Bạn đang đọc Thế Giới Không Tiếng Động Còn Có Anh – Chương 54: Phiên Ngoại 2
Lục Bách Thanh muốn để cho Bồ Văn Tâm ngủ thêm một chút nữa.
Tần Dữ cũng muốn để cho Bồ Thần ngủ cho đến khi nào tỉnh lại.
Hai người lại một lần nữa ngầm hiểu ý nhau, quyết định từ chối đến nhà Bồ Vạn Lý.
– –Đọc full tại Truyenfull.vn—
Lục Bách Thanh nói với Bồ Vạn Lý anh ấy và Tần Dữ phải đến siêu thị gần đây mua đồ tươi sống, mua đồ mà Tần Dữ thích ăn.
Bồ Vạn Lý còn hai chiếc ô tô cần phải sửa.
Chờ bọn họ đi siêu thị về, ông ở đây có thể sửa xong.
Lục Bách Thanh lái xe đưa Tần Dữ đi, xe chầm chậm chạy trên đường không có mục đích.
Tần Dữ ngẩng đầu, thỉnh thoảng liếc nhìn Lục Bách Thanh.
Người này không có ý định dừng xe đi siêu thị mua đồ tươi sống, anh không nhịn được nói: “Chú định trở về tay không à?”
Lục Bách Thanh không chút hoang mang nói: “Không phải đang tìm siêu thị bán thực phẩm tươi sống sao?”
Tần Dữ chỉ vào bên đường: “Lúc nãy đi ngang qua hai cái.”
Lục Bách Thanh nói: “Chú không nhìn thấy.”
– –Đọc full tại Truyenfull.vn—
Tần Dữ bật cười, anh đã nhìn ra được bản lĩnh trợn mắt nói mò của Lục Bách Thanh.
Không thấy thì không thấy.
Anh ngáp một cái, ngả người dựa vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cơn buồn ngủ kéo đến, Tần Dữ không biết mình đã ngủ từ lúc nào.
Lúc tỉnh lại, xe của Lục Bách Thanh đã đậu ở một nơi xa lạ mà anh không biết.
Tần Dữ hạ cửa kính xe xuống, nhìn xung quanh, hỏi Lục Bách Thanh: “Đây là đâu?”
Trong ấn tượng, anh chưa từng đến nơi này.
Lục Bách Thanh cởi dây an toàn ra nói: “Phía trước có một siêu thị thực phẩm tươi sống.
Chẳng phải cháu là người kén ăn sao? Thực phẩm tươi sống trong siêu thị này rất phù hợp yêu cầu của cháu.”
Không ngờ lái xe đi xa như vậy, là vì anh.
Tần Dữ trêu chọc: “Sao chú không lái xe về Bắc Kinh mua thực phẩm tươi sống luôn? Ở đó có hai siêu thị bán nguyên liệu nấu ăn phù hợp với yêu cầu của cháu.”
“Tần Dữ.” Lục Bách Thanh nghiêm nghị nói: “Chú nhất định sẽ trở thành người một nhà với Bồ Thần trước cháu.
Lúc này cháu tranh cãi nội chiến, là điều không sáng suốt.”
Tần Dữ cười, đã nâng tông giọng lên như vậy rồi.
Lúc bọn họ đến siêu thị thực phẩm tươi sống, Tần Dữ đặc biệt lựa chọn đồ ăn yêu thích của Bồ Thần.
Lục Bách Thanh cũng lựa đồ ăn Bồ Văn Tâm yêu thích.
Hai người đều quên mất chính bản thân mình.
Bước ra siêu thị với hai túi hàng đầy ắp.
Có lẽ tủ lạnh nhà Bồ Thần không đặt đủ.
Trước khi hai người lên xe, bọn họ gặp phải người quen.
Triệu Thù và Bành Tĩnh Dương xuất hiện.
Bọn họ đang cùng nhau dắt chó đi dạo, đang thảnh thơi đi tản bộ ở ven đường.
Gặp gỡ đối diện, không thể lựa chọn giả vờ bị mù không nhìn thấy được.
Triệu Thù vội vàng buông dây dắt chó ra, để cho Bành Tĩnh Dương cầm một mình.
Sở dĩ cô ấy và Bành Tĩnh Dương cùng nhau dắt chó là bởi vì cô ấy chủ động yêu cầu.
Nói con chó rất khỏe, cô ấy sợ lỡ như nó chạy thì một mình cô không thể túm nó lại được, vì vậy nói Bành Tĩnh Dương giúp đỡ.
Kể từ lần cô ngồi trên xe điện trước tiệm sửa xe phơi nắng, đút tay vào túi của Bành Tĩnh Dương để sưởi ấm, đặt cằm lên vai anh ấy, bây giờ giữa cô ấy và Bành Tĩnh Dương có một sự ấm áp mơ hồ khó tả.
