Đọc truyện Thế Gia – Chương 32: Người cữu gia tới
Nguyệt Dao đợi hai ngày, cũng không có đợi được người của Mã gia tới. Nghĩ tới sẽ không phải là Đặng ma ma còn không có đem thư tín đưa qua đó a. Nếu không tại sao cữu cữu còn không phái người tới đón nàng đi qua ở.
Nguyệt Dao không thích Trình thị hay trương ra sắc mặt đáng ghê tởm làm cho người khác chán ghét. Thế nhưng cữu cữu lại thật lòng thật dạ thương yêu nàng. Trước khi cữu cữu qua đời, mỗi tháng đều sẽ tặng đồ đưa sang cho nàng. Tuy rằng không đáng giá bao nhiều, nhưng lại lộ ra quan tâm của cữu cữu.
Nguyệt Dao thứ nhất là nhớ tới cữu cữu, thứ hai cũng là do đi qua nhà cữu cữu làm việc cũng dễ dàng hơn rất nhiều. Nguyệt Dao có chút âu lo, lúc này cũng hai ngày rồi, theo lý thuyết cữu cữu nên nhận được tin tức, cũng có thể đã phái người tới đón nàng đi qua. Làm sao đến bây giờ còn chưa tới. Chẳng lẽ cữu cữu không có nhận được tin tức.
Thật ra mà nói thì hai ngày đích xác rất ngắn, chẳng qua là trong lòng Nguyệt Dao có việc, hết sức hy vọng sớm một chút gặp được cữu cữu. Bởi vậy nên trong lòng mới thực lo lắng.
Nguyệt Dao đang suy nghĩ chuyện này. Thiếp thân đại nha hoàn Xảo Tuệ của lão phu nhân tự mình tới đây nói: “Tiểu thư, lão phu nhân mời tiểu thư đi qua. Người bên cữu gia tiểu thư tới hỏi thăm sức khoẻ tiểu thư.”
Đặng ma ma cười nói: “Tiểu thư, cữu lão gia đã phái người tới rồi.”
Xảo Tuệ nghe xong không nhịn được mà nhìn thoáng qua Đặng ma ma, làm thế nào cảm thấy người Mã gia tới Đặng ma ma lại đặc biệt cáo hứng. Mã gia cứ cách nửa tháng tự nhiên sẽ phái người đưa chút đồ vật. Lúc này cho người sang đây thăm tiểu thư, cũng không phải cái sự tình hiếm lạ gì, tại sao Đặng ma ma cao hứng như thế.
Nguyệt Dao thấy được nghi vấn trong đáy mắt Xảo Tuệ, chuyển hướng trọng tâm câu chuyện: “Xảo Tuệ cô nương, tổ mẫu mời ta qua vì chuyện gì?” Đáy lòng nàng biết là một chuyện, thế nhưng trên nét mặt lại không hiển lộ chút nào.
Xảo Tuệ nhìn thần sắc vân đạm phong khinh của Nguyệt Dao, một chút nghi hoặc vừa rồi liền tiêu tán: “Mã gia cho người tới, nói là Mã đại nhân nhớ tiểu thư, hy vọng lão phu nhân có thể đồng ý để tiểu thư đến Mã gia ở mấy ngày. Lão phu nhân nói, cái này phải để bản thân tiểu thư quyết định.” Lúc tiểu thư vừa mới trở về, người của Mã phủ tới đây nói vài lần, chỉ có điều đều bị tiểu thư cự tuyệt. Lần này ngôn từ khẩn thiết, lão phu nhân từ chối không được, chỉ có thể để cho tiểu thư tự mình qua từ chối.
Nguyệt Dao gật đầu: “Xảo Tuệ cô nương trước chờ chút, ta đi vào đổi lại y phục trên người liền đi ra.”
Xảo Tuệ không có hoài nghi cái gì, hiện tại Tam tiểu thư mặc thường phục dùng ở nhà, gặp người ngoài tự nhiên là phải một lần nữa thay đổi y phục mới, sơ tẩy* một chút. Xảo Lan lưu lại trò chuyện cùng Xảo Tuệ.
