Đọc truyện Thế Giới Tặng Anh Cho Em – Lam Bạch Sắc – Chương 19: C19
Thế giới – C.19
THÁNG BẢY 2, 2020MỎNG TE2 PHẢN HỒI
Tân Vãn Thành về nhà lấy đồ đạc đủ cho 3 ngày, sau đó đi tàu điện ngầm tới khu đông thành phố.
Đây là khu vực hiếm hoi được thiết kế có hồ nước trong tiểu khu ở vành đai thứ năm của thành phố. Khách đến phải liên hệ với bảo vệ để đăng ký, khi Tân Vãn Thành điền bảng nội dung, cô định ghi là đến đánh thức người nhưng rồi sợ bảo vệ tưởng cô gây rối không cho vào nên nghiêm túc ghi mục đích vào tiểu khu là: Thăm bạn.
Tân Vãn Thành đi vào sảnh, bấm điện thoại liên lạc, cô vô thức vuốt vuốt lại đầu tóc. Dù sao cũng là gặp ông chủ mới, tự nhiên hơi căng thẳng, vừa mới vuốt tóc xong thì video intercom kết nối.
Người xuất hiện không phải là Diệp Nam Bình mà là Triệu Tử Từ.
Triệu Tử Từ ban đầu còn tưởng người giao thức ăn, nhưng thấy không đúng nên nheo nheo mắt mới thấy rõ: “Ơ? Cô…”
“Tôi là Tân Vãn Thành, trợ lý mới của thầy Diệp.”
“Trợ lý mới của cậu ta không phải là nam à?”
Có thể không đứng đây tán gẫu được không? Tân Vãn Thành cười gượng: “Anh Triệu, anh có thể mở cửa cho tôi lên lầu trước được không?”
Triệu Tử Từ lúc này mới vội đi mở cửa.
Dọc đường đi tới lầu 16, trong đầu Tân Vãn Thành chỉ có hình ảnh Triệu Tử Từ mặc áo ngủ ra mở cửa. Nhìn áo ngủ đối phương ẩn hiện cơ ngực, Tân Vãn Thành lề mề mấy giây, tới khi Triệu Tử Từ đưa dép lê đưa cô thì cô mới đổi giày vào cửa.
“Thầy Diệp chiều nay phải lên máy bay, tôi đến thu xếp hành lý giúp anh ấy.”
“Ừ…” Triệu Tử Từ ngủ không ngon, mí mắt cứ muốn sụp xuống, mệt mỏi, “Tôi còn tưởng tên quỷ sứ kia nói hôm nay phải bay đi đâu đó là xạo tôi chứ.”
Mấy hôm nay Triệu Tử Từ thất tình, quen thói tìm Diệp Nam Bình xả, Diệp Nam Bình cũng quen với tính anh ta thường xuyên thất tình nên không để ý.
Thật ra lần này cũng không coi như là thất tình thật, anh ta mới triển khai tấn công thì đã bị Thương Dao dùng lời lẽ nghiêm túc từ chối.
Hiện giờ không phải mấy cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đều bắt cá nhiều tay sao? Làm gì có ai mà ngại quen biết nhiều anh trai đâu? Nhưng Thương Dao lại thật sự khác biệt, vừa cảm giác được sự bất thường đã cắt đứt ý nghĩ của anh: “Tôi có bạn trai rồi, anh ấy yêu tôi, tôi cũng rất yêu anh ấy, chúng tôi chuẩn bị kết hôn.”
Thật là… không cho tí cơ hội nào.
Nhưng mà càng như vậy thì Triệu Tử Từ càng không cam lòng.
Tuần trước Diệp Nam Bình mới từ Tân Cương về, Triệu Tử Từ vẫn mạnh miệng là, hoa thơm lắm ong bướm, lão tử không thiếu một đóa hoa này.
Tới tuần này thì lại đổi thành hâm mộ bạn trai Thương Dao, sao anh ta có thể có một cô gái hết lòng hết dạ với mình.
Bốn giờ sáng Diệp Nam Bình kết thúc công việc về nhà, lại nghe Triệu Tử Từ say rượu dông dài lải nhải, nghe tới phiền, anh nói thẳng mình buồn ngủ lắm rồi, chiều anh còn phải lên máy bay đi công tác để Triệu Tử Từ câm miệng.
