Bạn đang đọc Thế Gia Tử – Chương 78: Tranh Luận
Chương 78: Tranh luận
Đối với chuyện làm cha này, trong lòng Cố Hoài Chi còn rất mộng bức.
Chính mình còn chưa chuẩn bị tâm lý tốt, bảo bảo đã meo meo chạy tới rồi.
Cố Hoài Chi vừa kích động lại ảo não, đời trước là cẩu độc thân cẩu bạn bè xung quanh cũng không có hài tử, đối với Cố Hoài Chi mà nói, đề này quá khó.
Cố Hoài Chi thầm nói chuyện này cũng trách ông trời, chưa nói lời nào đã để hắn xuyên qua.
Ở kiếp trước, trên thị trường có rất nhiều sách nuôi dạy trẻ cùng trung tâm giáo dục nuôi trẻ, lấy tài lực kiếp trước của Cố Hoài Chi, chỉ cần có hài tử khẳng định có thể cho hài đáy huyệŧ cấp giáo dục tốt nhất.
Dưới loại điều kiện này, ai sẽ chuẩn bị tri thức chăm sóc thai sản và bé con khi mình vẫn còn là cẩu độc thân chứ? Đến lúc đó rồi mua là được rồi!?
Ý tưởng này không sai, ai bảo Cố Hoài Chi gặp phải xuyên qua? Mặc dù IQ và EQ của Cố Hoài Chi đều cao nhưng gặp phải phải chuyện nuôi trẻ này cũng cảm thấy luống cuống.
Bởi vậy, Cố Hoài Chi rất coi trọng thai này của Từ Thanh Y.
Cho dù là ở đời trước có hệ thống chữa bệnh phát triển thì cũng có sản phụ chết trên đài giảiphẫu.
Càng miễn bàn đến trình độ chữa bệnh hiện tại, sinh hài tử chính là một chân bước vào quỷ môn quan.
Nghĩ đến Từ Thanh Y mang thai nguy hiểm, trong lòng Cố Hoài Chi rất áy náy, mỗi ngày đi làm trở về, chuyện thứ nhất là hỏi tình huống của Từ Thanh Y.
Chuyện này khiến mẹ ruột như Vương thị cũng có chút ganh tỵ, nhịn không được với với Cố Lưu nói: “Không nghĩ tới hai ta còn sinh ra kẻ si tình.”
Thời điểm khảo nghiệm EQ của cha ruột đến rồi, nếu lúc này Cố Lưu theo Vương thị cùng phun tào Cố Hoài Chi, cuối cùng sẽ khiến Vương thị có khúc mắc với Từ Thanh Y, người thông minh tuyệt đối sẽ không lội vào vũng bùn này.
Cố Lưu đương nhiên không ngốc, bất động thanh sắc dời đi đề tài, “Phu nhân ghen tỵ sao? Năm đó ngươi hoài Hoài Nhi, ta quan tâm nàng cũng không kém Hoài Nhi hiện tại mà.”
“Hừ, lang quân cũng thật biết thiếp vàng lên mặt, lúc trước chàng cũng không để bụng ta như vậy.”
Đề tài cứ vậy mà chuyển dời đến biểu hiện năm đó của Cố Lưu, Cố Lưu vừa vội vàng dỗ thê tử vừa mắng nhi tử trong lòng, tiểu tử thối, hố cha ngươi!
Đương nhiên, làm người cha tốt yêu quý nhi tử, dù Cố Lưu có phàn nàn nhưng hành động thực tế vẫn rất hiệu quả, lén lút đề điểm Cố Hoài Chi quan tâm thê tử cũng đừng quên mẹ ruột.
Cố Hoài Chi nghe huyền ca mà biết nhã ý, nháy mắt minh bạch ý tứ của Cố Lưu, đây là mẹ ruột thấy mình đối với tức phụ tốt hơn mẹ nên không thoải mái?
Cho dù lại quá một ngàn năm, quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu vẫn là một nan đề.
Cố Hoài Chi không luốn làm băng dính hai mặt kẹp giwaux mẹ ruột và thê tử nên chỉ có thể nghĩ cách tiêu trừ khúc mắc trong lòng Vương thị.
Lấy của EQ Cố Hoài Chi, việc xử lý tốt vấn đề này chỉ là chuyện một hai câu.
