Thế Giới Không Tiếng Động Còn Có Anh

Chương 66: Phiên Ngoại 14


Bạn đang đọc Thế Giới Không Tiếng Động Còn Có Anh – Chương 66: Phiên Ngoại 14


Dưới sự làm nũng của bé Anh Đào, cuối cùng Tần Minh Nghệ cũng hứa với cháu gái, đi đến biệt thự chơi với con bé một lúc.

Trẻ nhỏ không biết ly hôn có nghĩa là gì.

Trong nhận thức của bé Anh Đào, ông nội bà nội là người một nhà.
– –Đọc full tại Truyenfull.vn— 
Kể từ sau khi ly hôn, đây là lần đầu tiên Tần Minh Nghệ bước chân vào biệt thự.
Căn biệt thự đã được sửa sang lại trước khi Hoành Hoành ra đời.

Hà Quân Thạc đã yêu cầu nhà thiết kế làm một sân chơi cho trẻ con ở tầng một.

Trẻ nhỏ thích chơi đùa.

Ở đây có đầy đủ mọi thứ.
Đây cũng là lý do tại sao bé Anh Đào thích ở đây.
Căn biệt thự được sửa sang lại không còn vết tích của trước kia.

Phong cách trang trí cũng khác trước, đồ dùng trong nhà không phối theo bộ, tất cả đều được thay mới.
Lúc Tần Minh Nghệ bước vào, bà mới thấy đây là một nơi hoàn toàn xa lạ.

Bà đã sống ở đây bảy tám năm, nhưng mọi thứ trước mắt đều không hề có một mối liên hệ nào với.
Như vậy là tốt nhất.
Cô bé Anh Đào không thích đi dép lê nên đã đi chân trần lăn lộn trên thảm mấy vòng.
– –Đọc full tại Truyenfull.vn— 
Cô bé ngồi xuống: “Bà nội, cháu muốn chơi nhảy nhảy.”
Tần Minh Nghệ cất áo khoác, nói: “Vậy cháu nói cho bà nội biết, cái gì gọi là nhảy nhảy?”
Bà lại hỏi cháu gái: “Là nhảy nhảy trên giường sao?”
Bé Anh Đào lắc đầu giải thích: “Không phải là nhảy nhảy trên giường đâu ạ.”
Tần Minh Nghệ cười nhẹ nói: “Là cái nào?”
Bé Anh Đào: “Dù sao thì…” Cô bé lại nghĩ nghĩ: “Dù sao thì rất lợi hại.”
Cô bé đứng dậy đi vào phòng bếp tìm Hà Quân Thạc.
Bé Anh Đào nắm lấy bàn tay to lớn của Hà Quân Thạc, nói muốn chơi nhảy nhảy cùng với ông nội và bà nội.
Nói một lúc lâu, cuối cùng Tần Minh Nghệ cũng hiểu được cháu gái muốn làm gì.
Bà ngồi trên ghế sô pha, Hà Quân Thạc lấy một chiếc ghế đẩu ngồi đối diện cách bà không xa.

Đây là việc mà hồi trẻ ông tuyệt đối sẽ không bao giờ làm.

Nhưng bây giờ cháu gái nói gì ông cũng đồng ý.
Lần đầu tiên bé Anh Đào đứng trên đầu gối của Tần Minh Nghệ, cô bé dùng đầu gối của Tần Minh Nghệ làm ván nhúng.

Cô bé nhón chân lên, bàn tay nhỏ bé nắm thành quyền, làm động tác lấy đà chuẩn bị nhảy.
“Bà nội, cháu đếm đến ba thì bà nội buông tay ra nha.”
Hai tay Tần Minh Nghệ ôm hông cháu gái: “Được, bà nội nhớ rồi.”
Lúc đếm đến ba, Tần Minh Nghệ buông tay, bé Anh Đào nhảy vào trong vòng tay của Hà Quân Thạc.

