Đọc truyện Thế Giới Tặng Anh Cho Em – Lam Bạch Sắc – Chương 68: C68
Thế giới – C.68
THÁNG TÁM 26, 2020MỎNG TE2 PHẢN HỒI
Ngay khi Diệp Nam Bình vì để ở lại Paris mà giảm lượng công việc đi rất nhiều, Tân Vãn Thành lại đột nhiên phải về nước.
Cô nhận được lời mời hợp tác làm việc của Thời thượng Phong Hành.
Biên tập viên Thời thượng Phong Hành gửi mail liên hệ, hỏi cô về lịch trình và báo giá, muốn nhờ cô chụp ảnh bìa. Lịch trình của cô không thành vấn đề nên bên kia gửi kế hoạch chi tiết sang cho cô.
Thời gian gửi mail là 11 giờ sáng giờ Bắc Kinh, bên Paris mới 5 giờ sáng. Sáng nay Tân Vãn Thành không có tiết học nhưng quên tắt báo thức, 8 giờ đồng hồ reo, cô bị đánh thức sờ tay qua tủ đầu giường lấy di động định tắt đồng hồ báo thức, lúc đó nhìn thấy mail mới gửi đến. Tân Vãn Thành ngồi dậy, đọc xong mail thì sững người tầm một phút mới quay đầu lại tìm người.
Tối hôm qua lăn lộn quá mệt, cô không còn hơi sức đâu mà quản xem anh có đi hay không, ngủ trước cái đã. Khi ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác anh nghiêng người ôm cô, cô cũng không nói gì, tìm tư thế thoải mái trong lòng anh mà tiếp tục ngủ.
Thật ra hai người đang phân cao thấp, mỗi lần làm xong anh sẽ quay về phòng khách ngủ, cô không mở miệng giữ anh lại, anh cũng không chủ động hỏi, để xem cuối cùng ai bại trận trước. Tân Vãn Thành cũng không biết anh ở lại phòng ngủ luôn thì đến cùng là ai thua?
Lập tức quay lại nhìn, bên kia giường lại trống rỗng.
Diệp Nam Bình đang làm bữa sáng cho cô.
Diệp Nam Bình ở đây một tháng, dần dà mua rất nhiều đồ làm bếp. Nhưng mà tài nấu nướng của anh rất tệ, đúng là người không ai hoàn hảo. Cuối cùng đống đồ làm bếp kia chỉ có máy pha cà phê là có công dụng—
Buổi tối lăn lộn ban ngày bận rộn, cô thường xuyên cần có cà phê.
Diệp Nam Bình thấy cô trong phòng ngủ ra, rót cho cô ly cà phê, quay đầu bỏ trứng vào chảo làm trứng lòng đào. Nói về trứng lòng đào này, anh đã thử vô số lần, không lần nào thành công. Anh luôn luôn là người tài năng trong mọi thứ, chỉ riêng có chuyện nấu nướng này thì càng nỗ lực càng thất bại.
Đúng thật là lần này lại thất bại.
Trứng chiên một mặt quá sống, còn mặt kia lại khét, Diệp Nam Bình không quay lại nói: “Anh thử lại cái khác.” Chuẩn bị tiếp tục chiên cái khác.
Cô đi tới bên cạnh anh, lấy trứng trong tay anh ra, đưa di động của mình cho anh.
“Có phải là do anh làm không?”
Diệp Nam Bình nhìn mail của cô, lại nhìn vẻ nghiêm túc của cô, nhíu mày, đọc kỹ nội dung mail một lần nữa: “Không phải.”
“Thật sự không phải?”
“Em cảm thấy anh đang cố ý kiếm lý do để em về nước?”
Tân Vãn Thành không đáp, hiển nhiên là cô nghĩ vậy.
“Nếu anh thật sự tìm cơ hội để em về nước, nhất định sẽ làm một việc thần không biết quỷ không hay, em cơ bản sẽ không phát hiện ra.”
“…” nói vậy cũng có lý.
Diệp Nam Bình hất cằm chỉ điện thoại của cô: “Bảo bên kia gửi kế hoạch chi tiết em xem đi.”
…
Tân Vãn Thành do dự một chút rồi làm theo. Nhìn kế hoạch, add wechat của biên tập, nói đơn giản vài chuyện, cuối cùng Tân Vãn Thành biết rõ ràng mọi việc là thế nào.
