Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất!

Chương 87: Đuổi đến đúng lúc


Đọc truyện Thế Gian Luôn Là Ngươi Tốt Nhất! – Chương 87: Đuổi đến đúng lúc

Đoàn người Tang Lâm Hoài Nhị lên ngựa tiến đến đằng trước, người đang bị rượt chạy nhìn thấy nàng liền hô to: “Công chúa cứu mạng, xin ngài cứu tiểu vương tử.”

Tang Lâm Hoài Nhị lúc này mới nhìn rõ đầu lĩnh của đám binh linh đang truy đuổi đằng sau chính là Tam vương tử Tang Lâm Thái Lặc.

Tang Lâm Hoài Nhị nhìn người trước mặt: “Tam ca, ngươi đang làm cái gì vậy?”

Tang Lâm Thái Lặc ghìm ngựa lại: “Tiểu muội, ta khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác, nếu ta thuận lợi lên vương vị, ngươi vẫn là công chúa của Nam Chiếu. Bằng không, đừng trách ta không để ý đến tình nghĩa huynh muội.”

“Đại ca và Nhị ca đang ở đâu?”

“Đại ca và Nhị ca sao? Họ đã đi gặp phụ vương rồi.”

“Tam ca, vì sao ngươi ra tay độc ác như vậy?”

“Độc ác sao? Phụ vương mới là người nhẫn tâm, Đại ca có chỗ nào tốt chứ? Hắn chỉ sinh sớm hơn ta vài năm, mẫu phi của hắn lại ở vị trí cao hơn nên mới có thể chiếm vị trí Thái tử.”


“Đại ca có lòng nhân từ lại hiếu thảo nên phụ vương mới cho hắn làm Thái tử, ngươi hung tàn như vậy, lại không để ý đến tình thân ruột thịt. Nay Nam Chiếu của chúng ta và Đại Tề lại giống nhau, huyết mạch Hoàng thất mỏng mảnh, con của Đại ca ta nhất định sẽ bảo hộ chu toàn.”

“Tiểu muội, ta khuyên ngươi nên biết điều một chút đi, bằng không ngươi cũng đi theo phụ vương luôn đi.”

“Tam ca, cho dù ngươi làm như vậy, lòng dân cũng sẽ không hướng về ngươi.”

Tang Lâm Thái Lặc cười ha hả, kỵ binh phía sau cũng giơ đao cười to.

“Tiểu muội, ngươi quá ngây thơ rồi, nếu lòng dân không hướng về ta thì thế nào? Chỉ cần tiểu tử trong tay ngươi chết đi, Hoàng thất chỉ còn mình ta là Hoàng tử, ngôi vị Hoàng đế còn có thể thuộc về ai?”

“Tam ca, nếu ngươi đã có ý như vậy, ta sẽ không ngồi yên đâu.”

“Tang Lâm Hoài Nhị, ngươi phải suy nghĩ cho kĩ. Ta có hơn hai trăm dũng sĩ, các ngươi tổng cộng chưa đến năm mươi người. Ngươi cho rằng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta?”

Tang Lâm Hoài Nhị yên lặng khẩn cầu trong lòng, Mai Bạch Vũ, ta không thể kéo dài thêm được nữa, sau đó nàng cầm lấy đao bên hông: “Tam ca, trốn được hay không phải thử mới biết được.”


Sự hung tàn chợt lóe qua trong mắt Tang Lâm Thái Lặc: “Tiểu muội quốc sắc thiên hương, là đệ nhất mỹ nhân của Nam Chiếu, Tam ca không thể không thương ngươi. Đệ nhất tướng sĩ, cũng là thuộc hạ của ta, Cáp Nhật Lặc đã thỉnh cầu bổn vương tứ hôn ngươi cùng hắn.”

Giờ phút này Tang Lâm Hoài Nhị tức đến phát điên: “Cầm thú! Không màng tình thân giết hại Đại ca cùng Nhị ca, nay còn muốn làm nhục ta. Ngươi, không thể sống!”

