Thế Giới Không Tiếng Động Còn Có Anh

Chương 39


Bạn đang đọc Thế Giới Không Tiếng Động Còn Có Anh – Chương 39


Hai người hôn nhau, không biết sao lại hôn đến ghế sô pha.
—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Tần Dữ đè lên người cô, Bồ Thần không cảm thấy nặng chút nào.
Trên bàn trà còn chưa kịp dọn dẹp cành lá của bó hoa hồng, bị bộ đầm của cô cọ trúng rớt xuống không ít, xanh đỏ giao hòa, rơi trên tấm thảm trải sàn màu trắng gạo.
Trong lúc đôi môi Tần Dữ chà sát quấn quýt môi cô, nhẹ nhàng cắn vào cánh môi phía dưới của cô.
Bồ Thần cũng học theo anh, cắn anh một cái nhưng không mạnh.
Cô lơ đãng trêu đùa, kích thích tới từng sợi dây thần kinh của cô, từng tế bào hormon trên cơ thể đang kêu gào.
Tần Dữ âm thầm hít lấy mấy hơi.
“Bé Thần.”
—Đọc full tại Truyenfull.vn—
Anh cúi đầu chống lên trán cô, cuối cùng đè nén ý nghĩ kia xuống dưới.
Bồ Thần không chờ anh nói tiếp, nói bằng khẩu âm: “Sao vậy anh?”
Tần Dữ nghe mấy lần mới hiểu, anh bóp nắn gương mặt cô: “Không có gì, chỉ muốn nói anh yêu em.”
Bồ Thần: “Em cũng yêu anh.”
Không biết anh có nghe hiểu không.
Tần Dữ đoán ra được, muốn hôn cô, lại bị lý trí khó khăn lắm mới chiến thắng, nếu còn hôn nữa thì anh sợ chính mình sẽ mất khống chế.
“Em đi tắm đi, chúng ta ngủ sớm chút.”
Bồ Thần gật đầu.
Tần Dữ từ trên người cô ngồi dậy, nương theo thời gian trống khi cô đi tắm, anh ra ban công hít thở vài ngụm gió lạnh, cảm giác xao động trong cơ thể thoáng yên ổn chút ít.
Anh đăng nhập vào game, chơi vài ván để di dời lực chú ý.
Khi anh đang chém giết trong game, Bành Tĩnh Dương liên lạc với anh, hỏi ngày mai mấy giờ anh đi tìm cậu ấy.
Việc phát triển APP tổng hợp giọng nói gặp rất nhiều vấn đề, lúc trước anh chỉ trao đổi qua video với nhóm người Bành Tĩnh Dương, Bành Tĩnh Dương biết anh được nghỉ phép trở về, nói là cùng gặp mặt mở họp bàn bạc.
Tần Dữ trả lời Bành Tĩnh Dương: [Lúc nào tớ cũng rảnh, thời gian họp thì các cậu chốt xong báo tớ một tiếng.]
Bành Tĩnh Dương suy nghĩ chu đáo: [Cậu không cần ở chơi với Bồ Thần à? cậu gửi thời gian cô ấy tới trường cho tớ, sau này tớ tìm cậu sẽ cố gắng tránh thời gian này ra.]
Bây giờ, đối với Tần Dữ mà nói, quan trọng nhất là phát triển APP, anh hận không thể để năm sau APP có thể online sử dụng, thế này thì bất kể Bồ Thần đi học hay là giao lưu lúc bình thường với người khác thì sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
[Lấy hạng mục làm trọng, buổi tối tới tới trường cô ấy.]
“Cốc cốc cốc”, có tiếng gõ cửa truyền đến từ phía sau lưng.
Tần Dữ xoay người, Bồ Thần tắm rửa xong đi tìm anh.
Trong tay cô cầm theo áo khoác của anh, [Sao anh lại đứng ở đây?Anh không lạnh à?]
—Đọc full tại Truyenfull.vn—
“Anh không lạnh.” Anh không cầm áo khoác cô đưa, sợ cô lạnh, anh dắt tay cô đi vào phòng.
Bồ Thần đặt áo khoác anh lên ghế sô pha, nâng tay ôm anh, sưởi ấm cho anh.
Cái ôm này lại khiến cho nỗi rộn rạo Tần Dữ khó khăn lắm mới tiêu tan lại dâng trào lên lần nữa.
Tần Dữ cúi đầu ngậm cánh môi cô, vừa hôn vừa đưa cô vào phòng ngủ.
Lên trên giường, Tần Dữ ra hiệu với cô: “Dựa sát vào anh một chút.”
Bồ Thần mù mờ, không hiểu ý anh là gì.
Cô đã ở trong vòng tay anh, hai người dán sát nhau cực kỳ thân mật, lại còn muốn dựa sát thêm chút nữa là sao?
Tần Dữ nhắc: “Chân em cách anh quá xa.”
Bồ Thần cong chân, ngón chân khều khều bắp chân anh.
Thầm nghĩ, lần này chắc đã đủ gần rồi.
Ai biết được Tần Dữ nói: “Không được, chặt hơn nữa.”
Nếu đã muốn chặt, vậy nhất định là hai chân vòng quanh eo anh.
Bồ Thần nghiêng đầu sang một bên, không đối mắt với anh nữa, nâng hai chân lên cọ vào người anh.
“Em yêu.” Tần Dữ lấy cằm cọ cọ vào má cô,dụ dỗ cô: “Xoay mặt lại đây.”
Bồ Thần lắc đầu, tư thế này quá sức mờ ám, tim cô đã sớm rối loạn.
Tần Dữ cho cô gối lên hai cánh tay, không tiện nhúc nhích, chỉ có một bàn tay giữ lấy đầu cô, để cô đối diện với anh, anh hôn lên mắt cô: “Em nhắm mắt lại làm gì hả, như thế này gọi lừa mình dối người.”
Bồ Thần mỉm cười, một lúc sau mới mở mắt nhìn anh.
Một tay cô bám quanh cổ anh, một bàn tay khác ôm sau lưng anh.
Còn thân mật hơn lần trước, cô hiển nhiên không căng thẳng như vậy, cũng khá là thả lỏng.

