Đọc truyện Thế Giới Anh Ấy Sống – Chương 180: Cái Kết 9
Âu Nhược Đình tỉnh lại ở trong một căn phòng xa lạ, cô đã hôn mê suốt mấy ngày nay.
Khi muốn gượng người ngồi dậy vị trí vết thương liền truyền đến một cơn đau nhói.
Âu Nhược Đình đặt tay lên ngực phải nhịp thở hít vào rồi thở ra từ từ.
Cô đảo cặp mắt nhìn quanh căn phòng từ hướng trái sang đến hướng phải thì đôi lông mày bất chợt nhướng nhẹ.
Có một người đang đứng ở cửa sổ và quay hướng lưng về phía của Âu Nhược Đình, nhìn vóc dáng người này có phần giống với Trần Hạo.
Nhưng cô quen biết Trần ca lâu nay nên rất thân thuộc với vóc người của anh ấy.
Người này nhìn sau lưng hơi giống nhưng tấm lưng đó chắc chắn không phải là của Trần ca.
“Anh là ai?” Âu Nhược Đình cất tiếng hỏi.
Người đàn ông đó xoay người quay lại, anh ta chớp mắt cùng một nụ cười thân thiện: “Cuối cùng thì cô cũng tỉnh rồi.”
Âu Nhược Đình còn tưởng là ai thì ra anh ta là người của Lương Thành: “Là anh đã đưa tôi về đây sao?”
Henry gật đầu, nét miệng vẫn hiện nụ cười.
Âu Nhược Đình vẫn nhớ lúc cô đang cố ngăn cản Trần Hạo nhảy xuống vực thì đầu óc cô quay cuồng rồi ngất đi, nhưng nếu cô ở đây thì Trần ca chắc chắn cũng phải ở đây.
“Trần ca đâu rồi? Tôi muốn đi gặp anh ấy.”
Henry nói: “Anh ta đã đi rồi, trước lúc đi cũng có đến thăm cô nhưng lúc đó thì cô vẫn còn hôn mê.”
Âu Nhược Đình liền hỏi: “Anh ấy có để lại lời gì không?”
“Tôi cũng có hỏi anh ta muốn nhắn gì với cô không, nhưng anh ta không nhắn gì cả mà chỉ nói là cô sẽ tự biết phải làm gì.”
Âu Nhược Đình vẫn hít vào những hơi thở sâu và thở ra một cách chầm chậm.
Tuy lời nói đó thật lạnh lùng nhưng đấy mới là Trần ca của cô, xưa nay anh ấy đều quyết đoán không thích vòng vo nhiều lời.
Trần ca nói vậy vì anh ấy biết rõ Tam Nương là người như thế nào, điều gì cần làm tiếp theo thì bản thân cô sẽ tự có sự lựa chọn của riêng mình mà không cần ai phải can dự.
“Anh có biết anh ấy đã đi đâu không?”
Henry suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: “Anh ta cũng không hề nói là đi đâu, nhưng theo tôi thấy thì chắc là đi trả thù.”
Đôi mắt của Âu Nhược Đình đang nhìn Henry bỗng nâng nhẹ sau đó hạ xuống, tròng đen đảo sang hướng trái rồi từ từ di chuyển sang bên phải trong lúc cô đang phân tích.
Lão già Giã Kim đã sai người đến giết Trần ca còn hại Quách Hiểu An rơi xuống biển, điều quan trọng nếu cô gái đó chết thì Trần ca sẽ rất thù hận lão.
Dù anh ấy không bao giờ thừa nhận nhưng cô cũng thừa biết là anh ấy rất yêu cô ta.
Vì Quách Hiểu An Trần ca còn chẳng quan tâm đến tính mạng của mình, Giã Kim Đại đã động tới người con gái mà anh ấy yêu thương nhất thì chắc chắn Trần ca sẽ không tha cho lão.
“Anh ấy sẽ liều mạng để trả thù cho An.” Âu Nhược Đình suy nghĩ đến điều này thì đôi mắt tức khắc nâng lên, cô hỏi ngay Henry về tình hình của Quách Hiểu An: “Trần ca có cứu một cô gái khác nào về đây không?”
Henry biết Âu Nhược Đình muốn nói đến ai, vì mấy ngày cô ta hôn mê cũng là mấy ngày anh cùng một số người khác kể cả là Trần Hạo đã dốc toàn lực tìm kiếm cô gái đó.
Nhưng cuối cùng vẫn chỉ đành bất lực quay về.
“Không có một cô gái nào được cứu nữa ngoài cô.”
Nghe điều đó trong lòng của Âu Nhược Đình rất lo lắng, nói như vậy thì có thể Quách Hiểu An đã chết.