Suy nghĩ cẩn thận chuyện khiến Vương thị không thoải mái, Cố Hoài Chi cũng không vội chạy tới trước mặt Vương thị khoe mẽ mà là chọn rất nhiều nhân sâm, tổ yến, các loại đồ bổ dưỡng từ nhà kho đi đến viện của Vương thị, vừa mở miệng đã đặt công lao này lên đầu Từ Thanh Y, “Nhi tử gần đây bận việc công vụ sơ sót việc trong nhà, Thanh Y nói, mấy ngày nay mẫu thân luôn quan tâm nàng, khiến mẫu thân vất vả, trong lòng nhi tử hổ thẹn.”
Cha mẹ chỉ mong cho con cái được hạnh phúc.
Hiện tại nghe Cố Hoài Chi nói vậy, chút không vui trong lòng Vương thị cũng tan thành mây khói, trong lòng còn nói con dâu là người hiếu thuận, hoài thai còn không quên nhắc nhở nhi tử về sự vất vả của mình.
Lại nghĩ đến cháu trai hoặc cháu gái nhỏ trong bụng con dâu, trong lòng Vương thị nào còn có khúc mắc gì, còn oán trách Cố Hoài Chi, “Ta nơi này còn thiếu thứ tốt gì, còn cần ngươi mang đồ lại đây hiếu kính ta? Tức phụ ngươi hoài thai vất vả, lấy hết về cho nàng bồi bổ đi!”
“Đây đều là một phen hiếu tâm của con, sao có thể mang về được?” Cố Hoài Chi xua xua tay, cố ý bày ra một bộ không quá để bụng nói, “Nữ tử ai cũng có lúc như vậy, có mẫu thân chăm sóc nàng, nhi tử rất yên tâm!”
Nói tâm tư nữ nhân như mò kim đáy biển quả là không sai, nhi tử đối với thê tử quá tốt, trong lòng Vương thị không quá thoải mái, nhưng không để bụng như vậy, trong lòng Vương thị lại càng không dễ chịu, còn mắng Cố Hoài Chi, “Sao ngươi có thể nói năng như nâyh, nữ nhân sinh hài tử chính là đi liều mạng, đến trong miệng ngươi lại thành một câu nhẹ nhàng như vậy? Lời này cũng không thể để Thanh Y nghe được nếu không nàng sẽ rất đau lòng, hiểu không?!”
Cố Hoài Chi thành thành thật thật cúi đầu nghe mắng, trong lòng bình tĩnh cho mình một like, rốt cuộc dỗ Vương thị vui vẻ.
Kỳ thật Vương thị cũng không phải một bà mẹ chồng độc ác, Từ Thanh Y gả vào nhà hơn nửa năm, dù Vương thị không đến mức thương nàng như khuê nữ nhưng cũng thiệt tình quan tâm nàng.
Nếu không, theo tình huống trước mắt, Vương thị muốn cho Từ Thanh Y ngột ngạt, chỉ cần ám chỉ với Từ Thanh Y nàng có bầu, không tiện hầu hạ Cố Hoài Chi, thì Từ Thanh Y cũng phải cắn răng, nghẹn khuất mà an bài người hầu hạ Cố Hoài Chi.
Từ Thanh Y cũng minh bạch điểm này, nội tâm rất cảm kích mẹ chồng, lại lo lắng Cố Hoài Chi có ý tưởng khác, cố nén không vui mà thử hỏi Cố Hoài Chi, “Trước mắt ta có mang, không tiện hầu hạ phu quân, phu quân có cần ta chuẩn bị cho chàng thêm mấy người hầu hạ không?”
Cố Hoài Chi nhất thời không phản ứng lại, “Mấy người bên người ta không phải khá tốt sao, không duyên cớ thêm người làm gì?”
Từ Thanh Y vừa vui sướng lại bất đắc dĩ, chỉ có thể nói rõ hơn một chút, “Ý của ta là, trong phòng phu quân ……”
Cố Hoài Chi suýt thì phun trà trong miệng ra, vội vàng xua tay nói: “Nàng miên man suy nghĩ cái gì thế? Nàng vất vả hài bảo bảo, nếu ta nạp người khác thì có lương tâm hay không?”
Thê tử mang thai trượng phu tìm người khác, ở kiếp trước là phải bị mắng là tra nam.
Tiết tháo của Cố Hoài Chi không cho phép hắn làm như vậy.
Hơn nữa, Cố gia còn có chuyện của Cố Huyền và Từ thị bị tiểu thiếp làm ngăn cách tình cảm phu thê làm giáo huấn, nhìn Cố Quyết sinh hoạt ở gia đình cha mẹ bất hòa trưởng thành thế nào? Trung nhị suốt vài thập niên, đến khi thành hôn xong mới thu liễm một chút.
