Bạn đang đọc Thế Gia Tử – Chương 7: Ven Đường Chứng Kiến
Chương 7 Ven đường chứng kiến
Cố Huyền từ quan dứt khoát lưu loát như vậy khiến hoàng đế thực sững sờ.
Rốt cuộc hoàng đế cũng không muốn xào Cố Huyền, vuốt lương tâm mà nói, Cố Huyền làm Thừa Tướng thật không kém.
Ngoài trừ có đôi khi đặc biệt thích bác bỏ ý kiến của hắn nhưng trên chính sự lại không hàm hồ, trên dưới triều dã đều bị hắn quản dễ bảo.
Hoàng đế cũng chỉ dựa theo kịch bản trước kia chơi chút thủ đoạn nhỏ, trước định ra một cái mục tiêu lớn, chờ Cố Huyền đến mặc cả với hắn.
Sau đó hai bên ngươi tới ta đi cò kè mặc cả một đợt, cuối cùng không phong tước choLý Cát cũng không so đo tội lỗi của hắn, cho hắn một cái đại táng phong cảnh chút là được.
Ai biết Cố Huyền không theo kịch bản mà hoàng đế biên soạn ra? Chuyện này không phải khiến hoàng đế rơi vào tình huống khó xử sao?
Hiện tại tình hình là hoàng đế bê ra một cây thang tự mình trèo lên đầu tường, chờ Cố Huyền khuyên hắn xuống.
Kết quả Cố Huyền không thèm chơi nữa, dọn luôn cây thang đi, để lại hoàng đế ngồi xổm trên đầu tường run bần bật, muốn xong, xuống không được.
Cố Huyền cũng quá xấu, treo ấn Tướng đặc biệt cao, phía dưới còn buộc một chuỗi tua màu đỏ thắm, phóng nhãn nhìn lại cực kỳ bắt mắt, hoàng đế muốn áp tin tức này xuống cũng không được.
Chân trước Cố Huyền vừa mới ra khỏi cửa cung, chân sau tin tức hắn từ quan đã truyền khắp tiền triều hậu cung.
Quan viên ủng hộ Cố Huyền vô cùng đau đớn, một mặt khen ngợi Thừa Tướng phẩm tính cao khiết không sợ cường quyền, một mặt phỉ nhổ hoàng đế không biết phân biệt trung – gian, lại mắng to Thừa Ân Công chỉ biết mị thượng mưu tư.
Người làm công tác văn hoá mắng người mới tàn nhẫn, một chữ thô tục cũng không có đều có thể mắng đối phương thương tích đầy mình, hận không thể lập tức qua đời.
Cho dù là Lâm gia xưa nay đối đầu với Cố gia, lúc này cũng kiên định đứng phía sau Cố Huyền: Mọi người có mâu thuẫn ngầm véo phiên thiên đều được, nhưng tôn nghiêm của sĩ phu không dung khinh nhờn!
Ngoại thích vốn làm thanh lưu chướng mắt, cho rằng bọn họ là dựa vào quan hệ cạp váy mà thượng vị.
Đương nhiên, nếu ngoại thích là sĩ tộc thì lại không giống nhau, lúc này phải gọi là dệt hoa trên gấm.
Điều này phải khen nguyên phối của tiên hoàng – Lâm Hoàng Hậu một đợt, tiên hoàng vốn muốn đưa cho Lâm gia tước vị Thừa Ân Hầu, nhưng người ta cảm thấy tước vị này không đủ “Thanh chính”, vì thế nghĩa chính từ nghiêm cự tuyệt.
Đối lập lên, Lý gia quá khó coi, chẳng sợ chỉ bị ghét sáu phần cũng biến thành mười phần căm ghét.
Cộng thêm hiện tại Cố Huyền giận dữ từ quan, những người khác cũng không biết đây là chuyện Cố Huyền sớm tính toán.
Sự thật hiện ra trước mắt bọn họ là: Một vị trí Thừa Tướng cũng không đủ làm hoàng đế thận trọng suy xét, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Thừa Tướng đại biểu sĩ phu, tương đương với trong lòng hoàng thượng, sĩ phu không bằng ngoại thích lên không được mặt bàn.
Này mẹ nó ai có thể nhẫn?
