Thế Gia

Chương 36: Vẽ tranh


Đọc truyện Thế Gia – Chương 36: Vẽ tranh

Mã Thành Đằng lập tức phân phó người mang dụng cụ vẽ tranh tới. Nguyệt Dao không thể sử dùng thuốc màu, mà chỉ dùng hai màu trắng đen đan xen tô vẽ. Tranh vẽ chính là cảnh sắc của Hải Đường Uyển.

Mã Thành Đằng đứng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn Nguyệt Dao hạ bút vẽ, nhìn một chút lại nhìn sửng sốt.

Thời gian vẽ tranh chắc chắn không ngắn. Đến thời điểm dùng bữa trưa, Đặng bà tử đi tới nhắc với Mã Thành Đằng. Mã Thành Đằng nhìn Nguyệt Dao còn đang vô cùng tập trung tinh thần, ngay cả có người đi tới cũng không biết, lắc đầu nói: “Cho người đem cơm và thức ăn dọn sẵn ở trong viện đi. Nói với phu nhân, sẽ không qua đó dùng bữa trưa.”

Trình thị vốn đã làm một bàn thức ăn ngon để chiêu đãi Nguyệt Dao, lại không nghĩ sẽ nhận được một câu nói như vậy cảu Mã Thành Đằng. Sắc mặt lập tức trầm xuống nói: “Lão gia và biểu cô nương làm gì ở trong Hải Đường Uyển?” Nói chuyện gì, mà có thể nói đến cả bữa trua cũng không sang bên này ăn.

Nhan hoàn đi qua truyền lời lắc đầu: “Thưa phu nhân, nô tỳ không biết.” Người hầu hạ ở trong viện toàn bộ đều là mấy nha đầu Nguyệt Dao mang tới. Những người khác đều không ở bên trong viện, quả thật là không biết lão gia và biểu cô nương ở trong viện nói chuyện gì, đến nỗi cả ăn trưa cũng không sang đây dùng.

Nguyệt Dao vẽ xong rồi, đầu Mã Thành Đằng vẫn còn đang choáng váng. Mãi cho đến khi Nguyệt Dao mở miệng nói: “Cậu, tranh vẽ không được đẹp, cậu đừng chê cười.”

Mã Thành Đằng mới hồi phục tinh thần lại, lời nói có chút vội vã: “Nguyệt Dao, con nói cho cậu, con thật chỉ học hội họa có năm năm thôi sao?” Hắn biết Nguyệt Dao bắt đầu học vẽ năm ba tuổi. Nhưng mà hiện tại nhìn tranh vẽ của Nguyệt Dao, kỹ xảo hội hoạ điêu luyện như vậy cũng cần có ít nhất mười năm công phu. Điều này thật là làm cho người ta bất khả tư nghị*.

*Bất khả tư nghị: không thể tưởng tượng nổi, khó tin.

Đây còn là do Nguyệt Dao cố ý giấu dốt, không có đem tất cả tài nghệ biểu lộ ra ngoài. Chính bản thân nàng cũng rõ ràng, có thể bộc lộ tài năng. Thế nhưng quá mức yêu nghiệt sẽ làm cho người khác hoài nghi.

Đương nhiên Mã Thành Đằng sẽ không hoài nghi mình cháu ngoại mình là yêu nghiệt rồi. Nhưng nhìn bức họa của Nguyệt Dao, chỉ có thể lắc đầu lại gật đầu.


Đặng ma ma nhanh chóng sang bên này thưa: “Lão gia, tiểu thư, nên dùng cơm trưa rồi.”

Nguyệt Dao cười nói: “Ma ma, bụng cũng có chút đói ròi. Đình Chính đã dùng bữa rồi chứ? Đừng nói tất cả mọi người đều bị đói?”

Đặng ma ma vừa cười vừa nói: “Không có đâu, thiếu gia đã dùng bữa rồi. Nhưng mà cữu lão gia còn chưa dùng qua bữa trưa.” Cữu lão gia cái này cũng thật là, làm cho tiểu thư đến cả canh giờ ăn trưa cũng phải bỏ lỡ. Đương nhiên, oán trách thì oán trách, nhưng mà Đặng ma ma vẫn rất cao hứng.

Sau khi dùng bữa xong, Mã Thành Đằng bắt đầu bình phẩm bức tranh Nguyệt Dao vẽ. Tán dương là chính, thế nhưng cũng có chỗ thiếu sót. Đương nhiên, vài chỗ thiếu sót này nhìn độ tuổi của Nguyệt Dao, cũng có thể lý giải: “Dao nhi à, tại sao con không phải là nam hài tử chứ. Nếu như con là nam tử, ta sẽ cố gắng hết sức giao con cho Ngọc Sơn tiên sinh, để hắn thu con làm học sinh. Có Ngọc Sơn tiên sinh chỉ điểm, sau này con nhất định có thể làm nên một phen thành tựu.”

