Đọc truyện Thế Giới Rộng Lớn Chỉ Có Mình Anh – Chương 34: Ngày Đầu Hẹn Hò
Edit: Ryn
Beta: Yin
– ——
Nhà hàng Giang Nam Thủy tạ, vẫn là chốn cũ người xưa nhưng chỉ mới mấy ngày, tâm trạng đã khác xa.
Thịnh Hoan trước đây ở nước ngoài, sau khi trở về cũng không ghé qua nhiều, đối với thực đơn nơi này cũng không hiểu rõ, vì vậy cô lấy thực đơn từ người phục vụ mở ra xem.
Cô chậm rãi lật từng trang, thản nhiên hỏi: “Đối với tôm viên, anh muốn tôm thủy tinh, hay trộn chung với nấm cục truffle, còn bào ngư thì sao?”
Thật lâu không nghe thấy giọng của Lục Cận Ngôn, Thịnh Hoan mới ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua đôi mắt sâu thẳm của anh, như thể anh đang quan sát cô mọi lúc.
Thịnh Hoan khó hiểu nhìn về anh: “Sao anh không nói?”
Lục Cận Ngôn nhấp một ngụm trà: ” Em quyết định là được rồi, anh sao cũng được.” Anh không có nhiều yêu cầu đối với những thứ này, tất cả đều do Thịnh Hoan quyết định, cô thích là được.
Cảm giác thật tốt khi để mọi chuyện cho Thịnh Hoan, giống như chịu sự quản lý, quan tâm của cô.
Đối với cô, anh chưa bao giờ quá tự tin, anh chỉ có thể an ủi mình bằng cách làm những điều nhỏ nhặt với cô, khiến cho Thịnh Hoan thực sự thuộc về anh.
Suy nghĩ trong lòng Lục Cẩn Ngôn, Thịnh Hoan đương nhiên là không biết.
Cô nhanh chóng chọn món rồi báo cho phục vụ, chờ phục vụ cầm thực đơn đi ra ngoài, Thịnh Hoan quay đầu lại nhìn Lục Cận Ngôn đang uống trà.
Anh cúi đầu, chậm rãi uống trà.
Giống như người sắp khô cạn, lần đầu gặp mưa sương, khiến cho anh có chút gấp không chờ nổi.
Thịnh Hoan đột nhiên thấy vài phần kiềm chế từ động tác uống trà của anh, nhưng cô không biết anh cần kiềm chế điều gì.
Như bị cái gì đó làm cho mê hoặc, Thịnh Hoan nhướng mày khó hiểu hỏi: “Trà ngon vậy sao?”
Trên bàn vẫn còn món canh hằng ngày của nhà hàng Giang Nam thuỷ tạ, hôm nay là canh gà tuyết nhĩ hấp lê, chẳng lẽ còn không ngon bằng nước trà sao?
Lục Cận Ngôn nhìn Thịnh Hoan rồi nhẹ gật đầu.
Nhìn thấy Lục Cận Ngôn như vậy, Thịnh Hoan lại càng thêm tò mò, cô nghiêng nửa người về phía trước muốn nhấc ấm trà đặt giữa bàn lên.
Nước trà nào mà chẳng giống nhau, ở đây có thể ngon hơn được nữa à.
Chỉ là cô còn không kịp động vào ấm trà, đã thấy Lục Cận Ngôn trực tiếp duỗi tay cầm lấy ấm trà để xa hơn.
Tay Thịnh Hoan dừng giữa không trung: “Lục Cận Ngôn, anh làm gì vậy? Em muốn uống trà, đưa ấm trà cho em.”
“Ừm” Trong cổ họng anh bật ra một âm tiết nhưng hướng chuyển động của tay anh không thay đổi, rót trà vào ly trước mặt.
Dưới ánh mắt chăm chú của Thịnh Hoan, đem ấm trà đặt bên tay phải mình.
Anh không giúp cô, mà còn uống trà một mình.
“Em tự mình lấy.” Thịnh Hoan thấy rõ ràng Lục Cận Ngôn không muốn đưa ấm trà cho cô.
Tuy không hiểu Lục Cận Ngôn đang nghĩ gì nhưng vì tò mò, cô liền đứng lên đi về phía anh.