Cố Hoài Chi không muốn hài tử của mình cũng trải qua thống khổ như vậy, con vợ cả còn chưa tính, vạn nhất thiếp thất có thai, thân phận của con vợ cả cùng con vợ lẽ khác nhau như trời với đất, nhưng đều là hài tử của Cố Hoài Chi, đến lúc đó, Cố Hoài Chi thật sự có thể nhẫn tâm nhìn hài tử chịu đựng mấy thứ này sao? Một khi Cố Hoài Chi mềm lòng tất sẽ dẫn đến tranh chấp đích thứ, chuyện này còn không phải khiến gia đình xào xáo sao?
Mặc kệ từ phương diện nào tới xem, Cố Hoài Chi cũng không có khả năng nạp thiếp hoặc là thu thông phòng, không cần thiết vì nhất thời sảng mà lưu lại tai hoạ ngầm.
Huống chi, Cố Hoài Chi còn rất thích Từ Thanh Y, cho dù Từ Thanh Y rộng lượng, nhưng ở thời điểm Từ Thanh Y mang mà hắn lại đi làm bậy với người khác, Cố Hoài Chi cũng sẽ không cảm thấy thống khoái.
Thế thì còn thu thị thiếp thông phòng làm gì?
Từ Thanh Y cảm động, càng đối xửn thân mật với Cố Hoài Chi.
Bỏ đi một cọc tâm bệnh, Từ Thanh Y tâm tình rất tốt, cũng không trải qua ốm nghén như các thai phụ khác, Cố Hoài Chi lại nhờ Tống Cảnh mỗi ngày đều đến bắt mạch cho Từ Thanh Y.
Không yêu cầu nhọc lòng chuyện trong nhà, lại ăn cơm dinh dưỡng mà Tống Cảnh tỉ mỉ phân phó, khí sắc của Từ Thanh Y càng ngày càng tốt, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sáng láng, vừa thấy là biết được chăm sóc rất tốt.
Ngô thị nghe được tin Từ Thanh Y mang thai, đến xem nàng, thấy khí sắc nàng còn tốt hơn lúc ở nhà.
Ngô thị cũng hoàn toàn yên tâm, cẩn thận hỏi trạng thái mang thai của Từ Thanh Y, lại hỏi nàng, “Ngươi có thai, con rể có chỗ nào không hài lòng không?”
Từ Thanh Y đỏ mặt, nhấp môi cười, trong mắt mang theo ngọt ngào, nhẹ giọng nói: “Con có đề việc này với phu quân, nhưng hắn không đồng ý.”
“Hắn là thật sự thương ngươi!” Ngô thị rất vui mừng, tay phải nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Từ Thanh Y, cảm khái vạn ngàn, “Năm đó cha ngươi cũng không làm được đến mức này.
Ngày sau ngươi phải hầu hạ Hoài Nhi cho tốt, trượng phu tốt như hắn, trên đời này cũng không tìm được mấy người.
Lại nói tiếp, đây cũng là bởi vì gia phong Cố thị tốt, ba huynh đệ công công ngươi cũng không có ai nạp thiếp, ngươi ấy, thật sự là rơi vào trong ổ phúc!”
Từ Thanh Y nghiêm túc gật đầu, nghiêm trang nói: “Còn phải cảm ơn a công tuệ nhãn như đuốc, hiện tại có biết bao người hâm mộ hắn lúc trước tay mắt lanh lẹ định ra tôn nữ tế như phu quân!”
“Đúng vậy! Ngươi dưỡng thai cho tốt, sinh một tiểu tử mập mạp là a công ngươi sẽ vui vẻ!”
Nhắc tới nơi này, Ngô thị lại nhíu mày, hạ giọng hỏi Từ Thanh Y, “Con rể có nói qua muốn nhi tử hay nữ nhi không?”
Từ Thanh Y càng thêm thoải mái, cười hồi lâu mới nói: “Chàng ấy một lòng chỉ muốn một nữ nhi tri kỷ, hiện tại mỗi ngày đều bảo tiểu muội lại đây nói chuyện với ta, nói muốn một nữ nhi đáng yêu, xinh đẹp lại thông minh như tiểu muội.”
Trong lòng Ngô thị lúc này mới hoàn toàn yên tâm, lại không nhịn được cảm thán, “Ngươi quả nhiên rất may mắn, thế nhưng có thể gặp được lang quân như ý đến vậy!”