Khóe mắt Nguyệt Dao giật giật, đối với danh tự này Nguyệt Dao không thể quen thuộc hơn nữa. Ngọc Sơn tiên sinh, một trong tam đại họa sĩ thiên hạ, danh tiếng còn lớn hơn lão sư vỡ lòng cho nàng là Văn tiên sinh rất nhiều, có danh xưng là người tài giỏi bậc nhất nước. Nếu như có thể được Ngọc Sơn tiên sinh chỉ bảo, đối với nàng mà nói, đây quả thật là thiên đại hảo sự. Bất quá Nguyệt Dao rất nhanh lại bình phục tâm tình, mặc kệ họa nghệ của nàng như thế nào, Ngọc Sơn tiên sinh cũng sẽ không thu nàng làm đệ tử. Nguyên nhân cũng giống như Văn tiên sinh vậy, vì nàng là nữ tử: “Cậu và Ngọc sơn lão tiên sinh là hảo hữu sao?” Nếu như Ngọc Sơn tiên sinh là hảo bằng hữu có giao tình cũ với cậu, biết đâu sẽ có cơ hội gặp một lần.

Mã Thành Đằng điểm đầu: “Nói là hảo bằng hữu thì chưa tới, từng có vài lần chi duyên. Chẳng qua cũng có chút giao tình với đệ đệ của hắn. Đáng tiếc con là nữ tử, đáng tiếc.” Lấy tư chất cùng thiên tư của Nguyệt Dao, nếu là nam tử, hắn tin tưởng Ngọc Sơn tiên sinh nhất định sẽ thu Nguyệt Dao làm đệ tử. Cho đến bây giờ, Ngọc sơn tiên sinh mới chỉ thu nhận hai đệ tử, khoảng thời gian trước ta nghe nói Ngọc Sơn tiên sinh đang có ý định muốn thu một người quan môn đệ tử*.

*Quan môn đệ tử: đệ tử đóng cửa, đệ tử cuối cùng.

Nguyệt Dao không ôm cái kỳ vọng này, song cũng không trở ngại nàng thỉnh cầu Mã Thành Đằng: “Cậu, nếu tương lai có cơ hội, con hy vọng có thể được Ngọc Sơn tiên sinh chỉ điểm đôi chút.” Nếu là có cơ hội gặp một lần, thỉnh vị Ngọc Sơn tiên sinh này bình phẩm một chút xem họa nghệ của nàng có chỗ nào thiếu sót, so với tự bản thân nàng mài giữa mà ra sẽ tốt hơn rất nhiều. Dù sao cũng là người có tay nghề lâu năm.

Mã Thành Đằng nhìn tranh vẽ của cháu gái, lập tức cười gật đầu nói: “Tương lai ắt sẽ có cơ hội.”


Nguyệt Dao nghe xong có chút thất vọng. Tương lai, tương lai cơ hội này rất xa vời nha! Nàng ở sâu trong hậu trạch, cơ hội đi ra ngoài đã ít lại càng ít. Nghĩ tới đây, Nguyệt Dao khó tránh khỏi có vài phần uể oải.

Mã Thành Đằng nhìn dáng vẻ  thất vọng của cháu gái, trong ngực lại có chút không đành lòng: “Nếu không thì thế này, cậu sẽ đưa cho hắn xem bức họa của con, lại nói hắn cho ta vài lời bình phẩm. Đến lúc đó lại đem những chỗ thiếu sót nói cho con biết. Con thấy như vậy thế nào?” Đây đã là biện pháp tốt nhất  tốt rồi.

Nguyệt Dao lắc đầu: “Cậu, con không muốn để cho người khác biết trình độ vẽ tranh của con đã đến mức nào. Cũng không muốn để cho người khác biết ngay cả thi từ con cũng đã chạm đến.”

Mã Thành Đằng có chút giật mình: “Vì sao?” Cháu gái hắn có tài, có tài thì nên tuyên dương ra ngoài. Chuyện này tốt biết bao nhiêu, tại sao lại không để cho người khác biết rõ.

Nguyệt Dao cười khổ: “Cậu, nếu những chuyện này đều bị đồn ra ngoài, chắc chắn con sẽ nhận được cái danh tài nữ gì đó. Nhưng mà những thứ này đối với con lại không phải là chuyện tốt. Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi*. Con không muốn ở đầu sóng ngọn gió, để cho người ta thời thời khắc khắc chú ý. Cậu, nếu như cha con vẫn còn sống con tự nhiên không sợ. Nhưng hiện giờ lại không giống như vậy.” Kiếp trước nàng tài hoa xuất chúng, được gọi là kinh thành đệ nhất tài nữ, thế nhưng cái thứ kia thì có ích lợi gì đâu chứ! Ngoại trừ dẫn đến ghen ghét của người khác, bị mọi người bài xích ra ngoài, nàng cũng chưa từng nhận được chỗ tốt nào.

* Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi: cây cao quá rừng, sẽ bị gió dập .

Mã Thành Đằng  có thể lên làm quan chính tứ phẩm trong quan trường ở độ tuổi này, hiển nhiên không phải là một tên ngốc. Rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Nguyệt Dao. Mã Thành Đằng vốn muốn nói Nguyệt Dao chỉ lo lắng chuyện không đâu, hắn sẽ chăm sóc tốt nàng. Nhưng tới lúc nhìn thấy nét khẩn cầu trong mắt Nguyệt Dao, cuối cùng hắn cũng đành gật đầu: “Được, con không muốn để cho người khác biết, cậu sẽ không loan truyền ra ngoài. Đến lúc đó nếu như Ngọc Sơn tiên sinh không bình phẩm, vậy coi như xong.” Quân tử chi giao, quý ở thẳng thắn thành khẩn. Ngọc Sơn tiên sinh hỏi thăm tranh này là do người nào vẽ, hắn chỉ có thể nói thật, nói chủ nhân bức họa này không đồng ý cho hắn nói.

Nguyệt Dao cười cười nói: “Cảm ơn cậu.”


Mã Thành Đằng nhìn cháu gái còn lộ ra nét trầm ổn hơn so với nữ nhi của mình, cổ họng giống như bị nghẹn lại. Không có phụ mẫu, làm cho Nguyệt Dao tuổi còn nhỏ như vậy lại phải bắt đầu trù tính. Lập tức vuốt trán Nguyệt Dao: “Nha đầu ngốc, có cậu ở đây, sẽ không để cho người nào ức hiếp con.”

Nguyệt Dao vội vàng gật đầu: “Dạ. Con tin tưởng cậu.” Chuyện này nàng tin tưởng. Chẳng qua là nghĩ tới cậu chỉ còn có hai năm tuổi thọ, Nguyệt Dao lại phát sầu.

Hai người trò chuyện, ngay cả bữa tối cũng dùng ở trong Hải Đường Uyển.

Trình thị nghe được trượng phu dẫn theo Nguyệt Dao đi vào Hải Đường Uyển, lại vẫn đang nói chuyện, hàn huyên tới cả bữa tối cũng bảo ở lại Hải Đường Uyển dùng, lập tức siết chặc nắm đấm.

Nha hoàn tâm phúc Bích Sắc ở bên cạnh Trình thị cũng âm thầm nói nhỏ ở trong lòng, cái này còn may mắn là ngoại sinh nữ, hơn nữa còn là một ngoại sinh nữ mới chỉ tám tuổi. Bằng không chuyện phu nhân nên lo lắng cũng không phải là những thứ này.

Liễu bà tử nghe được cho tới bây giờ lão gia nhà mình vậy mà vẫn còn ở lại Hải Đường Uyển cùng biểu cô nương. Liễu bà tử không nhịn được nói: “Biểu cô nương, quả thật là người không đơn giản.” Lão gia đã thật lâu không có ở lại hậu viện một khoảng thời gian dài như vậy. Ngay cả đi tới chỗ của phu nhân, cũng chỉ là mùng một mười lăm. Mặc khác có hơn phân nửa thời gian đều ngâm mình ở trong thư phòng.

Nha đầu bên cạnh Liễu bà tử, cũng là thiếp thân nha đầu của Mã Bằng nhỏ giọng thưa: “Ma ma, ta nghe nói phu nhân vô cùng không thích biểu cô nương. Có lẽ biểu cô nương có thể giúp chúng ta việc này.” Thiếp thân nha đầu này nghĩ đến tính toán của Trình thị, trong nội tâm lại lo lắng. Nếu quả thật để phu nhân được như ý, làm cho đại thiếu gia cưới tiểu thư Trình gia, tương lai của các nàng sẽ rất kham ưu.

Liễu bà tử nhưng lại đánh nha đầu nói: “Nói hưu nói vượn cái gì chứ? Biểu cô nương là khách nhân, làm sao có thể dính vào sự tình trong Mã phủ.”

Nha đầu ngay tức thì ngậm miệng.

Mã Thành Đằng khó có khi gặp được một đối tượng để đàm luận tốt như vậy, trò chuyện một hồi đã không ý thức đến thời gian nữa. Bữa tối Mã Thành Đằng cũng dùng ngay trong Hải Đường Uyển.

Dùng xong bữa tối cũng không tiếp tục trao đổi với cháu gái nữa. Mà là Nguyệt Dao thỉnh Mã Thành Đằng kiểm tra xem xét Chính ca nhi một chút. Mặc dù Nguyệt Dao tinh thông  cầm kỳ thư họa, thế nhưng đối với những chuyện bên ngoài thì một chữ cũng không biết. Có Mã Thành Đằng cho đánh giá, trong lòng nàng cũng nắm chắc thêm phần nào.