Trong lòng Thịnh Hoan có chút tủi thân, còn nói là yêu cô cơ đấy.
Thoạt nhìn Lục Cận Ngôn cũng không phải là người thích uống trà, dù trà có ngon thật cũng không đến mức nhỏ mọn với cô vậy chứ.
Khi Thịnh Hoan đi đến bên cạnh Lục Cận Ngôn, còn không quên liếc anh một cái, cúi người lấy ấm trà.
Cô đột nhiên bị ôm từ phía sau eo, chỉ trong nháy mắt, Thịnh Hoan đã ngồi lên đùi Lục Cận Ngôn.
Hai tay cô ôm lấy cổ Lục Cận Ngôn theo bản năng, điều này càng thuận tiện cho hành động của anh, anh nắm nhẹ cằm cô từ từ hôn xuống.
Không phải trà ngon mà là anh đang dùng trà để hạ hỏa, kiềm chế bản thân.
Nhưng Thịnh Hoan vẫn luôn đến gần anh.
Từ lâu, anh đã muốn gần gũi với cô.
Hiện tại, người đã trước mắt, anh lại có thân phận hợp lý, làm sao có thể kiềm chế được bản thân.
Anh chỉ sợ cảm xúc quá nồng nhiệt sẽ khiến cô sợ hãi, cô sẽ rời đi mà không do dự.
Bởi vì không có ai sẵn sàng chịu đựng một tình yêu nặng nề và bệnh hoạn như vậy.
Dưới tình huống cô ấy hoàn toàn không biết gì, đã thích cô, truy đuổi cô, theo dõi cô, khinh nhờn cô và cuối cùng là khống chế cô, thậm chí còn vì cô mà phát điên.
Chỉ là hắn không biết mình có điên hay không, cũng không biết là đến mức nào, mọi chuyện đều phụ thuộc vào Thịnh Hoan.
Thịnh Hoan bị nụ hôn làm hấp dẫn, trong hơi thở mê man nghe thấy giọng nói hơi khàn của anh: “Trà có ngon không?”
“Hả?” Đầu Thịnh Hoan nóng bừng, không kịp phản ứng, sững sờ hơn mười giây mới hiểu được Lục Cận Ngôn đang nói cái gì, cô chỉ cảm thấy một luồng nhiệt xông lên đầu, như bước trên mây, đầu óc trống rỗng, lặp đi lặp lại liên tục lời nói của Lục Cận Ngôn.
Trà có ngon không?
Nước có tốt không?
ngon không?
Uống không?
Có phải vậy không?
Sau khi các câu hỏi như vòng tuần hoàn đi qua trong đầu, đầu óc Thịnh Hoan đã tỉnh táo, cô gật đầu.
Lục Cận Ngôn đưa tay lên xoa xoa đôi má thanh tú của cô, ngón tay nhẹ nhàng, tiếng cười khẽ từ cổ họng phát ra, vui mừng cực hạn: “Vậy em uống nhiều một chút.”
Vừa dứt lời, anh nhấc người đã có chút muốn tuột khỏi người mình, ôm chặt trong vòng tay rồi lại đem môi mỏng dán chặt lên.
Không biết đã hôn bao lâu, khi người phục vụ tiến vào dọn đồ ăn, Thịnh Hoan ngồi lại vào chỗ của mình, cầm một chiếc gương nhỏ lấy khăn giấy lau môi.
Ở bệnh viện cả ngày, cô cũng không cần dặm lại lớp trang điểm.
Nhưng vừa rồi anh đột ngột làm cô phải dặm lại.
Thịnh Hoan giả vờ vô tình nhìn Lục Cận Ngôn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vết son còn sót trên khóe môi anh, không khỏi kinh ngạc, mặt lại nóng lên, nhanh chóng dời tầm mắt.
Thịnh Hoan trong lòng mắng thầm Lục Cận Ngôn, thật sự không biết kiềm chế chút nào, hôn cô bất kể thời gian, địa điểm, may mắn nhân viên phục vụ của nhà hàng này có phẩm chất cao, trước khi vào có gõ cửa, nếu không cô sẽ xấu hổ mất.
Dù da mặt có đầy cỡ nào, cô sẽ không hôn nhau thân mật trước mặt người ngoài.