*Sơ tẩy: chải đầu rửa mặt
Hai người Xảo Lan và Xảo Tuệ trước kia đều hầu hạ ở bên người lão phu nhân, quan hệ hai người cũng không tệ. Hiện tại khó có được lúc nhàn rỗi, cũng hàn huyên nhiều thêm vài câu: “Xảo Lan, ở bên này của tam tiểu thư tốt không?”
Xảo Lan vừa cười vừa nói: “Tốt, tam tiểu thư rất hiền hoà, cũng không đánh mắng người khác, làm việc gì không tốt, tối đa cũng chỉ là để cho ma ma chỉ dạy quy củ một lần nữa.” Về phần nói chuyện mỗi ngày được học mười người chữ, Xảo Lan không có nói cùng Xảo Tuệ.
Đặng ma ma không muốn Nguyệt Dao làm việc vất vả, thế nhưng Nguyệt Dao vẫn cứ năm ngày lại chỉ dạy bốn người nhận thức mười chữ, chỉ có điều không có nhiều kiên nhẫn như khi dạy cho Đình Chính, mười cái chữ to chỉ dạy năm lần, rồi bỏ qua để cho bọn họ tự mình ghi nhớ lấy. Nguyệt Dao là muốn, nhật tích nguyệt luy**, cũng có thể học đủ trăm ngàn chữ, vậy là được rồi.
**Nhật tích nguyệt luy: Tích lũy góp nhặt qua tháng ngày
Đặng ma ma vào phòng, nụ cười liền không thể che giấu được, cữu lão gia đã cho người tới đón tiểu thư đi qua đó tiểu trụ, cũng là làm cho Mạc thị biết tiểu thư không phải là cô khổ không chỗ nương tựa, có thể để bà ta tùy ý nhào nặn vo viên chà xát làm thịt như vậy: “Tiểu thư, sơ tẩy lại một chút đi!”
Nguyệt Dao từ chối lắc đầu: “Không cần.” Rửa mặt chải đầu lại lần nữa cũng không cần rồi, đã muốn đi qua cữu gia ở lại mấy ngày, nhất định phải thu thập một chút đồ đạc. Hiện tại, tạm thời đi qua đó đáp lời. Nếu không để cho tổ mẫu biết tin tức là do chính nàng đưa qua Mã gia mới cho người đến nghênh đón mình, tổ mẫu ắt hẳn sẽ mất hứng rồi. Bây giờ nàng đang ở trong Liên gia, chỗ duy nhất có thể dựa vào chính là tổ mẫu rồi.
Đặng ma ma cười vả vào miệng mình một cái: “Xem lão nô, nhất thời cao hứng đã quên mất phải đúng mực rồi.”
Trên mặt của Nguyệt Dao cũng hiện ra nụ cười, tới là tốt rồi. Trở về phòng ở thay lại một thân xiêm y, rồi theo Xảo Tuệ đi sang thượng phòng.
Lão phu nhân không muốn cho Nguyệt Dao qua Mã gia ở. Cũng không phải là lão phu nhân đối với cữu cữu Nguyệt Dao là Mã Thành Đằng có cái thành kiến gì. Chẳng qua là lão phu nhân nhìn không nổi cái điệu bộ của Trình thị. Sợ Nguyệt Dao đi qua sẽ lây dính những cái thói quen tính tình không tốt này.
Người tới vừa nghe lão phu nhân nói lời từ chối, vội vàng tỏ vẻ cữu lão gia vẫn một mực nhớ biểu cô nương, hy vọng có thể mời biểu cô nương đi qua ở mấy ngày: “Lão phu nhân, lão gia nhà ta nói nếu không phải mấy ngày nay công sự bận rộn, cũng muốn tự mình tới đón biểu cô nương.” Đây là tỏ ý nếu như lão phu nhân từ chối, vậy lão gia nhà mình sẽ tự mình đến đón người.
