Đọc truyện Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất! – Chương 93: Phò mã thật đào hoa
Thị vệ phủ công chúa và Lưu Giang Hải cùng nhau đứng phía sau, Lưu Dục vẫy tay: “Tiểu nhị.”
Tiểu nhị lập tức chạy đến: “Gia, ngài muốn gọi món gì?”
“Món nào ngon đều mang hết lên, đem lên đây bình rượu anh đào nữa.”Lưu Dục nói xong ngẩng đầu nhìn Cố Cẩm Lan, sau đó lại tình cờ thấy Hồ Diên Phượng ngồi đối diện nàng. Nàng hơi sửng sốt, không phải kinh ngạc vì nhan sắc của nữ nhân kia mà là vì khí chất từ trên người thoát ra. Nàng ta không cao quý lạnh lùng như Cố Cẩm Lan, lại không xinh đẹp như Mai Bạch Vũ, cũng không sảng khoái thoải mái như Tang Lâm Hoài Nhị. Nữ nhân này trông thật bình tĩnh, nàng giống như lãnh đạo cấp cao làm việc nhiều năm trong một doanh nghiệp lớn.
Lưu Dục đến Đại Tề lâu như vậy tất nhiên cũng biết khí chất của mỗi người không phải một sớm một chiều mà có được. Nữ nhân sinh ra từ gia đình thường dân không thể có loại khí chất này, không biết người đối diện nàng có lai lịch như thế nào nhưng trực giác mách bảo người này không giống nữ nhi của quan lại Đại Tề.
Lưu Dục cúi đầu suy tư, nàng còn không biết nên nói cho Cố Cẩm Lan như thế nào. Lúc này tiểu nhị vừa vặn mang đồ ăn lên, nàng cười với Cố Cẩm Lan: “Phu nhân đừng ngồi đối diện ta, đến đây ngồi cạnh ta đi, ta có thể gắp đồ ăn cho ngươi.”
Cố Cẩm Lan hơi nghi ngờ một chút nhưng vẫn ngồi sát lại với Lưu Dục, Lưu Dục gắp một đũa đồ ăn đặt vào bát của Cố Cẩm Lan, tiện thể thì thầm vài câu. Cố Cẩm Lan sáng tỏ ngay, nàng vẫn bình thường nhưng âm thầm lặng lẽ nhìn Hồ Diên Phượng vài lần, sau đó nàng gật nhẹ với Lưu Dục, giống như đồng ý với phán đoán của nàng. Không đợi điện hạ và phò mã bàn thêm gì, lúc này người hỗ trợ cũng đã đến. Sự việc trên đời này đôi khi xảy ra theo một cách trùng hợp không ai ngờ, mặc kệ lúc nào cũng sẽ không thiếu những tên sắc lang, trường hợp này là con của lễ bộ thị lang, người mà gần đây được Cảnh đế trọng dụng.
Không phải ai cũng đã gặp qua Vĩnh An công chúa và phò mã, cho nên khi hắn nhìn thoáng Cố Cẩm Lan và người bên cạnh, thêm hai tên thị vệ đứng đằng sau, sau đó nhìn bàn bên cạnh đó, ánh mắt hắn liền sáng rực lên, đúng là trời giúp hắn rồi. Vì thế hắn ưỡn ngực hất mặt lên trời ngồi xuống đó: “Vị tiểu thư này, ngươi là người nào, vì sao lại ngồi uống rượu một mình ở đây? Để bổn thiếu gia uống cùng ngươi một chén, như thế nào?”
Trong mắt Hồ Diên Phượng bốc lên sự tức giận, nhưng nàng thấy Cố Cẩm Lan và Lưu Dục ngồi đối diện, nàng lại nảy ra ý hay. Thế nhưng nàng không thể che dấu được ánh mắt giận dữ: “Tên biến thái nhà ngươi, ở đâu đến vô lễ như vậy?”
“Ai da, bổn thiếu gia thích thẳng thắn như vậy.” Nói xong hắn đổ một chén rượu rồi giơ lên trước mặt Hồ Diên Phượng: “Cùng uống một chén với bổn thiếu gia đi.”
Hồ Diên Phượng cười lạnh, lấy tay hất ngã chén rượu kia xuống đất, tên kia thấy như vậy liền tức giận: “Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, sự kiên nhẫn của bổn thiếu gia có giới hạn.”
Nói xong hắn liền muốn ra tay, thanh âm chén rượu bị vỡ làm kinh động đến chưởng quầy và tiểu nhị của Vọng Giang lâu, Lý Dũng bước nhanh đến: “Thẩm thiếu gia, Vọng Giang lâu không phải nơi để tùy tiện làm loạn.”
Lý Dũng vừa muốn gọi hộ viện thì hắn nhận được cái lắc đầu của Cố Cẩm Lan, hắn tuy khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời chủ tử phân phó.
“Lý chưởng quỹ, ngươi đừng ở đây xen vào chuyện của người khác, ngươi nên mở một mắt nhắm một mắt đi, coi như không thấy rồi để bổn thiếu gia mang nàng đi. Cha ta hiện nay là đại thần được bệ hạ trọng dụng nha.”
Lý Dũng cũng diễn trò: “Thẩm thiếu gia, chuyện này, ngài làm như vậy khiến tiểu nhân khó xử vô cùng.”
“Hai người các ngươi mang nàng về phủ cho ta.” Nói xong hắn đẩy Lý Dũng ra bắt lấy Hồ Diên Phượng. Hồ Diên Phượng nhịn xuống sự chán ghét trong lòng, nàng cố gắng kiềm chế để bản thân không tự tay đánh chết tên dâm tặc này.