Triệu Tử Từ sao tin nổi? Không ai biết rõ hơn anh là Diệp Nam Bình bị mất ngủ, bốn giờ sáng rồi, ngủ được cái quỷ ấy. Cuối cùng Diệp Nam Bình hết chịu đựng nổi, đi thẳng vào phòng ngủ chính khóa cửa lại, Triệu Tử Từ chán quá chui về phòng ngủ của khách ngủ tới giữa trưa, bị đói tới tỉnh nên dậy gọi cơm, không ngờ Tân Vãn Thành lại đến trước người giao hàng.
…..
Nghe Triệu Tử Từ kêu Diệp Nam Bình là tên quỷ sứ, Tân Vãn Thành như bị giáng cho một gậy. Nhìn lướt qua phòng khách, trên bàn có một đống vỏ chai rượu với… hai ly rượu.
Tân Vãn Thành hạ giọng hỏi: “Anh Triệu, anh với thầy Diệp ở chung?”
Triệu Tử Từ thấy ánh mắt Tân Vãn Thành nhìn mình vẫn bình thường, đoán Thương Dao không nói chuyện cô đã từ chối anh cho Tân Vãn Thành nghe, chắc cô ấy giữ mặt mũi cho anh, lấy lại giọng điệu công tử: “Ai thèm ở chung với cậu ta? Thỉnh thoảng tôi cần thì mới qua đêm ở đây.”
Thỉnh thoảng… cần…
Ở đây… qua đêm…
Đột nhiên Tân Vãn Thành nhớ tới lời Linda từng ân cần dạy bảo mình: Giới thời trang mười người đàn ông chín người gay, người cuối cùng còn sót lại cũng đầy nguy cơ…
Nhìn bộ dạng Triệu Tử Từ say rượu lơ mơ, chân xiêu vẹo, không phải là… tràn ngập nguy cơ sao…
Tân Vãn Thành mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ổn định cảm xúc, hỏi: “Thầy Diệp còn đang ngủ ạ?”
Triệu Tử Từ bĩu môi: “Mấy giờ mọi người lên máy bay?”
“Bốn giờ.”
Triệu Tử Từ liếc nhìn đồng hồ trên tường, bây giờ đã trễ, không còn thời gian để dông dài, quay đi tìm chìa khóa dự phòng của phòng ngủ chính: “Tôi đi gọi cậu ta dậy. Cô giúp cậu ta thu dọn hành lý, phòng trong cùng kia là phòng quần áo.”
Hai người phân chia công việc ra mà làm.
Tân Vãn Thành vào phòng quần áo mới phát hiện mình không cần làm gì, hành lý đã sắp xếp xong nằm trên sàn nhà, chỉ cần kéo khóa lại là xong. Quần áo được sắp xếp gọn gàng chỉnh tề, nhìn là biết phong cách của Diệp Nam Bình, gọi gàng ngăn nắp tới mức người ta sẽ cảm thấy anh có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế*.
Tân Vãn Thành khép hành lý lại, đẩy ra ngoài phòng.
(Cái này chắc không quá lạ lẫm nhỉ, OCD: Obsessive-Compulsive Disorder: Rối loạn ám ảnh cưỡng chế là một loại rối loạn lo âu, trong đó có suy nghĩ và lo sợ không hợp lý – ám ảnh – dẫn đến tham gia vào các hành vi lặp đi lặp lại. Rối loạn ám ảnh cưỡng chế thường xoay quanh các chủ đề, chẳng hạn như một nỗi sợ hãi bị ô nhiễm bởi vi trùng. Người bị ảnh hưởng của bệnh có những ý nghĩ và hành vi lặp lại một cách vô nghĩa mà không kiểm soát được chẳng hạn rửa tay hàng chục lần mặc dù tay đã sạch hay dành quá nhiều thời gian để sắp xếp đồ vật trong nhà quá mức gọn gàng. VD như quần áo xếp theo màu sắc từ đậm đến nhạt, từ to đến nhỏ…)
Bên kia thì Triệu Tử Từ không thuận lợi như cô.
Bình thường chất lượng giấc ngủ Diệp Nam Bình không tốt, khó mà ngủ an ổn nên khi anh thức dậy tính tình cực kỳ khó chịu. Anh lại từng ở chiến trường hai năm, không biết ở đó ai dạy cho anh mấy chiêu tay không chiến đấu, có lần Triệu Tử Từ đánh thức anh dậy bị anh tóm tay mà bẻ, suýt tí nữa trật cả khớp. Giờ vẫn nhớ lần bị đòn đau đó nên Triệu Tử Từ cau mày. Giọng hết sức nhẹ nhàng: “Bình tử…”
“Nam Bình…”
“Bình Bình…”
Từ đầu tới cuối Diệp Nam Bình không hề động đậy mi mắt.