Lão phu nhân biết đây là quyết tâm muốn đưa Nguyệt Dao qua Mã gia giữ mấy ngày rồi. Đều đã nói đến phân thượng này rồi, bà cự tuyệt nữa cũng quá bất cận nhân tình*. Bởi vậy lão phu nhân mới cho người đi gọi Nguyệt Dao tới đây, ý bà là muốn để cho chính Nguyệt Dao cự tuyệt.
*Bất cận nhân tình: Không hợp đạo làm người, không hợp tình hợp lý.
Lão phu nhân không có hoài nghi mặt sau chuyện này là do Nguyệt Dao sử lực thúc đẩy. Lúc trước Mã Thành Đằng đã mấy lần phái người tới đón Nguyệt Dao đi qua ở, nhưng mà bản thân Nguyệt Dao không muốn đi. Lần này lại phái người tới tự nhiên sẽ không làm cho người khác nổi lên nghi ngờ.
Nguyệt Dao nhìn người tới, người tới là nam tử chừng bốn mươi tuổi, trên người lúc này mặc một thân cẩm đoạn màu xanh lá, nhìn nhanh nhẹn lão luyện. Nguyệt Dao liếc mắt một cái liền nhận ra người này, đại quản gia Mã phủ a, Mã Viễn. Trách không được tổ mẫu muốn bản thân mình đi tới rồi.
Mã viễn vừa nhìn thấy Nguyệt Dao, lập tức thi lễ với nàng một cái: “Biểu cô nương, cữu lão gia thật sự rất nhớ mong biểu cô nương. Mong biểu cô nương có thể đi sang Mã phủ ở lại hai ngày.”
Người tới đây chính là tâm phúc của Mã Thành Đằng, đại quản gia Mã phủ, Mã Viễn. Thư tín Nguyệt Dao gửi tới cho Mã Thành Đằng là hắn đưa tới. Lúc ấy hắn rất kỳ quái, lão gia đã phái người tới biểu cô nương qua Mã phủ ở lại đón vài lần, nhưng mà lần nào biểu cô nương cũng đều cự tuyệt. Lần này thế nhưng lại sai người truyền tin tới, hắn nghĩ e rằng là do biểu cô nương ở trong Liên phủ chịu ủy khuất. Tới tận trước khi nhìn thấy Nguyệt Dao hắn vẫn ôm suy nghĩ như vậy. Nhưng là bây giờ lại thấy biểu cô nương khí sắc rất tốt, trong lòng khó tránh khỏi nổi lên hồ nghi.
Nguyệt Dao nhận lễ này rồi mới nói ra: “Ta cũng rất lâu không thấy cữu cữu rồi, không biết cữu cữu hết thảy có mạnh khỏe hay không. Khi nương còn sống, trời vừa mưa xuống đã lo lắng chân cữu cữu có thể bị đau nhức.” Mã Thành Đằng có chứng phong thấp, trời vừa mưa xuống tự nhiên sẽ không thoải mái.
Mã Viễn nghe được trong lòng an ủi không ít, cũng không thua thiệt lão gia nhớ mong biểu cô nương như thế, cảm giác khó chịu đối với việc lúc trước Nguyệt Dao vẫn ba lần bốn lượt cự tuyệt qua Mã phủ cũng nhanh đi mất không ít. Khụ, cũng là biểu cô nương chí hiếu, nên vì cô gia cô nãi nãi (ở đây chỉ cha mẹ NDao) sao chép hiếu kinh: “Tiểu thư yên tâm, lão gia hết thảy đều mạnh khỏe, chính là thật là nhớ biểu cô nương.” Nếu không phải nhớ, sẽ không thể nào để cho một đại quản gia như hắn tới đây đón người.
Nguyệt Dao nghe xong áy náy nói: “Để cho cữu cữu phải nhớ đến như thế, cũng là Nguyệt Dao bất hiếu.” Nói xong liền xoay người quay sang lão phu nhân thưa: “Tổ mẫu, Nguyệt Dao trở lại kinh thành, còn chưa có đi thỉnh an cữu cữu. Làm phiền cữu cữu mỗi ngày thắp thỏm nhớ, là Nguyệt Dao bất hiếu.” Dưới tình huống như thế này, Nguyệt Dao rõ tổ mẫu sẽ không thể nào không đáp ứng.