Hà Quân Thạc vững vàng đỡ lấy cháu gái.

Sau đó bé Anh Đào đứng trên đùi Hà Quân Thạc, nhảy vào vòng tay của Tần Minh Nghệ.
Hành động lặp đi lặp lại này trong mắt Hà Quân Thạc là cực kỳ nhàm chán, nhưng cháu gái lại chơi vui vẻ quên cả trời đất, chơi hơn mười phút cũng không hề cảm thấy mệt mỏi.
Ông đang suy nghĩ có phải Tần Minh Nghệ sẽ rất nhanh cảm thấy không kiên nhẫn được hay không.

Nhưng mà thẳng cho đến khi cháu gái nghỉ giữa hiệp, bà vẫn không có một chút không kiên nhẫn nào.
Ông không biết bản thân mình thay đổi nhiều hay một chút, nhưng Tần Minh Nghệ đã thay đổi rất nhiều.
Tần Minh Nghệ vuốt ve lưng cháu gái đang thở hổn hển: “Bé cưng, cháu có mệt không?”

Anh Đào nhỏ thở không ra hơi: “Không mệt ạ.

Không mệt…một chút nào luôn ạ.”
Cô bé trượt xuống chân Tần Minh Nghệ: “Cháu đi uống nước.

Ông nội bà nội đợi cháu một chút nha, cháu quay về liền.” Cô bé chạy đi tìm cốc nước cho mình.
Bé Anh Đào vừa rời đi, không khí trầm mặc hai ba giây.
Trên bàn trà có ấm trà và tách trà, sau khi đun nóng, ông rót cho Tần Minh Nghệ một tách.
Đó là trà hoa dưỡng sinh, Tần Minh Nghệ nhận lấy.
Hà Quân Thạc cụng ly với bà, ôn hòa nhã nhặn nói: “Chúc bà sức khỏe và tươi trẻ.”
Ông nghĩ là Tần Minh Nghệ sẽ nói: Ông cũng vậy.
Tần Minh Nghệ híp mắt cạn ly với ông, nói: “Yên tâm, tôi sẽ như vậy.”
Hà Quân Thạc: “…”
Bọn họ nhìn như đã bị năm tháng mài giũa góc cạnh, nhưng cường thế từ trong xương vẫn không hề thay đổi.
Ông nghĩ ông phải sống lâu hơn Tần Minh Nghệ ít nhất một ngày, không phải là vì muốn đấu với bà, mà là vì cuộc sống của bà rất tẻ nhạt.
– –
Tết Nguyên Đán năm nay, Bồ Thần tự cho mình nghỉ ba ngày.

Ngày nghỉ của Tần Dữ luôn tùy vào cô, chỉ cần cô nghỉ, anh cũng sẽ cố gắng hết sức nghỉ ở nhà với cô.
Tết năm nay cũng vậy.
Vào ngày đầu tiên, tuyết rơi dày đặc.
Trước khi ngủ trưa, hai đứa nhỏ đã cầu nguyện, hy vọng lúc bọn chúng thức dậy, tuyết sẽ ngừng rơi.

Bon nhỏ chờ đợi được đi trượt tuyết với ông ngoại.
Ngày hôm nay Tần Dữ lái xe đến nhà ga đón Bồ Vạn Lý.

Trên đường kẹt xe rất nghiêm trọng, ba giờ mới về đến nhà.
Tần Dữ mở cửa, trong nhà yên tĩnh.
Trên ghế sô pha, Bồ Thần và hai đứa con đang ngủ ngon lành.

