Thế Giới Có Chút Ngọt

Chương 83: Phiên ngoại 3: Phải được hạnh phúc


Đọc truyện Thế Giới Có Chút Ngọt – Chương 83: Phiên ngoại 3: Phải được hạnh phúc

Không bao lâu, Thần Cách nhìn quần áo có hơi dài trên người của Mạc Tạp một chút: “Tôi hỏi cậu, cậu mặc quần áo của người nào vậy?”

“Xem cậu kìa, quá hẹp hòi luôn. Nhiều quần áo như vậy cũng không nhường cho tôi một bộ nữa.”

“Cậu chú ý vào chảo dầu một chút!”

Chỉ lo nói chuyện, Mạc Tạp cũng quên mất chuyện chính sự: “Đều tại cậu làm tôi phân tâm.”

“Để tôi xem, lúc cậu không phân tâm thì nấu ăn sẽ ngon như thế nào.”

“Đừng nói những lời làm tổn thương tự ái của tôi nữa. Tôi chỉ còn dư lại một chút xíu dũng khí thôi, sắp chống đỡ không nổi rồi đó. Vừa đọc sách hướng dẫn vừa nấu ăn rất phiền toái. Tôi làm được như vậy cũng coi như đã rất tốt. Cậu cho rằng tôi làm chuyện này là vì người nào chứ?”

“Vì người nào vậy?” Thần Cách đi tới, cầm sách hướng dẫn nấu ăn lên, tiện tay lật vài trang.

“Cậu biết rõ còn hỏi.”

“Tôi quả thật không biết.”

“Đừng giả bộ nữa, giả bộ cái gì mà giả bộ. Tôi còn có thể vì người nào chứ?”

“Mẹ cậu? An Na? Quảng Lý hay là Khu Dương?”

“Tôi, tôi làm chuyện này nhất định là vì người mình thích rồi.”

“Cậu thích người nào?”


“Tôi thích người nào, chính cậu trong lòng cũng biết rõ ràng.”

“Nói nghe một chút xem.”

“Cậu không có làm gì, không lẽ tôi tự nhiên vô cớ nói trắng ra là tôi thích cậu sao?”

“Cậu đã nói rồi.”

Mạc Tạp giả vờ giận đẩy Thần Cách một cái.

“Cậu đang làm món gì vậy?”

“Nấu bò hầm, không nhìn ra à?”

“Thật đúng là không nhìn ra.”

“Phi tỏi, cho thêm một ít tương ớt, bật lửa nhỏ lại, xào qua xào lại.” Thần Cách một bên xem sách, một bên đọc lên.

“Từ từ, cậu chậm một chút đi, tôi không làm kịp.”

“Đổ nước vào, thêm đường, thêm muối.”

“Lấy muối giúp tôi!” Mạc Tạp nghiêm túc nhìn vào trong nồi, hướng Thần Cách đưa tay ra.

Thần Cách nhìn lên một đống keo lớn keo nhỏ, tiện tay cầm lấy một keo đưa tới. Mạc Tạp hơi nghiêng đầu sang nhìn, phát hiện không phải: “Cái đó là bột ngọt!!”


“Tôi làm sao biết được, hạt bột ngọt dài hơn hạt muối.”

“Đâu phải cái gì cũng giống nhau. Cậu đừng ở nơi này quấy rối tôi nữa, làm ảnh hưởng tới tiến độ của tôi rồi này.” Mạc Tạp đoạt lấy cuốn sách, đẩy Thần Cách ra khỏi phòng bếp. Thái độ chê bai như vậy làm cho Thần Cách có chút khó chịu, mình đi xem ti vi còn sướng hơn.

Bắt đầu từ ngày đó, Mạc Tạp không ngừng nghiên túc tiến hành thí nghiệm. Đầu tiên là rang cơm bình thường, sau đó là nướng bánh ngọt. Cậu dồi dào sự hăng hái. Ban đầu, cậu chỉ là muốn mở một cửa hàng bán bánh ngọt, hoặc là sôcôla gì đó. Trước kia, cậu từng xem qua một bộ phim điện ảnh “Sôcôla tình yêu”, cậu phát hiện sôcôla rất kì diệu và hữu ích. Đây là một loại bánh mang đến cho mọi người hạnh phúc. Nhưng mà phim là phim, thực tế vẫn là thực tế, trình độ của Mạc Tạp cũng có giới hạn. Bây giờ bắt tay vào làm rồi, cậu mới biết khó khăn đến cỡ nào. Cậu tưởng tưởng, nếu như lúc cửa hàng của mình khai trương, nếu gặp phải một vị khách trưởng thành khó tính, chắc cậu sẽ bị ăn một cái tát rồi. Cung Dung nhiều lần khuyên bảo cậu: Con cho rằng bây giờ làm ăn rất dễ dàng à? Bây giờ mọi người tranh giành từng miếng ăn, rất khốc liệt, con cái gì cũng thua thiệt người ta thì làm sao làm ăn được? Còn phải chiêu đãi nhân viên, tìm khách quen… Lúc mở cửa hàng còn phải đi làm giấy chứng nhận đảm bảo an toàn vệ sinh, còn có nhiều giấy tờ khác nữa, rất phiền toái. Bây giờ mấy đứa nhỏ như con, ai cũng nghĩ kiếm tiền rất dễ dàng.

