Thế Giới Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Tổng Tài Đại Nhân

Chương 20: Miếng Bánh Thứ Hai Mươi


Bạn đang đọc Thế Giới Siêu Cấp Ngọt Ngào Của Tổng Tài Đại Nhân FULL – Chương 20: Miếng Bánh Thứ Hai Mươi


– Đình Hạo, em nghe nhầm đúng không?
Đồng Đồng cười cười, cô khẩn trương muốn đẩy anh ra.
– Đồng Đồng, nhìn anh.
     Đình Hạo không cho cô cơ hội thoát khỏi, anh nắm lấy vai cô nhẹ nhàng xoay cô lại, đối mặt với anh.

Đôi mắt đen long lanh, nhìn anh, trong đó đều là hình ảnh của anh.

Đình Hạo nghiêm túc nói, chất giọng trầm ấm khiến Đồng Đồng phải giật mình.
– Đồng Đồng nhìn anh, nhớ kĩ anh thích em, nghe rõ chưa!
– Đình Hạo, an..
Đồng Đồng chưa nói hết, môi anh đã hạ xuống, ngăn lời cô.

Đầu Đồng Đồng như muốn nổ tung, hai mắt trừng lớn.

Tổng giám đốc, anh đang hôn cô.

Cả người Đồng Đồng chuyển cứng  nhắc, Đình Hạo nhếch môi cười cười :
– Đồng Đồng, nhắm mắt lại!
     Nói xong, anh lại tiếp tục nhấm nháp đôi môi đỏ mọng của cô.

Hương bạc hà lan tràn trong không khí, Đồng Đồng ngẩn ra, hai mắt nhắm chặt.

Đình Hạo cậy mở cánh môi cô, nút hết tất cả những gì yêu kiều nhất của cô.

Hai má Đồng Đồng hồng nhuận, làn da trắng không tì vết, động lòng người, khiến Đình Hạo chìm đắm.

     Hàng mi Đồng Đồng rung nhẹ, cô bị Đình Hạo hôn đến hồn bay phách lạc.

Trái tim đập rộn ràng trong lồng ngực.


Bàn tay Đồng Đồng nắm hờ, chống trên lồng ngực anh, theo đó liền trượt xuống.

Đây là cảm giác gì, lạ lẫm, nhưng bản thân cô lại không hề bài xích.

Cô cũng thích Đình Hạo, ý nghĩ này vừa xuất hiện liền làm Đồng Đồng hốt hoảng.

Cô thích anh, thật vậy sao.

Khi cô đau đến sắp ngất, người cô muốn gặp nhất chính là anh, muốn mắng nhất cũng chính là anh.

***
– Đồng Đồng, em khóc?
Đình Hạo, đôi mắt xanh lặng tĩnh.

Khi thấy có vệt nước dính trên má, anh mới biết là cô khóc.

Đôi mắt to vẫn nhắm chặt, nhưng nước mắt lại lăn dài trên mặt.

Tâm Đình Hạo co rút, nhìn Đồng Đồng khóc, chân tay anh liền luống cuống, không biết làm gì.

     Đồng Đồng không đáp lại anh, cô cắn chặt môi dưới, cứ thế nức nở không lên tiếng.

Đình Hạo nhíu mày, đưa tay quệt đi nước mắt của cô.

Chất giọng trầm ấp, khó xử rơi vào tai Đồng Đồng :
– Đồng Đồng, em không nói.

Anh không biết phải làm sao?
Đình Hạo hoàn toàn bó tay.

Từ trước đến giờ, anh chưa từng dụng tâm dỗ một ai khóc cả.

Nhìn bộ dạng này của Đồng Đồng, Đình Hạo có chút khổ sở.

Rốt cuộc, câu nói của anh cũng khiến Đồng Đồng ngước lên nhìn anh, nước mắt vẫn lóng lánh.
– Anh nói anh thích em,..tại sao anh lại để rượu cho em uống.
– Đồng Đồng, cái đầu nhỏ của em đang nghĩ gì vậy?
Đình Hạo hít nhẹ, buông được nỗi lo lắng trong lòng.

