Thế Giới Tặng Anh Cho Em - Lam Bạch Sắc

Chương 49: C49


Đọc truyện Thế Giới Tặng Anh Cho Em – Lam Bạch Sắc – Chương 49: C49

Thế giới – C.49

THÁNG TÁM 6, 2020MỎNG TE5 PHẢN HỒI

Hứa An Bình mất tích ở khu vực lân cận sông Tiền Đường (羌塘 – Qiangtang), đội cứu hộ tìm kiếm hơn một giờ vẫn không có tin tức Hứa An Bình. Khu vực cận sông Tiền Đường là chỗ nào Tân Vãn Thành không biết, Diệp Nam Bình lại biết, đó là khu vực không người ở rất đáng sợ.

Diệp Nam Bình đặt vé bay chuyến tối, các chuyến bay từ Dar Es Salaam đến Bắc Kinh đều đã hết vé, nhưng anh không chờ được, ngoài máy ảnh, hành lý không mang theo bất cứ thứ gì, quần áo đơn giản mặc trên người đi thẳng tới sân bay thử vận may, có thể có người trả vé, anh có thể bổ sung ngay lập tức.
Tân Vãn Thành chưa từng thấy dáng vẻ căng thẳng như vậy của anh, người đàn ông này làm việc gì cũng thành thạo, chỉ duy nhất việc này mất đi vẻ bình ổn thường ngày. Vừa tới sân bay, anh đã vội vàng đến quầy giao dịch, anh nói tiếng Anh nhanh tới mức nhân viên hàng không phải vài lần cắt ngang, đề nghị anh lặp lại lần nữa.
Tân Vãn Thành ngồi trên khu vực chờ trông hành lý giúp anh, nhìn thấy thời gian trôi qua chậm chạp, phía Khả Khả Tây Lý không có tin tức gì mới, cô cũng không thể ngồi yên, khoác túi máy ảnh lên đi tìm anh. Nhưng cô đi tới đó cũng không giúp được gì, thấy anh đang xoa trán, chờ nhân viên mặt đất liên lạc gọi điện thoại tìm vé trống, cô muốn đưa cho anh chai nước, cũng không thể mở miệng được.
May mà rất nhanh đã có tin buổi chiều hai giờ có người trả vé, Diệp Nam Bình lập tức đặt vé đó. Từ rạng sáng đến giờ, ngoài nói với tài xế mấy câu, anh không nói thừa 1 lời, mãi tới khi đặt được vé, đổi được thẻ lên máy bay, anh mới miễn cưỡng thả lỏng, lần đầu tiên mở miệng nói với cô: “Chuyến bay 2 giờ chiều nay chỉ có một chỗ, em không thể đi cùng anh. Anh đã đặt chuyến bay khuya nay cho em trên khoang hạng nhất, em ngoan ngoãn ở phòng chờ nghỉ ngơi đợi chuyến bay. Em đừng ra ngoài sân bay một mình, bên ngoài không an toàn.” Thời điểm này anh còn nhớ phải dặn dò cô, Tân Vãn Thành gật đầu. Ai ngờ chuyến du lịch này của họ là bị cắt đứt đột ngột thế này?

Tân Vãn Thành nhìn theo bóng anh qua cổng hải quan, không rảnh nghĩ tới chuyện mình ở sân bay chờ 7 giờ sau mới có thể đi đăng ký chuyến bay, hiện giờ chỉ hy vọng Hứa An Bình bình an.
Nếu lỡ… nếu lỡ Hứa An Bình thật sự có chuyện gì, thì chuyện của cô và Diệp Nam Bình coi như xong. Rốt cuộc nếu không phải vì cô, Diệp Nam Bình đã cùng Hứa An Bình cùng đi Khả Khả Tây Lý, có thể sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Diệp Nam Bình sẽ trách cô sao?
Cô không biết.
Bởi vì cô biết rõ, vị trí của cô trong lòng anh, không bằng một phần mười Hứa An Bình.