Lớn lên tuấn mỹ lại tài hoa hơn người, còn giữ mình trong sạch, yêu quý thê tử cũng không luôn chỉ muốn nhi tử, đời trước phải tích bao nhiêu đức thì đời này mới có thể gặp được người như vậy! Lại nghĩ đến thân thế khúc chiết của Từ Thanh Y, Ngô thị cũng chỉ có thể cảm thán một câu, có người, chính là trời sinh mệnh tốt.
Cố Hoài Chi còn không biết hình tượng của hắn trong lòng nhạc mẫu đã quang mang vạn trượng, đều tới mức làm nhạc mẫu cảm thấy nữ nhi có thể gả cho hắn là đời trước tích nhiều phúc, lúc này Cố Hoài Chi đang vội vàng ra chủ ý cho Nguyên Hi Đế.
Thời gian công tác của Cố Hoài Chi còn khá dài, lần trước hắn lớn mật cầu tình cho sĩ tử phạm tội đã để lại ấn tượng cho Nguyên Hi Đế, cảm thấy người này rõ ràng hành sự độc ác tàn nhẫn nhưng trên mặt lại bột bộ hiền hòa từ bi, cũng là một đóa kỳ ba.
Nhưng không thể không nói, triều đình yêu cầu nhân tài như vậy.
Hậu quả bị hoàng đế coi trọng, đó chính là bị hoàng đế sắp cho một đống công việc.
Người trẻ tuổi, làm việc nhiều mới có cơ hội biểu hiện, mới có thể có thành tích, có thành tích, Nguyên Hi Đế mới dễ đề bạt Cố Hoài Chi.
Vì thế, lượng công việc của Cố Hoài Chi tăng mạnh.
Ngoại trừ viết thánh chỉ theo yêu cầu của Nguyên Hi Đế, còn thường xuyên bị Nguyên Hi Đế xách ra hỏi chuyện khi Nguyên Hi Đế nghị sự với các đại lão.
Trước mắt để cho Nguyên Hi Đế phiền lòng chính là vấn đề giáo dục của học sinh nhà nghèo.
Triều đình thi hành khoa cử vốn là chuyện tốt, vấn đề là con đường cầu học của bá tánh bình thường quá mức gian nan.
Nhân vật thiên tài như Phùng Khắc Kỷ cũng phí vô số tâm tư cầu học.
Phần lớn thư tịch đều thuộc về thế gia, người mình thường rất khó mượn được, không có thư, không có thầy giáo tốt thì dù muốn học cũng không học được, đây mới là nguyên nhân cơ bản của việc nhà nghèo khó ra nhân tài.
So sánh với thế gia tử có tài nguyên dạy học phong phú mà nói, con đường cầu học của học sinh nhà nghèo tràn đầy máu và nước mắt.
Loại vấn đề này, thế gia không có khả năng hủy đài của chính mình.
Thế gia có tộc học, dạy học cho tộc nhân đều là danh sĩ nho sinh có chút danh tiếng.
Để bọn họ đi dạy nhà nghèo, bọn học quay đầu có thể mắng chết ngươi.
Vì thế Nguyên Hi Đế rơi vào tình huống khó xử, thật sự là quá thiếu nhân thủ!
Cố Hoài Chi vốn đang an tĩnh đứng một bên nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại bị Nguyên Hi Đế xách ra làm hắn nói phương pháp ứng đối.
Cố Hoài Chi thầm nói bệ hạ muốn bóp quả hồng mềm cũng nên có cái độ, còn không phải bởi vì biết rõ đám người Cố Huyền sẽ không thật lòng ra chủ ý mới xách ra làm bia ngắm sao? Nhìn thân phận của Cố Hoài Chi mà xem, đích trưởng tôn của Cố thị, cháu ngoại Vương gia, tôn nữ tế Từ gia, lục bộ thượng thư thì có một nửa là thân thích hắn, Nguyên Hi Đế không kéo hắn ra thì kéo ai? Dù sao đám người Cố Huyền cũng không có khả năng nhìn Cố Hoài Chi mất mặt.
Cố Hoài Chi đương nhiên không thể tuột xích ở thời khắc mấu chốt, loại trình độ làm khó dễ này, nếu là còn để Cố Huyền giải vây cho hắn thì hắn cũng uổng công hấp thu mực đen bên người Cố Huyền mấy năm nay.