Hôm nay ăn cơm trưa xong, cô ấy gửi một tin nhắn cho Bành Tĩnh Dương, nói ở nhà một mình thật buồn chán, có thể đến thăm chó của anh hay không? Triệu Thù biết bố mẹ anh ấy đang ở công ty, trong nhà ngoại trừ dì giúp việc thì chỉ có anh ấy mà thôi.
Bành Tĩnh Dương không trả lời tin nhắn của Triệu Thù, mà đứng trong sân nhà gọi cô ấy qua.
Cô ấy nói hay là dẫn chó đi ra ngoài chơi một chút?
Hai người rất ăn nhịp với nhau.
Chỉ là bọn họ không nghĩ đến bọn họ lái xe đi xa như vậy vẫn gặp được thầy Lục và Tần Dữ.
Đúng là vận cứt chó mà.
Triệu Thù cúi gục đầu, vẫy tay với Lục Bách Thanh: “Chào thầy Lục, thật trùng hợp.”
Đúng vậy.
Lục Bách Thanh mỉm cười: “Hai người sống ở gần đây à?”
Triệu Thù nói liều: “Dạ vâng.
Em ở tiểu khu phía trước.
Trưa hôm nay ánh nắng thật tốt, nên đưa nó ra ngoài phơi nắng.”
Bành Tĩnh Dương nhìn túi đồ lớn nhỏ của Tần Dữ, khó hiểu: “Thức ăn trong siêu thị này rất tươi ngon hả?”
Tần Dữ: “Tốt hay không, còn tùy vào ánh mắt và tâm tình của người đó.”
Bành Tĩnh Dương: “…”
Lý luận hoang đường gì vậy.
Mấy người trò chuyện vài câu, rồi vội vàng tạm biệt.
Lục Bách Thanh nhận được tin nhắn của Bồ Vạn Lý: [Cậu và Tần Dữ xong rồi thì trực tiếp đến nhà đi.
Tôi đóng cửa tiệm rồi.
Tôi về nhà chuẩn bị đồ ăn trước.]
– –
Bồ Vạn Lý về nhà gọi hai cô công chúa dậy.
Đã mười hai giờ rưỡi, các cô vẫn chưa dậy, nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng không bắt máy.
Sáng sớm trước khi ra ngoài, bữa sáng mà ông đặt trên bàn cho bọn họ vẫn còn nằm ở đó, chưa hề đụng vào.
Bồ Vạn Lý gõ cửa phòng họ, không nghe thấy âm thanh gì, chỉ có thể gõ liên tục.
Bồ Văn Tâm mặc áo lông vũ, tóc tai bù xù mở cửa: [Anh, anh về rồi.]
Cô ấy vẫn còn buồn ngủ, ngáp dài hết cái này đến cái khác.
Bồ Vạn Lý nói: [Em với Thần Thần dậy đi.
Lục Bách Thanh và Tần Dữ chút nữa sẽ đến nhà ăn cơm.
Bọn họ đang đi siêu thị mua thực phẩm tươi sống.]
“Cái gì!” Bồ Văn Tâm hoảng hốt kêu lên.
Cô ấy quay đầu lại gọi cháu gái: “Bé Thần, mau dậy đi, Tần Dữ sắp đến rồi!”
Bồ Thần mơ mơ màng màng lăn lộn đứng lên.
Cô kinh ngạc nhìn cô của mình, không hiểu đang xảy ra chuyện gì.
“Thầy Lục của cháu và Tần Dữ có lẽ đã ở trong cửa tiệm cả buổi sáng, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, bố cháu gọi bọn họ đến nhà ăn trưa.” Bồ Thần hoảng hốt vội vàng gấp chăn bông.
Vì một câu nói bọn họ sẽ qua, Bồ Thần và Bồ Văn Tâm bận rộn như chong chóng.
Hai người dùng tốc độ nhanh nhất dọn dẹp giường, sau đó lục tung tìm bộ quần áo đẹp nhất của mình thay vào.
Giống như đi đánh trận, trong vòng 20 phút đã đánh răng rửa mặt xong xuôi.
“Bé Thần, thu dọn đồ ăn vặt trên bàn trà phòng khách bên ngoài đi.”
Bồ Thần chạy lon ton ra phòng khách, bỏ hai túi ăn vặt hoa quả lớn vào túi rồi nhét vào tủ TV.
Trên tay vịn ghế sô pha có mấy cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà cô và cô của cô hay xem.
