Đọc truyện Thế Giới Chi Môn – Chương 5
Lưu Hình Trúc có được chứng minh thư mới, là Đỗ Triết dẫn y đi làm.
Lúc ra khỏi nhà, mấy người quen ở khu đều ngạc nhiên nhìn Lưu Hình Trúc, nhất là ở chỗ bảo vệ, bọn họ đều không hiểu vị soái ca kì lạ này âm thầm vào tiểu khu lúc nào?
Đỗ Triết chỉ nói là bà con xa thân thích, sẽ ở nhà hắn một thời gian.
Thân phận mới của Lưu Hình Trúc coi như an toàn, một Hoa kiều về nước, chứng minh thân phận đều là kể lại, chỉ cần không tới địa phương đó tìm, không có ai biết thân phận của y là giả.
Từ cục Công an đi ra, Đỗ Triết muốn về nhà, hôm nay ở cùng Lưu Hình Trúc đã khiến tiến độ làm việc của hắn không được như mong muốn.
Bất quá Lưu Hình Trúc còn muốn đi dạo khắp nơi, đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài mà không cần mặc quần áo phòng hộ, hết thảy đều rất mới mẻ.
“Anh không phải là nhà khoa học sao? Không cần đi làm à?”
“Tôi đang được nghỉ.”
“Tôi cũng muốn làm chủ nhà tốt, nhưng mà không có khả năng, nếu anh muốn đi đâu có thể bảo bác Trần đưa đi, bác ấy quen thuộc từng cái ngã tư ở chỗ này.”
“Vậy được rồi.” – Lưu Hình Trúc đồng ý đề nghị của hắn.
Vì thế Đỗ Triết gọi điện thoại mời bác Trần đến một chuyến, vừa vặn ông ấy đang ở gần đấy, nghe vậy lập tức chạy tới.
Đứng trong bóng râm chờ bác Trần, Đỗ Triết đột nhiên nghĩ ra cái gì, lấy túi tiền ra, móc ra mấy tờ, đưa cho Lưu Hình Trúc.
“Cái gì vậy?”
“Cho anh, tôi nghĩ tiền mặt hai bên có khác biệt.”
Quả thật đúng là thế, Lưu Hình Trúc không khách khí tiếp nhận, “Khi nào cậu sang chỗ tôi, tôi sẽ chiêu đãi cậu.”
“Không cần.” – Hắn cũng không nghĩ tới việc sẽ sang bên đó, theo như lời Lưu Hình Trúc có thể thấy bên đó tuy khoa học kĩ thuật phát triển nhưng hoàn cảnh không tốt lắm – “Đem người máy của anh cho tôi mượn là tốt rồi.” – Gần đây việc khó khăn nhất là tìm công ty gia chính.
“Ok.”
Bác Trần rất nhanh đã tới.
“Lên xe, trước hết là đưa cậu về.” – Lưu Hình Trúc ngồi ở sau xe, thấy Đỗ Triết không lên xe, liền mở cửa xe nói.
“Không cần, nơi này gần, tôi tự mình về được, bác Trần, phiền bác dẫn anh ấy đi dạo xung quanh, tiền xe lần sau tính.” – Đỗ Triết cũng công ty lái xe có hợp đồng, mỗi tháng đưa tiền vào cuối tháng.
“Yên tâm, có tôi ở đây, cam đoan cho cậu ấy vui chơi thoải mái.” – Bác Trần vỗ ngực.
Tiễn Lưu Hình Trúc, Đỗ Triết trở về nhà làm việc, cả ngày nay hắn không động đến, mấy cái bản thảo đó chưa đến nỗi mọc nấm đi.
Lúc Lưu Hình Trúc trở về, túi lớn túi nhỏ, tay xách nách mang.
“Mua cái gì thế?” – Đỗ Triết nhìn một bàn đầy túi, trầm ngâm không biết nói gì.