Thái Hậu nghe xong tin tức này còn thật vui vẻ, lôi kéo tay hoàng đế cười nói: “Cố Thừa Tướng từ quan, hiện tại xem ai còn dám cản ngươi? Thật là quá tốt!”
Tốt cái rắm! Hoàng đế suýt nữa thì chửi thề, tuy hắn vô năng lỗ tai mềm nhưng cũng không phải thật sự thiểu năng trí tuệ, vẫn có logic cơ bản, vò đầu buồn bực nói: “Sự tình nào có đơn giản như mẫu hậu nghĩ? Thừa Tướng từ quan, càng không thể truy phong biểu đệ.
Không những không thể truy phong, sợ là còn muốn hỏi tội hắn.
Đừng nói tới việc cho hắn một cái tước vị, ngay cả đại táng phong cảnh cũng đừng nghĩ!”
“Tại sao lại như vậy?” Thái Hậu sợ tới mức không thèm giả bệnh nữa, lăn long lóc ngồi dậy, “Hoàng nhi quý là thiên tử, vì sao còn muốn xem sắc mặt của thần tử?”
Hoàng đế táo bạo: “Trẫm là thiên tử không sai, nhưng cũng không thể quá mức muốn làm gì thì làm.
Thiên tử cùng sĩ phu cộng trị thiên hạ, lời này cũng không phải tùy tiện nói.
Chờ xem, sĩ tộc đánh trả lập tức sắp tới rồi!”
Thời điểm hoàng đế không phạm xuẩn, chỉ số thông minh vẫn tại tuyến.
Không ra hắn sở liệu, đại thần phản kích tới vừa nhanh vừa mạnh.
Đầu này Cố Huyền vừa mới tiến Cố phủ, đầu kia sổ con buộc tội Thừa Ân Công đã chất đầy Ngự Thư Phòng.
Bọn quan viên chọn dùng chủ ý lần trước Cố Hoài Chi ra, bởi vì tâm thái quá mức nổ mạnh còn tới một bản thăng cấp, ngay cả công phu mặt mũi cũng không thèm làm, đi lên trực tiếp mắng to Thừa Ân Công, nói hắn trời sinh tính ti tiện, dạy con vô phương, chiều ra thứ hỗn trướng vô pháp vô thiên, chẳng những hại khổ bá tánh, còn làm Thái Hậu bị tội theo.
Kẻ bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa bực này, vốn nên làm cả nhà hắn cút đi đừng tiếp tục ô uế mắt người nhưng suy xét đến Thái Hậu đang bệnh nặng, nếu Thái Hậu ưu tư sẽ tăng thêm bệnh tình nên thỉnh bệ hạ làm người của phủ Thừa Ân Công tiến đến hầu bệnh, Thái Hậu còn không khỏe thì tước tước vị, nghiêm trị, nếu có chuyển biến tốt đẹp, có thể giảm bớt một bậc, hàng tước!
Lại có ngự sử buộc tội Thừa Ân Công lấy quyền mưu tư ăn hối lộ trái pháp luật.
Dù sao phủ Thừa Ân Công đừng nghĩ qua ngày lành.
Trên triều đình tức khắc náo nhiệt như chợ bán thức ăn.
Lúc này Cố Hoài Chi đang ngồi xổm bên người Cố Huyền, nhìn Cố Huyền thập phần cảm động sau đó cự tuyệt khẩu dụ của hoàng đế làm hắn tiếp tục làm Thừa Tướng, cười tủm tỉm ở nhà xem chuyện cười của hoàng đế.
Bị hoàng đế ghê tởm nhiều năm như vậy, hiện tại xem như ra một ngụm ác khí.
Cố Hoài Chi tò mò, “A công, ai sẽ là người tiếp nhận chức vụ Thừa Tướng?”
Vị trí Thừa Tướng này không phải ai cũng có thể ngồi.
Chỉ số thông minh không đủ, chính trị tu dưỡng không được, thủ đoạn không đủ khéo đưa đẩy, toàn bộ không có tư cách.
Cố Huyền đầu tiên liền bài trừ thông gia kia của mình, còn có tâm tư cùng Cố Hoài Chi nói giỡn, “Khẳng định không phải là ông ngoại ngươi, theo tính tình của hắn, nếu làm Thừa Tướng, vị trên long ỷ kia phải bị phiền đến thắt cổ.