Mã Thành Đằng kiểm tra xong, lắc đầu. Đứa bé này chỉ có một bộ dung mạo tốt, nhưng bên trong lại trống rỗng không có gì cả. Không chịu được trọng dụng. Nhưng khi nhìn nét mặt cầu khẩn của Nguyệt Dao, vẫn là tận lực tìm ưu điểm để khen Đình Chính.

Nguyệt Dao lại để cho Mộ Thu đưa Chính ca nhi đi ra ngoài. Đem toàn bộ tình hình của Chính ca nhi nói hết: “Cậu, con chỉ muốn tìm cho Đình Chính một vị tiên sinh có đủ kiên nhẫn. Hiện tại, chi thứ hai chỉ còn dư lại ta cùng với Đình Chính thôi sau này còn phải dựa vào Đình Chính chống đỡ cho chi thứ hai. Con không dám có chút buông lơi nào với Đình Chính. Cậu, con cũng biết rõ tình huống của Đình Chính, con cũng không đòi hỏi hắn sau này đi lên con đường khoa cử, chỉ mong hắn có thể duy trì chi thứ hai thôi.” Ý tứ của Nguyệt Dao là, tiên sinh không nên quá cứng nhắc, không nên quá nghiêm khắc, phải có tâm lòng yêu mến, quan trọng hơn cả là phải có đủ kiên trì, đương nhiên, học vấn đức hạnh tốt chính là yêu cầu trước nhất.

Mã Thành Đằng nghe xong trầm tư chốc lát nói: “Để ngày mai câu cho người dưới đi tìm. Chung quy sẽ có thể tìm được.” Lấy tư chất như vậy, muốn đi khoa cử kia là khó lại càng khó, tiến sĩ đó là nằm mơ, cử nhân còn phải xem vận khí. Có may mắn nhất nữa thì cũng chỉ là một tú tài.

Nguyệt Dao vội vàng gật đầu: “Cậu, còn có một chuyện. Chính ca nhi hiện giờ không có tên trên gia phả. Cậu, con muốn để Chính ca nhi ghi tạc trên danh nghĩa của nương. Cậu người xem xem thế nào?” Lúc trước mẫu thân Nguyệt Dao Mã thị có nói để Chính ca nhi ghi tạc trên danh nghĩa của di nương đã mất, nói là nói như vậy, thế nhưng còn chưa ghi lên gia phả. Hiện giờ vào gia phả trực tiếp ghi tạc dưới danh nghĩa Mã thị, cũng có thể bớt đi vài chuyện.

Mã Thành Đằng kinh ngạc nói: “Con nói, muốn để Chính ca nhi ghi lại dưới danh nghĩa của mẫu thân con?”

Nguyệt Dao quay sang Mã Thành Đằng giải thích đúng là để Chính ca nhi ghi vào dưới tên của mẫu thân nàng. Đối với tiền đồ tương lai của Đình Chính là rất tốt: “Cậu, thân mẫu của Đình Chính xuất thân không tốt, nếu như ghi tạc dưới tên nương, đối với tiền đồ tương lai còn có nhân duyên của hắn đều sẽ tốt hơn. Cậu, con trước vẫn vâng theo ý kiến của người. Nếu như cậu đồng ý, đến lúc đó con sẽ hỏi lại tổ mẫu. Con chỉ sợ Đại bá phụ và Đại bá mẫu không đồng ý. Bọn họ đều không thích Đình Chính.” Đây là Nguyệt Dao trước xin Mã Thành Đằng giúp đỡ.

Mã Thành Đằng sờ đầu Nguyệt Dao nói: “Có cậu ở đây, bọn họ sẽ đồng ý.” Hắn cho rằng Nguyệt Dao nghĩ như vậy rất đúng. Ghi tạc dưới tên của muội muội, thứ nhất là để cho muội muội dưới cửu tuyền có thể hưởng thụ hương hỏa của con cháu. Thứ hai sẽ làm cho tình cảm giữa Nguyệt Dao và Đình Chính tốt hơn.

Hiện tại phụ thân của Nguyệt Dao cũng đã mất, chi thứ hai cũng chỉ còn dư lại một nam tử như thế. Đặt ở dưới tên của đích mẫu, tự nhiên là không có vấn đề gì. Xuất sinh* có thấp nữa, cũng là cốt nhục chí thân. Chung quy so với con thừa tự vẫn tốt hơn.

*Xuất sinh: ý chỉ ở đây là thân thế người sinh ra, cụ thể là thân thế mẹ đẻ sở sinh ra ĐC.

Nguyệt Dao muôn phần cảm động nói: “Cảm ơn cậu.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.