Đang đẩy hành lý đi ngang phòng ngủ, Tân Vãn Thành bị dọa tới mức đứng sựng lại. Trong phòng có tiếng gọi nhỏ nhẹ, cô là con gái mà nghe xong xương cốt muốn nhũn ra.
Nhưng cô thức thời đứng ngoài cửa đợi một phút cũng không thấy Diệp Nam Bình rời giường, hơi do dự, căng thẳng nhẹ chân bước vào phòng.
Triệu Tử Từ đứng bên cạnh giường, đang bó tay với Diệp Nam Bình, quay lại thấy Tân Vãn Thành vẻ mặt cười cười, nụ cười này còn hơi có ý giục giã.
Trên đời này Triệu Tử Từ sợ nhất là mất mặt mũi trước con gái, lập tức đem trận đòn bị trật khớp vứt ra sau đầu, giơ thẳng chân đạp Diệp Nam Bình xuống giường: “Dậy ngay cho tôi!”
Vừa rồi còn kêu người ta ngọt ngào vậy, giờ lại đá thẳng chân, “người qua đường” Tân Vãn Thành yên lặng rụt cổ: Cô vợ nhỏ tức giận rồi…
Diệp Nam Bình rõ ràng là đã tỉnh, bàn tay để bên ngoài chăn hơi hơi động đậy.
Triệu Tử Từ thừa thắng xông lên, lại đá thêm một phát: “Dậy nhanh lên! Sắp trễ giờ bay rồi!”
“…”
Diệp Nam Bình vẫn như cũ không hề mở mắt, chỉ có mấy khớp ngón tay hơi động đậy.
Dù sao cũng là anh em mười mấy năm, Triệu Tử Từ biết Diệp Nam Bình càng im lặng động đậy tay thì càng là sự yên lặng trước bão táp. Anh lấy chân đá nhìn mạnh vậy nhưng trên thực tế chỉ có vậy thì mới chạy trốn nhanh nhất.
Triệu Tử Từ chuẩn bị đón bão thì đột nhiên tiếng chuông báo thức vang lên.
1h30.
Tiếng chuông báo thức vang lên trong phòng yên tĩnh làm Tân Vãn Thành giật mình, hoảng hốt nhìn về phía tiếng chuông phát ra – điện thoại của Diệp Nam Bình để trên tủ đầu giường.
Thì ra Diệp Nam Bình đã đặt báo thức lúc 1h30.
Tân Vãn Thành thở phào nhẹ nhõm sau cơn giật mình. Diệp Nam Bình vẫn đang nhắm mắt nằm trên giường đột ngột thò tay ra chộp lấy Triệu Tử Từ.
Triệu Tử Từ đã chuẩn bị tinh thần sẵn nên lui ra sau tránh. Chỉ khổ Tân Vãn Thành không hiểu chuyện, vì Triệu Tử Từ đột nhiên lui lại nên cô theo bản năng bước về phía trước nửa bước.
Chính vì nửa bước này mà cô thay người ta chịu tội, Tân Vãn Thành chỉ thấy trong nháy mắt hai tay bị tóm chặt, chân trượt về trước, thân thể không khống chế được mà ngã ra, giây tiếp theo trời long đất lở, cô bị ném ngã lăn trên giường.
Nếu chỉ đơn thuần là ngã, theo phản xạ tự nhiên Tân Vãn Thành còn có thể ứng phó được, nhưng ngay khi cô vừa ngã xuống thì trong chớp mắt cô đã bị đè chặt xuống. Đè chặt trên người Tân Vãn Thành ngoài thân thể đàn ông rắn chắc, còn có mùi hương trong trí nhớ. Là mùi hương trên áo sơ mi anh từng cho cô mượn như ẩn như hiện.
Ký ức về mùi hương con người thường cao hơn những việc khác, mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc này làm đầu óc Tân Vãn Thành trong phút chốc ngẩn ngơ không thể động đậy. Cô thậm chí không thể kêu ra tiếng – mà đúng ra là ngay khi cô bị ném ngã thì đã bị anh bịt kín miệng.