Những lời Cung Dung dạy bảo, Mạc Tạp nghe cũng như không nghe. Cậu quả thật có hơi nằm mơ giữa ban ngày, nhưng mà Thần Cách cho cậu quyền được nằm mơ giữa ban ngày. Thậm chí, có lúc Mạc Tạp cảm thấy Thần Cách giống như Tiểu Đinh Đương của mình. Cậu muốn làm chuyện gì, hắn cũng chỉ đứng bên ngoài nhìn, chứ không can thiệp vào. Dĩ nhiên, hình dung như vậy, cậu chắc chắn sẽ không để cho Thần Cách biết được, nếu không Tiểu Đinh Đương sẽ biến thành sát thủ. Từ mèo biến thành chó, đó cũng không phải là quá đột phá.

(@Phong: Tiểu Đinh Đương là ai Phong không biết. Có thể là nhân vật trong một tác phẩm nào đó, có thể là điển tích, điển cố.)

Trước kia, báo ứng rơi vào trên người của Thần Cách. Kể từ khi Mạc Tạp bắt đầu cuộc nghiên cứu “hạc đỉnh hồng”, Thần Cách được chỉ định là người thử món ăn. Ngày hôm đó, khi Mạc Tạp tranh thủ dậy sớm chuẩn bị nướng chút bánh ngọt nữa, Thần Cách cũng đã ngồi ở trước cửa mang giày vào.

“Cậu đi đâu vậy? Ăn rồi hãy đi.”

“Ăn rồi liền không đi được nữa.”

“Tôi biết mới bắt đầu có chút khó khăn, nhưng mà dần dần sẽ quen thôi.”

“Tôi không có thói quen đó.”

“Làm gì có khoa trương như cậu nói chứ? Mặc dù chưa nói được là ngon nhưng mà cũng đâu có khó ăn đâu.”

“Mạc Tạp, cậu hãy nghe tôi nói.” Thần Cách tĩnh táo nhìn chăm chú vào Mạc Tạp, nhàn nhạt mở miệng: “Thật sự là rất khó ăn.”


“Hôm nay khẳng định so với hôm qua có tiến bộ hơn một chút. Cậu vào ăn thử một chút đi.”

Thần Cách nhìn một đống lớn bánh nướng trong phòng bếp. Nếu như bình thường, khuôn mặt Mạc Tạp tươi cười hi ha không có nghiêm túc, có lẽ Thần Cách đã sớm chôn xác vào trong đống bánh nướng này rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác, Mạc Tạp đều nghiêm túc, dáng vẻ so với ngày thường quả thật rất tương phản. Thần Cách quyết định đem nỗi thống khổ của hắn phân chia ra, hắn gõ cửa hai nhà kế bên.

“Chuyện gì vậy?”

“Ăn cái này đi.”

Thần Cách tự mình tìm đến ba người, ba người liền lui về phía sau một bước dài. Ngũ Khu Dương nắm chặt cửa phòng không chịu buông tay: “Không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy, cậu quyết định muốn độc chết chúng tớ.”

“Ít nói nhảm.”

Ngay cả An Na cũng che bụng: “Thần Cách, kinh nguyệt của tớ tới rồi, không có muốn ăn.”

Quảng Lý nghiêm túc quan sát phía dưới An Na: “Tới kì kinh nguyệt rồi sao? Sao không nói chô tôi biết, để tôi còn đi mua giúp.”

An Na vừa nhấc đầu gối vừa trực tiếp tát vào mặt của Quảng Lý.

Thần Cách mặt lạnh, khởi động khớp xương tay: “Tôi không miễn cưỡng mọi người.”

Cái này mà nói không miễn cưỡng sao? Ngũ Khu Dương không cam lòng đi theo ở phía sau. Nói không miễn cưỡng mà lại chuẩn bị tư thế đánh người như thế sao? Thần Cách đúng là ma quỷ giả dạng người. Thấy có nhiều người muốn thử bánh do mình làm như vậy, Mạc Tạp đương nhiên là rất phấn khích. Cậu kêu tất cả bọn họ ngồi xuống. Ba người này chưa từng thử qua tay nghề đầu bếp của Mạc Tạp, cho nên trong lòng không thấp thỏm, chỉ có thể âm thầm quan sát biểu cảm của Thần Cách mà suy đoán. Nhưng mà, Thần Cách căn bản không có bất kỳ biểu cảm gì có thể quan sát.

Mạc Tạp bưng bánh ngọt lên. Nhìn bên ngoài, bánh ngọt rất là đẹp mắt. Ngũ Khu Dương và An Na thở phào nhẹ nhõm. Từ đầu chí cuối, Quảng Lý cũng không có nói một tiếng.

