Đọc truyện [:Thế Giới Của Những Kẻ Hút Máu:] [:Một Đi Không Trở Lại:] – Chương 81: Mạng sống của ta không phải là hàng đầu
Ra được trước cổng, Rinialis đang lơ lửng trên không trung liền đạp chân bay lên bầu trời cao. Trận pháp này, cô biết nó kinh khủng thế nào. Loại cấm thuật này nếu thi triển đúng cách có thể phá hủy cả một hành tinh. Để ngăn chặn nó… phải tìm ra tên đầu sỏ và giết chêt hắn đi.
Tất cả bộ thất ra trước cung điện nhìn Rinialis lạnh lùng rời đi
– Chúng ta… có nhiệm vụ…
Roxy nhìn theo bóng Rin mất dần lên tiếng. Cô nhìn xung quanh, tất cả người dân đều đang chuẩn bị tinh thần chiến đấu.
– Tất cả!!! Di tản.
Riếng Roxy vang vang vọng vọng khắp Vampire World. Không nói không rằng những người còn lại liền biến mất đến những nơi khác để tập trung di tán mọi người. Trên không trung, một Rinialis khác nữa đã xuất hiện nhưng lại chẳng một ai nhận ra. Cô nhìn theo bóng mọi người hạ mình lơ lửng trên mặt đất tiến đến một nơi. Căn hầm sau lưng cung điện hoàng gia. Lúc mở toang cửa ra, cô phát hiện một người đã không cánh mà bốc hơi, dấu xích in rõ vệt bị cắt đi. Rốt cuộc… ngoài những người trong gia đình Black thì ai là người biết được vị trí nơi này? Điều phi logic hơn nữa, người đã bị bắt đi là một con người.
…
Thành viên trong bộ thất từng người cũng gặp những hoàn cảnh khác nhau. Nhất là những thần dân không muốn trốn đi để Rinialis cự lại nơi này. Dù không muốn tin nhưng thân phận của cô gái ngày nào ấy vẫn là công chúa. Lúc trước, họ đã khinh thường hay ngưỡng mộ cô như thế nào… những cảm xúc vui buồn, những luồn sống mới đều do cô mang đến. Cả Vampire World này đều đã nhiều lần náo động vì cô. Và có lẽ, đây sẽ là biến cố lớn nhất và to lớn nhất. Nhưng người hứng chịu nó chẳng phải là mọi người nữa mà chính là cô gái ngày nào đang lơ lửng chiến trên kia. Tất cả thần dân thương cảm nhìn cô gái, một người yếu đuôi nhưng lúc nào cũng tỏ ra mạnh mẽ.
– Chúng ta hãy nghe theo cô ấy…- Một người áy náy ngậm môi mà nói- Nếu ở lại… chúng ta có thể trở thành gánh nặng. Ta sẽ sống, sẽ trở thành món quà cho cô ấy…
Những người khác cũng có chút đồng tình. Họ dương mắt nhìn Rinialis một lần nữa sau đó quay gót đi sau lưng thành viên bộ thất mà ẩn mình thầm mong công chúa Rinialis hãy bình an trở về.
Tại cửa tầm hầm, Rinialis khác giơ tay lên trời cao, trên đầu ngón tay xuất hiện những pháo sáng chiếu thẳng lên trời. Một dấu hiệu chỉ hoàng gia và hoàng tộc mới biết.
Kin nhìn lên chỗ xuất hiện pháo hiệu, đó là vị trí của tầm hầm đằng sau. Anh dám chắc vừa ấy chỉ có một mình thoát ra và chỉ có người trong gia đình Black mới biết vị trí của nó. Lại là ai? Đây liệu có phải là một cái bẫy?
Đi thêm một đoạn đường khi dẫn những thần dân đến nơi phát ra pháo hiệu, Kin gặp được nhiều người khác cũng đang ở đấy. Vậy thì… rốt cuộc là ai đang ở đó. Zon Black xuất hiện, Rinialis đã giữ hắn ta lại. Vậy là toàn bộ những người còn lại đều đã được điểm danh kể cả mẹ anh. Vậy… chỉ còn Victoria. Người mà anh được biết là còn sống. Điều khác lạ này tuy nhiên chỉ mình anh nhận ra.
Họ khẩn trương chạy nhanh đến phía trước cánh cửa. Là Rinialis… khác? Nhưng rõ ràng cô ấy đang chiến đấu đằng kia. Mọi người đa nghi lùi ra sau. Đây chắc chắn là một cái bẫy rồi.