“Đồ ăn.” – Lưu Hình Trúc đem mở túi ra, một bàn toàn là thức ăn, rau xanh, hoa quả, đồ ăn vặt, cái gì cũng có.
“Anh mua ở đâu?” – Đỗ Triết một đầu đầy hắc tuyến, mấy thứ này đủ để hắn ăn hơn nửa tháng.
“Tâm Hỉ Nhạc siêu thị ở khu phố.” – Lưu Hình Trúc lúc ấy luyến tiếc rời khỏi siêu thị, nhưng vì đã tiêu hết tiền rồi, có mấy thứ đồ ăn vặt trên đường về y đã giải quyết hết – “Bên này có nhiều loại rau quả, hương vị cũng tốt, không giống ở chỗ tôi, toàn là rau quả tổng hợp, ngoài dinh dưỡng ra thì một chút hương vị cũng không có.” – Tiệntay lấy một thỏi Chocolate, bóc giấy gói ném vào miệng, vị đắng đậm đặc làm hắn không tự giác nheo mắt lại – “Cậu có muốn không?”
“Cảm ơn, anh cứ ăn đi.” – Đỗ Triết lắc đầu – “Tối nay anh mang trí năng máy tính về, đặt ở đây tôi thấy không tiện.” – Kì thật hắn ngại nó quá ầm ĩ, cả ngày hôm nay, nếu không phải oán giận chủ nhân bất công thì cũng là khuyên hắn nghỉ ngơi, đừng chúi mũi vào máy tính.
“Cái đó là dự bị, cho cậu dùng.” – Lưu Hình Trúc không định mang về, buổi sáng, sau khi thâm nhập xong hệ thống của Công an, y liền đem trí năng quản gia trở về, lưu lại là hệ thống đã dùng rồi, nói chung là công năng giống với bản thể, nên tính cách cũng không khác nhau là mấy. Lưu Hình Trúc thừa nhận, chính y cũng muốn có người nếm thử đãi ngộ của nó.
Đỗ Triết nhíu mày, Lưu Hình Trúc tùy ý cùng thân thiện làm cho hắn có chút không thích ứng. Hắn từ nhỏ cha mẹ qua đời, bình thường cũng ít ra ngoài, rất ít có cơ hội cùng người thâm giao, hiện tại đột nhiên nhảy ra một người thế này, thật đúng là không quen.
Nhưng hắn cũng không cự tuyệt, tuy rằng ở chung không lâu, nhưng hắn vẫn nhìn ra Lưu Hình Trúc có chút bá đạo, nếu không tiếp nhận không khéo sẽ khiến y tức giận, không nên vì việc nhỏ mà bất đồng, hơn nữa y cũng có ý tốt.
Vì thế hắn chuyển đề tài: “Anh mang mấy thứ này về luôn đi, hiện tại trời đang nóng, để lâu dễ bị hư.”
Lưu Hình Trúc dừng lại động tác đóng gói sách, con ngươi đen thâm thúy nhìn Đỗ Triết: “Một nửa chỗ này là tôi mua cho cậu, tôi thấy tủ lạnh nhà cậu trống trơn rồi.”
“A!” – Đỗ Triết nhìn kĩ, chủ yếu đều là thực phẩm giàu năng lượng như thịt dê, thịt bò, sữa, trứng gà, đậu tương, quả hạch, cá cùng một số loại tôm cua gì đó, đều là những thứ Vu Tông Đức bắt hắn ăn nhiều, đương nhiên thực phẩm có chất xơ cũng không hề thiếu – “…Anh nghiên cứu cái gì?”
“Khoa học kĩ thuật sinh vật và y học.” – Lưu Hình Trúc tuy có chút thắc mắc vì sao đột nhiên Đỗ Triết lại hỏi câu này, nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Thảo nào… Tôi không ăn hết nhiều như vậy, để lại mấy thứ là tốt rồi.”