Ai ngờ hồi đầu tháng 3, lúc ở tiệc rượu cô hỗ trợ nghệ sĩ chụp ảnh, trong một tháng ngắn ngủi mà web drama của người đó lại nổi tiếng trên mạng. Có đôi khi cuộc sống lại kỳ diệu như vậy, cô ở bữa tiệc chụp giùm một vài bức ảnh là chuyện nhỏ không tốn sức gì, thế mà lại thành cơ hội của cô.
Bây giờ nhớ lại, Tân Vãn Thành thật ra nhận thấy được vài manh mối.
Loạt ảnh mà cô chụp cho anh ta, ban đầu anh ta đăng trên weibo, lượt share chỉ vài chục, giữa tháng 3 thì vô tình bị fans đào mộ lên, share liên tục. Cuối tháng 3, lượng share đạt đỉnh. Đến tháng 4, những bức ảnh chụp đã có lượng share hơn 10.000 lượt. Khi Từ Gia Nhất đăng những bức ảnh này thì có tag cô vào, sau này khi lượng share lớn quá, Tân Vãn Thành phải tắt thông báo weibo đi.
Đó không phải là quỹ đạo của cú hit của anh ta sao?
Ai có thể ngờ một nghệ sĩ web drama mới nổi lại có liên hệ với giới thời trang. Web drama của Từ Gia Nhất còn chưa phát hết thì một số tạp chí thời trang đã muốn mời anh chụp ảnh bìa.
Từ Gia Nhất là dựa vào phim trên mạng mà nổi tiếng, thực lực không đủ, cần có tạp chí thời trang nâng tầm thêm lên. Cho nên ekip của anh ta chọn lựa tạp chí để hợp tác hết sức cẩn thận, những tạp chí chủ động vứt cành oliu đến cơ bản là những tạp chí hạng 2, hạng 3, không phải là đích nhắm của ekip Từ Gia Nhất mong muốn. Ông chủ công ty Từ Gia Nhất tự mình đi bàn bạc với tổng biên tập của Thời thượng Phong Hành, thay nghệ sĩ nhà mình ký hợp đồng lên trang bìa điện tử của Thời thượng Phong Hành.
Thời thượng Phong Hành là tạp chí hàng đầu trong nước, cho dù là bản điện tử thì cũng giá trị vẫn cao hơn những tạp chí khác. Đây là cơ hội mà không ít nghệ sĩ muốn cầu còn không được, Từ Gia Nhất lại tự mình đề cử nhiếp ảnh gia, làm cho ekip của anh ta lẫn tổng biên tập tạp chí hết sức đau đầu.
Nếu Từ Gia Nhất chỉ định một người có tiếng, ví dụ như Diệp Nam Bình, thì ekip cũng không tới mức đau đầu vậy, mà anh ta lại chỉ định một người mà trong giới chưa từng nghe tên.
Tân Vãn Thành.
Là ai?
Tổng biên tập vốn định không đồng ý, nhưng nhìn những ảnh của Tân Vãn Thành trên Ins thì cuối cùng quyết định thử một lần xem sao.
Khi kế hoạch được trình lên, Khương Nam vừa nhìn kế hoạch vừa nghe biên tập viên chính trình bày bằng miệng, biểu hiện có vẻ hài lòng, nhưng khi nghe tên nhiếp ảnh gia, vẻ mặt Khương Nam hơi cứng lại, nhướng mày rất nhẹ.
Có thể bò lên vị trí biên tập viên chính đều là người thông minh, thấy phản ứng của Khương Nam như vậy thì đoán chắc Khương Nam sẽ hỏi Tân Vãn Thành là ai.
Nên giới thiệu vị nhiếp ảnh gia này như thế nào?
Là nhiếp ảnh gia du học ở Pháp? Hay là ngoan ngoãn thừa nhận đây chỉ là sinh viên có chút danh tiếng trên Ins thôi…
Khương Nam luôn ủng hộ sự chuyên nghiệp, không thích sử dụng người linh tinh không chính thống, kết quả cuối cùng hoặc là đổi nhiếp ảnh gia, hoặc là không thông qua kế hoạch. Thế nhưng biên tập viên chính đã mở rộng tầm mắt vì Khương Nam không hỏi gì, chỉ nói: “Ý tưởng không tồi, kỳ sau làm cái này.”
Ngày hôm sau, Tân Vãn Thành ở Paris xa xôi nhận được lời mời làm việc của Thời thượng Phong Hành. Nhưng mà có lẽ người Thời thượng Phong Hành chắc không ngờ tới chuyện người nhiếp ảnh gia được mời đang mặc áo ngủ, cắn móng tay đi tới đi lui trong bếp, vừa phấn khích vừa lo lắng.
“Em không có ekip sao mà nhận việc được?”
“Ekip của Eric không phải là ekip của em sao?”