Rinialis không lạ gì hành động của họ. Cô đoán trước những gì sắp diễn ra là do ý nghĩ cô chính là gián điệp tạo thành. Cô quay lưng nhấn mật mã mở cổng
– Tôi là nhân bản của công chúa Rinialis. Nhận lệnh đợi mọi người ở nơi này để di tản đến nơi đức vua Zentarus Black đang trị thương.
– Zentarus…- Vài người cảm thán.
– Đó chính là tên thật của anh ấy. Nếu mọi người vẫn còn nghi ngờ thì cứ gạt tôi ra nếu muốn. Tôi sẽ làm đuôi và đuổi bọn quái vật từ đằng sau.- Rinialis nói nghiêm túc.
Kin im lặng ngẫm nghĩ, có thể tin nhưng lại không dám tin, nếu Rinialis hiện tại là bản thể hợp nhất giữa Rin Black và Rin Weaslly thì điều anh nghi ngờ là phải lẽ. Vì Rin Black trước kia chính là thủ hạ của Zon Black và gián tiếp làm bùng nổ trận đại chiến hơn vài thế kì trước.
Bộ thất đánh mắt nhìn nhau, quyết thống nhất vào trong một lần. Nếu sai họ sẽ hi sinh để bảo vệ thần dân. Những kết giới nổ sau lưng đã gần đến nơi này, chỉ mình Kin hiểu rõ tầng hầm này rắn chắc hơn bao giờ hết.
– Chúng ta đi!!
Rinialis cười mãn nguyện. Cô đứng sau lưng họ đợi đến khi không còn ai ở ngoài liền đóng cổng tử bên ngoài sau đó trở về với bản thể thật sự của mình.
Khi cánh cổng khép lại, tất cả mới thật sự vỡ lẽ… họ bị lừa sao??
Soạc!!
Từng tiếng kéo lê cứ vậy vang lên, tổng cộng bảy cánh cửa đá xuất hiện. Bên trong sâu thẳm một màu đen ngòm đến đôi mắt của Vampire đã sống trong bóng tối cả một cuộc đời cũng không thể thấy.
– Có khi nào chỉ có một cổng mới thật sự là lối ra hay không?- Roxy nói.
– Chia bảy đội, mỗi người trong chúng ta sẽ làm một đội như một bộ thất hoàn chỉnh. Ta sẽ thay thế vị trí của nhị hoàng tử, Gin hãy cố gắng vào vị trí của Rin. Ta sẽ cho các ngươi mỗi người một ngọn lửa. Nếu tìm được lối ra hãy thổi tắt nó. Những người còn lại khi thấy ngọn lửa lung lay muốn tắt đi thì hãy mau trở về cổng ban đầu. Số dân đông như thế này. chúng ta không thể đi vảo chung một hướng được.
Trước mỗi cánh cổng đều có sẵn một ngọn đuốc đã đủ sẵn dầu cháy. Anh sẽ kết nối nó với ngọn kửa mà mỗi người đem theo. Nếu vậy thì mọi chuyện sẽ tiện hơn rồi.
Kin hóa phép, trên tay mỗi người đều xuất hiện một đốm lửa nhỏ nhưng đủ thắp sáng cả một vùng rộng. Tự mình chọn cửa riêng, tất cả lao vào cùng một lúc.
…
Số thần dân xuất hiện trong hầm vẫn chưa phải là số lượng tối đa. Bên ngoài vẫn còn đấy một phần lớn mà Rinialis phải bảo vệ. Nếu là hết tất cả số dân thì căn hầm sẽ không có chỗ chứa. Đến bây giờ mẹ cô vẫn chưa quay lại, rốt cuộc là bà ấy đã đi đâu?
Zon Black đứng đấy, một mình đơn độc trên không trung. Hắn hứng thứ chiêmz ngưỡng cơ thể Rinialis từ trên xuống khiến cô ngày càng kinh tởm và khó chịu. Ép buộc người tấn công trước phải là Rinialis.
Cô nhảy bật lên cao, quả đánh đâu tiên là hỏa cầu. Rinialis đưa lên cao nhất và to nhất có thể một tay giác xuống tên mà không có khả năng tránh trong trường hợp này. Kết giới đã được giăng lên sẵn, chỉ có sự cho phép của Rinialis này những sinh vật khác mới được sống.
Zon Black không hề cảm nhận được chiến thật này của Rinialis. Hắn tự cao đắc ý định né tránh nhưng nhận ra tốc độ của mình vô tình bị vô hiệu hóa. Và thế nào ăn hành sấp mặt. Một mình hắn chứa đựng toàn quả cầu đánh từ trên xuống. Nếu không có tấm băng vĩnh cửu được dựng lên thì có lẽ hắn sẽ phải toi mạng trong đòn đánh đầu tiên. Đùa? Hắn là chúa tể được gần cả một nữa số dân Vampire tôn sùng đấy.