“Không có việc gì, không phải còn có tôi sao? Người máy nhà tôi tay nghề không tồi đâu.” – Lưu Hình Trúc nói xong liền tự động mò xuống phòng bếp nhà Đỗ Triết.
Đỗ Triết không nói gì, hắn thật sự tin tưởng Lưu Hình Trúc là nhà khoa học, ngoài nghiên cứu ra, còn biết cách kết giao với mọi người, so với hắn còn hơn nhiều.
Bất quá Lưu Hình Trúc là loại người khiến cho Đỗ Triết thấy thoải mái, xem ra ít nhất thì đối phương không phải là loại tâm địa bất lương.
Đến giờ cơm chiều, Đỗ Triết mở cửa cho Lưu Hình Trúc, để người máy của y chuẩn bị bữa tối, nhưng không cho nó sang bên này mà ở lại bên kia, để Lưu Hình Trúc phụ trách mang thức ăn sang, dù sao nếu người khác thấy trong nhà hắn có người máy sẽ khó giải thích.
Giống như lời Lưu Hình Trúc nói, tay nghề nấu ăn của người máy nhà y rất được, Đỗ Triết thực muốn bắt nó làm của riêng, nhưng ngẫm lại lại thôi.
00*****************************************************************************00
Ăn cơm chiều xong, Lưu Hình Trúc trở về phòng mình, tuy rằng y xin nghỉ phép, nhưng hiển nhiên là không thể chỉ nói mấy câu là có thể đuổi mấy người ở Sở nghiên cứu đi.
“Người của sở nghiên cứu gọi điện thông báo, sẽ có người tới đây nói chuyện về việc nghỉ phép của ngài.” – Giọng nói của trí năng quản gia vẫn âm lạnh lùng như vậy, nhưng ở đây là thời điểm nó không bị khô lưỡi.
“Biết là ai không?” – Lưu Hình Trúc tắm rửa xong, mở một chai Coca uống, loại đồ uống có ga này rất hợp khẩu vị của y.
“Trợ lý của ngài, Trương Thành Công.”
Trương Thành Công, năm nay ba mươi tuổi, là người Trung Quốc, diện mạo bình thường, nhưng lại là một thiên tài, năm hai mươi tuổi đoạt được học vị tiến sĩ sinh vật học, sau liền vào viện khoa học quốc gia, vì quốc gia cống hiến. Như tên của mình, hắn thực sự rất thành công.
Nhưng khi vào viện khoa học, Trương Thành Công cảm thấy thất bại lớn nhất của mình chính là lựa chọn vào làm việc ở viện khoa học, chẳng bù cho khi hắn được nhận thông báo, hưng phấn một đêm không ngủ.
Kì thật viện khoa học không phải là không tốt, tiền lương cao, phúc lợi tốt, lại đúng chuyên môn của hắn, Trương Thành Công vẫn là thích công việc này, nhưng mà cấp trên của hắn là Lưu Hình Trúc – một ma vương tính tình nóng nảy, bá đạo lại bốc đồng.
Lưu Hình Trúc năm nay ba hai tuổi, là viện sĩ trẻ tuổi nhất của viện khoa học, là tiến sĩ khoa học kĩ thuật sinh vât và y học, đồng thời là phụ trách tổ nghiên cứu của viện khoa học kĩ thuật sinh vật quốc gia, Trương Thành Công không thể phủ nhận thủ trưởng của hắn so với hắn càng thiên tài.
Nhưng tính tình y cũng không dám cho người ta khen tặng, đương yên đương lành có thể quát tháo người khác, thậm chí cả đánh người, kì thật Trương Thành Công hoài nghi sếp mình bị chứng cuồng bạo. Khụ…Khụ, này chỉ có thể lén nói thôi, hắn cũng không muốn bị đánh.
Tuy rằng nhân phẩm của sếp không được tốt lắm nhưng năng lực thì là số một, từ năm hắn gia nhập viện khoa học, năm năm nay, hằng năm đều có công trình nghiên cứu đạt hạng nhất quốc gia được mọi người đón nhận nhiệt liệt.