Lão phu nhân có chút ngoài ý muốn. Nhưng là vẫn đáp ứng rồi.
Nguyệt Dao biết lão phu nhân sẽ không cự tuyệt. Tuy rằng Trình thị là có rất nhiều chỗ không thích hợp, thế nhưng thiên thượng lôi công, địa thượng nương cữu (Sấm trời, đất cậu). Cữu cữu đã phái người tới đón, lão phu nhân cũng không tiện cự tuyệt.
Nguyệt Dao nhìn nét mặt của lão phu nhân, biết lão phu nhân không thích lắm. Vì vậy cười nói: “Tổ mẫu, lần này Nguyệt Dao qua cữu cữu gia còn muốn mang Chính ca nhi dẫn đi qua đó, để cho cữu cữu nhìn Chính ca nhi. Năm ba ngày sau sẽ trở lại.” Nàng qua Mã gia, thứ nhất là đi gặp cữu cữu một chút, thứ hai là muốn đi ra ngoài một chuyến. Mang những thứ đồ đạc trên người gửi vào tiền trang*. Nhiều hơn nữa nàng cũng không ở. Nàng biết tổ mẫu kiêng kỵ, tổ mẫu cho rằng không khí ở Mã gia không tốt. Sự thực cũng đích xác như vậy, kế thất của cữu cữu, không nói cũng được.
*Tiền trang: ngân hàng tư nhân.
Lão phu nhân nghe được Nguyệt Dao nói chỉ ở lại đó năm ba ngày, gật đầu một cái. Năm ba ngày sẽ trở lại, cũng không hề có gì gì đó. Không đến mức chỉ mới năm ba ngày liền nhiễm phải không ít thói quen tính toán . Điểm tự tin này với tôn nữ lão phu nhân vẫn có. Đương nhiên, nếu là ở thời gian dài thì không thể bảo đảm được rồi.
Lão phu nhân nhìn Mã Viễn nói: “Hôm nay cũng quá vội vàng rồi, ngày mai đi đi!” Tuy rằng chỉ ở đó năm ba ngày, nhưng là cũng muốn thu thập thêm một chút.
Mã Viễn tự nhiên sẽ không cự tuyệt gì.
Sau khi mọi người đi rồi, Trịnh ma ma đi tới tại lão phu nhân bên lỗ tai nói một vài lời. Lão phu nhân nghe xong liền lâm vào trầm tư.
Lão phu nhân vẫn liên tục xoay chuyển phật châu ngọc phỉ thúy trong tay. Qua nữa ngày mới lên tiếng: “Rốt cuộc là Mã thị đã báo cái mộng gì cho nha đầu này?” Lão phu nhân thực sự không hiểu được tại sao Nguyệt Dao lại xảy ra biến hóa lớn như vậy. Tốt nhất định là so với trước đây tốt hơn nhiều lắm, nhưng là lại khiến cho lão phu nhân bỗng chốc không sờ được tới đáy rồi.
Trịnh ma ma nhìn thấy bộ dạng lão phu nhân rất là mệt mỏi, đi lên phía trước, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai. Lão phu nhân nhắm hai mắt lại. Cũng không nhìn ra được rốt cuộc là bà đang suy nghĩ gì.
Thời điểm Nguyệt Doanh sang đây, trong tay bưng một khay nhỏ, phía trên là một chén sứ trắng. Nguyệt Doanh kiều tiếu (cười duyên) nói: “Tổ mẫu, đây là cốt đầu thang khổ qua hạt bo bo mà trù phòng đặc biệt hầm cho tổ mẫu.”
Lão phu nhân tâm tình không tốt, trên mặt tự nhiên cũng hiển hiện ra ngoài. Phất tay một cái, cho Nguyệt Doanh đi xuống. Nguyệt Doanh chần chờ một chút, thả khay súp trong tay xuống, nhẹ giọng lui ra.