Choang!!!
Rinialis nghe rõ mồm một tiếng kết giới vỡ, trận trí của cô làm sao chúng biết được? Từ tám phương tứ hướng, rất nhiều kẻ tội phạm truy nã cao lao đến cô, và từ trên cao Zon Black đang dùng đòn mạnh gián xuống. Cô dù cho có siêu phàm đến mấy cũng không thể tránh né được. Nếu trúng đòn thì sẽ ra sao??? Rinialis nhắm mắt suy nghĩ, ai cks thể giúp cô trong trường hợp này cơ chứ!!
Nhưng theo thời gian cô dự tính, không lẽ tốc độ bọn chúng chậm hơn bình thường? Cô mở mắt, xung quanh toàn nhưng gương mặt xa lạ nhưng quen thuộc.
Luv, Gee, Zentarus, Kentarus và cả Johnal. Năm chiến binh mạnh nhất ở Vampire World. Tên còn lại ở phía trên chính là Zon Black, nếu chỉ mình hắn thì cô dư sức chặn lại đòn này. Những tên khác bị đầy đi vào tứ phía ở trong rừng, từng người bọn họ sẽ xử lí chúng.
– Ta cứ nghĩ rằng bọn chúng đã chết. Dường như ta tính toán sai điều gì.
Hắn mặt lạnh trả lời, năm tên đó cũng chính là những chiến ninh mạnh nhất trong đội ngũ tội phạm của hắn và cũng là cánh tay tròn giúp hắn gian xảo mà đánh bại Rinialis. Nhưng có vẻ ngay đến phút cuối Zon Black này vẫn phải tự thân gánh lấy.
Rinialis nhìn hắn, tay để lên ngực niệm chú sau đó xoay chín mươi độ. Từ trong ngực cô, cáng kiếm xuất hiện sau đó được kéo dài ra theo. Tử Kiếm lại được tái xuất giang hồ.
– Ta đợi lâu đấy… Rinialis.
– Cùng chiến đấu nào!!
Nói rồi cô nắm trên tay Tử Kiếm lao nhanh đến với tốc độ thần sầu. Nhìn sắc mặt của Zon, có vẻ như hắn không đồng tình lắm khi mình phải rơi vào tình hướng trớ tren như hiện tại.
Tử Kiếm!! Thứ mà hắn đã rất khao khát có được. Hắn đã làm tất cả để có được nó thông qua tộc nhà Ray. Vậy mà, nó đã bị một con nhỏ từ khi bước chân đến nơi này đã là kẻ không danh không phận giành mất. Ai nhục nhã thay cho hắn?
Nhưng tiếc thay, Zon Black này không phải là không có kiếm. Và thanh kiếm này, nó rất ưuen thuộc với Rinialis Black, cô gái đã phải ngủ đông ở thế giới con người suốt bao nhiêu năm. Đó là Sinh Kiếm, khắc tinh của Tử Kiếm. Nó được mẹ cô là nữ Hoàng Victoria đặt bên cạnh coi như thần hộ vệ khi bất trách. Nhưng tại sao bây giờ lại nằm trong tay hắn? Rinialis nghiến răng ken két, tên bỉ ổi này làm bao nhiêu chuyện nữa mới vừa lòng đây?
Cảm nhận được thanh kiếm trong tay mìnhd dang phát sáng, cả hai cùng nhau lao đến tấn công đối phương. Tử Kiếm và Sinh kiềm khắc tinh nhau khá lớn, khi va chạm vào nhau tạo nên một làm sóng không hề nhỏ. Bầu trời bỗng chốc đen lại, trên những đám mây đen phóng ra những tia lửa lôi đốt cháy những gì còn tồn tại bên dưới. Rinialis và Zon Black đấu đá với nhau trên không trung bỗng chốc cả một vùng đất lớn bị đục khoét một hố to trên mặt đất.
Nhưng xét về tổng thể, thể lực của Rinialis vẫn còn thua kém Zon Black một bậc. Vả lại, nhân bản của cô được điều đi vẫn chưa trở lại tức là vẫn chưa sơ tán người dân đi tất. Cũng tại vì thế nên cô vẫn chưa đánh hết sức được. Nửa số dân còn lại đã được đưa đến Bazalas để trú ẩn. Bazalas là một căn tù sâu thẳm dưới lòng đất được chính tay người sói dựng nên. Kết cấu của nó cũng tương tự như tầng hầm mà cha cô đã tạo nên cũng yên tâm phần nào.