Vẫn tư thế giống như trước khi anh đi ra ngoài, bé Anh Đào nằm trong vòng tay mẹ, Hoành Hoành thì nép vào bên cạnh mẹ, nửa chiếc chăn đắp trên người, nửa còn lại thì bị kéo lê trên sàn.
Ngoài cửa sổ, tuyết lớn vẫn rơi.
Trong nhà, tất cả dường như đều biến thành im lặng.
Tần Dữ vỗ vỗ cánh tay của Bồ Vạn Lý, chỉ vào phòng khách cạnh cửa sổ sát đất.
Bồ Vạn Lý lúc này mới chú ý đến ba đứa nhỏ, ông không đi đến đó, sợ đánh thức bọn chúng.
Anh lấy điện thoại di động ra, phóng to màn hình, chụp các bức ảnh ở nhiều góc độ khác nhau.
Chia sẻ cuộc sống hàng ngày của bọn trẻ cũng đã trở thành cuộc sống hàng ngày của ông.
Bồ Vạn Lý chụp ảnh anh, Bồ Thần và hai đứa nhỏ vẫn còn chưa tỉnh.
Cất điện thoại, ông mang hành lý đến phòng của mình, trên tủ đầu giường có hai cái bánh quy hình con gấu, chắc là bé Anh Đào đặt ở đây làm quà chào mừng ông.
Lần này bé Anh Đào ngủ thì ngủ thẳng đến ba giờ rưỡi.
Con gái và con trai tỉnh, Bồ Thần cũng tỉnh.
Bé Anh Đào áp mặt vào ngực mẹ, cho nên trên má bé còn hằn in một vết đỏ.
Tần Dữ bồng con gái từ trên người Bồ Thần xuống, nhẹ nhàng i i nha nha với con gái: “Ngủ lâu như vậy, buổi tối con còn có thể ngủ được không?”
Bé Anh Đào sợ nhột, vừa cười chạy thoát khỏi vòng tay của bố: “Bố ơi, ông ngoại đâu ạ?”
Tần Dữ: “Đang ở trong phòng đọc sách.”
Bé Anh Đào và Hoành Hoành chạy đi tìm Bồ Vạn Lý.
Bồ Thần xoa xoa bờ vai đau nhức, nói với Tần Dữ: “Hai đứa nhỏ ầm ĩ đến hai giờ rưỡi mới đi ngủ.”
Tần Dữ ngồi trên ghế sô pha, để cô dựa vào trong ngực anh: “Để anh đấm bóp cho em.”
Bồ Thần ngáp một cái.

Dưới sự ảnh hưởng của Hà Quân Thạc và Tần Minh Nghệ, hiện tại cô đã biết cách ăn mặc, để ý đến ngoại hình hơn.

Sau khi ngủ dậy phải rửa mặt, sửa sang kiểu tóc.
“Chờ em một chút.”
Cô vừa mới đi một bước, đã bị Tần Dữ kéo lại vào trong lòng.

“Em dựa vào ghế sô pha ngủ hơn một giờ, eo có khó chịu không? Anh xoa xoa cho em, sau đó hẵng đi rửa mặt.” Bồ Thần vẫn cố chấp: “Em muốn rửa mặt trước.”
Tần Dữ bất đắc dĩ, hôn lên cổ cô một cái: “Nhanh quay lại nha.”
Bồ Thần dùng tốc độ nhanh nhất có thể mặc áo quần và xịt một chút nước hoa.
Tần Dữ dựa vào bên cạnh cửa phòng tắm nhìn cô trong gương.
Bồ Thần sờ sờ sau tai, từ trong gương cười nhìn anh.
Tần Dữ hỏi: “Em cười cái gì?”
Bồ Thần: “Nhìn thấy anh rất vui.”
Cô cầm chai nước hoa đến, thừa dịp anh không chuẩn bị thì xịt một phát.
Sau đó Tần Dữ ôm người vào lòng, mới nhận ra Bồ Thần đang cười cái gì, nói: “Mùi nước hoa này rất dễ ngửi.” Rất nhạt, đến gần mới có thể ngửi thấy.
Nó làm anh nhớ đến không khí buổi sáng trong ngõ nhỏ mấy năm trước, mùi hương hoa hồng phảng phất như có như không.