Tần Dữ chịu đựng cơn giày vò, tất cả đều cố gắng vì để cô thoải mái.
Anh ngẩng đầu, xoa dịu cô: “Bé Thần, em thả lỏng đi, nếu không thì ngón chân sẽ bị chuột rút.
Bồ Thần: “…”
Không có điện thoại bên cạnh, cô không biết nên diễn tả như nào.
Tần Dữ nói xong, lại vùi đầu hôn tiếp.
Mỗi một nụ hôn anh đặt trên thân thể cô cực kỳ mềm mại.
Lúc ý loạn tình mê, Bồ Thần chỉ còn ngửi thấy mùi hương hoa hồng ở tủ đầu giường đang lặng lẽ phiêu lãng.
Sau đó cô không thể kiềm chế được muốn rút chân về, chân lại bị Tần Dữ giữ chặt, không cho phép cô nhúc nhích.
Giống như lần trước, khoảnh khắc cuối cùng thì ngón chân cô lại bị chuột rút lần nữa.
Cô đang nghi ngờ có phải bản thân mình bị thiếu hụt canxi hay không.

Tần Dữ ngồi dậy, bóp nắn bẻ ngón chân cô duỗi thẳng.
Đợi cô chậm rãi hết bị đau, anh lại nhẹ nhàng xoa nắn ngón chân cô.
Bồ Thần chống tay ngồi dậy, rút mấy tờ khăn giấy đưa cho anh.
Tần Dữ đang xoa nắn ngón chân cho cô thả lỏng, không cầm giấy, nói: “Không cần đâu em.”
Bồ Thần duỗi thẳng cánh tay, kiên trì lau chùi đôi môi anh.
Khi lau chùi khóe môi anh, cô ái ngại nhìn thẳng.
Cuối cùng ngón chân cô cũng trở lại bình thường, Tần Dữ buông chân cô ra, quệt đi mồ hôi trên trán, cả đêm anh nhẫn nhịn vô cùng cực khổ, nhu cầu gấp rút muốn được giải phóng.
Anh ôm ngang người cô đi vào trong phòng tắm, nhỏ giọng nói: “Bé Thần, giúp anh một chút.”
Bồ Thần vùi mặt vào hõm cổ anh, cứ cọ cọ mãi.
Tần Dữ hiểu cô có ý gì, chỉ có một mình cô thoải mái, anh thì nín nhịn đau khổ như vậy.
Anh hôn lên trán cô, “Không có gì mà, là anh không chuẩn bị đồ bảo vệ.”
Vòi hoa sen phòng tắm mở ra, hơi nước nhanh chóng tràn ngập, bao vây hai người kín kẽ.
– –
Buổi trưa ngày hôm sau, Tần Dữ về nhà thăm ông bà ngoại.
Trên đường kẹt xe, anh bị kẹt ở một khúc giao lộ cả nửa tiếng còn chưa thông đường.
Tần Dữ gọi điện thoại cho bà ngoại, để mọi người không cần chờ anh ăn cơm.
Cúp máy, bà ngoại nói chuyện với Tần Minh Nghệ: “Tần Dữ nói về nhà muộn hai tiếng, con có cần đổi chuyến bay không?”
Tần Minh Nghệ bay chuyến bay chiều nay về Tô Thành, buổi tối hẹn gặp khách hàng, vốn dự định chờ Tần Dữ về nhà cùng ăn cơm, bây giờ thì không kịp thời gian.
Bà vẫn quyết định làm theo kế hoạch ban đầu đi đến sân bay: “Đổi chuyến bay con lại không kịp giờ hẹn với khách hàng, bên khách hàng rất gấp, con không thể bịa lý do thoái thác.

