Thế Giới Anh Ấy Sống

Chương 184: Cái Kết 13


Đọc truyện Thế Giới Anh Ấy Sống – Chương 184: Cái Kết 13


Trần Hạo men theo đường ống hút gió anh đã vào được bên trong.

Trần Hạo núp mình sau những loại máy móc có trong công xưởng, trên tay cầm súng, đôi mắt quan sát đến Giã Kim Đại.

Các thuộc hạ đứng xung quanh ông ta, nếu bây giờ Trần Hạo ngắm bắn lập tức sẽ bị rất nhiều ngòi súng hướng đến phía của anh.

Như vậy chỉ có thể là bỏ mạng một cách vô nghĩa.

Giã Kim Đại vẫn đang bàn chuyện với ông trùm của W, cả hai ngồi vào một cái bàn được mang đến đặt ở chính diện.

Bên W khá hứng thú với phi vụ làm ăn mà bọn họ sẽ thực hiện kế tiếp với bên RED, cái gì chứ nói đến mùi tiền thì dù là giới hắc đạo hay bạch đạo mấy ai là không thích.
Ông trùm của W lấy một điếu thuốc ngậm vào trong miệng, ngón tay mở nắp bật ga châm lửa cho điếu thuốc lá.

Ông ta hút vào một hơi, miệng thở phì phèo ra khói.

Làn khói trắng lan tỏa xung quanh.

Mùi của thuốc lá bay vào khứu giác của những tên thuộc hạ đứng gần, nhưng chỉ là khói thuốc thôi mà làm sao các thuộc hạ của bên W lẫn bên của RED đều cảm thấy bị cay mắt.
Giã Kim Đại lập tức đứng dậy, sau lưng ông ta xuất hiện một cái máy chế tinh dầu bị đẩy tới.

Các thuộc hạ của RED theo phản xạ liền bắn vào cái máy.

Nhưng đằng sau cái máy ấy không hề có người, ngược lại từ một phía khác nhiều phát súng liên tục được bắn ra.


Người của RED bị giết chết không ít.

Dưới tác động của khí cay, đôi mắt của những người đã bị nó ảnh hưởng khó lòng có thể quan sát tốt bởi vì mắt của họ không ngừng chảy ra tuyến lệ.
Trần Hạo nhanh chóng lăn vòng để né những phát đạn từ người của RED.

Bên W lúc này đã nhanh chóng rút lui, ông trùm được các thuộc hạ bảo vệ chạy ra bên ngoài.
“E tha vè rố, bờ ru tô.” (è davvero brutto.) Ông ta tức giận thốt lên tiếng italia, câu đó có nghĩa là: Thật tệ hại!
Nước được mang đến để rửa cho lão đại của W, nhưng bây giờ ông ấy không còn muốn tiếp tục bàn chuyện với bên của RED.

Tính mạng đang nguy hiểm không lo tẩu thoát thì chỉ có là thằng ngu.

Băng đảng W khẩn trương quay lại con thuyền để chạy về địa bàng.
Lục Nghị thấy bọn họ chạy ra lập tức nép sát vào mép tường, tròng đen nhẹ đảo.
Bên trong, dưới sàn, mỗi chỗ đều có một người nằm bất động.

Chỉ một Trần Hạo cũng đã có thể hạ thủ được 15 người của Giã Kim.

Hiện tại còn 20 người đang chĩa súng vào Trần Hạo, nhưng trong số 20 người ấy cũng đã có 10 người là mắt sưng đỏ đến không còn nhìn thấy được gì.

Vì thế để được xếp vào hàng ngũ của bộ ba Tam Hổ chỉ có duy nhất ba người, họ không phải chỉ là những cái tên được mệnh danh là cỗ máy giết người đáng sợ nhất và nguy hiểm nhất.

Mà danh ấy luôn đi đôi với thực.
Bọn người của RED định tẩu thoát, nhưng Trần Hạo đã bắn sập hệ thống điều khiển của cửa, khiến cảnh cửa hạ xuống một cái ầm.

Bây giờ muốn ra cũng không phải dễ.
Giã Kim Đại mắt nheo nheo mở, ông ta có thể nhìn thấy lờ mờ hình ảnh của Trần Hạo.

Mép miệng chậm rãi kéo lên: “Sát thủ số một cậu thấy ta mà không chào sao?”
Trên hai tay của Trần Hạo cầm hai khẩu súng hướng đến Giã Kim Đại, dù hai bên cánh tay ấy đã thấm máu đỏ nhưng sát khí trong đôi mắt của Trần Hạo vẫn rất hung hãn.

“Tôi chỉ chào chủ nhân chứ không chào một kẻ thất tín.”
Lần này thì Giã Kim Đại bật cười thành tiếng, tiếng cười của ông ta giòn giã đến mức rất vang trong phân xưởng, nó như một thứ âm thanh chiếm ưu thế khi xung quanh máy móc không hề có tiếng động.
“Ai đang chọc lão điên vậy?” Lục Nghị từ từ di chuyển đến một lối thoát hiểm trong nhà máy.