Nàng giãy dụa đứng lên, trong lúc đó thuận tiện đẩy ghế làm mình ngã xuống đất, Lưu Dục ngồi bên cạnh thấy vậy nhịn không được nói: “Điện hạ?”
Cố Cẩm Lan thở dài, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Phò mã luôn mềm lòng như vậy.”
Lưu Dục nhanh chóng phất phất tay để cho ám vệ đứng phía sau tiến lên giải cứu.
“Các ngươi là người nào mà dám quản chuyện tốt của bổn thiếu gia?”
Một ám vệ tiến lên dùng một chiêu đánh bay hai tên gia đinh đang đi tới, một ám vệ khác thì lớn tiếng quát: “Lớn mật, Vĩnh An điện hạ và phò mã gia ở đây, ai dám hành động lỗ mãng?”
Những người đang đứng xem náo nhiệt đều đồng loạt quỳ xuống: “Tham kiến công chúa điện hạ.”
Tên nhi tử của lễ bộ thị lang kia đứng sững sờ, ngốc lăng nhìn hai người đối diện hắn, ám vệ thấy vậy liền dùng chân đạp hắn quỳ xuống đất, Cố Cẩm Lan khoát tay: “Đều đứng lên hết đi, bổn cung hôm nay đến đây dùng bữa, không cần đa lễ.”
Nói xong Cố Cẩm Lan nhìn Lưu Dục, ý bảo tất cả những việc còn lại sẽ giao cho phò mã. Công chúa điện hạ giờ phút này cười một cách thản nhiên, còn mang theo chút giảo hoạt, ai bảo phò mã của nàng tuyệt thế vô song lại phong lưu tiêu sái chứ? Nếu đã vậy thì không thể bỏ qua mỹ nam kế, sau đó nàng vịn tay Linh Lung đi lên lầu ba. . truyện ngôn tình
Lưu Dục thấy vậy đành tiến về phía trước nâng Hồ Diên Phượng dậy, nàng cười ôn hòa: “Vị tiểu thư này, ngươi không sao chứ?”
Hồ Diên Phượng tuy thuận thế ngã sấp xuống nhưng nàng cũng bị va vào ghế, nếu không bị thương chút nào thì làm sao có thể tiến vào phủ công chúa? Hồ Diên Phượng vịn tay Lưu Dục miễn cưỡng đứng lên, trên đầu nàng có chút máu chảy xuống, nàng giả bộ đau đến run rẩy: “Đa tạ phò mã gia cứu giúp.” Nói xong nàng liền gục vào lòng Lưu Dục.
Lưu Dục cúi đầu nhìn, trong lòng lại nghĩ từ khi xuyên qua đến nay tại sao duyên số của mình với những nữ nhân khác cứ ùn ùn kéo đến như vậy, tại sao kiếp trước lại không gặp được ai? Nghĩ thì nghĩ, nhưng hiện tại nàng lại hối hận vì sao không để lại Linh Lung, ở đây chỉ còn lại những tên nam nhân cao lớn thô kệch. Tuy rằng người trước mắt thật đáng nghi nhưng nàng vẫn chưa xác định rõ, cũng không thể để ám vệ cõng người này lên xe ngựa.
Thời điểm Lưu Dục suy nghĩ, Hồ Diên Phượng đang giả vờ bất tỉnh cảm thấy buồn bực trong lòng. Tên phò mã này đã phá vỡ thiết kỵ của Hung Nô, vì cớ gì lại nhìn ngốc đến như vậy? Nàng đang giả bộ nên không thể làm gì khác hơn, may mà người của hắn có mùi thơm còn rất dễ ngửi, không giống những nam nhân thảo nguyên trên người toàn là mùi thịt dê.
Lưu Dục đỡ Hồ Diên Phượng, suy nghĩ thêm thì phát hiện chẳng còn cách nào khác, nàng chỉ có thể ôm lấy Hồ Diên Phượng đi đến xe ngựa, sau đó đặt nàng vào trong, tiếp đến Lưu Dục lôi một cái khăn tay ra băng bó đơn giản cho người kia để cầm máu, nàng phân phó ám vệ: “Ngươi đem vị tiểu thư này về phủ công chúa, lập tức mời đại phu đến, sau đó lại mang thêm vài thị vệ và xe ngựa quay lại đây đón bổn vương và điện hạ.”
Lưu Dục phân phó xong liền đi lên lầu ba, Cố Cẩm Lan lúc này đang đứng ở cửa sổ, tất nhiên tình huống vừa rồi nàng cũng thấy rõ ràng. Trong lòng nàng thầm bực bội, quần áo hôm nay của phò mã ngươi, bổn cung sẽ vứt đi ngay, vải gấm Vân Cẩm chỉ mới mặc một lần mà thôi, thật đáng tiếc, nàng vừa nghĩ vừa lắc đầu.
“Điện hạ, đều an bài xong rồi. Ta để thị vệ mang nàng ta về phủ trước, sau đó để hắn quay lại đón chúng ta.”
“Mặc dù nguy hiểm nhưng nếu để nàng ta cạnh chúng ta thì vẫn có thể kiểm soát được.” Cố Cẩm Lan nói xong lại nhìn Lưu Dục: “Phò mã, ngươi đúng là người biết thương hương tiếc ngọc, còn ôm cả vị tiểu thư kia lên xe ngựa nha.”