Kỳ nghỉ của Tần Dữ dài như vậy, cũng không nhất thiết phải gặp mặt vào hôm nay.”
Dì giúp việc dọn cơm cho Tần Minh Nghệ, ông bà ngoại chờ Tần Dữ về để cùng nhau ăn cơm.
Bà ngoại ngồi ở một bên bàn ăn, cùng nói chuyện phiếm với con gái.
Cách ngày tết còn không xa, bà ấy hỏi con gái: “Tết năm nay con có tính đi du lịch không?”
Tần Minh Nghệ trả lời mà không nhìn trực diện: “Mẹ, mẹ trò chuyện với con chuyện sinh hoạt gia đình dễ tiêu hóa chút được không ạ?”
Bà ngoại kéo dài âm cuối: “Được.”
Bà ấy đổi sang giọng điệu tán chuyện: “Công ty luật của các con năm nay kiếm được bao nhiêu tiền? Sau khi chia hoa hồng, con có thể chen vào hàng ngũ đại gia xếp ở ba vị trí đầu không?”
Tần Minh Nghệ: “…”
Bà thấy buồn cười.
“Mẹ, mẹ có thể nào đừng chế giễu con vậy không?”
Bà ngoại bưng chén canh tới tay con gái: “Uống hai ngụm, đừng vì nhất thời vui quá mà bị sặc.”
Hai mẹ con đang đấu võ mồm, dì giúp việc báo Tần Minh Hàm đến.
Sau đó, trong sân vang lên tiếng xe hơi.
Nghe vậy, gương mặt Tần Minh Nghệ trong phút chốc trở nên tiu nghỉu.
Bà ngoại đẩy đẩy cánh tay con gái: “Con lại sao nữa rồi? Mấy hôm trước chẳng phải còn nhiệt tình với Minh Hàm sao, thường xuyên hẹn Minh Hàm đi ăn, ngoảnh mặt là làm mặt lạnh với nhau, con nít ba tuổi cũng không cố chấp như tụi con.”
Tần Minh Nghệ xém chút bị sặc.
Bà ngoại hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Tần Minh Nghệ không nói gì cụ thể với mẹ, chỉ nói: “Nó đẩy suy nghĩ trong đầu nó lên đầu con, còn không phép con tỏ thái độ sao?” 
“Con làm chị đó.”