Xoẹt!!
Frizen một nhát chém chết tên phản loại lao đến ôm đứa bé mà chạy đi. Cả cô, Fons và Dellas đang tự mình dẫn cả đoàn dân còn lại đến phía tù ngục Bazalas theo sau chân nhân bản của Rinialis. Kẻ địch xuất hiện ngày càng nhiều khiến việc di tản số lượng dân cư lớn ở đây trở nên khó khắn hơn nhiều. Không phải toàn bộ thần dân ở đây không có khả năng chiến đấu, vì khoảng cách giữ bọn họ quá gần, nếu tấn công kẻ địch có khả năng sẽ gây thương tích cho người của mình nhiều hơn. Không lâu sau hộ vệ của Fons là Jack và John xuất hiện có dẫn theo sau khá nhiều người sói. Vì cũng là phe đồng minh nên phía người dân cũng tin tưởng mà giao thân mình cho họ. Bằng chỉ đạo của Fons, những tên tù nhân khát máu đã lần lượt bị đánh gục. Trước mắt tình hình là như vậy nhưng không thể nói rằng họ đang có lợi thế. Vì số lượng của chúng cứ tăng lên từng đợt, chỉ cần lơ là dù chỉ một giây, khả năng tất cả bị giết là chuyện dễ như trở bàn tay với chúng. Từ khi bọn chúng bắt đầu tấn công, có tổng cộng tám tên không thèm nhúc nhích dù chỉ là một bước chân. Và vị trí chúng đứng có khoảng cách bằng nhau vì thế có thể kết luận đây chính là một ma trận, và cách bày bố nó Frizen lại hiểu rõ trong lòng bàn tay.
Frizen cười khổ một mình, chẳng lẽ chuyện này lại tái diễn? Trận đại chiến năm trước cũng vì chiêu này mà mất đi tính mạng. May mắn có nữ hoàng Victoria phong ấn mình lại trong đại thụ và đó chỉ là may mắn thôi. Làm gì có việc một chuyện lặp lại đến hai lần. Chưa kể, thân phận của cô bây giờ cũng khác. Hộ vệ của một người nào đó thì phải hi sinh để bảo vệ người đó. Thời gian qua thật hạnh phúc, bên cạnh Fons cô đã nhận được rất nhiều thứ mà cữ ngỡ chẳng bao giờ có được. Bây giờ chết đi chắc là đã mãn nguyện rồi chứ? Cô tự cười hỏi bản thân mình.
…
Bằng một cách bỉ ổi nào đó, Zon Black đã làm cho nhân bản của cô trở về cơ thể mình. Rinialis lo ấu nhìn về hướng dẫn đến ngục Bazalas, cô cảm nhận được Frizen đang gặp nguy hiểm.
– Thủy-Lôi
Zon Black ung dung cười tà, trên tay đã sớm tạo một quả cầu và sẵng sàng tấn công bất cứ lúc nào. Cô vì đã quá chú tâm vào sự an nguy của mọi người mà không cân nhắc đến hắn.
Quả cầu từ xa vung đến, Rinialis chie kịp bay lên cao để né nó. Nhưng không ngờ, kẻ hắn muốn nhắm đến không phải là cô mà là vị hoàng tử người cá vừa xuất hiện cùng với vợ của mình bên cạnh. Họ vừa trồi lên khỏi mặt nước, không nhận ra rằng có gì đang lao đến phía mình.
Thoáng chốc biến mất, Rinialis xuất hiện dùng cả thân mình hứng chịu nó, Tử Kiếm có thể chém đứt nó đi nhưng trong lần đấu kiếm vừa nãy đã bị đánh vung đi rồi.
Jesi giật mình nép sau lưng Los mơ màng nhận ra người đứng trước mình là ai.
– Rin!!
Chưa kịp lên tiếng nói tiếp, Jesi chỉ cảm thấy cô gái trước mặt mình thật lạnh lùng đạp chân vào không khí mà bay đi. Và Jesi còn nhìn thấy thêm một người khác nữa… đây chính là kẻ đã phá hủy Vampire World lúc trước, kẻ được xưng là chúa tể trong giới tội phạm đây ư!! Nhìn hắn qua trang sách thật khác với hiện tại, Jesi ngây ngô dfuwngs vài giây.
– Em ổn chứ Jesi!!
– Hắn ta là kẻ đã phá hủy Vampire World trước đây. Đây là lần đầu em được chứng kiến, hắn là người trần mắt thịt.