Tất cả những chuyện này làm cô không có bất kỳ phản ứng gì. Giọng anh trầm trầm mang vẻ tàn nhẫn rầm rì bên gáy cô: “Cậu gọi cái con mẹ gì mà gọi liên tục vậy chứ…”
“…”
Từ trước tới nay anh luôn sắp xếp thời gian rất nghiêm túc, đã thu dọn xong hành lý, cũng đặt chuông báo thức, cơ bản là không cần Triệu Tử Từ đánh thức – huống hồ còn cố ý lấy chân đá anh. Nghĩ vậy, Diệp Nam Bình càng điên tiết, giọng rít qua kẽ răng: “…Tôi giết cậu…”
Vừa cảnh cáo vừa đồng thời chậm rãi mở mắt ra.
Không ngờ khoảng cách quá gần, lông mi anh rung lên chạm vào chỗ nhạy cảm phía sau tai Tân Vãn Thành.
Ngứa…
Tân Vãn Thành rùng mình rất nhẹ.
Sự run rẩy như dòng điện với tần số thấp truyền tới người đang ép chặt trên cô, Diệp Nam Bình đang chậm rãi mở mắt bỗng chốc nhảy dựng.
Sự run rẩy này không đúng…
Mà đâu chỉ cái run nhè nhè đó, cảm giác ở ngực càng không đúng…
Đàn ông nào có vậy…
Mềm mại…
Diệp Nam Bình vốn chỉ có ba phần tỉnh táo ném người trong lúc mơ màng cuối cùng đã hoàn toàn tỉnh hẳn, vốn đang không kiên nhẫn mà chậm chạp mở mắt bỗng chốc trừng lớn mắt ra nhìn, Triệu Tử Từ ở đâu ra?
Đây là gương mặt đỏ bừng của một cô gái
…..
Diệp Nam Bình đang ở trạng thái nổi điên khi rời giường trong giây lát rơi vào cảnh yên lặng như tờ.
Dưới tầm mắt anh, ngoài gương mặt sững sờ của Tân Vãn Thành còn có đôi mắt ngập nước đầy ấm ức. Tựa như đang lên án anh, miệng cô gọi liên tục không ngừng nghỉ lúc nào chứ?
Căn bản là cô chưa nói tiếng nào mà…
Cũng phải, Triệu Tử Từ nào có khả năng vậy…
Mềm mại…
Trong nháy mắt, dây thần kinh nhảy lên nhắc Diệp Nam Bình chữ này.
Anh cứng đờ người ngồi dậy.
Triệu Tử Từ thực sự hiện giờ đang đứng cách mép giường hơn một mét, trong đầu như có cuốn phim chiếu đi chiếu lại cảnh hai người lăn trên giường kia.
Triệu Tử Từ vẻ mặt “tâm viên ý mã” (thỏa mãn) đối diện với Diệp Nam Bình cứng ngắc ngồi dậy kia càng hiện rõ vẻ lúng túng.
Hay cho Diệp Nam Bình cậu, xấu xa quá mà…
…..
Rốt cuộc Tân Vãn Thành được tự do, không kịp hít lấy hơi đã nhanh nhẹn bật dậy, tuột khỏi giường. Đi thẳng vòng xuống cuối giường, đi một mạch ra ngoài không ngoái lại.
Triệu Tử Từ tinh mắt nhìn theo, cô tuy đi rất nhanh nhưng Triệu Tử Từ vẫn thấy rõ gương mặt đỏ bừng của cô.
Còn tưởng Diệp Nam Bình cũng hiểu ý mà nhìn ra cửa, nào ngờ khi Triệu Tử Từ thu tầm mắt nhìn lại thì phát hiện Diệp Nam Bình không hề chớp mắt nhìn chằm chằm anh, ánh mắt như lửa cháy bừng bừng.
Ôm “ôn hương nhuyễn ngọc” vậy mà vẫn không thể bỏ được thói cáu kỉnh khó chịu khi thức dậy hả? Triệu Tử Từ nhún vai, “Không phải tôi cố ý, tại cậu bắt sai người thôi.”
Diệp Nam Bình không nhúc nhích.
Vậy mà không xông lên đánh mình? Triệu Tử Từ không khỏi nghi ngờ. Lần đánh thức này rốt cuộc là có hài lòng hay không vậy?
Đương nhiên đây không phải là trọng điểm mà Triệu Tử Từ quan tâm, mới rồi đè con gái người ta chặt như vậy, điều Triệu Tử Từ thật sự quan tâm là: “A?”