“Con làm chị thì sao chứ?”
“Tiên lễ hậu binh.” (2)
(2) Trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.
“…” 
Tần Minh Hàm dừng xe lại xong, người còn chưa vào đến biệt thự thì đã nghe thấy âm thanh quen thuộc truyền tới trước.
“Em chào chị, cháu chào bác hai.”
Phải hô lên hai lần thì người mới bước vào trong.
Bà ngoại vỗ vỗ vai của con gái, không nói thêm gì nữa, bà chào hỏi Tần Minh Hàm, viện cớ là lên tầng hai luyện chữ trong phòng sách, để nhà bếp lại cho hai chị em.
Bác trai bác gái đều không có ở tầng một, Tần Minh Hàm cũng không bày ra gương mặt tươi cười nữa, cô ta ngồi lên chiếc ghế khi nãy bác hai vừa ngồi.
Từ đầu tới cuối, Tần Minh Hàm không hề nâng mí mắt lên, càng đừng nói tới bà có sắc mặt tốt với cô ta.
Trong lòng cô ta hiểu rõ, thậm chí không còn giả vờ bối rối nữa, vốn dĩ hôm nay cô ta ở đây cũng vì chuyện của Bồ Văn Tâm.
“Chị, chị vẫn còn giận à?”
Lúc này Tần Minh Nghệ mới nhúc nhích mí mắt, “Lời xin lỗi giả mù sa mưa thì xin miễn.”
Cho dù Tần Minh Hàm hiểu rõ tính cách ưa làm theo ý mình của chị họ, nhưng cũng không ngờ chị họ khiến mình bị bẻ mặt ngay tại chỗ.
“Chị, em thừa nhận em có lòng riêng, nhưng có nói như thế nào, em làm như vậy cũng suy nghĩ cho chị.”
Tần Minh Nghệ khẽ cười, nói: “Tôi không cần cô suy nghĩ giùm.”
Ai mà không chút nóng nảy, chút kiên nhẫn cuối cùng của Tần Minh Hàm cũng tan biến mất.
Hôm nay cô ta đến vốn là đè lửa giận xuống, muốn hòa nhã hỏi Tần Minh Nghệ là rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao Lục Bách Thanh biết chuyện nhanh thế.
Dựa vào hiểu biết của cô ta về Bồ Văn Tâm, Bồ Văn Tâm không thể nào bỏ qua tự tôn của mình mà đi tìm Lục Bách Thanh giúp đỡ.
Nếu Tần Minh Nghệ đã đối xử khách sáo với cô ta, cô ta cũng không cần thiết phải tô son trát phấn thêm.
Cô ta chất vấn: “Là chị đi nói với Lục Bách Thanh là em tìm Bồ Thần?”
Tần Minh Nghệ không tiếp lời, thong thả ung dung uống canh.
Không phải bà nói với Lục Bách Thanh, là Bồ Thần tìm Lục Bách Thanh hỗ trợ.
Tới bây giờ Tần Minh Hàm vẫn chưa biết Lục Bách Thanh làm giáo viên ở Tô Thành, cũng không biết Bồ Thần và Lục Bách Thanh có mối quan hệ tốt như vậy.
Khi Tần Minh Nghệ uống canh mới bớt chút thời gian trả lời Tần Minh Hàm: “Là tôi nói cho Lục Bách Thanh, sao nào?”
Tần Minh Hàm nhìn dáng vẻ hùng hồn của chị họ, cô ta không thể kiềm chế cơn giận: “Chị, rốt cuộc là chị nghĩ cái gì vậy?”
Tần Minh Nghệ đặt chén canh xuống, đi súc miệng xong quay lại, lúc này mới nói với vẻ không nhanh không chậm: “Muốn cho cô hiểu được một chuyện, cô đừng tính kế lên người Tần Dữ và tôi.”
Tần Minh Hàm cười chế giễu hai tiếng.
Tần Minh Nghệ lấy khăn tay lau sạch ngón tay đầy bọt nước, “Cô tưởng cô có chung quan hệ máu mủ với tôi, tôi nên mắt nhắm mắt mở cho những suy tính kia của cô à?”
Bà tự hỏi tự trả lời: “Sẽ không đâu.

Cô xem tình thân giữa chúng ta không ra gì, còn trông cậy vào thứ tình thân không đáng giá này để trói buộc tôi?”
Tần Minh Nghệ nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm nên xuất phát đi ra sân bay.
Bà nhìn Tần Minh Hàm, cười cười, nói: “Nếu mà cô không thoải mái, thì cứ trở mặt với tôi, tôi chả sao cả.

Nhưng cô không dám.”
Để lại câu nói khiêu khích, bà đi lên lầu chào tạm biệt bố mẹ.
Tần Minh Hàm khống chế kích động muốn lật bàn, đạp giày cao gót giận dữ bỏ đi.
– –
Tần Dữ về tới nhà thì mẹ đã sớm tới sân bay, anh cũng không biết dì nhỏ đã đến.
Trên bàn ăn chỉ có anh và ông bà ngoại ba người, hiếm hoi lắm mới có thời khác ấm áp.
Bà ngoại quan tâm nói: “Con bé Bồ Thần dạo này sao rồi?”
“Rất tốt ạ.” Tần Dữ chia sẻ với bà ngoại: “Cô ấy nói học kỳ này có thể giành được học bổng, tới lúc đó sẽ mời bà ăn, còn cho cháu một niềm vui bất ngờ.”
Bà ngoại nghiêm túc ngẫm nghĩ, hỏi: “Khi đó Bồ Thần thi đậu cũng không tính là điểm cao nhỉ?” Cơ bản là bao nhiêu điểm bà ấy cũng không rõ.
Tần Dữ: “Không cao ạ, điểm thi của Thần Thần chỉ chiếm bậc trung trong ngành học của cô ấy.”
Bà ngoại thật tâm nói: “Có thể giành được học bổng cũng thật không dễ dàng gì.”
Trong bữa ăn, chuyện gì vui bà ấy đều lấy ra tán gẫu.

