Đọc truyện Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất! – Chương 97: Xuất phát
Sáng sớm Lưu Dục đã bị Cố Cẩm Lan gọi dậy, nàng không hề muốn rời giường một chút nào, thế nhưng không còn cách nào khác vì hôm nay là ngày xuất phát đi đón dâu. Cố Hoằng từ sáng sớm đã đến phủ công chúa, tuy canh giờ chưa muộn, sắc trời còn chưa sáng mà Lưu Dục không thể không nhận mệnh đứng dậy mặc quần áo.
Cố Hoằng đánh giá Lưu Dục từ trên xuống dưới vài lần: “Ta nói nè, muội phu, gần đây có phải ngươi béo lên không?”
Lưu Dục sửa sang áo choàng: “Ninh vương điện hạ, ta nghĩ ngươi nên ngồi lo lắng chuyện bệ hạ có phái sát thủ đi theo hay không không, vì cớ gì lại chỉ chú ý đến việc ta béo hay không?”
Cố Hoằng cười ha ha hai tiếng, sau đó hắn đến gần tai Lưu Dục nhỏ giọng: “Muội phu, xem ra tình cảm giữa ngươi và muội muội rất tốt nha. Thế nhưng các ngươi thành thân cũng gần một năm, vì cái gì muội muội nàng….”
Lưu Dục nghi ngờ nhìn Cố Hoằng: “Điện hạ làm sao?”
Cố Hoằng mặt mày sốt ruột, thanh âm cao dần lên: “Muội muội vì cái gì còn chưa có thai?”
Cố Cẩm Lan từ trong phòng đi ra: “Ngũ ca, gần đây có phải ngươi rất rảnh hay không?” Giọng nói nàng mang theo chút tức giận.
Cố Hoằng bị nàng dọa cho sợ: “Muội muội, ngươi đừng nóng giận mà, ta chỉ quan tâm ngươi và muội phu thôi.”
“Ta nghĩ Ngũ ca trước hết nên quan tâm làm sao có thể mang phò mã trở về bình an mới là điều quan trọng.”
“Muội muội yên tâm, có ta ở đây, ta sẽ không để muội phu gặp chuyện không hay. Ngươi cứ yên tâm chờ trong phủ đi, không cần lo lắng.”
“Ta làm sao có thể yên tâm, thánh vệ muốn làm cho giống thật, không muốn giả đò. Huống gì điều lo lắng không chỉ là thánh vệ mà còn là số tử sĩ còn lại phụ hoàng phái đi theo.”
“Người chúng ta an bài đi theo đều là ám vệ, hơn nữa còn làm kín đáo chu toàn. Muội muội không cần lo lắng nhiều, ta sẽ để bồ câu đưa tin mỗi ngày.”
Cố Cẩm Lan vẫn cau mày: “Cũng chỉ có thể như vậy, tốt nhất nên cẩn thận một chút.”
Nói xong nàng nhìn Lưu Dục: “Phò mã đã mặc kim ti giáp mềm?”
Lưu Dục vỗ vỗ ngực: “Điện hạ yên tâm, ta đi ngủ cũng sẽ không cởi ra.” Sau đó nàng tiến lên ôm lấy Cố Cẩm Lan: “Điện hạ, ta đi rồi ngươi phải chăm sóc tốt cho chính mình.”
Cố Cẩm Lan đột nhiên cảm thấy trái tim như bị ai đâm một nhát, nàng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Lưu Dục: “Phò mã lên đường bình an.” Nói xong cũng không quay đầu lại mà đi vào trong. Lưu Dục có chút buồn bã, nàng cũng ỉu xỉu ra khỏi phủ với Cố Hoằng để chuẩn bị xuất phát.
Lưu Dục thấy Hồ Diên Phượng mang theo hai thị nữ đi tới, một thị nữ cầm trong tay cái túi vải, nàng hỏi: “Nghiêm tiểu thư, hành lý ít như vậy sao?”
Hồ Diên Phượng nhìn hai mắt Lưu Dục rồi hỏi: “Phò mã gia, tinh thần ngài hình như có chút không tốt, là do thân thể cảm thấy không khỏe sao?”
“Hả, không phải, chỉ là phải rời khỏi điện hạ một thời gian dài nên tinh thần không phấn chấn được thôi.”
Hồ Diên Phượng không hiểu vì sao trong lòng có chút đố kỵ: “Phò mã gia và công chúa điện hạ thật giống một đôi phu thê tình thâm.”
Lưu Dục gãi gãi đầu: “Nghiêm tiểu thư, ta thấy người hình như không mang theo lương khô?”
“Phò mã gia có thể mang theo ta đi, ta rất cảm ơn và thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ) rồi, chỉ dám mang theo vài món quần áo, không mang theo nhiều hành lý. Thế nhưng lại có mang bạc, phò mã gia không cần lo lắng.”
“Này cũng đúng, trên đường đi sẽ ghé qua một số châu huyện nhỏ, nếu thiếu cái gì thì cứ phái người đi mua là được.” Nói xong nàng lại chỉ tay vào một chiếc xe ngựa phía sau: “Nghiêm tiểu thư ngồi ở đó đi, đoàn người chúng ta không có ngồi kiệu, nếu không sẽ làm chậm trễ hành trình.”
Hồ Diên Phượng hơi kinh ngạc một chút, Lưu Dục còn chuẩn bị cả xe ngựa cho nàng, lẽ ra nữ tử bình dân không có tư cách này. Phò mã gia này thật sự có lòng hay đang có âm mưu gì?
“Tạ ơn phò mã gia.” Nói xong nàng liền vén mành lên xe ngựa, Lưu Dục thấy nàng lên xe cũng leo lên ngựa rồi xuất phát.