Thịnh Hoan ăn không được bao nhiêu, khẩu phần vốn đã ít, ngược lại Lục Cẩn Niên cũng không ăn nhiều, đều bận rộn ngắm nhìn Thịnh Hoan.
Bất cứ khi nào cô muốn làm điều gì đó, lấy khăn giấy hay uống nước, anh sẽ chuyển đồ cho cô trong giây lát, hầu như cô không cần động vào.
Anh vẫn luôn nhìn nhất cử nhất động của cô mà vừa vặn đưa cô những thứ cô cần.
Nếu như lúc trước là nhẫn nhịn, thì bây giờ Lục Cận Ngôn chỉ muốn buông thả và si mê, anh không cần lo lắng điều gì, chỉ cần anh vô tư bộc lộ cảm xúc mà không làm Thịnh Hoan sợ hãi.
Trong bữa ăn, Thịnh Hoan ăn có chút áp lực.
Đôi mắt đen trầm tĩnh của Lục Cận Ngôn vừa sâu vừa nóng, chứa đựng tình cảm quá mãnh liệt, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, đồng thời cũng cảm thấy có chút kích động.
Cảm giác này chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Vất vả lắm mới ăn xong, Thịnh Hoan buông đũa, bỏ lại Lục Cẩn Ngôn, liền vội vàng rời khỏi phòng đến phòng vệ sinh.
–Truyện-đăng-trê[email protected]_yinyanghouse–
Đến phòng vệ sinh, Thịnh Hoan mới phát hiện trên tay vẫn cầm điện thoại di động, vừa đứng dậy liền vô thức cầm theo.
Chỉ có một ngày với anh, nhưng trong ngày này, bất luận lúc chào hỏi buổi sáng sớm, hay lúc tan tầm ăn cơm, dưới mọi tình huống, mọi hành động của Lục Cận Ngôn đều làm cho cô kích động không nói nên lời; bị đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn, giống như một dòng điện mãnh liệt xuyên qua toàn bộ cơ thể, làm cô không ngừng rung động.
Cô vốn không phải người quá dễ thẹn thùng, nhưng ở chung với anh, gần gũi với anh, đều làm tim cô đập rất nhanh như sắp nhảy khỏi lồng ngực, khuôn mặt cũng nóng bừng, não bộ chập chờn, sau đó gây ra một loạt phản ứng khác nhau.
Anh như vậy, bản thân cô không hề bài xích.
Trong phòng, Thịnh Hoan sửa sang lại quần áo của mình, nhưng sau vài giây, động tác của cô chậm rãi dừng lại.
Nhà vệ sinh là một không gian riêng, nam nữ dùng chung bồn rửa bên ngoài, lúc mới vào, cô rất chắc chắn rằng trong phòng không có ai, nhưng lúc này, cô nghe thấy tiếng bước chân và tiếng thở hổn hển không phải của phụ nữ.
Bước chân giẫm lên đá rất nặng, có thể dễ dàng suy ra chiều cao và trọng lượng của một người từ tiếng bước chân.
Khi người đó tiến lại gần một bước, âm thanh thở hổn hển vang lên bên tai của Thịnh Hoan càng trở nên rõ ràng hơn.
Tiếng thở hổn hển rất dồn dập, mơ hồ xen lẫn cảm giác phấn khích vì lý do nào đó, cùng với luồng khí ngày càng kỳ lạ và nguy hiểm truyền đến Thịnh Hoan.
Thịnh Hoan vừa nhấc máy muốn gọi Lục Cận Ngôn, vừa cúi người muốn xuyên qua khe hở bên dưới để theo dõi tình hình bên ngoài.
Giây sau, không chút suy nghĩ hay phản ứng nào, cô chỉ biết hét lên.
Cho dù cô đã học qua mấy năm Taekwondo, cô vẫn còn bàng hoàng trước cảnh tượng hiện ra trước mắt, cô đã trực tiếp nhìn vào mắt người bên ngoài qua khe hở, anh ta cũng đang cúi người nhìn vào bên trong.
Đó là một đôi mắt bẩn thỉu, mất trí, chỉ còn lại những đam mê nguyên thủy nhất thuở sơ khai, mang đầy bản chất sa đọa, từng li từng tí được phóng đại trong nhãn cầu của cô.
