao lì xì.

Vãn tử: Anh… sao lại tới đây?

Ba ba Diệp: Bao lì xì cần phải mùng một gặp mặt đưa, như vậy mới mang tới tài lộc.

Vãn tử: …

Ba ba Diệp: “Ba con sói” đặt mua cũng tới rồi, nên anh mang tới đây.

Vãn tử: …

Triệu Tử Từ: Quá đáng nha!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.