Giọng cô run run không thể giấu, hắn ta đang tỏa ra một lượng sát khí cực kì lớn, còn Rin thì đang cạn dần sắp đến đỉnh điểm. Nếu đây là trận chiến giữa hai người, theo quan điểm của cô thì Rin không có cơ hội giành chiến thắng.
Los cũng lo thay cho Jesi, cô vừa mới sanh cách đây không lâu, sức khỏe vẫn chưa phục hồi hoàn toàn nên không thể chiến đấu. Nhìn ánh mắt của cô hiện tại như đang kháo khát muốn lao vào bên trong kia mà giúp Rin một tay. Liệu… anh có thể ngăn cản cô ấy hay không?! Vô tình liếc sang nhìn Rin trong tư thế chiến đấu, Los nhận ngay được một ám hiệu nho nhỏ.
– Chúng ta đi!!
– Nhưng đi đâu?!
…
– Fons!!
Nghe Frizen gọi, Fons không ngần ngại đá tên địch qua một bên mà đến với cô. Điều này làm cô càng mãn nguyện hơn nữa.
– Có chuyện…
Frizen quay sang đối diện với anh nhẹ nhàng hôn nhẹ lên đôi môi hồng thắm làm anh bất ngờ chết trân vài giây cũng đồng thời cũng nhận ra có điều gì đó khác thường ở hành động này.
– Em…
Hai tay Frizen đưa lên trước đầy mạnh anh vào bên trong. Cô kiễn chân nhảy lên cao nhanh chóng tạo ngay một kết giới nhỏ với phạm vi bằng với ấn chú mà chúng đã chuẩn bị sẵn. Không hơn không kém, đồng thời tám tên kia cũng kích hoạt ma trận của mình.
Fons hốt hoảng ngước đầu nhìn lên phía trên cao, cô gái ấy đang đứng ở vị trí trung tâm của cái kết giới rộng lớn. Cô ấy… định làm gì?!
– Frizen!!
Một kết giới khác xuất hiện xếp chồng lên đầu cô. Frizen mở mắt, cả thân người cô lập tức biến đổi. Đôi cánh mọc ra từ sau lưng màu xanh nhung óng ánh như một thiên thần. Chiếc buộc tóc bị tháo đi, gió thổi lạn tóc bay phấp phới trong không khí. Cả người cô phát sáng lên soi sáng cả một vùng đất.
Trong đầu Fons bây giờ chỉ nghĩ đến một sự việc, có phải Frizen định hi sinh hay không. Khí ý nghĩ đó lóe lên, tim anh chợt nhói lên vài nhịp.
Frizen đưa hai tay cao lên trời và niệm chú. Cả cơ thể cô ngày càng phát sáng hơn phóng ra những tia sáng sắc bén đâm chết những tên được cho là địch. Cô dậm chân trên nền kết giới lập tức nó liền mọc ra vô vàng nhưng mũi băng đâm xuyên cái kết giới hắc ám kia. Nhưng lại vẫn chưa đủ, lần này nó rắn chắc hơn trước rất nhiều. Cô sợ, mình sẽ không trụ vững nữa.
Fons thấy được và nhận ra một điều, đó không phải là những tia sáng bình thường. Mà là… linh hồn của cô sao?
Dellas dùng một tay sờ mặt mình
– Ấn chú này… tôi không nghĩ nó thích hợp để dùng trong hoàn cảnh này. Chỉ là cô ấy không muốn một ai phải chết.- Dellas nhìn sang Fons đang chăm chú nhìn mình với ánh mắt phức tạp.
– Ý của ngươi là gì?
– Ấn chú này giúp bảo vệ mọi người không bị tổn hain từ bên ngoài. Giống như những chú gà con trong lòng mẹ vậy. Và Frizen không muốn ai phải chết và bỏ mạng tại nơi này, nhất là các ngươi… người sói không có khả năng hồi phục như vampire chúng tôi. Cậu nhìn đi!! Những hộ vệ của cậu đều kiệt sức đến nơi rồi.
Dellas gồng mình nơi lớn, không biết Hella hiện giờ đang ở đâu và như thế nào rồi. Trong lúc đánh nhau với tội phạm hai người đã bị tách nhau ra. Con trai anh bây giờ cũng không biết đã trôi đi về hướng nào. Chết tiệt!!
Lúc này Fons mới vỡ lẽ, là Frizen đang cố gắng bảo vệ anh và mọi người ư!? Cho dù mình là người chịu mọi khổ đau khi sống bên anh?? Tại sao?
– Tại sao vậy Frizen!! Anh không cho em làm thế, xuống đây mau!!