“…”
“B?”
“…”
“C?”
“…”
Mặc cho hàng lông mày của Triệu Tử Từ càng nhướng càng cao, Diệp Nam Bình vẫn im lặng không nói một tiếng nào.
Hỏi tới đây, Triệu Tử Từ còn không tin được, quay đầu, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía bóng dáng cô gái nhỏ xíu mơ hồ ngoài cửa.
Triệu Tử Từ lắc đầu: “Không đâu, cô ấy gầy như thế, không có khả năng là C được.”
Trong mấy giây ngắn ngủi anh vội vàng nghiền ngẫm, Diệp Nam Bình không tiếng động đứng dậy, đi tới sau lưng Triệu Tử Từ.
Chờ tới khi Triệu Tử Từ ý thức được nguy hiểm tới gần thì đã quá muộn —
Diệp Nam Bình đóng cửa phòng lại, tiện tay khóa trái cửa.
“Cụp” một tiếng, tín hiệu nguy hiểm chắc chắn cho bi kịch “bắt ba ba trong rọ”, Triệu Tử Từ biết mình không thể thoát khỏi trận đòn no nê này, vẫn cố gắng lái qua chuyện khác tự cứu mình: “Rốt cuộc thì là A hay B?” Hy vọng cậu ta nghĩ tới phúc lợi vừa rồi mà tha cho mình một con đường sống.
Diệp Nam Bình vẫn yên lặng bước lại gần.
Triệu Tử Từ lùi dần tới lưng đụng cửa, lúc này mới ý thức được nếu cô ấy không ở cúp C thì làm sao anh có thể thoát được cơn giận khi thức dậy mà còn bị trêu đùa của Diệp Nam Bình? Triệu Tử Từ chỉ còn biết hấp hối giãy dụa lần cuối: “Cậu… cậu không thể vừa được lợi vừa lấy tôi trút giận chứ…”
Diệp Nam Bình nhìn vào mắt Triệu Tử Từ, bình thản trả lời câu hỏi thứ nhất của anh: “C…”
Không để Triệu Tử Từ có thời gian tiếp thu câu trả lời của mình, Diệp Nam Bình dùng hành động trả lời câu hỏi cuối của Triệu Tử Từ.
Cánh cửa phòng ngủ chính đóng lại chưa bao lâu, Tân Vãn Thành nghe tiếng Triệu Tử Từ kêu gào thảm thiết bên trong.
…..
Tiếng kêu gào xin tha của Triệu Tử Từ thực sự thảm thương, Tân Vãn Thành không đành lòng nghe tiếp, đẩy hành lý tới huyền quan* (huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách. Trong kiến trúc, phong thủy Việt đều sử dụng từ này, mà mình cũng không thể tìm ra từ gì khác thay thế cho đúng nghĩa).
Trước huyền quan có dựng một tấm kính toàn thân, tiếng động liên tục phát ra từ phòng ngủ cộng với tiếng kêu la xin tha, Tân Vãn Thành nhìn mình trong gương.
Tóc tai rối loạn có thể vuốt lại, cái mặt đỏ bừng này làm sao để hết?
Tân Vãn Thành lấy tay quạt trước mặt mình liên tục.
May mà anh ấy cong…
May mà anh ấy cong…
Tự mặc niệm một trăm lần.
Cuối cùng thì mặt đã hết đỏ.
Giây tiếp theo, phòng ngủ vang lên tiếng mở cửa.
Tân Vãn Thành theo bản năng quay đầu lại nhìn —
Diệp Nam Bình từ phòng ngủ đi ra.
Không ai ngờ tầm mắt lại chạm vào nhau.
Đối diện ba giây, cô gái mới tự mặc niệm một trăm lần mới làm mặt hết đỏ thì “bùm”, mặt lại đỏ bừng lên.
+++++
Chân tướng vở kịch nhỏ.
Vãn tử: Sao mà anh có thể nhầm lẫn em với Triệu Tử Từ chứ? Rõ ràng là khác xa vậy mà…
Ba ba Diệp: Ai nói anh nhầm?
Vãn tử: Anh nói anh không nhầm?!
Ba ba Diệp chỉ cười không nói.
Vãn tử: Vậy ý anh là…
Ba ba Diệp vẫn cười không nói như trước.
…
…
Triệu Tử Từ: Tôi đã nói rồi mà! Lão già thúi này, xấu xa thật sự!!!