Lúc này Cảnh đế buông một viên thuốc màu đỏ trong tay ra: “Xuất phát rồi?”
“Vâng, bệ hạ, Phò mã và Ninh vương điện hạ đều đã xuất phát.”
Ánh mắt của Cảnh đế chợt lóe lên tia ác độc, Vĩnh An, ngươi không nên trách trẫm, muốn trách thì phải trách ngươi cho tới bây giờ vẫn chưa mang thai.
“Rất tốt, những chuyện còn lại liền giao cho các ngươi.”
Nói xong hắn lại cầm viên thuốc lên, sau đó ăn cùng với bát súp trong tay, lại vỗ vỗ tay nói: “Ngươi có thể đi ra rồi.”
Một vị trung niên đạo sĩ bước ra từ bình phong, xoay người quỳ xuống trước mặt Cảnh đế: “Tham kiến bệ hạ.”
“Miễn lễ, Thanh Huyền quốc sư quả nhiên có đệ tử danh bất hư truyền. Từ lúc trẫm ăn đan dược của ngươi, trẫm cảm thấy thân thể chuyển biến tốt đẹp, tinh lực cũng tốt lên rất nhiều.”
Trung niên đạo sĩ kia lại khom người: “Bệ hạ hạ chỉ để cho sư tôn chọn người luyện đan dược, sư tôn tất nhiên không dám chậm trễ. Tiểu đạo từ mười tuổi đã theo sư tôn học tập thuật luyện đan, nay đã có ba mươi năm kinh nghiệm, bệ hạ cứ việc yên tâm.”
“Rất tốt, tiếp tục luyện thêm đan dược đi, trẫm sẽ trọng thưởng. Lui ra đi.”
Sau đó hắn lại nói: “Bãi giá Trữ Tú cung.”
Hiện nay trong lòng Cảnh đế trừ bỏ cái thai trong bụng tú nữ kia, tất nhiên còn có cái khác. Dù sao cũng không có ai có thể cam đoan rốt cuộc cái thai kia có phải là một vị hoàng tử hay không.
Linh Lung gõ cửa rồi tiến vào: “Điện hạ, trong cung truyền tin đến.”
Cố Cẩm Lan tiếp nhận tờ giấy, mở ra nhìn nhìn rồi nàng cười lạnh: “Phụ hoàng càng ngày càng hồ đồ, bổn cung có thể không cần danh hiệu công chúa này, nhưng tuyệt đối không cho phép ai động đến Lưu Dục. Như vậy cũng tốt, hắn cứ trầm mê với đống đan dược đó đi, còn tốt hơn so với việc áp bức ta.” Nói xong nàng vứt tờ giấy vào chậu than.
Xe ngựa đón dâu của Hoàng gia tất nhiên có quy chế, Lưu Dục không được phép tự cải tạo theo sở thích riêng, cho nên hiện tại phò mã gia của chúng ta eo cũng đau, chân cũng đau, mông cũng đau, toàn thân không có chỗ nào tốt. Nàng chỉ có thể ngồi một mình trong xe ngựa mà không có bất kì hoạt động giải trí nào khác.
Vậy mà phải gấp rút lên đường chừng mười ngày đến nửa tháng, cứ như vậy đừng nói đợi đến lúc thánh vệ tới giết ta, ta sớm muộn gì cũng chết trước, Lưu Dục một mình trong xe càm ràm này kia. Xe của phò mã gia ai dám đi lên đây chứ, nàng chỉ có thể ngẩn người một mình theo cách nhàm chán nhất. Cũng may gần đến chạng vạng, đội ngũ đón dâu lúc này đã dên trạm Liễu Châu.
Lưu Dục nhảy xuống xe, dùng lực hít một hơi: “Cuối cùng hai chân cũng được chạm đất, việc làm sứ thần này không phải dành cho người mà.”
Hồ Diên Phượng lúc này cũng xuống xe ngựa, nàng thấy Lưu Dục liền hành lễ: “Tham kiến phò mã gia.”
“Không tốt, một chút cũng không tốt.”
“A?” Hồ Diên Phượng bị câu trả lời này của Lưu Dục làm nghẹn lời, nàng ngẩn ngơ.
“Một mình ngồi yên cả ngày trên xe ngựa thật nhàm chán, xương cốt đều muốn rời ra từng mảnh.” Nói xong nàng lại đánh giá Hồ Diên Phượng: “Nghiêm tiểu thư, tinh thần của ngươi thật tốt nha.”
Hồ Diên Phượng xuất thân từ thảo nguyên, lại từ dân tộc du mục, dù có cưỡi ngựa gấp rút lên đường đối với nàng cũng như dạo chơi, huống chi nàng được ngồi trên xe ngựa.
“Ta thuở nhỏ theo cha đi buôn, đi khắp Nam Bắc nên ta đã quen thuộc việc gấp rút lên đường như vậy rồi.”
“Nga, hóa ra là vậy, đi đến trạm trước ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi đi, đường còn rất xa.” Nói xong Lưu Dục lại đi về phía trạm.
Hồ Diên Phượng thấy Lưu Dục, Cố Hoằng cùng một ít tướng sĩ vào trạm dịch, nàng quay đầu phân phó một thị nữ: “Đi báo cho người của chúng ta, đội ngũ đón dâu đã đến ven đường. Bọn họ đi rất đông, vì vậy sẽ không sẽ phát hiện được gì đâu.”
“Vâng.” Một thị nữ lĩnh mệnh rồi rời khỏi, rất nhanh nàng đã biến mất trong đám người, Hồ Diên Phượng phân phó xong cũng xoay người vào trạm dịch.