“Thần Cách, cậu thật sự làm tớ sợ muốn chết. Rõ ràng nhìn rất hấp dẫn, tớ còn tưởng cậu bắt chúng tớ ăn quái vật nữa chứ.”

Mạc Tạp nghe được khích lệ, mặt liền tươi cười sáng lạn rớt: “Tôi đã nói rồi, Thần Cách lúc nào cũng là một người không am hiểu nghệ thuật mà. Nếm thử một chút đi.”


Ba người xẻ chiếc bánh ngọt ra, mỗi người lấy một miếng, bỏ vào trong miệng. Trong nháy mắt, An Na liền phun ra, vỗ đầu che mặt mắng: “Cậu ghét tôi thì có thể nói thẳng, không cần cố ý bỏ phân vào trong đây rồi cho tôi ăn đâu. Chỉ biết trả thù bằng những chiêu rẻ tiền, hèn hạ!”

“Cô quá khoa trương rồi!!” Mạc Tạp kêu la.

Ngũ Khu Dương xanh cả mặt, cũng muốn phun ra nhưng bị Thần Cách một tay nâng càm, một tay khác đè đầu lại. Hắn bị buộc phải nhai, Ngũ Khu Dương rưng rưng nhìn Thần Cách, trong miệng miễn cưỡng phát ra giọng nói mơ hồ: “Thần Cách, vì tại sao?!”

“Ăn nhiều một chút!” Theo như những gì Thần Cách hiểu Mạc Tạp, nếu như chưa ăn xong, với quan niệm không thể lãng phí thức ăn, những miếng bánh còn dư lại Mạc Tạp sẽ để cho Thần Cách ăn.

“Tại sao? Tại sao?” Vẫn còn hỏi.

“Cậu thích tôi không phải sao? Vậy chắc cậu cũng đã chuẩn bị vì tôi mà hy sinh rồi.”

Chỉ có Quảng Lý, chỉ có Quảng Lý, ngồi im lặng ăn hết một miếng lại thêm một miếng, Mạc Tạp không thể tin nổi nhìn chằm chằm Quảng Lý, cảm động: “Quảng Lý, cậu có thể ăn nhiều như vậy sao?”

“Ừ, đói bụng.”

“Căn bản là không quá khó ăn, đúng không? Bọn họ thật là khoa trương mà.”

“Không biết, lần trước An Na bỏ quá nhiều muối vào phần điểm tâm, làm cho tôi tạm thời mất vị giác.”

Thần Cách dùng tay đẩy cái mâm bánh ngọt tới trước mặt của Quảng Lý: “Vậy thì ăn hết đi!”

Ba người rời đi, Mạc Tạp lại nghiêm túc nghiên cứu cuốn sách mới mua. Ý chí của cậu không bị phản ứng và châm chọc của mọi người đánh ngã. Cậu vô cùng cố gắng. Rất nhanh cậu ảo não đặt cuốn sách lên trên đầu: “Tôi có nên mở cửa hàng bán bánh không đây? Giống như một đứa ngốc vậy, làm việc gì cũng không thể tập trung tinh thần, bình tĩnh được.”

“Không sao!” Thần Cách cầm sách của mình lên, ngồi trên ghế sa lon. lật tới trang lần trước hắn chưa đọc xong: “Cậu có thể làm cho những người chúng ta không ưa ăn, độc chết bọn họ cũng được.”

Mạc Tạp hướng Thần Cách nhíu lỗ mũi lại, hai tay vịn chặt cuốn sách trên đầu mình. Thời tiết nóng nực càng làm cho cậu nóng nực hơn. Làm chuyện gì cũng vậy, quan trọng nhất chính là kiên nhẫn. Cậu nhìn Thần Cách nhàn nhã ngồi trên ghế sa lon một chút. Hắn giống như gió mát thổi giữa mùa hè. Chỉ đơn giản ngồi trên ghế sa lon như vậy, chỉ đơn giản xem sách như vậy, cũng trở thành một phong cảnh tuyệt đẹp. Mạc Tạp nghiêng đầu, sách trên đầu rớt xuống. Cậu xông tới, quỳ gối trên sàn nhà trước mặt Thần Cách, đưa tay vứt bỏ cuốn sách hắn đang cầm sang một bên, đè lại bờ vai của hắn, dùng sức hôn môi của hắn. Thật lâu cậu mới buông môi ra, lấy được hai chữ hài lòng: “Được rồi, tôi bình tâm lại rồi, tiếp tục, tiếp tục.”

Thần Cách dùng ngón tay nhẹ đưa mấy mẩu bánh vụn mà lúc Mạc Tạp hôn vô tình để lại trên mặt mình, cho vào trong miệng, cau mày lại phun ra: “Có thể giúp cậu bận rộn là được rồi. Nhưng mà, cậu cũng giúp tôi một chuyện, sau này muốn nhờ người nếm thử thì đi tìm Quảng Lý.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.