Tân Vãn Thành một mình hạ cánh xuống Bắc Kinh đã là 21 giờ sau. Cho dù cabin khoang hạng nhất thoải mái đến thế nào thì 21 giờ đồng hồ cũng đủ khiến cô eo mỏi chân đau.
Mở di động lên, tin nhắn đầu tiên nhận được là từ Diệp Nam Bình —
Tìm được Hứa An Bình rồi.
Cô ấy trượt chân ngã xuống sườn núi, bị bẫy của thợ săn trộm kẹp trúng chân. Có điều may là chân bị kẹp chính là chân giả, khi đội cứu hộ tìm được cô, cô không có vết thương nào nghiêm trọng, chỉ bị trầy trụa, thâm tím một số chỗ.
Chân giả Hứa An Bình bị hư hỏng nặng, cái chân không hoàn hảo đó lại trở thành thứ cứu cô trong thời khắc nguy hiểm nhất, nhưng chuyến đi Khả Khả Tây Lý của cô vì vậy mà kết thúc, cô quay về Bắc Kinh.

Tân Vãn Thành thực sự thở ra nhẹ nhõm, nhắn lại: Vậy là tốt rồi, em mới xuống máy bay.
Cô không có hành lý ký gửi, chỉ đeo một túi leo núi trên to lưng. Ra khỏi cổng, lấy di động ra định gọi xe thì thấy điện thoại tắt nguồn. Điện thoại này cô xài đã ba năm, càng ngày càng không xài được, cô đành đi ra ngoài xếp hàng chờ taxi.
Trong hàng người xếp hàng chờ xe có không ít đôi tình nhân, hai người dựa sát vào nhau, chia sớt sự mệt mỏi của hành trình, Tân Vãn Thành chỉ có một mình, cõng túi trên lưng, tự nhiên thấy mình hơi đáng thương. Muốn nói chuyện với Diệp Nam Bình, sờ tới di động mới nhớ ra di động không sử dụng được. Mà Diệp Nam Bình có lẽ đang bận rộn xử lý việc của Hứa An Bình, không có thời gian nói chuyện với cô.
Đêm rất dài, hàng người chờ xe dằng dặc, Tân Vãn Thành ủ rũ cúi đầu, di chuyển theo dòng người phía trước nhích lên từng chút.
Phía sau hình như có người chen ngang dẫn tới những tiếng xôn xao đầy bất mãn, Tân Vãn Thành chỉ lo cúi đầu nhìn mũi giày mình, không quay lại nhìn, mãi tới khi nguồn gốc của tiếng xôn xao đó dừng trước mặt cô.
Tân Vãn Thành thấy một đôi giày nam dừng trước mặt cô, theo bản năng mà cô nhường cho người ta – người ta muốn chen thì cứ để cho họ chen, dù sao cô cũng không vội về nhà, trong nhà không có ai trông đợi cô về.
Đôi giày kia lại đứng im không nhúc nhích. Chủ nhân đôi giày lên tiếng, giọng vừa nhẹ nhàng vừa lạnh lùng: “Nghĩ gì vậy?”
Tân Vãn Thành sửng sốt.
Ngẩng đầu.
Diệp Nam Bình đứng trước mặt cô.
“Anh…”

Cô mới thốt ra một tiếng đã bị động tác đưa tay lấy chiếc túi trên vai cô cắt ngang.
Diệp Nam Bình đeo túi của cô, hỏi lại: “Khi nãy gọi em, em không nghe à?”

Anh nhận được tin nhắn của cô là mới hạ cánh, khi đó anh mới lên đường cao tốc sân bay, nhắn wechat cho cô, cô không trả lời, điện thoại cho cô, đầu dây báo bên kia đã tắt máy.
Anh không biết cô điện thoại gọi xe hay là xếp hàng chờ taxi. Anh tăng tốc tối đa, lao nhanh trên đường cao tốc chạy tới sân bay, lái xe tới khu vực chờ xe taxi thử thời vận. Vận may anh không tệ, ánh mắt anh lướt qua hàng người chờ xe, rất nhanh đã nhìn thấy giữa dòng người một bóng dáng mảnh mai đeo một túi leo núi cực lớn.
Anh nhấn kèn xe hai lần, hình như cô không nghe thấy, cứ cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Anh chưa kịp nhấn kèn lần thứ ba đã bị taxi phía sau nhấn kèn giục anh đừng chắn đường, anh chỉ còn cách chạy xe lên đoạn dừng xe, xuống xe tìm cô.