“Tình thân? Ai có thân tình với ngươi? Ngươi và lão Đại mới là nhất mẫu đồng bào, ta chẳng qua là con kế, hôm nay để cho ngươi nhìn thấy con kế của có thể lên vương vị.”

Một tên thô kệch cao to để râu quai nón cưỡi một con ngựa đỏ thẫm đến bên Tang Lâm Thái Lặc: “Ha ha, công chúa tôn quý của ta, qua đêm nay ngươi sẽ là người của ta. Đến đây, đến đánh với ta đi, để chúng ta cùng nhau bàn luận đánh giá.”

Tang Lâm Hoài Nhị cười một cách giận dữ, nhưng nàng biết giờ phút này nàng nên kéo dài thời gian chờ Mai Bạch Vũ đến. Chỉ nắm trong tay mấy chục người, dù có thể nào nàng cũng chọi không nổi kỵ binh của Tang Lâm Thái Lặc, chi bằng nghênh chiến một chọi một, nàng có thể tận dụng được một ít thời gian.

“Được, rất tốt, vậy đến đây đi.” Nàng ghìm ngựa tiến lên, đánh nhau cùng tên râu quai nón kia.

Nếu so sánh võ công thực sự thì Cáp Nhật Lặc làm sao so được với Tang Lâm Hoài Nhị. Thế nhưng nàng vì muốn kéo dài thời gian nên không xuất toàn lực, đánh qua lại một hồi liền chưa phân thắng bại.

Tang Lâm Thái Lặc không kiên nhẫn phất phất tay: “Đồng loạt tiến lên, tốc chiến tốc thắng, bổn vương không có nhiều thời gian như vậy.”


Tang Lâm Hoài Nhị thấy vậy liền biết không còn cách nào khác, nàng chỉ có thể dốc hết toàn lực bảo vệ tiểu vương tử, vì vậy nàng cũng gia nhập trận chiến hỗn loạn.

Mười tên thị vệ để Tang Lâm Hoài Nhị sử dụng làm tình báo đều là kỵ binh phổ thông, không giống như thị vệ trong phủ của Cố Cẩm Lan và Lưu Dục trải qua sự huấn luyện đặc thù có thể lấy một chọi mười. Kỵ binh chạy trốn cũng chỉ là kỵ binh phổ thông mà thôi, một đám không đến năm chục người đánh nhau không khác gì lấy trứng chọi đá. Có câu tục ngữ: “Đầu trọc thì không sợ bị nắm tóc(Người bị bức đến đường cùng thì không còn sợ gì nữa)”, vì vậy họ đều anh dũng lên, một khắc cũng giết được hơn mười kỵ binh của đối phương. Thế nhưng lực lượng lại cách biệt quá xa, chống đỡ một khắc đều cảm thấy gần đến giới hạn cuối cùng rồi.

Tang Lâm Hoài Nhị và tiểu vương tử Tang Lâm Ô Nhật chật vật bị áp giải đến trước ngựa của Tang Lâm Thái Lặc. Tang Lâm Thái Lặc lúc này đang ngồi dưới mái che uống rượu ăn thịt, binh lính áp giải Tang Lâm Hoài Nhị đến rồi đá đầu gối của nàng bắt nàng quỳ xuống đất.

Tang Lâm Thái Lặc rót một chén rượu, lại ăn mấy gắp thịt bò: “Tiểu muội, vì sao ngươi không nghe lời khuyên của ta? Nếu ngươi đứng về phía ta, ngoan ngoãn gả cho đệ nhất dũng sĩ của ta thì ngươi bây giờ vẫn là công chúa tôn quý của Nam Chiếu rồi. Bây giờ thì chỉ là tù nhân mà thôi.”

“Ta khinh! Ngươi đừng đắc ý quá sớm, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu.”

“Ta không có kết cục tốt sao? Nay toàn bộ Nam Chiếu đều là của ta, người không có kết cục tốt chỉ sợ là tiểu muội nha.”