Fons đau đớm hét lên trên cao mong rằng Frizen sẽ suy nghĩ lại và quên việc sẽ bỏ anh mà đi. Nhưng có vẻ tiếng lòng anh vẫn chưa đủ để gọi cô về với hiện thực. Frizen đã mất đi ý thức của mình và đang có dấu hiệu xấu đi. Chứng kiến vợ mình ngày càng tồi tệ đi như thế lại chẳng thể làm được gì, anh có ra mặt là chồng cô ấy hay không.
Fons đứng dậy chạy đi lao nhanh đến kết giới, lôi thuật của anh không có tác dụng, đành tự mình hóa thành người sói để thử nghiệm một lần. Anh không tin kết giới mà Frizen tạo ra mà chính mình không thể phá.
Chỉ một chút nữa thôi… linh hồn cô đã sắp tan biến hết rồi. Mong rằng Fons sẽ ngoan ngoãn yên vị bên trong và không làm cô phải áy náy vì sự hi sinh của mình. Thời gian bên cạnh anh bấy lâu là quá đủ, vì Frizen đây vốn dĩ đã chẳng thuộc về nơi này rồi.
Nhưng mọi thứ đâu như là mơ. Nhỉ?!
Cô nghe rõ ràng tiếng kết giới bị vỡ tan, nhưng không phải bên dưới mà chính là phía trên. Phía trên… trận đồ đã được hóa giải? Nhưng cô vẫn chưa chết cơ mà. Frizen nhìn sang phía luồng khí không có sự bình thường
– Yo!! Không sao chứ Frizen!!
Đó là Jesi! Trận đồ này chỉ có nước và lôi mới có thể phá được. Xui xẻo thay cô lại thuộc hệ thổ và phong cho nên mới khổ sở như thế này. Cô mất thăng bằng ngã người ra sau, kết giới cũng mất điểm tựa mà vỡ tan biến mất. Fons bên dưới nhẹ nhàng ôm lấy cô sợ hãi mà âu yếm
– Xin lỗi đã để em phải lo lắng nhiều rồi.
Buồn thay những lời anh nói chẳng còn lọt nổi nào tai cô nữa. Vì đã mất quá nhiều tia sáng linh hồn chăng?
– Frizen… anh xin lỗi… mở mắt nhìn anh đi!!!!
“Em xin lỗi… Fons.”
Rinialis từ xa thấy vậy liền bay đến
– Tôi xin lỗi vì chỉ là nhân bản nên không có khả năng chiến đấu. Nhưng tôi vẫn có thể làm điều này.
Fons nhìn Rinialis với sự hi vọng tràn đầy
– Bất cứ điều gì cũng được, hãy cứu lấy cô ấy bằng mọi giá. Làm ơn!!
…
– Nhìn kìa Rinialis! Ngươi khiến ta thật thất vọng. đáng lẽ người thở dốc như ngươi kia… phải là ta chứ nhỉ?
Zon Black nhìn bộ dạng hiện giờ của Rinialis mà cười mỉa mai. Trông thật thảm hại làm sao. Cô khiến hắn thích thú ở mọi điểm, mọi phong cách chiến đấu… giống như nữ hoàng Victoria vậy. Khi chiến đấu cùng Rinialis hắn luôn cảm giác như là đang khiêu vũ cùng Victoria. Ôi!! Thật sản khoái làm sao…
Rinialis bần cùng đứng dậy nhưng không thẳng nổi. Cô đã hứng toàn bộ những chiêu thức của hắn. Cả người cô nhem nhuốt dơ bẩn, duy chỉ chiếc áo lụa do Victeria dệt nên vẫn còn nguyên vẹn.
Chíuuuuuuuu!!!!!
Là pháo sáng, một phát đã được bắn lên. Zon Black khó hiểu nhìn chúng được bắn lên và bùm!! Muốn làm hắn phân tâm sao?!
Rinialis cười nhoẻn một bên môi, chỉ cần chờ đợi thêm một đợt pháo sáng từ hướng bên kia là nữa là… mọi chuyện ổn thỏa? Cô nên tự tin và đặt cược vào nó không?
– Ngươi đang mông chờ lũ ngu ngốc trong hầm kia sẽ bắn pháo sáng? Ngươi nghĩ rằng lũ rồng đất sẽ chấp nhận điều đó?
…
Trong hầm, thời gian điểm đến lúc dài nhất cả bảy người đều chưa nhận được bất kì tính hiệu nào. Họ bắt đầu lo lắng và vẫn cứ đi thẳng.