Lão phu nhân nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Nguyệt Doanh, cũng cảm thấy được chọn lựa nàng ta cũng coi như không có chọn sai. Mặc dù tiểu tâm tư hơi nhiều, thế nhưng bản chất là tốt, cũng nghe lời.
Nguyệt Dao ở trên đường, suy nghĩ nên mang theo thứ gì tốt. Vừa về tới trong viện, đã từ trong hòm xiểng lấy ra một hộp gỗ lê hoa. Bên trong hộp gỗ lê hoa nhỏ đặt mười sáu bản thư tịch. Đây là những thứ cổ tịch mà cha nàng hao phí vô số tâm huyết mới có được.
Một hồi, Nguyệt Dao lại từ trong hòm xiểng lấy ra một hộp gỗ trầm hương điêu khắc phật thủ. Ngoại trừ Nguyệt Dao, không ai biết trong cái hộp này là vật gì. Mẫu thân Nguyệt Dao Mã thị, chính là đích trưởng nữ, cũng là hài tử ngoại tổ mẫu nhất thương yêu. Khi đó gả đi ngoại trừ cho đồ cưới mười dặm hồng trang. Trừ cái đó ra, trong cái hộp nhỏ này vẫn còn để một món bảo vật giá trị liên thành, không có ghi vào danh sách đồ cưới. Nguyệt Dao mở cái hộp nhỏ ra, gian phòng nhất thời sáng rỡ lên không ít.
Đặt trong hộp rõ ràng là một viên dạ minh châu lớn cỡ trứng gà. Nguyệt Dao là nghe nương nàng Mã thị nhắc qua, nói đây là vật lúc trước lão tổ tông từ trong hoàng cung mang ra ngoài. Đệ nhất Hầu phu nhân của Mã gia chính là nghĩa nữ của khai quốc hoàng hậu.
Nguyệt Dao ôm tráp trầm mặc một lúc lâu. Cuối cùng, dùng khăn gấm đem viên dạ minh châu gói lại đặt vào trong hộp gỗ lê hoa. Vốn định đem đồ trang sức đeo tay đưa vào đó một ít. Sau Nguyệt Dao vẫn là bỏ qua. Đồ trang sức cũng được ghi tên trong danh sách, vạn nhất thiếu đi, không có sẽ dẫn phát một hồi tranh chấp.
Thu dọn thỏa đáng, Nguyệt Dao nhìn đến hộp gỗ lê hoa, dự định mang cái hộp nhỏ này gửi vào Hối Nguyên Tiền Trang đi. Nguyệt Dao một chút cũng không lo lắng cất giữ ở Hối Thông* tiền trang sẽ xảy ra vấn đề gì. Hối Thông tiền trang ở trong Đại Nguyên triều được người ta gọi là uy tín bậc nhất. Từ khi Đại Nguyên triều xây triều đến bây giờ, đã có hơn một trăm năm lịch sử. Đồng tẩu vô khi(già trẻ đều không lừa gạt), chưa từng để xảy ra bất kỳ tranh cãi. Bởi vậy, phú quý nhân gia đều nguyện ý đem tiền tài hoặc là đồ vật quý trọng mang đi bảo quản ở Hối Thông tiền trang. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà cái đầu tiên mà Đặng ma ma đề cử lại là nó.
*Hối Thông : k biết vì sao bên trên để Hối nguyên nhưng dưới này lại để là Hối Thông nên mình để nguyên theo bản gốc luôn nha.
Đem đồ đạc sửa sang lại tốt, Nguyệt Dao dùng một cái khóa nhỏ khóa kỹ. Nguyệt Dao dùng một cái túi lưới màu hồng xuyên cái chìa khóa vào đeo lên trên cổ. Cái chìa khóa này phải mang theo bên mình nàng mới yên tâm.
Nguyệt Dao lúc trước cho Đặng ma ma đánh dự phòng châm**. Có Đặng ma ma hỗ trợ, mang những vật này đi ra ngoài cũng sẽ không làm cho người ta hoài nghi.
**Đánh dự phòng châm: có thể hiểu là an bài sẵn trước để phòng ngừa.