Đọc truyện Thế Giới Huyền Huyễn – Chương 18: Chiến Thủy Sơn Tông (3)
Không đợi Tống Ngụy và Thiên Thủy kinh ngạc nháy mắt, thân ảnh Phi Dương như máy động mà lao đến.
“Hưu”.
Đợi cả hai người kịp phản ứng kịp thời. Phi Dương lại bồi thêm cái dịch chuyển tiếp cận thẳng ra trước mặt luôn.
“Ngươi.” Tống Ngụy cùng Thiên Sơn chỉ kịp thất thố kêu to một tiếng. Thần sắc cực kỳ hoảng sợ cùng chấn kinh.
Phi Dương Song đấu cực quyền tập trung vào hai tay của mình. Lập tức 600 tia lực được quán chú vào. Hắn đấm thẳng một quyền ra.
Oanh! Một quyền như kinh đào hải lãng từ tay hắn phóng ra dữ dội trực tiếp đánh thẳng bụng của Tống Ngụy. Bụng của hắn sụp xuống một phát, máu rỉ thẳng ra.
Tống Ngụy đau đớn ho phặc ra máu rụt thẳng về sau. Nhưng cũng không kịp đợi hắn phản ứng được thì Phi Dương đã tiến lên cho hắn thêm hẳn một phát nữa vào bụng.
Oành!
Lần này thì hắn bị đánh xuyên thẳng qua bụng. Cả người hắn rủ xuống, tròng mắt căm hận nhìn chằm chằm Phi Dương. Thần sắc hắn mang theo vẻ không cam lòng cầm chặt chặt tay hắn.
Phi Dương thần sắc lạnh lẽo, vô tình nhìn hắn, không cảm xúc hắn rút tay ra. Tống Ngụy cả người rủ xuống rơi từ trên cao xuống.
Thiên Thủy thét lên một tiếng, hắn đứng nhìn Tống Ngụy chết trước mặt mình cơ hồ chỉ có vài giây trôi qua. Đầu óc hắn triệt để hoảng loạn, rống to: ” Ta giết ngươi aaaa.” Hắn lao thẳng về phía Phi Dương tựa như kẻ điên.
Phi Dương thì lúc khác lúc này linh lực hắn như thủy triều bạo tăng mà lên. Sức mạnh của hắn lần nữa lại nhảy sang một bước mặt mới. Cơ hồ hắn đã trở thành Võ Vương Hậu kỳ.
“Hừ.” Hắn hừ nhẹ một tiếng, một ngàn tia lực bạo tán mà ra. Thật sự khi hắn đột phá số linh lực quán chú của hắn lại lần nữa tăng lên. Cơ hồ linh lực của hắn cũng thay đổi từ 4000 lại thành 6000. Giờ thì một mình hắn đã bằng 4 tên Võ Vương đỉnh phong.
Thân ảnh lóe lên “Song đấu cực quyền” lại lần nữa bạo hỏa mà ra. Thiên Thủy trưởng lão quyền đánh về phía Phi Dương không khỏi rùng mình.
Bàn tay hắn bị xoắn nát mà ra, cả người bay rớt mà xuống. Hắn cố ngượng dậy một chút, hắn đã bị phế một tay. Hắn nhìn về phía Phi Dương: Ngươi giết ta đi.”
“Lão ẩu, ngươi thật cốt khí. Đã vậy ta lưu ngươi toàn thây.”
Phi Dương nhảy xuống rút ra đoản kiếm của mình. Sở dĩ hắn hay dùng kiếm giết cũng là vì hắn đang nuôi sát khí của mình vào kiếm. Chỉ đợi sau này có thêm chiêu thức hẳn có thể xài kiếm phụ trợ.
Phanh!
Một kiếm chi uy chém mạnh xuống. Máu tươi từ cổ đại trưởng lão Thiên Thủy ào ào chảy ra. Được một lúc, sắc mặt hắn tái dần, cả người bất động đi, hiển nhiên đã chết.
Phi Dương thở hắt ra một cái, hắn để hai tên chạy thoát. Bất quá đệ tử của cái tông này. Hôm nay hắn phải giết hết, đặc biệt là những thành phần cực kì trung thành.
Để những tên này còn sống về sau đi tìm hắn sẽ là một đại phiền phức nên hắn không thể để lại một đứa. Xoay người lại, hắn bước thẳng về phía tòa nhà chính kia. Nơi đó cho hắn cảm nhận được rất đông người.
…
Thủy Sơn Tông, đại sảnh.
Hơn mấy ngàn đệ tử Thủy Sơn Tông đang tập họp ở đây. Đa số bọn họ đang bàn tán xôn xao việc các trưởng lão bảo về đây tập hợp.
Mấy vị trưởng lão này tất nhiên là tập hợp đệ tử lại để không cho Phi Dương tàn sát. Chẳng ngờ cái việc này lại giúp Phi Dương không tốn sức a.
Kẽo kẹt.
Đại môn bị người đẩy ra, Phi Dương đi bộ nhàn nhã mà vào.
“Ồ”
“Hắn là ai, sao lại vào đây. “
” Quần áo hắn toàn máu kìa, hắn rốt cuộc là ai?.”