Tổ chức RED có cả bầy cả lũ các sát thủ, Trần ca có là sát thủ xuất sắc nhất thì một mình anh ấy làm sao đấu lại được bọn chúng.
Trần ca sẽ chết mất.
Không ổn, cô không thể để anh ấy đi liều mạng điên rồ như thế được.
Âu Nhược Đình leo xuống giường, Henry thấy vậy đã vội ngăn cản cô ta: “Này, cô muốn đi đâu?”
Henry vừa chạm vào người của Âu Nhược Đình thì cổ tay đã bị nắm lấy quặn ngược một cái, sau đó cô ta còn đá vào chân Henry khiến anh ta phải khụy xuống.
Không dừng lại ở đấy Âu Nhược Đình còn xoay người đá cái bốp vào mặt Henry, anh ta ngã lăn xuống đất, một bên mặt đau ơi là đau.
Henry nhăn mày nhìn cô gái hung dữ kia.
Không ngờ cô ta đang bị thương nhưng vẫn đủ sức để đánh ngã anh, sát thủ của tổ chức RED đúng là đáng gờm thật.
Nữ mà mạnh còn hơn cả nam nữa.
Âu Nhược Đình liếc mắt đến Henry, cô ta nghiến răng vì dùng lực làm động thương.
Nhưng bây giờ cô ta đang muốn đi thì không ai có quyền được cản.
Sát khí trong ánh mắt của Âu Nhược Đình chiếu đến Henry, dù không nói nhưng ánh mắt ấy là đang cảnh cáo tốt nhất anh ta nên né sang một bên.
Cản đường sát thủ thì không bao giờ có kết quả tốt.
Gương mặt của Âu Nhược Đình nhợt nhạt, hơi thở hít vào sâu hơn.
Vết thương cũng may không phải là vết thương nguy hiểm đến tính mạng, vì thế Âu Nhược Đình mới có thể gượng sức để ra khỏi đây.
Nếu là vết thương nặng ắt hẳn khi đánh Henry đã khiến cô ta phải ngã xuống.
Nhưng bây giờ dù cho có đang rất mệt mỏi nhưng Âu Nhược Đình vẫn buộc phải ra khỏi đây.
Cô phải đi tìm Trần ca, cô không thể để cho anh ấy chết được.
Cô đã bất chấp mệnh lệnh của tổ chức RED và cả tổ chức F chỉ là để bảo vệ cho anh ấy.
Nếu Trần ca chết thì hi sinh của đó sẽ rất vô nghĩa.
“Cô muốn đi đâu tôi sẽ đưa cô đi.” Henry tuy đã bị người ta đánh cho ngã cái ự nhưng anh vẫn không có ý trách khứ.
Thật ra Henry cũng có ý tốt mà thôi.
Chỉ là Âu Nhược Đình đã quá gay gắt.
Bác sĩ khám xong cho Trương Ân Kỳ thì đi ra nói chuyện với đội trưởng Diệp Lâm cùng vú nuôi của cô ấy.
Trương Văn Hi ngồi trong phòng bệnh với chị, từ lúc cô bé biết chị bị người ta bắn thì đã khóc rất nhiều.
“Chị Kỳ, chị ngủ đã mấy ngày nay rồi, chị mau tỉnh lại đi mà còn về nhà với em.
Chị cứ ngủ hoài là em phải vô đây suốt, em vô trông chị nên nghỉ học mấy ngày rồi nè.”
Văn Hi nâng cánh tay gạt nước mắt đang chảy ra, cô thút thít nói: “Ba đã không còn, đến chị cũng như thế này thì em phải làm sao đây? Em không có biết đâu đấy, chị mau tỉnh lại đi.
Chị nằm vầy em sợ lắm.”
Văn Hi cúi mặt xuống sát vai của Ân Kỳ nước mắt chảy ròng rã: “Em nghe nói chị có mặc áo chống đạn mà, nhưng cái áo chống đạn kiểu mắc dịch gì mà không chắn được đạn gì hết vậy? Chị có ngờ đến không, có ngờ đến là cái áo đó nó dỏm òm để rồi hại chị nằm đây mê man như thế này.”
Văn Hi thương chị của mình quá nên rủa sang cái áo chống đạn mà Ân Kỳ đã mặc.
Đội trưởng Diệp Lâm bước vào nghe thấy thì nhẹ thở ra, anh có thể hiểu được tâm trạng của Văn Hi, con bé vì quá lo cho Ân Kỳ nên mới như thế.
Diệp Lâm vỗ nhẹ lưng Văn Hi: “Thôi em đừng khóc nữa, khóc nhiều quá không tốt cho mắt đâu.
Ân Kỳ cũng sẽ buồn nếu thấy em gái của cô ấy như vậy.”
Văn Hi ngẩng lên, mắt đỏ hoe nhìn Diệp Lâm: “Chị em bị thế này cũng là lỗi của cảnh sát các anh.