Anh nâng tay búng nhẹ lên trán Đồng Đồng, làm cô đau đến há hốc miệng.

Lông mày nhíu chặt, Đồng Đồng chu môi hờn dỗi :
– ĐAU!!! Anh đánh như vậy, em sẽ thành ngốc nghếch đó!
– Ngốc nghếch cũng được, anh sẽ nuôi em.
-…
Đồng Đồng chớp chớp mắt, nhìn Đình Hạo.

– Đồng Đồng, anh thích em.

Anh sẽ không bao giờ để em uống những thứ như vậy.

-…
– Vì thế, em đừng khóc.

Lần này là anh sai.
Đình Hạo thâm tình nhìn Đồng Đồng, ánh lên sự nuông chiều.

Đồng Đồng gật gật đầu, đưa ống tay áo lên quệt đi nước mũi, cùng nước mắt còn lem nhem trên mặt.

Hành động của cô khiến Đình Hạo phì cười, anh lắc đầu, kéo nhẹ cô lại, hôn lên trán cô.
     Ánh nắng vàng nhạt, chiếu lên hai người trong phòng, nhẹ nhàng, ấm áp.
***
     Chiếc xe tiến về phía nhà của Đồng Đồng.

Ngồi trên xe, Đình Hạo cất giọng trầm trầm :
– Đồng Đồng, em đã khỏe thật?
– Em đỡ rồi mà.

Chỉ là, em không thích ở bệnh viện.

-…
– Em không thích mùi bệnh viện.
Đồng Đồng đang nhìn ngắm cảnh bên ngoài, liền quay đầu lại trả lời anh.

Đình Hạo mỉm cười, anh cưng chiều xoa đầu cô, ánh mắt xanh đầy tia yêu thương.
– Đồng Đồng, nếu em mệt, không được giấu anh.
– Đình Hạo, em biết mà.
Đồng Đồng nhìn anh, ngượng ngùng cười.

     Không khí trong xe sau đó yên tĩnh trở lại, Đồng Đồng tĩnh lặng ngồi ghế phụ bên cạnh Đình Hạo.

Thỉnh thoảng, cô vẫn len lén ngắm gương mặt nghiêng hoàn mỹ của Đình Hạo.

Cô và anh xuất phát điểm là thư ký và tổng giám đốc.

Nhanh như vậy, anh và cô đã trở thành người yêu.


Tính ra, cô làm thư ký của anh còn chưa đủ một tháng.
– Đồng Đồng, em đang nghĩ gì?
Chất giọng trầm ấp, quyến rũ của Đình Hạo lại vang lên.

Trong xe, hương bạc hà nhàn nhạt, thanh mát, tất cả đều thuộc về người đàn ông đang ngồi cạnh Đồng Đồng.
– Ách!! Anh đoán thử xem.
– Em đang rất vui vẻ vì..em và anh đã bắt đầu mối quan hệ mới.
-…
     Đèn giao thông chuyển sang màu đỏ, xe của anh và cô dừng lại trước vạch.

Tận dụng cơ hội, Đình Hạo nhếch môi, anh vươn người về phía Đồng Đồng.

Cô giật mình lùi về phía sau, nhưng lưng bị cửa xe chặt lại.

Ngay lập tức, không gian trở nên ngột ngạt, dường như nhiệt độ cũng theo đó mà tăng lên.

Đồng Đồng cứng nhắc nhìn khuôn mặt phóng đại của Đình Hạo.

Trái tim lập tức liền nhộn nhạo, cô cười cười.

     Đình Hạo tiến sát đến, khoảng cách giữa cô và anh không hề có khe hở nào.

Đình Hạo chống tay lên cửa kính phía sau Đồng Đồng, ánh mắt xanh tràn ngập tia thỏa mãn, nhìn vẻ mặt ngố của cô.

Cuối cùng, anh nhanh chóng hôn nhẹ lên môi cô, nói nhỏ :
– Đồng Đồng, anh thành người của em rồi.
—————
Mn đọc truyện vui vẻ nha ☆.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.