Bỗng nhiên, mặt đất rung chuyển. Còn có những tiếng gầm thật to lớn đằng sau lẫn trước. Bảy người chung một ý nghĩ hét lớn
– Ai còn khả năng chiến đấu hãy ra đằng sau. Có lẽ ta đã vô tình đánh thức ác quỷ của nơi này!
Gừ!! Gừ!!
Uỳnh uỵch!!
*Tiếng chà sát trên nền đất đầy cát bụi*
– Mọi người hãy lùi ra sau. Bám chặc vào nhau nào!!
Không gian im lặng trở lại, chỉ còn cảm nhận được một luồng khí nóng đang hướng về nơi này. Nhận biết được nguy hiểm, từng người từng người tạo ngay một kết giới bao lấy thần dân đang sợ hãi ôm lấy những gì quý báu với mình và đó chính là người thân và gia đình. Tất cả đều hiểu mà, vampire tuy là một động vật máu lạnh nhưng cũng có cảm xúc như con người thôi.
Kết giới khi đã được tạo nên, bảy người bắt đầu vào tư thế chiến đấu.
“
– Này!! Bảo chúng tôi ra sau này làm gì?!- Giọng người ấy lo lắng
– Hãy cố gắng giữ chặc kết giới. Không là tất cả sẽ chết đấy!! Rồng đất không phải là loài vật dễ đối phó.
“Roxy!! Tâm trạng em không ổn định liệu có đủ tỉnh táo để đánh bại bọn chúng không?!”
“Em ổn!”
Hai tay Roxy đeo chéo trước ngực, cô lấy hơi nước trong không khí tạo ngay một thanh hai con dao băng nhỏ cho mình. Đôi mắt cô sáng lên màu trắng xanh đặc trưng của tộc Ray, những thần dân an toàn bên trong kết giới được một phen trầm trồ mà thốt lên “Sức mạnh của hoàng tộc đây ư!!?”
Một đợt lửa lớn theo đường của lối đi xông đến lan tỏa sức nóng muốn cháy cả xương thịt. Hai tay Roxy nhịp nhàng đẩy lên trước, hai nhát đao xuất hiện trong không khí lao đến đóng băng cả lửa. Trong phút chốc Roxy biến mất đánh tan tấm màn lửa đó lao nhanh về phía trước hướng mà chú rồng đất đáng yêu sẽ xuất hiện.
Gừ!!!
Bằng một cách quyến rũ Roxy đã né được cái vuốt đầy uy lực của chú rồng lẻn ra sau lưng nó. Cô chấp hai tay lại đẩy một luồng khí đến lưng và đóng băng nó. Nhưng diện tích cơ thể nó lại quá lớn để hóa băng toàn bộ. Một vệt nhỏ màu trắng ấy khiến nó cảm thấy ngứa ngáy. Roxy có phần đắc ý. Chúng có cở thể quá lớn để xoay đầu trong tình huống này. Nhưng có vẻ… mọi người vẫn còn kiến thức hạn hẹp về loài rồng này. Chỉ trong gan tất, chẳng còn ai thấy chúng xuất hiện ở đâu nữa. Vô tình Roxy đã nhìn ra, toàn bộ lũ rồng đã ẩn mình trong lòng đất khiến mọi người lại tiếp tục rơi vào trạng thái hoang mang.
Roxy không hề cảm nhận được sự hiện diện của nó. Cô áp mặt mình vào vách tường để cảm nhận.
Chú rồng di chuyển nhịp nhàng trong lòng đất, từ bên trong này chúng có thể thấy được những gì xảy ra ở bên ngoài. Trông thấy Roxy áp mình vào tường nó liền không do dự phóng đến. Cho đến khi nó cách đó khoảng 1cm Roxy mới hốt hoảng tránh xa khỏi đó nhưng tốc độ lại chẳng bằng bao nhiêu. Một bên tai của cô bị cắn sứt đến chảy máu. Cô thầm may mắn vì chúng không sử dụng lửa để tấn công.
Vết thương của nó gây ra không lành lại, chuyện này là thế nào? Roxy đau đớn ôm cái tai cứ chảy máu của mình. Cơn đâu này có lẽ nhỏ phải chịu đựng cả một khoảng thời gian dài. Nhưng tại sao? Cuộc sống vampire của cô luôn trôi theo một trật tự nhất định. Nhất là mỗi khi bị thương, vì là thành viên của hoàng tộc cho nên có tốc độ hồi phục rất nhanh. Chưa lần nào cô phải chịu đựng những cơn đau này trong thời gian dài. Một số người bên trong kết giới lo lắng nhìn cô tự hỏi tại sao vết thương không lành lại.