Nếu có thiếu kinh phí thì cũng không nên xài hàng kém chất lượng chứ, đã cấp áo chống đạn thì tại sao không cấp loại tốt.
Chị Kỳ là cảnh sát hình sự mà, chị ấy có phải là cảnh sát giao thông hay gì đó đâu.
Nguy hiểm lúc nào cũng có thể cận kề, trong khi súng đạn nó vô tình thế này.”
Diệp Lâm không bức xúc khi Văn Hi chê bai đồ của cảnh sát, chỉ là cô bé vẫn chưa hiểu vấn đề.
“Thật ra không phải cứ mặc áo chống đạn là sẽ được an toàn tuyệt đối.
Tùy vào cự ly ngắm bắn, vào những loại đạn và cả súng mà tội phạm sử dụng.
Kẻ bắn Ân Kỳ đã sử dụng loại súng được thiết kế để bắn xuyên giáp.
Vì thế, áo chống đạn mà chị của em mặc hoàn toàn vô hiệu hóa với loại súng đặc biệt ấy.
Sự việc của chị em không ai là mong muốn cả, anh cũng rất buồn khi cô ấy phải nằm đây.”
Văn Hi nghe xong thì lại sụt sùi: “Trên đời này còn có loại súng như thế sao?”
Vú nuôi bước vô bà kéo Văn Hi đứng dậy ôm vô lòng vỗ về: “Thôi nín đi con, con cứ khóc mãi thì Ân Kỳ nó buồn lắm đấy.
Đi, đi ra đây với vú nào!”
Vú nuôi cúi đầu với đội trưởng Diệp một cái rồi nắm tay Văn Hi dẫn cô bé đi ra ngoài.
Từ sáng đến giờ nó không có chịu ăn gì hết mà cứ ngồi lỳ với Ân Kỳ, như vậy thì cả chị lẫn em đứa nào cũng nằm viện cả thôi.
Diệp Lâm lúc này cũng nhận được điện thoại của sở cảnh sát.
Anh nhíu mày khi nghe tin Lục Nghị đã trốn thoát.
Cảnh sát sau đó cũng đã bố trí người theo dõi tại bệnh viện mà Trương Ân Kỳ đang điều trị, vì họ nghĩ có thể Lục Nghị sẽ tìm đến đây.
Ở chỗ căn tin trong bệnh viện, vú nuôi gọi hai xuất đồ ăn rồi ngồi ăn cùng với Văn Hi.
Vú cầm muỗng lên nói: “Ráng ăn vô đi con, phải ăn thì mới có sức mà ở cạnh chị.”
Văn Hi cầm muỗng múc cơm, tay kia thì lau nước mắt.
Vú thấy nó như vậy thì thương lắm.
Tội nghiệp bữa ba nó mất nó khóc cũng dữ lắm, nay Ân Kỳ lại bị như thế này nữa.
Vú lấy khăn giấy vươn tay đến lau nước mắt cho Văn Hi: “Lát vú đi mua trai thuốc nhỏ mắt cho con mới được, cứ khóc hoài thì không ổn rồi.”
Văn Hi không nói gì cả mà chỉ ngồi im cố nhai cơm rồi nuốt, vú nuôi cũng múc cơm mà ăn nhưng đang ăn thì vú bị đau bụng.
Vì thế ngay cái bàn ấy chỉ còn lại mỗi Văn Hi, nhưng không có vú ngồi đây thì Văn Hi lại không có ai thúc cô phải ăn nên Văn Hi cũng không muốn ăn nữa.
Cô không có tâm trạng, cơm nuốt vô từng muỗng mà không hề có cảm giác ngon miệng.
Văn Hi cầm lấy ly nước uống rồi ngồi đấy nhìn về một hướng vu vơ mà cũng không biết là đang nhìn gì ở đấy.
Chiếc ghế phía đối diện mà vú nuôi khi nãy ngồi được kéo ra, Văn Hi không quay lại vì cô nghĩ chắc đó là vú.
Văn Hi vẫn quay mặt bên hướng tay trái.
“Đồ ăn không ngon hay là do em vốn ăn rất ít?”
Văn Hi nghe giọng nói này thì cặp lông mi bất chợt nâng lên, cô liền ngoảnh lại.
Nhìn thấy người đang nói chuyện với mình thì đôi mắt đỏ của Văn Hi lại rưng rưng.
Lục Nghị khoác trên mình chiếc áo blouse, anh vào đây nhưng không phải là tìm gặp Ân Kỳ mà là gặp em gái của cô ấy.
Cảnh sát đã giăng lưới sẵn xung quanh nên Lục Nghị sẽ khó mà vào phòng của Ân Kỳ.
“Anh có làm em sợ không?”