Là siêu cấp thiên tài làm cho người ta vừa yêu lại vừa hận.
Phần lớn thiên tài luôn có chút cổ quái, cho nên Trương Thành Công mới nhẫn nhịn kìm hãm ý muốn từ chức, công tác bên cạnh Lưu Hình Trúc được một năm, hắn là người có thành tích trụ lại được cao nhất.
Đối với việc sếp đột nhiên xin nghỉ phép, Trương Thành Công cũng không kích động lắm, hắn lại cảm thấy tò mò nhiều hơn, dù sao giai đoạn nghiên cứu cũng không cần Lưu Hình Trúc theo dõi toàn bộ quá trình.Hắn biết Lưu Hình Trúc căn bản là đem nhà mình như sở nghiên cứu, hận không thể 365 ngày đều ở sở nghiên cứu, Trương Thành Công từ khi trở thành trợ thủ của Lưu Hình Trúc tới nay, chưa thấy hắn có ý muốn nghỉ phép bao giờ.
Chắc chắn là có vấn đề gì đó, cho nên Trương Thành Công lấy danh nghĩa an ủi thủ trưởng để tới nhà Lưu Hình Trúc.
“Tôi không bệnh, không bị tai nạn, có cái gì mà an ủi?” – Lưu Hình Trúc cười nhạo, ở chung lâu như vậy y không thể không biết con người thật bên trong cái vẻ bề ngoài thành thật chất phác của đồng chí trợ lý.
“Đó là nói cho phòng nhân sự nghe, tôi chính là đến xem anh có còn sống không.” – Trương Thành Công miệng lưỡi ngoan độc nói, hắn căn bản có thể ở cùng Lưu Hình Trúc đến nay chính là hai người kẻ tám lạng, người nửa cân, nếu nói Lưu Hình Trúc là bá đạo ma vương, Trương Thành Công chính là âm hiểm ác quỷ, lừa người chết không đền mạng. Điều bất đồng duy nhất là về vấn đề đối ngoại, Trương Thành Công còn có chút công phu, trong khi đó Lưu Hình Trúc không thể che dấu được khuyết điểm của bản thân.
“Xem xong rồi liền cút trở về cho tôi, chú ý theo dõi mọi người, đừng cho họ quấy rối, nếu tôi trở về thấy nghiên cứu có vấn đề, cậu chờ chết đi.” – Lưu Hình Trúc cười ra lệnh.
“Anh định nghỉ bao lâu? Tuy rằng hiện tại tôi có thể giúp anh, nhưng quá trình tiếp theo chỉ anh mới có thể làm.”
“Tạm thời một tháng đi.” – Y nhớ rõ số ngày nghỉ của mình tích lũy cũng được một tháng, còn chưa tính nghỉ đông.
“Tạm thời?”
“Cậu quản nhiều như vậy làm gì?” – Lưu Hình Trúc không kiên nhẫn – “Sau khi trở về gửi báo cáo nghiên cứu tới cho tôi, tôi ở nhà xem.”
“Tâm tình của anh rất tốt a?” – Trương Thành Công nhíu mày, ở chung lâu như vậy, cảm xúc đối phương biến hóa hắn đều nhìn ra, hơn nữa Lưu Hình Trúc cũng không có biểu hiện gì cả. Nếu bình thường thấy phiền, y sẽ lập tức chửi mắng ngay.
“Cũng không tệ lắm.” – Lưu Hình Trúc tặng cho hắn một khuôn mặt tươi cười – “Không có việc gì thì mau cút đi, tôi không có mở tiệc đãi khách.”
“Được rồi.” – Trương Thành Công cầm lấy lon Coca chưa mở trên bàn, đó chính là hương vị ưa thích của Lưu Hình Trúc – “Tôi đi đây.”
“Lượn đi!” – Lưu Hình Trúc cũng không để ý hắn lấy đi, dù sao y đã sớm không để ý.