Cái này thì không sai, cô với Eric vẫn luôn cùng nhau đi làm thêm, nhưng…
“Nếu em đưa họ từ Paris sang, chi phí đi lại sẽ rất cao.” Cô chỉ nghĩ báo giá thấp, mau chóng nhận lấy công việc này, tránh cho có sự cố bất ngờ gì phát sinh. Người mới đa số đều có ý này, đưa giá thấp chút, nhưng người đứng trước mặt cô là người lão luyện trong ngành, hiển nhiên là có ý nghĩ khác: “Em phải tin tưởng rằng nếu họ chủ động tìm em, em đáng giá.”
…
Một tuần sau, Tân Vãn Thành mang theo ekip của mình trở về Bắc Kinh. Hơn 10 giờ đến Bắc Kinh, Tân Vãn Thành dẫn mọi người nhập cảnh, cả đoàn người nước ngoài chỉ có một cô gái Trung Quốc, vì vậy sẽ hút ánh nhìn của mọi người.
Tân Vãn Thành đi đường cho công dân trong nước, nhóm Eric còn phải điền biểu mẫu nhập cảnh, loay hoay cả buổi mới nhập lại được với Tân Vãn Thành, kéo hành lý đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa hải quan, Tân Vãn Thành nhận được wechat của Diệp Nam Bình.
Hai ngày trước khi cô nhận lời mời của Thời thượng Phong Hành, Diệp Nam Bình mới nhận hạng mục chụp ảnh tại Paris, bây giờ cô đi rồi, Diệp Nam Bình ngược lại tiếp tục ở Paris làm việc.
Trên wechat anh hỏi cô, đến nơi chưa?
Paris bây giờ mới hơn 4 giờ sáng, không biết sao anh còn thức?
Tân Vãn Thành chuẩn bị nhắn lại thì gặp người đến sân bay đón giơ tay vẫy cắt ngang__
Người đến đón vẫy tay với cô là thư ký Tổng biên tập điện tử Thời thượng Phong Hành và biên tập viên.
Tân Vãn Thành cất di động, cùng ekip đi về phía các cô ấy. Thư ký và biên tập viên thấy ekip, hai người nhìn nhau, mới đổi sang vẻ mặt tươi cười tiến tới chào hỏi.
Tân Vãn Thành báo giá là làm việc trực tiếp với Tổng biên tập, thư ký và biên tập viên không biết sẽ có nhiều người đến như thế này, vốn dĩ nghĩ chỉ là một nhiếp ảnh gia nhỏ trên Ins, kết quả lại là một ekip nhìn rất chuyên nghiệp, khiến người ta kinh ngạc, tạm thời thay đổi lại, gọi một xe cao cấp đưa đoàn của Tân Vãn Thành đến khách sạn.
Thương Dao biết Tân Vãn Thành về nước công tác liền mời cô tới ở nhà mình. Tân Vãn Thành ngồi trong xe, đang chuẩn bị nhắn lại cho Diệp Nam Bình thì lại bị tin nhắn Thương Dao cắt ngang.
Vẫn như cũ, Thương Dao lại bảo Tân Vãn Thành về nhà cô ở. Tân Vãn Thành ngẫm lại, Thương Dao mới chính thức ở chung với Triệu Tử Từ, chắc chắn Triệu Tử Từ không vui khi có bóng đèn lớn như thế này ở trong nhà. Nhưng Thương Dao lâu lắm không gặp cô nên không chịu thôi. Tân Vãn Thành đã tới khách sạn mà Thương Dao còn bảo Tân Vãn Thành hủy khách sạn đi, không nói được thì đổi cách dụ dỗ khác___
“Muốn tới nhà mình chơi với mèo không? Cậu còn nhớ Cái Lẩu không?”
Đó là một con mèo con mà Triệu Nữu Nữu sinh mà Tân Vãn Thành thích nhất.
Một tháng nay Diệp Nam Bình không ở trong nước, Cái Lẩu được anh gửi ở nhà Triệu Tử Từ và Thương Dao nuôi. Thương Dao cũng không hỏi Triệu Tử Từ, Diệp Nam Bình có việc gì mà đi lâu như vậy. Hai người trước đó vì chuyện Diệp Nam Bình với Tân Vãn Thành mà cãi nhau một trận, trong mắt Thương Dao, Diệp Nam Bình là tên xấu xa không chấp nhận nổi, Triệu Tử Từ không chịu nổi nên vì bạn mình mà bênh vực vài câu. Triệu Tử Từ là luật sư, miệng mồm linh hoạt, chỉ nói một hai câu đã làm Thương Dao tức tới dậm chân mà không có cách nào phản bác được. Sau đó hai người đơn giản giao hẹn, ở trước mặt Thương Dao, không được nhắc tới Diệp Nam Bình.