Anh nhận ra người của Giã Kim Đại đã không còn tập trung đi rà soát nữa, vậy nên có thể dễ dàng vào hơn.
Các sát thủ của RED đang đứng tạo hàng rào chắn tốt nhất cho Giã Kim Đại.

Tất cả những họng súng từ 20 người còn lại đều nhắm đến Trần Hạo.

Giã Kim Đại cười xong thì nói: “Mày nghĩ mày có thể sống ra khỏi đây sao? Trần Hạo à Trần Hạo! Theo ta thì có tất cả nhưng phản ta thì chỉ có con đường chết.”
Ông ta nhấn nút, trên nóc nhà mở ra một khoảng trống rất lớn.

Một chiếc trực thăng bay đến, trên đó có hai sát thủ cầm súng bắn tầm xa nhắm đến Trần Hạo.

“Đùng đùng đùng…”
Những viên đạn bắn xuống làm nứt rạn mặt sàn xi-măng.

Trần Hạo lập tức nhảy ra sau một cái máy lớn để né sự nả đạn liên hoàn từ súng bắn tỉa.
Giã Kim Đại không chạy mà vẫn đứng đấy để xem sát thủ của ông ta thanh trừ Trần Hạo.

Chai nước được mang đến để cho Giã Kim rửa mắt, giúp giảm bớt sự khó chịu từ lượng khí cay mà Trần Hạo đã ném ra.
Cánh của trực thăng tạo ra sức gió lớn, tóc Trần Hạo bị bay phất lên.

Lúc này rất khó khăn để bắn chúng vì hậu thuận của chúng đang có lợi thế.

Trần Hạo đã bị bắn sượt qua vai, anh len vào trong các máy móc để tránh đạn.

Sát thủ từ trực thăng phát hiện thấy vẫn tiếp tục nhắm bắn.
“Đùng đùng…..”
Lục Nghị cũng phải núp cứng ngắt một chỗ, anh thầm nói: “Thì ra người chọc kiến bên trong nãy giờ là Trần Hạo sao? Kiến bò đã đành nay còn xuất hiện sang kiến có cánh nữa hả?”
Chúng có súng bắn tỉa thì Lục Nghị cũng có súng bắn tỉa.

Cả bày kiến dưới đất còn chưa đủ nhiều ư, còn kéo thêm hai con trên trực thăng, chơi vậy ai chơi lại đây?
Bắn rụng cánh tụi bây.
“Bằng chíuu!”
Chiếc trực thăng bỗng dưng bị trao đảo, hai sát thủ nhất thời bị mất thăng bằng.

Lúc này là lúc Trần Hạo vươn súng đoạt mạng của chúng.
“Bằng, bằng!”
Hai tên sát thủ ngã từ trên cao xuống, chiếc trực thăng đó cũng trao đảo rồi lao xuống mặt đất.

Lục Nghị là sát thủ chuyên sử dụng súng bắn tầm xa, bởi vì khả năng quan sát và ngắm bắn chuẩn của Lục Nghị.

Trần Hạo dùng súng bắn tỉa cũng rất tốt, nhưng hầu như các nhiệm vụ dùng đến loại súng ấy thường là Lục Nghị thực hiện nhiều hơn.
Giã Kim Đại tức giận, người của lão tiến lên bắn về phía của Trần Hạo.


Nhưng bây giờ Trần Hạo đã không còn một mình chiếc đấu nữa, bên cạnh anh ta đã có sự hỗ trợ của Lục Nghị.

Một sự hỗ trợ bất thình lình không mời mà tới từ người đứng vị trí thứ ba trong Tam Hổ.

“Tỉa bớt kiến nào!”
Bằng bằng…bằng…
Các sát thủ của RED đã bị chết rất nhiều người, chỉ còn lại ba người cuối cùng.

Nhưng ba người đó cũng không thể bảo vệ được cho Giã Kim Đại, vì chỉ cần một cái xoay súng của Trần Hạo đã đủ tước đi mạng của bọn họ.
Lúc này Lục Nghị đã có thể thoải mái hướng họng súng của mình tới Giã Kim Đại.

Nhưng ngón tay đang đặt trên cò của anh bỗng dưng phải ngừng lại.
Cánh tay phải của Trần Hạo vươn khẩu súng đến lão nhưng anh ta cũng chưa thể bóp cò.
“Mẹ kiếp!” Lục Nghị chợt thốt lên, con mắt đang nhắm vào vòng tròn canh cự ly phải thu lại.

Anh ta ngẩng đầu lên.
Hàng lông mày của Trần Hạo trĩu xuống.

Nhìn theo cánh tay đang vươn ra đi đến khẩu súng, thẳng hướng đến là Giã Kim Đại.

Trên người của ông ta đang có một quả bom.
Phiên âm từ tiếng ý chỉ mô phỏng từ google dịch nên có thể chưa được chính xác lắm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.