Anh đã từng hoài nghi, rốt cuộc là có phải hoa hồng Nguyệt Quý* hay không, bởi vì hoa hồng Nguyệt Quý mỗi mùa đều nở hoa.
*Hoa hồng Nguyệt Quý: Là giống hoa hồng của Trung Quốc.
“Mẹ! Mẹ!” Anh Đào nhỏ từ trong phòng Bồ Vạn Lý chạy đến, trong lòng ôm một cuốn sổ dày cộp.
“Đây là quà năm mới mà ông ngoại tặng cho con và anh trai.”
Bồ Thần nói nói: “Cho mẹ xem đây là món quà gì nào.”
Bé Anh Đào: “Ông ngoại nói, đây là những câu chuyện tuyệt vời trong thế giới của ông ngoại.

Anh trai đã hứa với con là mỗi tối sẽ đọc cho con nghe một câu chuyện.”
Cô bé đưa cho Bồ Thần cuốn truyện viết tay quý giá: “Anh trai nói, mỗi chữ đều có kèm thêm pinyin*, anh trai đều biết hết tất cả các chữ.”
*Pinyin: Hay nhiều người còn gọi là bảng chữ cái tiếng trung quốc thực chất là tên gọi của việc dùng các chữ cái la tinh ghi lại cách phát âm tiếng trung.

Pinyin chính là phiên âm của chữ 拼音 – dịch ra tiếng Việt Nam gọi là bính âm.
Bồ Thần mở nó ra, là chữ viết tay của bố cô.

Từng nét chữ rõ ràng, phía trên còn dùng bút nét nhỏ viết pinyin, để cho Hoành Hoành dễ dàng đọc.
Đây là tập truyện nguyên chế* của bố, tập truyện còn có tên là “Cuộc gặp gỡ bất ngờ trong ngõ nhỏ”.
*Nguyên chế: Nghĩa là tự tác giả sáng tác các nhân vật hết từ a-z.
Cô đọc câu chuyện ngắn đầu tiên, không khó nhìn ra cô gái nhỏ bên trong là nguyên hình của cô, cậu bé trai là Tần Dữ.
Sau mỗi câu chuyện còn dùng trang giấy để vẽ hình minh họa.

Bố không biết vẽ, phải nói là vẽ không ra gì.

Cho những bức tranh minh họa ngây thơ hồn nhiên này hẳn là của Đông Đông vẽ.
Tần Dữ cũng xem cùng với cô.

Anh xem cậu bé trai trong những bức tranh kia: “Đây là anh đúng không? Đông Đông không thể vẽ anh đẹp hơn sao?”
Bồ Thần cười: “Anh không thấy dòng chữ nhỏ bên dưới à, hình ảnh này chỉ mang tính chất minh họa.”
Trong phòng khách, Tần Dữ và Bồ Thần chậm rãi thưởng thức từng câu chuyện nguyên sang ấm áp.
Trên ban công khác, Bồ Vạn Lý đang cùng Hoành Hoành sắp xếp các chậu cây nhỏ.
Chỉ có một mình bé Anh Đào là tự giam mình trong phòng, bận rộn viết vẽ.
Cô bé không có món quà nào giống như vậy để tặng cho ông ngoại, cũng muốn học ông ngoại, viết một câu chuyện cổ tích nhỏ.

Câu chuyện này là câu chuyện tưởng tượng trong thế giới của cô bé.
Năm giờ rưỡi, tuyết rơi bên ngoài dần dần ngừng.
Tần Dữ đến gõ cửa phòng con gái: “Cục cưng, con có muốn xuống lầu chơi tuyết không?”
“Dạ muốn, bố, bố vào đi.” Bé Anh Đào đã vẽ xong bức tranh cuối cùng, muốn cho bố xem.
Tần Dữ đẩy cửa đi vào: “Con đang vẽ cái gì vậy?”
Bé Anh Đào quay đầu lại, ngoắc ngoắc ngón tay út: “Bố, bố đến đây xem nè, đây là chuyện về thế giới của con.”
Tần Dữ đóng cửa lại, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh con gái.