Cố quên đi cơn đau hiện có, cô chú ý hơn để tìm hình bóng chú rồng đã tấn công mình. Ngạc nhiên thay, kích cỡ của nó nhỏ hơn cô tưởng. Roxy lùi mình vào bức tường đá bên kia, rồng đất thì làm sao có thể tự mình biến nhỏ. Trong lúc suy nghĩ, Roxy lại bị tấn công từ phía sau. Móng vuốt của nó lao đến in dấu ba đường trên lưng cô. Cô đau đớn hét lên kinh hoàng. Tại sao vết thương lại không lành lại cơ chứ?!
Lại thêm một chú rồng nhỏ khác. Không phải… là chúng tách nhau ra đấy chứ?! Roxy lùi xa bức tường đứng ở vị trí trung tâm, nếu chúng mạnh hơn một chút thì tay của cô đã không thể cử động được rồi. Nhưng cô lại quên mất, bề mặt đất dưới chân mình và bức tường là hoàn toàn giống nhau. Trong phút chốc, cô lại tiếp tục bị chúng tấn công từ bên dưới. Một bên chân đã mất đi khả năng di chuyển. Cô ngồi khụy xuống mặt đất tạo một tấm băng nhỏ bên dưới mình. Tầm nhìn cô mờ đi nhìn thẳng chú rồng đang có ý tấn công mình từ phía trước. Tay cô đưa lên ngắm rõ góc độ theo chiều hướng bay của chúng và hóa băng. Nó đông cứng lại và vỡ tan theo nắm tay của Roxy. Có một mảnh nhỏ lăn đến chân cô và tan thành nước theo không khí, bên trong là một chiếc móng màu trắng bach. Móng vuốt của chúng… là bằng bạc. Thảo nào vết thương lại chẳng lành, kẻ đứng sau chuyện này chắc chắn là Zon Black. Roxy miểm cười, vậy là Rin không phải kẻ xấu. Chắc chắn sau lối đi này là lối thoát dẫn đến đâu đó.
– Roxy!! Cậu không sao chứ?!- Một số người học chung với cô ở học viện lên tiếng lo lắng- Làm ơn! Cho chúng tớ chiến đấu cùng cậu.
Roxy nở nụ cười đứng thẳng người sừng sững
– Tớ tự lo được, không sao.
Nói rồi cô lấy thế và chuẩn bị. Đôi giày dưới chân bị hóa băng chạy ra khỏi mặt đất. Con rồng từ xa bay đến dùng vuốt của mình tiếp tục tấn công. Vì né tránh cô đã bị đẩy vào bờ tường và sử dụng súc giác của mình.
3..2..1…
Đoàn!! Écccccc….
Tiếng con rồng rú lên kinh hoàng, máu nó chảy xuống đất bốc mùi tanh tươi khó tưởng. Mặc dù bây giờ cô rất khát nhưng lại chẳng dám nghĩ đến việc nếm nó xem thế nào. Có khi bị hạ độc chết cũng nên. Con rồng còn lại trông thấy cảnh này kiền trở nên hoàng loạn rú hét lớn lập tức những con còn lại đi đến. Từ trong lòng đất bọn chúng xuất hiện, nếu tính cũng phải đến cả nghìn con. Roxy không nghĩ rằng nó sẽ kêu gọi đồng loại và tự mình tìm ra cho đến khi giết hết sạch. Tuy như thế này tình hình sẽ khó khăn hơn nhưng vẫn bớt đi một ít khó khăn.
Một trong chúng hét lớn như con đầu đàn, cả bọn cùng đồng loạt tấn công đến. Roxy vỗ hay tay vào nhau kéo ra một sợi dây băng dài và dày dùng tay quất mạnh đến. Một số thì né được nhưng số còn lại thì bị roi quất trúng và hóa băng rơi xuống đất vỡ tan. Để bảo toàn mạng sống chúng liền có ý định nấp vào lại bên trong lòng đất nhưng Roxy đã nhanh tay hơn tạo một tấm màn băng bao lấy chúng. Hơi mất nhiều năng lượng nhưng dường như tất cả đã bị nhốt vào trong rồi. Cô bước lại gần chiếc hộp băng mình vừa tạo ấn tay tạo ấn chú. Trong vài giây phát sáng đến chói mắt, những gì các thần dân nghe được chỉ là tiếng nổ vang kháp lối đi. Trước mathw sau khi có thể hé mí mắt, Roxy bước đến oanh liệt như một vị thần. Thành công rồi!!
Chíuuuuuuu!! Bùm!!