Sau bữa ăn bà ấy mới hỏi Tần Dữ, gần đây cháu liên lạc với mẹ cháu có nhiều không.
Tần Dữ không muốn để bà ngoại lo lắng, nói trái lòng: “Vẫn ổn ạ, mẹ cháu không bận việc là gọi điện thoại tìm cháu.”
Bà ngoại gật gật đầu, “Tính tình đó của mẹ cháu, chỉ có cháu nói thì mẹ cháu mới nghe vào hai câu.

Chờ cháu rảnh rỗi thì đi nghe ngóng, mẹ cháu và dì nhỏ vì sao lại làm dữ với nhau.

Tới bây giờ bà cũng không nắm chắc là do tính tình mẹ cháu hung bạo mà không nói được hai câu với Minh Hàm, hay là Minh Hàm đã thật sự làm chuyện gì đó khiến mẹ cháu không vui.”
Buổi trưa, bà ngoại nghe dì giúp việc trong nhà nói, Tần Minh Hàm tức giận rời đi, lúc bỏ đi cũng chẳng để ý tới ai.
Xem ra hai người cãi nhau tới mức ai cũng mất hứng.
Tần Dữ cũng không bất ngờ khi mẹ và dì nhỏ mâu thuẫn, toàn là người tính tình cao ngạo, mẹ thì quen mạnh mẽ, dì nhỏ tính tình cũng không có gì tốt.
Anh bảo bà ngoại không cần lo lắng, cho dù có mâu thuẫn vặt vãnh, còn mà mâu thuẫn lớn thì có giấu cũng không giấu được.
Anh lấy áo khoác đưa cho ông bà ngoại, “Đi thôi nào, cháu lái xe đưa bà và ông về thăm trường cũ một vòng, cháu cũng đúng lúc tìm Bành Tĩnh Dương.”
Bà ngoại hỏi: “Cháu không đi hẹn hò à?”
Tần Dữ: “Buổi tối cháu mới sang chơi với Thần Thần.”
– –
Những ngày tiếp theo, chạng vạng hôm nào Bồ Thần cũng đều có thể đúng giờ nhìn thấy Tần Dữ ở dưới lầu tòa nhà ký túc xá, anh đi cùng cô ra căn tin ăn cơm xong, lại đến phòng tự học, ban ngày cô gần như không gặp được anh, anh bận tối mặt tối mày.
Cô không hiểu hạng mục AI, cũng rất ít khi hỏi anh về những chuyện liên quan đến hạng mục.
Sau Nguyên đán, bọn họ chào đón tuần thi cử.
Bồ Thần không quên lời hẹn với Triệu Thù, gửi thời gian thi cho Triệu Thù.
Trường của Triệu Thù cho nghỉ sớm, sớm hơn trường Bồ Thần hai tuần.
Cô ấy đã đặt vé từ trước, chen vào ngày thi cuối cùng của Bồ Thần thì cô ấy đã đến Bắc Kinh.
Bồ Thần thi xong là báo tin cho Triệu Thù trước tiên: [Tớ thi xong rồi, ngày mai đến trạm xe đón cậu, cậu gửi chuyến xe cụ thể cho tớ đi.]
Triệu Thù gửi tin nhắn thoại trả lời: “Thần Thần, tớ sắp tới trường các cậu rồi, bây giờ ngồi taxi đến đó, cậu ở khu ký túc xá nào?” Vì không muốn ảnh hưởng tới Bồ Thần thi cử, cô ấy nói dối ngày mai mới đi xem đến Bắc Kinh.
Chuyện vui mừng đến không kịp chuẩn bị, Bồ Thần gửi định vị qua cho cô ấy, nói tự trách: [Khó khăn lắm cậu mới đến đây một chuyến, mình cũng không đi ra đón.]
Triệu Thù: “Giữa hai chúng ta thì đừng làm như khách sáo.