Cố Hoài Chi biết Nguyên Hi Đế muốn hắn mở miệng tỏ thái độ thay thế gia, nhưng mà sao Cố Hoài Chi có thể hố đồng đội được, hơn nữa, chẳng sợ Cố Hoài Chi đồng ý, hắn chỉ là một tiểu bối, tuy rằng xuất thân cao, nhưng những đại nho danh sĩ đức cao vọng trọng của thế gia cũng sẽ không cho hắn mặt mũi.
Nếu Cố Hoài Chi thật sự mở miệng sợ là còn liên lụy Cố thị cùng mất mặt.
Suy nghĩ cẩn thận quan hệ lợi hại trong đó xong, Cố Hoài Chi trở tay lôi sĩ tử nhà nghèo lúc trước đã tránh được một hồi tai họa ra, “Nếu như thế, không bằng để sĩ tử nhà nghèo lúc trước được bệ hạ khai tha mạng ra đảm nhiệm phu tử trường học.
Bọn họ là người có tội, sung quân bọn họ đến nơi nghèo khổ dốc lòng dạy học sinh, nếu có hiệu quả rõ ràng, triều đình có thể suy xét giảm bớt tội phạt cho bọn họ, tỷ như đổi ba đời không thể tham gia khoa cử ban đầu thành hai đời hoặc là một thế hệ, không lo bọn họ không dốc hết tâm huyết dạy dỗ học sinh.”
Tê ——mọi người ở đây nghe thôi cũng cảm thấy đau răng, đặc biệt là Phùng Khắc Kỷ, ánh mắt nhìn Cố Hoài Chi đầy khác thường, hóa ra tiểu tử này cười tủm tỉm đá người xuống hố, hiện tại lại nhớ đến giá trị thặng dự cuối cùng của người ta nên nghĩ đến việc tận dụng phế thải ? Đây là muốn coi đám sĩ tử nhà nghèo phạm tội kia thành hạt dầu mang đi ép, ngay cả vụn xương cốt cũng không bỏ qua.
Cố Hoài Chi đúng lý hợp tình, “Đây chính là cục diện song thắng, những sĩ tử đó khẳng định đồng ý một trăm lần! Phùng đại nhân, ngài đừng tiếp tục trừng ta, bằng không ngài nói xem nhiều phu tử như vậy nên tìm ở đâu?”
“Nhưng đạo đức của bọn họ có tỳ vết, nếu lại làm thầy kẻ khác, chẳng phải không thỏa đáng?”
Cố Hoài Chi mở hai tay nhìn hắn, “Cũng chỉ có cách như vậy.
Hơn nữa đám sĩ tử này chỉ là bị người thân liên lụy, phẩm hạnh của bản thân thật ra không xấu.
Trước mắt bệ hạ cho bọn họ một cơ hội lập công chuộc tội, bọn họ vì đời sau, dạy học khẳng định còn để bụng hơn dạy nhi tử!”
Cho dù là giảm ba đời không thể tham gia khoa cử thành hai đời, thì những sĩ tử cũng sẽ có nhiệt tình vô hạn.
Bọn họ tính là một thế hệ, nhi tử tính là một thế hệ, tới thế hệ tôn tử là có thể tiếp tục khoa cử.
Cũng liền ý nghĩa nếu bọn họ sống đủ lâu, còn có thể tận mắt nhìn thấy ngày tôn tử mặc vào quan phục, dụ hoặc lớn như vậy, ai không động tâm?
Phùng Khắc Kỷ còn muốn tranh cãi, Cố Hoài Chi lại trực tiếp mở miệng phá hỏng đường lui của hắn, “Đại nhân kén cá chọn canh như thế, chắc là trong lòng đã có tính toán trước.
Vãn bối tài hèn học ít, lời vừa rồi cũng cũng chỉ là thuận miệng nói thôi, nguyện ý nghe đại nhân chỉ giáo.”
Đương nhiên là không có tính toán trước nào hết, Phùng Khắc Kỷ nghẹn khuất quay đầu đi, cắn răng khen: “Đề nghị này của ngươi vô cùng diệu, ta cũng nghĩ không ra biện pháp thích hợp hơn.”
Nương, nếu ta có thể nghĩ ra được, còn có thể để ngươi lải nha lải nhải như vậy?
Cố Hoài Chi hơi mỉm cười, bình tĩnh chắp tay, “Đa tạ đại nhân khích lệ.”
Lần đầu tiên Cố Hoài Chi đấu với Phùng Khắc Kỷ, Cố Hoài Chi thắng.