Cô gom lại ôm chúng về phòng, rút mấy cuốn tác phẩm nổi tiếng trên giá sách đặt trên bàn trà và tay vịn ghế sô pha.
Phòng khách và phòng ăn đều sạch sẽ, ngăn nắp, không cần các cô phải vất vả dọn dẹp.
Bồ Vạn Lý nhìn hai người bận rộn không khỏi mỉm cười.
Bọn họ dọn dẹp xong chưa đến một phút, chuông cửa đã vang lên.
Bồ Vạn Lý không nghe được, vẫn bận rộn trong nhà bếp.
Bồ Văn Tâm đi ra mở cửa.
Lục Bách Thanh và Tần Dữ đứng song song với nhau trước cửa.
Nghĩ đến chuyện điên cuồng giữa mình và Lục Bách Thanh tối hôm qua, cô ấy không đối mặt nhìn anh ấy, ánh mắt né tránh, chào một tiếng rồi mời bọn họ vào nhà.
“Sao lại mua nhiều đồ như thế?” Cô ấy nói: “Cái gì cũng có trong tủ lạnh hết rồi.”
Bọn họ thay dép đi vào.
Tần Dữ ló đầu tìm Bồ Thần, nhưng anh không tiện vào phòng ngủ của cô, chỉ có thể đứng trong phòng khách gọi: “Bé Thần.”
Bồ Thần giả vờ không nhanh không chậm bước ra khỏi phòng ngủ, ngại ngùng cười cười với anh.
Anh đến nhà cô làm khách, nhìn nơi cô lớn lên, loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Tần Dữ vẫy tay: “Em đến đây ngồi đi.”
Phòng khách nhỏ, người một nhà ngồi xuống là thấy chật chội.
Bồ Vạn Lý pha trà cho bọn họ, để bọn họ xem TV, còn ông đi nấu ăn.
Lục Bách Thanh xắn tay áo lên, nói với Bồ Văn Tâm: “Ngày hôm nay hai người chúng ta cùng xuống bếp đi.”
Bồ Văn Tâm gật đầu: “Được.”
Căn bếp trở thành thế giới nhỏ của bọn họ.
Bồ Vạn Lý cũng đã trải qua thời niên thiếu, biết bọn họ đang trong giai đoạn yêu nhau mãnh liệt, hận không thể mỗi ngày được ở cùng nhau.
Cho dù trong phòng bếp hay trong phòng khách, ông đều thành vật cản.
[Thần Thần, lúc nãy có người gửi tin nhắn cho bố nói xe bị hư, đang đợi ở cửa tiệm sửa xe.
Buổi chiều người ta còn có việc gấp, nói bố qua xem một chút.]
Bồ Thần: [Bố sửa xong thì nhanh quay về nha.
Bọn con sẽ đợi bố về cùng nhau ăn tối.]
Bồ Vạn Lý: [Ừ.
Bố sửa xong là về liền, không để lỡ bữa ăn đâu.]
Ông cầm áo khoác đi ra ngoài, từ lúc bước ra khỏi nhà, khóe miệng vẫn luôn cong lên.
Trên đường gặp một người hàng xóm, hỏi ông có phải gặp chuyện gì vui hay không.
Em gái và con gái đều gặp được chốn tốt, sao có thể không vui được?
–
Tại phòng bếp, Bồ Văn Tâm và Lục Bách Thanh phối hợp rất ăn ý.
Không tốn bao nhiêu sức lực đã chuẩn bị xong nguyên liệu cho mấy món ăn rồi.
Lục Bách Thanh đóng cửa phòng bếp, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Có khó chịu không?”
Bồ Văn Tâm nói “Ừm”.
Tối hôm qua vui chơi ham muốn đến rạng sáng, hậu quả của việc thỏa thích ham muốn là bây giờ vẫn còn đau, chân và thắt lưng đều đau.
Lục Bách Thanh hôn lên lỗ tai cô ấy: “Anh đi lấy cái ghế cho em ngồi.”
Bồ Văn Tâm kéo tạp dề của anh ấy, không cho đi ra ngoài: “Anh muốn để mọi việc lộ ra ngoài à.”
Lục Bách Thanh cầm lấy tay cô ấy đặt trên eo mình: “Vậy em cứ dựa vào người anh nghỉ ngơi đi.”
Nghỉ ngơi là thứ yếu, muốn cô dựa vào lưng anh mới là chủ yếu.
Bồ Văn Tâm lo lắng Tần Dữ và Bồ Thần sẽ tiến vào phòng bếp: “Như vậy không tốt lắm.”
Lục Bách Thanh nói: “Yên tâm đi, bọn chúng ước gì không nhìn thấy chúng ta, sẽ không đi tới tìm chúng ta đâu.”
Trong phòng khách.