“Anh gọi em hả?” cô nhăn nhăn mày, rồi lại cười, nhón chân ôm anh một cái rất nhanh nhưng dùng hết sức mình.
Diệp Nam Bình bị cô ôm, sờ đầu cô: “Xin lỗi em.” Để cô một mình ở lại sân bay Dar Es Salaam hơn 7 tiếng đồng hồ, sao có thể lại để cô một mình bắt xe từ sân bay về nhà?
Cô như không để trong lòng, bắt chước động tác anh, cũng sờ sờ đầu anh.
Cuối cùng anh cũng mỉm cười. Nắm tay cô, đi ngược lại dòng người. Tân Vãn Thành nắm chặt tay anh, rốt cuộc thì không thèm ganh tị với những đôi tình nhân kia nữa – cô cũng có người đón.

Trên xe về, Tân Vãn Thành hỏi: “Chị An Bình sao rồi ạ?”
“Cô ấy đã về Bắc Kinh.”
“Bây giờ chúng ta đi thăm chị ấy?”
“Không tiện.”
Tim Tân Vãn Thành thắt lại, không lẽ tình trạng Hứa An Bình nghiêm trọng hơn nhiều so với anh nói trong wechat? Nếu không thì sao lại không tiện?

Diệp Nam Bình không để cô đoán mò, nói thẳng: “Cô ấy ở nhà ba mẹ.”
“Không phải quan hệ chị An Bình với ba mẹ rất tệ sao?” Tân Vãn Thành buột miệng hỏi.
Diệp Nam Bình kinh ngạc nhướng mày, Tân Vãn Thành không thể không bổ sung: “Anh Triệu nói em biết.”
Trước đó Tân Vãn Thành nghe Triệu Tử Từ nói qua, Hứa An Bình bất chấp sự phản đối của cha mẹ đi Syria, mất một chân rồi còn không chịu yên ổn, hàng năm bôn ba bên ngoài. Mẹ Hứa An Bình ép cô là sẽ đoạn tuyệt quan hệ cũng không thể giữ được cô. Ầm ĩ tới cuối cùng tuy không thật sự cắt đứt quan hệ nhưng trong lòng vẫn có khoảng cách, Hứa An Bình hiếm khi về nước cũng ở trong khách sạn chứ không về nhà ở.
Diệp Nam Bình trầm giọng: “Ba cô ấy phát hiện bị ung thư.”
Tân Vãn Thành lúc này mới biết, Hứa An Bình vì nhận được tin ba cô bị ung thư tuyến tụy nên hoảng hốt, bất cẩn trượt chân ngã xuống sườn núi, điện thoại bị rơi vỡ nên mất liên lạc.
Ngoài việc đó, Diệp Nam Bình không nói thêm gì nữa. Cô lo lắng quay qua nhìn anh, anh đưa tay qua xoay đầu cô lại.
“Em ngồi máy bay hai mươi mấy tiếng, về nhà ngủ một giấc cho ngon.”
Diệp Nam Bình thu mắt, nói.
Trong xe yên tĩnh lại.
Thật ra Diệp Nam Bình còn có điều chưa nói.
Hiện giờ cha Hứa An Bình có một nguyện vọng duy nhất, chính là Hứa An Bình kết hôn, sống bình yên, không tiếp tục liều mạng vì cái gọi là lý tưởng…

Diệp Nam Bình sau khi đáp xuống Bắc Kinh thì nhận được tin tức từ Khả Khả Tây Lý báo tin Hứa An Bình bình an. Anh gọi điện thoại cho Hứa An Bình, cuối cùng cũng liên lạc được.
Hứa An Bình nói, cô ở nhà cha mẹ, không nói gì thêm.
Nhưng Diệp Nam Bình nhanh chóng được ba anh báo tin, ba Hứa An Bình bị ung thư tuyến tụy, do bệnh viện ba anh làm việc chẩn đoán với kết quả chính xác. Ba anh có mối quan hệ trong nước tốt, nhanh chóng mời mấy chuyên gia nổi tiếng về ung thư tuyến tụy, cuối tuần thực hiện hội chẩn cho ba Hứa.
Diệp Nam Bình biết tin thì lập tức tới nhà họ Hứa.

Ba Hứa rất hiểu chuyện, nói thẳng lớn tuổi rồi, ai cũng phải trải qua sinh lão bệnh tử. Chỉ có một điều duy nhất khiến ông nặng lòng chính là Hứa An Bình. Bây giờ ông chỉ hy vọng Hứa An Bình có thể kết hôn sinh con, đừng chạy khắp nơi trên thế giới. Ông còn hỏi Diệp Nam Bình là xung quanh anh có bạn bè đáng tin nào thì giới thiệu cho Hứa An Bình.