Nói sớm thì cậu cũng không có thời gian đi đón tớ, còn ảnh hưởng tới thi cử.”
“Chắc tầm hai mươi phút nữa tớ đến, cậu đừng vội xuống lầu.”
Bồ Thần nhân lúc chờ bạn thì đi thu gom đồ đạc về nhà.
Trong ký túc xá chỉ có mình cô, Trác Huyên thi xong thì vội vàng đi làm gia sư, hai người bạn khác thì cùng nhau đi dạo phố, bọn họ đều mua vé ngày mai về nhà.
Hành lý thu dọn cũng xêm xêm thì Triệu Thù đến.
Lần trước hai người gặp mặt cũng là kỳ nghỉ tháng mười một, hẹn nhau đi chơi nửa ngày, trên đường thì ăn luôn cơm tối.
Triệu Thù ôm lấy khuỷu tay Bồ Thần, nhìn cô đánh giá: “Sao tớ nhìn cậu lại càng thấy đẹp hơn rồi?”
Bồ Thần: [….!Làm gì có.]
“Dù gì tớ vẫn thấy cậu càng ngày càng đẹp.” Triệu Thù kéo kéo cánh tay cô: “Vậy cậu nhìn tớ có thay đổi xinh đẹp hơn không? Nhanh nhanh khen tớ hai câu.

Ba câu cũng được, càng nhiều càng tốt.”
Hai người nói nói cười cười, dường như trở về thời trung học.
Đi tham quan sân trường xong, Bồ Thần về ký túc xá lấy hành lý, Triệu Thù đặt một khách sạn gần nhà Tần Dữ, càng thuận tiện cho cô chạm mặt, cô để hành lý vào phòng của Triệu Thù trước, buổi tối hai người cùng đi dạo phố ăn cơm.
Cô gửi tin nhắn cho Tần Dữ, để anh không cần đến đón cô: [Triệu Thù tới sớm, hôm nay em ở với cậu ấy, anh cứ lo hạng mục của anh.]
Tần Dữ dự tính mời các thành viên trong nhóm làm hạng mục đi ăn tối, những ngày này bọn họ đều tăng ca làm thêm, sắp sửa ngóc đầu không nổi, tối nay thoải mái một chút.
[Anh đang tính đón em đi ăn chung với bọn anh, vậy vừa hay gọi luôn cả Triệu Thù.]
Bồ Thần không biết ý của Triệu Thù ra sao, cô không vội trả lời Tần Dữ, cô lấy tin nhắn Tần Dữ gửi cho mình đưa Triệu Thù xem, hỏi cô: [Cậu có muốn đi cùng với bọn họ không? Nếu không muốn thì chỉ hai chúng ta ăn riêng với nhau.]
Triệu Thù hỏi: “Có những ai vậy?”
Bồ Thần: [Thì có Tần Dữ với vài người làm chung hạng mục AI.]
Triệu Thù biết hạng mục này, Bành Tĩnh Dương cũng có tham gia, không phải cô ấy bài xích không đi ăn với người không quen biết, nhưng không muốn có bất kỳ dây mơ rễ má nào với Bành Tĩnh Dương.
Nếu mà lỡ có một phần một vạn, cậu ấy dẫn theo cả bạn gái cùng đi ăn.
Cô ấy không muốn nếm trải cảm giác tim đau nhói.
Triều Thù từ chối: “Chỉ hai chúng ta thôi, muốn nói chuyện với cậu cho thỏa thích.”
Bồ Thần trả lời Tần Dữ: [Em với Triệu Thù ra ngoài ăn riêng với nhau.]
Tần Dữ cứ tưởng cô không thích giao tiếp với người xa lạ, trong lòng có gánh nặng không muốn đi, [Vậy hai người chơi mệt rồi thì gọi điện thoại cho anh, anh đi đón hai người.]
Trên đường đến khách sạn, Bồ Thần và Triệu Thù ngồi ở hàng ghế sau xem clip, hai người nghe chung tai nghe, xem tập mới nhất của show tuyển chọn idol.
Nhưng suy nghĩ của bọn họ đều không ở trong clip.
Bồ Thần đang nghĩ tới hồi trung học cô và Tần Dữ cùng nhau xem chương trình giải trí, rõ ràng là anh không có hứng thú, nhưng để giải sầu với cô, anh vẫn nghiêm túc cùng xem.
Còn tâm tư của Triệu Thù, sớm bay ra mấy dặm bên ngoài.
Vào học đại học, tất cả động lực học tập của cô đều là vì muốn có một ngày đến Bắc Kinh học khoa chính quy, ở nơi này học nghiên cứu sinh, ở cùng một thành phố với Bành Tĩnh Dương.
Nhưng khoảng thời gian trước, khi biết Bành Tĩnh Dương đã có bạn gái, cô ấy giống như một quả bóng xì hơi, có giãy giụa như thế nào cũng không thể vực dậy được.
Taxi dừng lại dưới lầu của khách sạn, Bồ Thần quét mã thanh toán, lúc này Triệu Thù mới bừng tỉnh.