Thương Dao không biết chuyện Diệp Nam Bình bị mất hộ chiếu, càng không biết khoảng thời gian Diệp Nam Bình mất hộ chiếu thì nương nhờ ai.
Tân Vãn Thành cũng không nói, chuyện để bạn trai cũ lên giường lại nói ra cũng mất mặt.
Còn có một lý do khác mà cô càng không muốn thừa nhận—
Quan hệ giữa cô và Diệp Nam Bình không thể kéo dài được.
Có lẽ ngày nào đó, cô gặp được người cô thích hơn anh, lại có lẽ ngày nào đó bên Hứa An Bình lại xảy ra chuyện gì, hai người vẫn phải chia tay. Về chuyện cô hy vọng kiểu kết thúc thế nào, Tân Vãn Thành cũng không biết. Nhưng cô xác định, hiện giờ càng ham mê hưởng thụ nhất thời, kết quả càng là như quả cầu thủy tinh chỉ còn những mảnh vỡ vụn.
Chỉ hận bản thân giữ không được.
Đề nghị này của Thương Dao, Tân Vãn Thành đúng là động lòng. Diệp Nam Bình cho cô nhìn ảnh chụp con mèo ấy, đáng yêu không chịu nổi, đó là con mèo mà cô nhìn qua đã thích, tiếc là không nuôi được, Diệp Nam Bình được lợi.
Giờ này Thương Dao còn đang đi làm, Tân Vãn Thành nhắn lại: “Mình về ngủ một giấc khỏi lệch múi giờ đã, tỉnh ngủ rồi nói tiếp.” Cô có mang quà về cho Thương Dao, tối gặp thì tiện đưa luôn.
11 tiếng đồng hồ ngồi trên máy bay, người đờ cả ra, chiều còn phải đi Thời thượng Phong Hành họp, có thể ngủ được chút nào hay chút nấy, Tân Vãn Thành đặt báo thức, một lát sau đã đi vào giấc ngủ.
…
Diệp Nam Bình ở Paris xa xôi kia lại không tốt như vậy.
Không nhận được hồi âm, cũng không hỏi thêm, đây là thói quen của anh, bên kia không trả lời thì anh cũng không thúc giục. Mà 5 giờ sáng, anh lại ngồi dậy, cầm điện thoại lên nhìn.
Chỉ có 2 tin nhắn công việc, không có tin nhắn của cô. Vừa định để điện thoại lại tủ đầu giường thì di động lại rung lên.
Diệp Nam Bình lập tức cầm điện thoại lên. Là tin nhắn thoại của Triệu Tử Từ.
Anh nhíu mày nhìn điện thoại, chợt bật cười. Sao mình lại như một cậu nhóc tuổi dậy thì ngốc nghếch, chờ một tin nhắn mà tới mức này. Bấm mở nghe. Triệu Tử Từ mở miệng là câu: “Sao lại thế này? Cậu không về nước cùng Tân Vãn Thành?”
“Tôi còn có công việc ở Paris.”
“Hèn chi.”
“Hèn chi cái gì?”
“Thương Dao nói với tôi, cô ấy mới nhắn wechat với Tân Vãn Thành, đêm nay Tân Vãn Thành tới nhà tôi chơi với mèo, tiện ở lại nhà tôi luôn.” Triệu Tử Từ tràn ngập oán giận việc thế giới hai người bị phá rối.
“…” cô nhắn wechat với Thương Dao mà không trả lời anh.
Triệu Tử Từ không đợi anh trả lời, hỏi tiếp, “Sao không nói gì nữa?” hỏi rồi tự trả lời, “À, tôi quên bên đó cậu mới rạng sáng.”
“…” 5 giờ 17 phút sáng.
“Tôi muốn hỏi cậu một tiếng, tưởng cậu với Tân Vãn Thành cùng về nước thì lo mà lôi cô ấy về nhà, đừng để cổ tới nhà tôi. Ai ngờ cậu không về… Thôi cậu ngủ tiếp đi, tôi tự nghĩ cách.”
Triệu Tử Từ cúp máy.
Mãi tới khi màn hình điện thoại tối đi, Diệp Nam Bình vẫn dựa ở đầu giường không nhúc nhích.
Trước đó tách nhau ra một năm, lần này mới tách ra có một ngày đã thấy khó khăn, càng ngày anh càng không hiểu nổi chính mình.