Tên râu quai nón đứng bên cạnh ôm vẻ mặt nịnh nọt tiến lên quỳ xuống: “Hoàng thượng, ngài chính là quốc chủ của Nam Chiếu. Tiểu công chúa này?”

Tang Lâm Thái Lặc cảm thấy rất thỏa mãn: “Cáp Nhật Lặc, nếu không nhờ ngươi dẫn theo một vạn binh mã quy hàng bổn vương, bổn vương cũng sẽ không gặp thuận lợi đến vậy. Nàng là của ngươi, chẳng qua đừng trách bổn vương không nhắc ngươi. Muội muội của ta thủ đoạn đầy mình, ngươi vẫn nên cho nàng ăn cổ hoan hợp.”

“Tạ Hoàng thượng.” Cáp Nhật Lặc bóp miệng Tang Lâm Hoài Nhị cho nàng ăn thứ gì đó, sau đó liền ôm nàng đi về phía sau núi. Tang Lâm Hoài Nhị lúc này đã bị điểm huyệt đạo, lại bị cho ăn cổ, thật sự lúc này ngay cả tự sát nàng cũng làm không được.


Tên Cáp Nhật Lặc đặt nàng lên bãi cỏ, xé mở ngoại bào, sau đó liền muốn mở trung y của nàng ra, Tang Lâm Hoài Nhị liền tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Đột nhiên nàng nghe thanh âm của tên bắn, Cáp Nhật Lặc liền ngã lên người nàng, sau đó không còn nhúc nhích được nữa.

Mai Bạch Vũ chạy đến cởi áo khoác phủ lên người Tang Lâm Hoài Nhị, giải huyệt đạo cho nàng: “Nhị nhi, Nhị nhi, ngươi không sao chứ?”

Tang Lâm Hoài Nhị mắng nàng: “Ngươi còn không đến thì ta thật sự sẽ có sao đó.”

Mai Bạch Vũ mang đến mấy chục người, tuy rằng không nhiều nhưng đều là sát thủ, họ lại là sát thủ tinh anh do Thiết Huyết đoàn huấn luyện ra, đối phó với hơn một trăm kỵ binh này, tuy rằng không dư sức nhưng cũng sẽ không quá khó.

Kỵ binh mà Tang Lâm Thái Lặc mang đến vừa trải qua một trận chiến nên có chút mệt mỏi, hiện tại chống lại nhóm sát thủ của Mai Bạch Vũ là việc không dễ dàng. Không đến hai khắc, nhóm sát thủ đã áp giải Tang Lâm Thái Lặc đến trước mặt Mai Bạch Vũ.

Mai Bạch Vũ nghĩ đến Lưu Dục và Cố Cẩm Lan, lại nhìn tiểu vương tử phía sau Tang Lâm Hoài Nhị: “Mang xuống xử lý đi.”

Vì vậy Tang Lâm Thái Lặc còn chưa ngồi lên dược ngai vàng liền bỏ mạng. Giờ phút này Tang Lâm Hoài Nhị cảm thấy cơ thể không được bình thường: “Bạch Vũ, ta nóng, nóng quá.”

Mai Bạch Vũ cúi đầu nhìn Tang Lâm Hoài Nhị đang nằm trong lòng nàng, sắc mặt ửng hồng, nàng lại bắt mạch của Tang Lâm Hoài Nhị. Tuy nàng không am hiểu về cổ trùng nhưng mạch tượng và sắc mặt của tiểu công chúa, hơn nữa hành động đó lại nói cho nàng biết tiểu công chúa bị người hạ xuân dược.

Dược hiệu còn mạnh mẽ vô cùng, nếu không lập tức xử lý, chỉ sợ tiểu công chúa liền vô lực mà chết. Nàng nhíu nhíu mày, giống như đang suy xét nên làm cái gì bây giờ, Tang Lâm Hoài Nhị bỗng nhiên chụp loạn quần áo của nàng, dùng sức cọ xát trong lòng nàng: “Ta nóng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.