Con gái còn quá nhỏ, lực tay còn chưa khống chế tốt, khả năng điều khiển cây bút cũng ở mức trung bình, chỉ vẽ ra được những hình đơn giản, nhưng quả thực anh không thể nhìn ra con gái đang vẽ gì.
Anh nói một cách uyển chuyển: “Vậy con có thể nói cho bố nghe xem những người nhỏ bé trong thế giới của con có nghĩa là gì không?”
Cô bé Anh Đào trải một mảnh giấy nhàu nát ra, cô bé quỳ gối trên ghế, kể câu chuyện sinh động như thật cho bố nghe: “Đây là một hành tinh ma thuật, đây là công chúa của hành tinh.”
Hóa ra là một công chúa.
Tần Dữ hỏi: “Sau đó?”
Anh Đào nhỏ: “Sau đó, công chúa này có bố.”
Tần Dữ: “Bố là quốc vương đúng không?”
Bé Anh Đào nhìn bố bằng ánh mắt sùng bái: “Bố, bố thật lợi hại.”
Tần Dữ: “…”
Bé Anh Đào kể tiếp câu chuyện: “Người quyền năng nhất hành tinh ma thuật là ma pháp sư, ông ấy biết phép thuật.”
Tần Dữ cười, gật đầu chứng tỏ anh đã biết.

Anh thích nghe con gái và con trai kể chuyện, có thể tìm thấy niềm vui trong tư duy logic của trẻ nhỏ.
Bé Anh Đào thở dài, đột nhiên quên tiếp theo phải nói gì.

Cô bé nhìn chằm chằm vào bức tranh mình vẽ, phát hiện ra cô bé cũng không hiểu bản thân đã vẽ gì.
“Bố, bố đừng vội.”
Tần Dữ an ủi cô bé: “Bố không vội.

Một câu chuyện hay cần phải dùng rất nhiều thời gian mới sáng tác được.

Ông ngoại cũng mất rất nhiều năm mới viết ra được câu chuyện này.”
Bé Anh Đào cắn cắn cái miệng nhỏ, suy nghĩ xem tiếp theo công chúa muốn làm gì.
“A, con biết rồi, công chúa rất nghịch ngợm, đến trái đất chơi.”
Cô bé nhấn mạnh: “Công chúa cũng biết ma thuật, nếu không thì làm sao cô ấy có thể đến trái đất được nhỉ?”
Tần Dữ: “Đúng vậy, không có phép thuật thì không thể đến trái đất được.”
Anh dẫn dắt con gái: “Công chúa đến trái đất thì gặp ai?”
Cô bé Anh Đào thấy câu chuyện phát triển thuận lợi, cô bé vui vẻ nói: “Gặp được hoàng tử ạ.” Cô bé nói: “Hoàng tử không biết phép thuật, chàng yêu công chúa”.
Tần Dữ: “Nhanh như vậy à?”
Bé Anh Đào chớp mắt, đổi thành: “Ngày hôm sau, chàng đã yêu công chúa rồi.”
Điều mà Tần Dữ muốn biểu đạt chính là tình tiết câu chuyện có hơi ít, nhưng rõ ràng bé Anh Đào đã hiểu sai.
Anh cười: “Còn công chúa thì sao?”
Bé Anh Đào: “Đến ngày thứ ba thì công chúa yêu hoàng tử.”
Tần Dữ: “…”
Tư duy logic không tệ.
Anh không nhịn được cười: “Vì vậy, công chúa không muốn quay về hành tinh ma thuật sao?”
“Bố, bố thật giỏi.” Bé Anh Đào nói: “Cô ấy không muốn quay về, bởi vì công chúa đã yêu hoàng tử.”
Tần Dữ: “Sau đó, người bố quốc vương đi đến ngõ nhỏ tìm công chúa?”
Bé Anh Đào gật đầu: “Ma pháp sư cũng đến.