Cô ấy cười ngượng ngùng: “Nhanh vậy mà đã tới rồi à, xem cũng tập trung quá.”
Bồ Thần cũng cảm thấy nhanh,còn chưa thấy kẹt xe thì đã tới điểm đích.
Nguyên nhân có thể do cô phân tâm.
Đẩy hành lý vào trong phòng, Triệu Thù đổi sang đôi giày đế bằng, hai người xuống lầu đi kiếm đồ ăn.
Bồ Thần nói trước: [Tối nay để tớ mời.]
Triệu Thù cười nói: “Yên tâm, tớ sẽ nắm chặt cái ví tiền nhỏ của tớ, dứt khoát không giành trả tiền với cậu.”
Bồ Thần hỏi cô muốn ăn món gì, gần đây có không ít tiệm ăn ngon, cô đề nghị: [Đi ăn món Tây nha, lâu lắm rồi tớ chưa ăn.]
Triệu Thù kéo kín áo khoác: “Gió ở Bắc Kinh cũng lớn thật.” Cô ấy xoay người đi, “Ngày lạnh như hôm nay, nhất định phải ăn lẩu, nhớ tôm viên của tớ quá.

Nếu cậu muốn ăn món Tây, đợi ăn chung với Tần Dữ đi.”
Bồ Thần quyết định đi đến tiệm lẩu lần trước đi cùng với Tần Dữ, nước lẩu và đồ ăn đều ngon, tráng miệng cũng rất đặc sắc.
Cô và Triệu Thù tùy ý trò chuyện, nói tới kỳ nghỉ này sẽ làm gì, kỳ nghỉ đầu tiên ở đại học, không có cả chồng bài tập về nhà để làm, hình như thấy hơi không quen.
“Kỳ nghỉ đông của tớ xem ra vẫn phong phú, đi qua chỗ bạn hỗ trợ.”
Triệu Thù không nói là bạn nào, hỗ trợ chuyện gì.
Cô ấy muốn đến công ty Vân Nguyệt làm việc vặt, Tần Dữ đã bỏ vốn mua bản quyền tiểu thuyết audio của Tiểu Tây Mễ, luôn luôn thúc giục bọn nhanh nhanh chế tác, tranh thủ tới tết có thể lên kệ.
Anh hy vọng ngày đầu tiên của năm mới, Bồ Thần có thể nghe được phiên bản tiểu thuyết audio của cuốn tiểu thuyết cô yêu thích.
– –
Buổi tối bảy giờ, là lúc cao điểm của tiệm lẩu.
Bồ Thần và Triệu Thù đang ở khu xếp hàng, trước mặt bọn họ vẫn còn mấy bàn.
Triệu Thù hỏi cô: “Thần Thần, cậu đã đến tiệm lẩu này ăn qua chưa?”
Bồ Thần: [Tớ chỉ mới đến một lần, Tần Dữ thì đến thường xuyên.]
Triệu Thù gật gật đầu, tự dưng có chút lo lắng: “Tối nay Tần Dữ mời khách ở đâu? Đừng nói giờ này cũng đến đây nha.”
Bồ Thần không rõ Tần Dữ đi ăn ở chỗ nào, cũng không hỏi nhiều.
Triệu Thù cảm thấy miệng mình nói cũng khá là xui xẻo, nói cái gì là có cái đó.
Mười phút sau, một đoàn người Tần Dữ lũ lượt đi vào trong tiệm lẩu.
Nhưng mà bọn họ đã đặt phòng bao trước, không cần phải xếp hàng chờ tới lượt như hai người họ.
Triệu Thù liếc mắt một cái là nhìn thấy Bành Tĩnh Dương, cô gái đi bên cạnh cậu ấy xinh đẹp cao gầy, khiến cho người ta cảm giác lạnh lùng cao ngạo.