Lâm Đình Uy thật ra có thể tranh thử nhưng hiện tại hắn nhảy đến quá cao, muốn mượn cơ hội này lung lạc thanh lưu, bệ hạ bị buộc không thoải mái, tất nhiên sẽ không muốn dùng hắn.
Khả năng lớn nhất, hẳn là Ngự Sử Đại Phu Từ Quý Lăng.”
“Họ Từ? Đây là người nhà mẹ đẻ a bà sao?”
” Chỉ là cùng họ thôi, Từ Quý Lăng không phải sĩ tộc.” Cố Huyền lắc đầu, cực kỳ tán thưởng Từ Quý Lăng, “Người này tuy xuất thân nhà nghèo, lại thục đọc kinh sử tử tập, là đại nho, phẩm tính cao khiết, ẩn cư núi rừng, là một đại danh sĩ.
Năm đó tiên hoàng hao hết tâm tư mới có thể thỉnh hắn rời núi, chỉ tiếc vào triều không được bao lâu thì tiên hoàng đã hoăng thệ, hắn lại bị liên lụy tiến vào việc tranh trữ quân, tuy rằng vô tội, nhưng cũng khiến trong lòng bệ hạ không thoải mái, cứ vậy bị bệ hạ vắng vẻ.”
Cố Hoài Chi thích nhất nghe triều đình bí sự, dù sao nếu không bất ngờ gì xảy ra, về sau hắn khẳng định cũng muốn lăn lộn quan trường, đương nhiên muốn làm bài tập trước, có một vị tổ phụ làm Thừa Tướng ở, các loại loanh quanh lòng vòng đều có thể sờ đến rõ ràng.
Cố Huyền cũng cố ý bồi dưỡng độ mẫn cảm chính trị cho Cố Hoài Chi.
Lại nói tiếp, thứ đồ này cũng quá huyền học, giống như đời sau nhân dân quần chúng xem Bản Tin Thời Sự, người thường đơn thuần xem tin tức, ngộ tính cao hơn có thể lĩnh hội ra thâm ý trong đó, còn có thể ngộ ra một bộ hình thức giải đọc từ ngữ, lại thiên tài hơn một chút, thậm chí có thể phỏng đoán xu hướng đại thế trong và ngoài nước.
Thật sự là trong mắt một ngàn cá nhân có một ngàn loại giải đọc, phảng phất không phải xem cùng một tin tức.
Kỳ thật loại đồ vật này cũng có thể bồi dưỡng ra, chẳng sợ hiện tại Cố Hoài Chi vẫn là tiểu đậu đinh, Cố Huyền cũng không tùy tiện nói qua loa lấy lệ hắn, ngược lại cẩn thận giải thích nguyên do trong đó cho Cố Hoài Chi, hạ quyết tâm dạy dỗ Cố Hoài Chi lời nói và việc làm đều mẫu mực, tranh thủ vì Cố thị bồi dưỡng ra vị Thừa Tướng tiếp theo.
Cố Hoài Chi thế mới biết, Hưng Triều kiến quốc còn không đến 50 năm, hiện tại ngồi trên long ỷ đã là đời đế vương thứ ba.
Năm đó Thái Tổ khai quốc, khởi binh phản tiền triều, đăng cơ không đến mười năm liền treo.
Tiên đế tốt hơn một chút, tại vị 24 năm, nề hà vừa mới bắt đầu còn tính đáng tin cậy, phía sau bắt đầu biến thành bại gia tử.
Rồi sau đó đương kim thượng vị, tiếp tục thường thường làm mấy hành động ngu xuẩn động kinh, làm triều thần tâm tắc vô cùng.
Đến nỗi cũ oán giữa đương kim và Từ Quý Lăng, ở chỗ lúc trước khi Từ Quý Lăng mới vừa mới vào triều còn chưa hiểu rõ hắc ám nơi quan trường, bị người hố một phen, mắng người sủng thiếp diệt thê, nói hắn đích thứ chẳng phân biệt, sủng tì sinh con mà tiện con vợ cả, tổn hại lễ pháp, mỗi người thóa mạ.