Nhưng mà, nhưng mà công chúa không trở về.

Quốc vương muốn ở lại.

Ông ấy muốn ngày nào cũng có thể nhìn thấy công chúa, nếu không công chúa cũng sẽ rất nhớ bố.”
Tần Dữ lại dựa theo câu chuyện cho con gái: “Ma pháp sư rất tức giận, muốn trừng phạt công chúa, có phải không?”
“Đúng vậy ạ.

Ông ta dùng phép thuật biến công chúa bị câm không nói chuyện được, lại biến quốc vương thành người không nghe được không nói được, sau đó pháp sư rời đi, ông ta muốn làm quốc vương.”
Bé Anh Đào nói: “Con và anh trai lớn lên sẽ đi tìm ma pháp sư, để cứu quốc vương và công chúa có thể nói chuyện được.”
Tần Dữ ôm chặt con gái vào lòng: “Sẽ như vậy, sẽ tìm được.”
Cô bé hy vọng một ngày nào đó ông ngoại và mẹ có thể nói chuyện được.
Anh bế con gái lên: “Đi thôi, chúng ta xuống lầu chơi ném tuyết đi.”
Bé Anh Đào ném bút màu trên tay xuống: “Bố, con ném tuyết rất lợi hại, có thể ném ngã bố trong một cú ném á.”
Tần Dữ sờ sờ trán của con gái: “Thật không, nếu ném một cú mà không ngã thì phải làm sao?”
Bé Anh Đào: “Vậy thì bố phải giả vờ ngã xuống.”
Tần Dữ hôn con gái: “Được, bố sẽ giả bộ ngã xuống.”
Trong phòng khách, ba người bọn họ đã thay xong quần áo đi ra ngoài, chỉ đợi Tần Dữ và bé Anh Đào mà thôi.
Bồ Thần cầm trên tay một chiếc áo khoác lông vũ trẻ em màu trắng: “Bé con, lại đây mặc quần áo vào.”
Bé Anh Đào ngoan ngoãn đứng trước mặt mẹ, để mẹ mặc áo khoác vao cho mình.
Bồ Vạn Lý lấy chiếc găng tay nhỏ bên cạnh đeo vào cho cháu gái, còn anh trai thì cũng học theo ông nội, đeo chiếc găng tay còn lại cho em gái.
Bé Anh Đào nghịch ngợm, lấy tay chọc vào mặt anh trai.


Anh trai chưa kịp có phản ứng thì cô bé đã tự mình cười trước.
Người một nhà mặc quần áo nón mũ chỉnh tề đi xuống lầu đi ra khỏi chung cư.

Bé Anh Đào đứng chết lặn, mặt đất phía trước mặt không có lấy một chút tuyết nào.

Tần Dữ bế con gái lên, giải thích: “Các chú bảo vệ, quản lý ở đây đã dọn tuyết đi rồi.

Chúng ta đi về phía trước, nhất định sẽ có.”
Đây là trận tuyết đầu tiên mà bé Anh Đào được trải qua kể từ khi bé có được ý thức.

Buổi trưa là cô bé đã vui vẻ đến nổi không có muốn đi ngủ trưa, chỉ chờ mong được đi ném quả cầu tuyết.
Cô bé không khỏi lo lắng: “Bố, phía trước sẽ có rất nhiều tuyết đúng không ạ? Rất nhiều, rất nhiều ạ?”
“Đúng vậy, đằng kia có một quảng trường giải trí nhỏ, nhất định là chưa kịp dọn.”
Mấy phút sau, bé Anh Đào đi đến một bãi cỏ lớn, phía trên có một mảng tuyết mềm mềm.
Cô bé cầm lên một ít thì nó tan ra trên tay mình, nhảy nhảy.
“Bố, chúng chơi trò chơi đuổi bắt mèo, được không?”
Tần Dữ: “Ở đây không có chỗ cho con trốn.”
Bé Anh Đào: “Con biết một chút phép thuật.”
Tần Dữ không biết con gái nói phép thuật là cái gì.