Có thể ở trong nhóm làm hạng mục này, vậy nhất định là học bá.
Dáng dấp cô gái đó xinh đẹp lại thông minh, cô ấy hoàn toàn chua xót.
“Bé Thần.” Tần Dữ nhìn thấy Bồ Thần, sải bước đi về phía cô.
Bồ Thần từ trên ghế đứng bật dậy “cạch” một cái.

đúng thật là tâm linh tương thông, cô không ngờ Tần Dữ cũng chọn tiệm này.
Tần Dữ nắm cổ tay Bồ Thần, nhìn về Triệu Thù: “Có muốn ghép bàn không?”
Triệu Thù còn có thể nói gì chứ, không đụng mặt thì thôi đi, bây giờ mà lại từ chối thì cũng giả tạo, cô ấy cười cười: “Thế nhất định phải để cho ông chủ Tần mời khách rồi nha.”
Tần Dữ dắt tay Bồ Thần ra phía trước, Triệu Thù ở phía sau.
Bành Tĩnh Dương mấy bước đuổi theo, “Cậu tới Bắc Kinh mà sao không nói một tiếng?”
Nếu là trước đây, Triệu Thù nhất định sẽ chặn cậu ấy như thế này: Không nói chính là muốn cho cậu một sự bất ngờ, bất ngờ không nào?
Nhưng bây giờ không thể trắng trợn nữa, cô ấy nói chuyện có chừng mực: “Tớ qua đón Thần Thần về nhà, sợ cậu bận nên không làm phiền.”
Bành Tĩnh Dương nhìn cô thêm một chút, rồi không nói gì nữa.
Vào trong phòng bao, sau khi giới thiệu lẫn nhau, Triệu Thù mới biết cô gái xinh đẹp kia tên là Tạ Gia Nghênh, không phải là bạn gái của Bành Tĩnh Dương, là đàn chị của bọn họ, năm nay học năm tư, người ta đã có người mình thích.
Tạ Gia Nghênh chỉ hợp tác cùng làm hạng mục này với bọn họ.
Giữa Bành Tĩnh Dương và Triệu Thù còn ngăn cách bởi một người, cô ấy đặc biệt chọn vị trí này, trước mắt đông người như vậy, cậu ấy cũng không thể nói gì nhiều.
Bồ Thần kéo ống tay áo của anh, [Em đi qua ngồi chung với Triệu Thù.]
Tần Dữ cũng lấy điện thoại trả lời cô: [Em qua đó đi, thích ăn món nào thì gọi nhiều chút.]
Sau khi Bồ Thần đổi chỗ, ngồi ở giữa Triệu Thù và Tạ Gia Nghênh.
Tạ Gia Nghênh là cô gái duy nhất trong nhóm này, APP này được thiết kế riêng cho Bồ Thần, giới hạn hiểu biết của cô ấy về Bồ Thần gói gọn trong miêu tả của Tần Dữ và Bành Tĩnh Dương, chưa từng gặp mặt tiếp.
Cô ấy là người nghiện sự chi tiết, theo đuổi sự tỉ mỉ hoàn hảo, hy vọng APP này có thể mang tới sự trải nghiệm tốt nhất, vì vậy mới viện cớ thêm phương thức liên lạc với Bồ Thần.
“Chị có một người bạn học hồi cấp ba cũng học tại trường của các em, lần sau chị qua đó tìm cô ấy đi chơi, gọi cô ấy đi cùng.”
Bồ Thần gật đầu nhoẻn miệng cười: [Dạ được ạ.]
Cô cảm thấy Tạ Gia Nghênh rất dễ tiếp xúc, không giống vẻ ngoài lạnh kiêu ngạo.
Tạ Gia Nghênh đưa mã QR cho cô: “Vậy lưu lại phương thức liên lạc nào.”
Sau khi thêm bạn, cô ấy nhìn thấy nickname của Bồ Thần, tên “Bay qua biển cả”, cô nhớ nickname của Tần Dữ là “Đôi cánh của em”.
Thì ra là nickname tình nhân đôi đặc biệt.
Cô muốn bay qua biển cả, anh muốn làm đôi cánh của cô..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.