Lời này vốn dĩ cũng không mắng sai, chỉ là bị đương kim lúc vẫn còn là hoàng tử nghe được.
Này liền có điểm xấu hổ, bởi vì nghiêm khắc nói đến, đương kim cũng là tì sinh con.
Hiện giờ Thái Hậu, thời trẻ chính là cung nữ chải đầu của Lâm Hoàng Hậu.
Bởi vì tư sắc tốt nên được tiên hoàng nhìn trúng, sủng hạnh, lại may mắn sinh hạ hoàng tử, sau đó như có bug đi tới hiện tại, tiên hoàng sinh ra bảy cái hồ lô oa, bốn hoàng tử có huyết mạch thế gia đều chết sạch sẽ, dư lại ba người, các đại thần chọn tới chọn đi, cuối cùng chọn đương kim, Thái Hậu cũng bởi vậy mà địa vị tăng vọt, phi thăng thành Thái Hậu.
Nghe đến đó, nháy mắt Cố Hoài Chi hiểu được vì sao Cố Huyền lại khẳng định hoàng đế sẽ không chọn Lâm Đình Úy làm Thừa Tướng.
Phỏng chừng đôi mẹ con này chỉ cần nghe được họ Lâm thì trong lòng đã không thoải mái rồi, nếu lúc này để Lâm Đình Úy làm Thừa Tướng, Thái Hậu vốn dĩ không bệnh cũng có thể bị cách ứng ra tâm ngạnh.
Cố Huyền cười tủm tỉm sờ đầu Cố Hoài Chi, trên mặt lại lần nữa lộ ra vừa lòng.
So sánh với Cố Huyền thích ý tự tại, gần nhất hoàng đế quả là đầy đầu bao.
Các ngự sử cũng không phải buộc tội bừa, vốn dĩ lăn lộn quan trường, hoặc nhiều hoặc ít đều có bím tóc, nhưng phủ Thừa Ân Công là bỗng nhiên phi thăng, tướng ăn cực kỳ khó coi.
Dĩ vãng vì nể mặt Thái Hậu cùng hoàng đế, mọi người cũng đành nhịn.
Hiện tại? Ngượng ngùng, mọi người chỉ cần thấy người nhà Lý gia đã cảm thấy ghê tởm, chỉ muốn bọn họ mau chóng cút đi.
Nhân chứng vật chứng đầy đủ, hoàng đế muốn thiên vị cũng không được, chỉ có thể để biểu ca biểu đệ này đều cuốn gói, phủ Thừa Ân Công bị xào chỉ còn một cái tước vị.
Lúc này Thái Hậu thật sự tức đến bị bệnh nhưng cố tình các đại thần ánh mắt nhanh nhẹn, vừa thấy trận tượng này của Thái Hậu, lập tức chỉ trích phủ Thừa Ân Công chiếu cố bất lực, phải tước tước vị.
Các đại thần bện thành một sợi dây thừng, động tác nhất trí nã pháo phủ Thừa Ân Công, uy lực lớn vô cùng.
Thái Hậu sợ tới mức không dám bị bệnh, cường chống nói chính mình không có việc gì, sợ bị người nhéo đầu đòi tước tước vị nhà Thừa Ân Công.
Sau khi Cố Hoài Chi nghe được tin tức này, cười ra tiếng ngỗng, lúc trước Thái Hậu rầm rì giả bệnh, ra tiện chiêu uy hiếp triều thần.
Hiện tại bị triều thần dạy làm người, bị bệnh thật cũng không dám bệnh.
Thật là quả báo tới nhanh.
Đến nỗi Lý Cát chết vào tên lạc? Chết đều đã chết, ai còn có tâm tư quản hắn? Xem ở chuyện Thái Hậu thật sự bị bệnh, chỉ cần hàng phủ Thừa Ân Công thành Hầu phủ, rồi qua loa mai táng hắn là được.
A, còn muốn phạt hai mươi vạn lượng bạc, dùng để trấn an bá tánh gặp tai hoạ nữa.
Thừa Ân Công……!Không đúng, hiện tại là Thừa Ân Hầu quả thực khóc mù mắt, hai mươi vạn lượng bạc, bọn họ cũng mới làm ngoại thích tám năm, bạc vớt được trừ bỏ chi phí ăn mặc trong nhà, cũng chỉ còn hai mươi vạn lượng.