Bồ Thần và Tần Dữ mỗi người cầm một tác phẩm nổi tiếng, dựa vào ghế sô pha đọc.
Ai cũng không có lòng dạ đọc sách.
Tần Dữ đụng cùi chỏ vào người Bồ Thần: “Phía sau ban công nhà em đã tu sửa lại chưa?”
Căn phòng này có tuổi đời đã rất lớn tuổi rồi, nhưng lại có một hệ thống cửa sổ tiên tiến.
Bồ Thần lấy điện thoại ra gõ chữ: [Cô của em đã sửa lại ngôi nhà sau giờ làm việc.
Thay cửa sổ trên hai ban công nhỏ, phía trên còn có hoa có do em trồng.]
Tần Diễn khép sách lại, trưng cầu ý kiến, hỏi: “Anh có thể ra ban công phòng khách xem bảo bối của em được không?”
Bồ Thần gật đầu, đặt sách xuống, dẫn anh đi.
Ban công không lớn.
Nếu so với ban công của những ngôi nhà mới thì hẹp hơn rất nhiều.
Giàn hoa bằng gỗ tự tay Bồ Vạn Lý làm để phát huy tối đa không gian nhỏ chỉ mấy mét vuông của ban công.
Cho dù mùa đông lạnh giá, trên ban công vẫn tràn đầy sức sống.
Ngoài ban công có hai cái ghế gỗ thấp, để Bồ Vạn Lý ngồi lúc cắt tỉa hoa và cây cối.
Bọn họ mỗi người ngồi một cái ghế.
Bồ Thần kéo cửa lại, ngăn cách hoàn toàn ban công nhỏ với phòng khách.
Ánh nắng buổi chiều phủ kín nửa ban công, ấm áp dễ chịu.
Bồ Thần ngồi bên cạnh Tần Dữ.
Tần Dữ cầm một chậu sen đá, phát triển tốt hơn chậu của anh.
Anh hỏi: “Chậu cây này tên là gì?”
Anh tự hỏi tự trả lời: “Tên là Tiểu Đông Mễ hả?”
Bồ Thần cười lắc đầu, hai tay cô đặt tay lên đầu gối anh, gò má gối lên mu bàn tay của cô.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, ý bảo anh đoán lại.
Tần Dữ cúi đầu hôn nhẹ lên má cô: “Là Tiểu Nam Mễ?”
Bồ Thần vẫn lắc đầu.
Tần Dữ lại hôn cô một cái: “Là Tiểu Tây Mộc?”
Thực ra chậu cây này là thành viên mới, còn chưa có tên.
Cô quyết định gọi nó là Tiểu Tây Mộc.
Bồ Thần mỉm cười gật đầu.
“Anh đoán đúng, có phải nên thưởng gì đó cho anh không?” Tần Dữ hôn cô ba cái, lại dùng chóp mũi cọ cọ cô.
Bởi vì tên của một chậu sen đá, bọn họ làm chuyện không đứng đắn hơn một tiếng đồng hồ.
– –
Mãi cho đến hai giờ rưỡi chiều, bọn họ mới ăn cơm trưa.
Tuy tài nấu nướng của Lục Bách Thanh không bằng Bồ Vạn Lý nhưng cũng không tệ.
Trước khi ăn cơm, bọn họ quây quần thành một nhóm năm người mặt đối mặt với nhau để dễ giao tiếp.
Như vậy lúc ăn cơm không cần đặt đũa xuống sử dụng thủ ngữ.
Lúc Tần Dữ khen người còn có thể thuận tiện ước hẹn được bữa ăn nữa.
Anh nói: [Thầy Lục, lâu rồi cháu không được ăn những món ăn hợp khẩu vị như thế này.
Lúc mừng năm mới, chú Bồ luôn phải bận rộn chuyện trong cửa tiệm, không phải anh đang nghỉ lễ sao? Sau này cứ mỗi cuối tuần chú đến đây nấu ăn giúp, cháu cũng đúng lúc có thể phụ chú một tay.]
Bồ Vạn Lý cười cười, biết tâm tư của bọn họ là gì.
Ông nói: [Được đó, trời lạnh, tôi đỡ khỏi phải dậy sớm đi chợ mua đồ ăn.]
Cả Bồ Thần và Bồ Văn Tâm đều im lặng tán thưởng Bồ Vạn Lý.
Tần Dữ tận dụng mọi thứ: [Chú Bồ, sắp đến tết âm lịch rồi, cháu và thầy Lục, đặc biệt là thầy Lục, nhất định sẽ làm tốt.
Đến lúc đó chúng cháu sẽ đến giúp vệ sinh nhà cửa.]
Lục Bách Thanh: “…”.