Ba Hứa nhắc tới chuyện này, sắc mặt Hứa An Bình cứng đờ trong nháy mắt. Xem ra Hứa An Bình giống anh, đều nhớ anh đã hứa gì với cô.
Quả nhiên cô còn để ý lời hứa năm đó của anh, khi tiễn anh còn cố ý nói: “Ba tôi nói vậy thôi, cậu đừng để bụng.”
“Ba cậu thật sự không thể an tâm về cậu.” cũng thật sự là… muốn nhìn thấy con gái kết hôn khi mình còn sống, nhìn thấy cô có thể có được gia đình của chính mình.
Lời này của anh, Hứa An Bình không có cách nào phản bác, trầm lặng đưa anh tới thang máy.
Chân giả cô mới sửa lại, bước chân còn hơi khập khiễng. Cố gắng đi tới cửa thang máy, gượng cười với anh: “Vậy cậu giới thiệu giúp cho tôi vài người?”
Diệp Nam Bình vừa muốn lên tiếng, thậm chí cô không cần biết anh định nói gì đã cắt ngang: “Nhưng mà, cậu đừng mơ nhúng chàm tôi.” Cô nhìn anh, hít một hơi thật sâu, rồi mới nói với vẻ thản nhiên: “Tôi đã không còn thích cậu từ lâu rồi, hơn nữa hai chúng ta biết nhau quá, nếu kết hôn với cậu, tôi không có cách gì thích ứng nổi.”
Vẻ mặt Hứa An Bình khi nói những lời này mang theo sự khôi hài mang lại lẫn sự cay đắng, bên trong cay đắng còn ẩn giấu điều gì đó, điều đó được cất giấu quá sâu, anh không phân biệt được.

Kết quả hội chẩn của ba Hứa còn tệ hơn so với dự kiến. Sau đó, Hứa An Bình thật sự bắt đầu đi xem mắt.
Triệu Tử Từ vậy mà cũng giới thiệu cho Hứa An Bình mấy người bạn. Hứa An Bình gặp từng đợt tựa như đèn kéo quân, có vẻ gặp được người vừa ý, tên Dương Nham làm bên tài chính. Trong vòng quan hệ của Triệu Tử Từ có không ít đàn ông chất lượng tốt, theo Triệu Tử Từ nói, điều kiện Dương Nham rất tốt, dáng vẻ mặt mũi lại đẹp trai lịch sự.
Đây đều là Thương Dao nói cho Tân Vãn Thành nghe. Sở dĩ Thương Dao nghe ngóng tin tức này từ Triệu Tử Từ cũng là vì muốn Tân Vãn Thành được tốt. Thương Dao cũng biết Diệp Nam Bình đã từng hứa hẹn với Hứa An Bình. Hứa An Bình có thể tìm được người yêu đương thì chẳng phải Tân Vãn Thành sẽ hết nguy cơ sao.
Căn bản Tân Vãn Thành lại không muốn biết những chuyện đó.
Thương Dao càng lộ ra nhiều tin tức, Tân Vãn Thành càng cảm thấy thời gian cô ở cùng với Diệp Nam Bình đều là do cô trộm được, không hề quang minh lỗi lạc.
Thương Dao lại nói những tin tức nghe được từ Triệu Tử Từ cho Tân Vãn Thành nghe lần nữa, cuối cùng Tân Vãn Thành không chịu được, nói: “Sao đột nhiên cậu lại thân với Triệu Tử Từ vậy? Chuyện gì anh ta cũng nói với cậu?”
Thương Dao nói: “Không phải là vì cậu sao?”
Lại bị Diêm Giai vạch trần: “Thôi đi, Tân Vãn Thành cậu không biết đó thôi, cậu ta với người đó gần đây mờ ám thế nào đâu.”
Thì ra lúc Tân Vãn Thành với Diệp Nam Bình bận rộn trong hai tháng qua, nhất là trong đợt 10 ngày họ đi Tanzania, giữa Thương Dao với Triệu Tử Từ đã xảy ra không ít chuyện, khoảng thời gian đó Diêm Giai vẫn ở Bắc Kinh nên biết rõ toàn bộ quá trình, là người có quyền lên tiếng nhất.
Diêm Giai vạch trần ra rồi, Thương Dao đành phải nhận tội.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.