Cả đám nhìn thấy Phi Dương lúc này nhộn nhạo lên khinh ngạc, bàn tán, nói luyên huyên với nhau.
Nhìn những ánh mắt xung quanh nhìn về phía mình, Phi Dương khóe miệng mỉm cười lên một cái. Nụ cười này vô cùng lãnh lẽo, quỷ dị khiến người không rét mà run.
Hắn quét mắt nhìn hết mọi người xung quanh.
“Vậy tất cả đã tập hợp đông đủ chưa ạ?.”
“Mà thôi, đủ hay thiếu cũng chỉ có một từ.”
“Chết.”
Vừa dứt lời, hắn rút ra kiếm đi thẳng về phía đám đông, thấy thân Phi Dương tiến lên đám đông không khỏi hoảng hốt lùi lại mấy bước.
Tống Kiệt dẫn mấy huynh đệ bước ra nhìn chằm chằm lấy Phi Dương dũng mãnh sủa vài câu:
“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà ở đây phách lối.”
“Có mỗi một người mà giương oai ở đây là ta thấy ngươi muốn chết.”
Phanh!
Trả lời cái tên Tống Kiệt cùng đám người là một loạt kiếm khí bạo phóng mà ra. Tống Kiệt, đám người liền bị kiếm khí chém đôi ra, cắt thành nhiều mảnh. Máu tươi phun trào mà ra, nhiễm đỏ cả đại sảnh.
“Aaa.”
“Giết người, hắn thật dám giết.”
Thấy đồng môn bị chém thành muôn mảnh. Từng đám từng đám đệ tử hoảng sợ chạy toán loạn. Đè lên nhau cuống cuồng mà chạy. Có người còn trực tiếp tè ra quần ngã xuống không dám dậy. Bọn này chắc ở tông môn luyện võ chứ chắc chắn chưa giết người qua.
Phi Dương không do dự nhiều, hắn bay như chim vào đám người điên cuồng tàn sát. Từng đám đệ tử bị kiếm đánh vô hầu như không chịu nổi một kích của hắn.
Kiếm khí gào thét, vang vọng đại sảnh, mỗi nơi đi qua cơ hồ người chết thành đống.
“Aaa.”
“Tha mạng.”
“Dừng lại.”
Từng tiếng kêu xin vang vọng lên khắp đại sảnh. Nương theo là thi thể liên tục rơi xuống như rạ, cái nào cũng hầu như cũng bị cắt đôi cắt ba ra.
Trong Đó cũng có Thiên Tuyết, nàng nhìn thấy thân ảnh Phi Dương như ma thần đi qua tàn sát, nàng sợ hãi, góc thét cố gắng đẩy người xung quanh chạy trốn ra.
Đột nhiên, một thanh kiếm từ đằng sau đâm xuyên bụng nàng, nàng ói máu thét: “Aaaa, không” ngã thẳng xuống đại sảnh, con mắt gắt gao nhìn lấy Phi Dương. Đây gọi là chết không nhắm mắt a.
Nương theo một hồi chém giết vang dội, số người còn lại hầu như đã không còn mấy. Riêng mấy thằng định chạy trốn là cũng không thoát khỏi Phi Dương. Bọn này chỉ là Võ linh, không biết bay, oanh sát quá dễ.
Nương theo đại lượng chém giết mà ra lực lượng của hắn lại tăng lên ầm ầm. Bình thường giết 5,6 người cùng giai là đột phá, dưới giai thì tầm 20 đứa. Có thể tưởng tượng hắn giết hơn 2000 người là con số nhiều như thế nào.
Hắn giờ đã đột phá Võ Vương đỉnh phong thậm chí tiếp cận Võ Tướng rồi.Linh lực từ 6000 đã bay vọt lên 8000. Nhưng không có cảm ngộ của Võ Tướng thì sao mà đột phá được đây.
Bất quá giết người đột phá không dùng nhiều được, cường giả cảnh giới cao số lượng rất ít ỏi. Giết lũ kiến hôi hầu như sẽ quá ít lực lượng không đủ bù đắp.
Lúc này, chỉ còn lại một đám võ giả xúm lại vào nhau ở một góc. Không do dự Phi Dương tiến đến nói: “Ta sẽ không giết các ngươi, có việc ta sẽ cần tới các ngươi nên không được trốn.”
Đám võ giả này nhao nhao dập đầu. Cơ hồ tất cả đều là Võ Linh đỉnh phong: “Cảm ơn đại nhân tha mạng.”
…
Cách xa Thủy Sơn Tông vài trăm mét, một võ giả đang cấp tốc bay về. Hắn chính là tông chủ Thiên Sơn a.
Hắn vừa mới đi có hai ngày nhưng hắn rất sốt ruột vì sợ tông môn xảy ra chuyện, may mà nhiệm vụ kia kết thúc hắn có thể về.
Ở chỗ chiến trường đó thoát li đi ra cơ hồ đã để cho hắn để lại ám ảnh nghiêm trọng. Tựa hồ tu vi của hắn ở đấy chỉ đủ số chứ không đáng một đồng xu. Ở trước mặt những tồn tại kia thật sự hắn chẳng là gì.
P/s: chương sau sẽ chiến Võ Tướng.