Văn Hi lắc đầu, cô nói: “Không, nhưng anh đến để thăm chị Kỳ phải không?”
Lục Nghị mắt hạ xuống: “Anh vẫn chưa thể gặp chị của em.”
Văn Hi nghe vậy thì cũng đoán được điều gì đó nên đã nói cho Lục Nghị biết về tình hình của Ân Kỳ: “Chị ấy còn đang hôn mê, có lúc thì sốt rất cao, bác sĩ thì cứ ra rồi vào nhưng chị Kỳ vẫn nằm im lìm.
Em cũng không biết chị ấy có tỉnh lại được không nữa.
Em chỉ thấy bác sĩ nói chuyện với bà vú mà khuôn mặt thì rất quan ngại, ngoài ra thực hư sức khỏe của chị Kỳ như thế nào thì vú không có nói cho em biết, vì vú sợ em lo nên vú giấu.”
Văn Hi nói xong thì nhìn thẳng đến Lục Nghị: “Em biết chị Kỳ lại đi bắt anh, nên mới bị kẻ xấu bắn hai phát đạn vào người.
Anh đừng trách chị của em, chị ấy cũng chỉ vì công việc thôi.”
Lục Nghị nhẹ thốt lên: “Anh không trách Ân Kỳ, là anh đã liên lụy đến cô ấy.
Hai phát đạn đó là chị của em đỡ cho anh.”
Văn Hi nghe xong rất sững sờ nhưng cô bé cũng không nổi giận lên.
Lục Nghị vươn tay tới vuốt giọt nước mắt trên gương mặt của Văn Hi: “Anh xin lỗi, vì anh mà chị của em phải chịu đau đớn.”
Văn Hi khẽ cúi mặt, giọng cô sụt sùi: “Đó không phải lỗi của anh, dù em thương chị của em nhưng em cũng không thể vì thế mà đổ lỗi cho anh.
Em biết phải có nguyên do thì chị Kỳ mới làm vậy, chị ấy luôn muốn bắt anh, nhưng nay chị ấy liều mình đỡ đạn cho anh thì chắc chắn là chị Kỳ đã muốn hi sinh để chọn lấy một điều gì đó.”
Văn Hi khác với Ân Kỳ, từ lần đầu tiên khi Lục Nghị cứu cô bé thì Văn Hi đã luôn có một suy nghĩ tốt về anh ta.
Kể cả là sau này khi Văn Hi biết Ân Kỳ luôn muốn truy bắt Lục Nghị thì đối với cô bé học cấp hai này thì anh đẹp trai vẫn luôn là người tốt trong lòng của mình.
“Ân Kỳ vì nghĩa vụ là một cảnh sát nên cô ấy mới hi sinh.
Nhưng nếu không phải vì tên khốn đó thì chị của em sẽ không đuổi theo anh.”
“Anh muốn nói kẻ nào?”
Lục Nghị chớp mắt, nét mặt anh trông rất bình lặng nhưng đôi con người lại mang một màu tăm tối: “Kẻ đã giết chết ba của em, anh sẽ không để cho nó được yên.”
Văn Hi cũng lóe lên sự căm thù khi nghĩ đến cái chết của ba.
Cô cũng rất muốn báo thù cho ông nhưng lại không biết tên hung thủ là ai.
“Nếu để em nhìn thấy hắn thì em sẽ…”
“Em nên ăn nhiều vào, ăn ít như vậy ốm đi sẽ xấu với lại khóc nhiều làm mắt em nhìn rất dữ.
Anh phải đi đây, đừng nói với ai là đã gặp anh, kể cả là chị của em nếu như cô ấy tỉnh lại.”
Lục Nghị mang khẩu trang vào sau đó đứng dậy đút tay vào túi áo blue rồi bỏ đi.
Văn Hi nhìn theo anh ấy rồi nhìn xuống đĩa cơm, cô bé chợt cầm muỗng lên tiếp tục ăn, ngoài ra cũng lấy giấy lau hết nước mắt của mình.
Lục Nghị trước khi rời khỏi bệnh viện có đi lướt qua phòng của Ân Kỳ, hình ảnh của cô ấy nhìn qua từ cửa kính lọt vào trong đôi mắt của anh.
Ân Kỳ anh sẽ cầu nguyện cho em, một kẻ tội lỗi van xin đến Thượng Đế.
Em là một cô gái tốt, một cô gái mà cả đời này anh sẽ không bao giờ quên em.
Cảm ơn lòng chính nghĩa của em đã cho anh được sống đến ngày hôm nay.
Em yên tâm, với thằng khốn đã giết chết ba của em anh sẽ không để cho nó ung dung ở ngoài kia lâu đâu.
Ân Kỳ, em nhất định phải tỉnh lại!
Anh mong có thể đợi được em!