Anh dựa theo yêu cầu của con gái, trước tiên là nhắm mắt lại, chờ con gái nói xong, anh liền mở mắt ra.

Thấy một đống tuyết bên cạnh con gái nhỏ, anh thiếu chút nữa phì cười.
Hôm nay chỉ có cô bé là mặc áo khoác lông vũ màu trắng.

Cô bé mặc áo khoác trắng, cả người cuộn lại thành một cục nho nhỏ, cho rằng người khác sẽ không nhìn thấy cô bé.
Bồ Thần và Hoành Hoành phối hợp với cô bé, giả vờ như không nhìn thấy cô bé.

Bọn họ tiếp tục đắp người tuyết.
Bồ Vạn Lý ngồi ở một góc mà bé Anh Đào không thể nhìn thấy, ông lấy máy ảnh ra ghi lại tất cả.
Tần Dữ cũng phối hợp với trò chơi, hỏi Bồ Thần: “Bé Thần, em có thấy Anh Đào nhỏ ở đâu không? Sao anh không tìm thấy con gái được.”
Bồ Thần: “Em không nhìn thấy, không phải con gái chơi đuổi bắt mèo với anh sao?”
Tần Dữ: “Tìm một lúc rồi cũng không tìm thấy.

Không biết con gái có dùng phép thuật ẩn thân hay không nữa.

Anh giúp hai người đắp người tuyết vậy.”
Anh đi tới gần con gái, bế con gái lên, miệng còn nói: “Khối tuyết này thật là nặng, còn rất rắn chắc nữa, thích hợp nhất để làm người tuyết.”
Bé Anh Đào đột nhiên ngẩng đầu lên: “Bố, là con, con là Anh Đào nhỏ của bố nè!”
Tần Dữ kinh ngạc: “Oa, cục cưng của bố thật lợi hại.

Bố tìm lâu như vậy mà cũng không tìm thấy con.”
Bé Anh Đào ôm cổ bố, trong lòng cảm giác đầy thành tựu, tự mình vui vẻ.
Sau hơn một giờ vui chơi bên ngoài, Bồ Thần lo lắng bọn nhỏ bị lạnh, cô và bố chỉ đơn giản là làm một người tuyết nhỏ, sau khi chụp ảnh thì đưa các con về.
Cô ôm bố đi về cuối cùng.
Bồ Vạn Lý kéo khăn quàng cổ lên cho con gái, che miệng và mũi.
Anh Đào nhỏ và Tần Dữ đi phía trước.

Vốn là Tần Dữ đang ôm cô bé, nhưng sau đó cô bé tụt xuống.

Cô bé bắt chước mẹ, muốn khoác cánh tay của cô, nhưng mà chiều cao của cô bé không cho phép.
“Bố, con đỡ bố, giống như mẹ và ông ngoại vậy.”
Tần Dữ hiểu ý của bé Anh Đào, con gái muốn khoác cánh tay của anh.

Anh đút tay vào túi áo khoác, lắc lắc cánh tay, ra hiệu cho con gái nắm lấy ống tay áo của anh.
Bé Anh Đào cố gắng đưa tay lên, lúc này mới bắt được ống tay áo của bố.
Cô bé quay đầu lại nhìn mẹ và ông ngoại, mỉm cười ngọt ngào với bọn họ.
Tay còn lại của Tần Dữ nắm tay Hoành Hoành.

Hoành Thành bật đèn pin điện thoại di động lên.

Đèn đường nối đuôi nhau bật sáng lên, nhưng trong đêm đông giá rét, ánh sáng đèn pin điện thoại của cậu bé lại là sáng nhất..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.