Thịnh Hoan luôn biết sự chênh lệnh sức mạnh giữa nam và nữ.
Hơn nữa vào lúc này, người kia ở bên ngoài, cô vẫn đang ở vị trí thuận lợi, cô không thể ra ngoài, mà người đó cũng không thể vào được.
Cô chỉ cần duy trì như vậy, đợi đến khi Lục Cận Ngôn tới là được, nhưng chỉ cần cô bước ra, ước chừng trong vài giây, cô sẽ lập tức bị khống chế.
Cô không thể đặt cược.
Lục Cận Ngôn đang ngồi trong phòng đợi Thịnh Hoan quay lại, tình cờ nhận được một cuộc gọi của trợ lý, bởi vì đang hẹn hò với Thịnh Hoan nên giọng điệu của Lục Cận Ngôn cũng ôn hòa hơn nhiều.
Tất nhiên trợ lý có chút sợ hãi báo cáo công việc cho anh.
Sau khi nói chuyện và chờ đợi chỉ lệnh của Lục Cận Ngôn, anh ném cho trợ lý một câu: “Xin lỗi, có cuộc gọi đến.” Trước khi trợ lý đáp ứng, anh đã cắt điện thoại.
Đương nhiên, Lục Cận Ngôn luôn đặt vị trí ưu tiên cho cô, tuy rằng có chút nghi hoặc sao cô lại gọi cho anh vào lúc này, rõ ràng đợi một lúc gặp mặt cũng có thể nói, nhưng anh nghĩ rằng Thịnh Hoan không phải là loại người làm những việc vô duyên vô cớ, sợ không phải là có chuyện gì khẩn cấp hoặc xảy ra chuyện gì, nghĩ đến khả năng đó, sắc mặt của Lục Cận Ngôn trầm mặc biến đổi, đồng thời đứng dậy bước ra ngoài.
Vừa kết nối, phát ra từ đầu bên kia của điện thoại, tiếng hét chói tai của Thịnh Hoan, rõ ràng là đang sợ hãi, thậm chí anh còn có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của cô.
Cho dù là nhà vệ sinh nữ, Lục Cận Ngôn không do sự liền đi vào, trong nháy mắt anh đã hiểu chuyện gì đã xảy ra,
Nằm trên mặt đất là một người đàn ông xa lạ, quan trọng là anh ta cách cánh cửa không xa, mọi việc đã quá rõ ràng
Giống như toàn bộ vỏ não bị kích thích dữ dội, tay Lục Cận Ngôn chống lên vách tường, cảm xúc vội vàng dao động, đáy mắt phủ đầy tơ máu đỏ, bước từng bước về phía nam nhân đang đắm chìm trong khoái cảm mãn nhãn.
Ánh sáng mờ nhạt, trắng đến chói lọi, chiếu bóng dáng người đàn ông cao lớn trên tường, giống như một bóng ma, lặng lẽ đi tới.
Điện thoại được cầm trên tay, thời gian nói chuyện từng giây từng phút tăng lên, khóe môi Lục Cận Ngôn cong lên như có như không, không nhanh không chậm đi về phía phòng cuối cùng.
Một bóng đen đột nhiên đổ xuống, người đàn ông nằm trên mặt đất dường như cuối cùng cũng có phản ứng, quay đầu lại nhìn.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, anh ta đã cảm nhận được sự nguy hiểm.
Vẻ mặt của người đàn ông này quá lạnh lùng, mang theo kính mắt, không còn vẻ dịu dàng, những hào quang quét qua người anh đều là sự bình tĩnh và bạo ngược, hơn nữa trên khuôn mặt tuấn tú của anh cũng lộ ra sát ý.
Người đàn ông nằm trên mặt sàn căn bản không kịp phản ứng, vẫn duy trì tư thế nằm sấp, ở trước mặt anh, giống như một con chó hoang quỳ gối.
Trong đôi mắt bình tĩnh của Lục Cẩn Niên không có biểu cảm gì, ngay cả nụ cười trên khóe môi cũng vô cùng mờ nhạt, anh cứ như vậy, cúi đầu nhìn xuống người ở dưới, giọng điệu bình thản: “Nhìn có đẹp không?”.