Đây là muốn đào sạch nhà bọn họ!
Bất quá cho dù Thừa Ân Hầu có khóc như thế nào, mọi người cũng chỉ cười lạnh, thời điểm nên phạt bạc tuyệt không hàm hồ.
Lúc này, Lý Cát vốn vẫn là bảo bối, đầu quả tim của Thừa Ân Hầu bỗng chốc biến thành tội nhân của cả nhà.
Đừng nói cho hắn làm một lễ tang thể diện, Thừa Ân Hầu khó thở, thậm chí muốn gạch bỏ cái tai họa này khỏi gia phả.
Vì thế, nguyên bản Lý Cát vốn còn phải được hoàng đế bốn phía truy phong, cuối cùng lại chỉ có một bộ quan tài mỏng qua loa táng.
Bởi vì việc gϊếŧ dân sung công, thanh danh của Lý Cát thối đầy đường, các bá tánh đều hận chết tên khốn này.
Lý Cát hạ táng không được mấy ngày, cũng không biết là ai thừa dịp bóng đêm trộm đào mộ Lý Cát, đồ vật đáng giá bên trong đều bị lấy đi, thi thể phơi thây hoang dã, thành thức ăn trong bụng dã thú.
Cố Hoài Chi: Đây đúng là việc khiến người vui vẻ! Tên rác rưởi tàn hại người vô tội, phải chịu kết cục chết không chỗ chôn mới thỏa!
Lúc này, Cố Huyền đang chuẩn bị việc trở về Ngu Xuyên, hạ nhân Cố phủ đều vội vàng thu thập đồ vật, sửa sang lại hành lý.
Lúc này đi xa một chuyến không dễ dàng, mọi thứ đều phải chuẩn bị thỏa đáng, sợ trên đường có biến cố gì.
Đặc biệt là Vương thị càng để tâm.
Vương gia đưa tới một đống đồ bổ cùng dược liệu, cùng đi còn có một y nữ, dùng để chiếu cố tốt Vương thị và thai nhi.
Nhân thủ của Cố gia cũng không ít, hộ vệ, vú già, đại phu, y nữ,…!tất cả đều có, đoàn người thu thập thỏa đáng, lại tìm lão giả lại đây bói toán, trắc cát hung chuyến này.
Ở trong mắt Cố Hoài Chi, đây là mê tín.
Nề hà đương thời lại lưu hành bói toán, mặc kệ là làm đại sự gì đều phải mời người am hiểu việc này tiến đến bói toán một phen.
Nghe nói năm đó sau khi Thái Tổ vào chỗ, lần đầu tiên tế thiên, cũng thỉnh người bói toán qua.
Hỏi xem Hưng Triều có thể truyền mấy thế hệ, kết quả rút ra “Một”, không khí nhất thời vô cùng xấu hổ.
Hiện tại xem ra, thật đúng là không phải do Thái Tổ tay hắc.
Cũng may tay người bói toán lần này tương đối đỏ, bói ra một cái “Trung cát”, Cố Huyền nhất thời yên tâm, mang theo người một nhà đi Ngu Xuyên.
Trước khi đi, Từ Quý Lăng đã trở thành tân nhiệm Thừa Tướng, lãnh hơn phân nửa quan viên triều đình tiến đến đưa tiễn làm Cố Huyền thương cảm một phen.
Ngu Xuyên ở Ninh Châu, từ Kinh Thành xuất phát phải trải qua Bình Châu, mà Bình Châu lại giao với Duyện Châu.
Suy xét đến trên xe có thai phụ cùng tiểu hài tử, đoàn người đi khá chậm.
Hơn nửa tháng sau mới vào đất Bình Châu, càng đi về phía trước, Cố Hoài Chi càng trầm mặc.
Chỉ vì cảnh tượng ở Bình Châu, đại lượng nạn dân dũng mãnh tiến vào.
Cố Hoài Chi chưa bao giờ gặp qua con người có thể hèn mọn nghèo túng đến như vậy, không ít người ngay cả một kiện xiêm y che đậy thân thể cũng không có, biểu tình chết lặng, gầy như củi đốt.
Tim Cố Hoài Chi rung mạnh, cắn chặt hàm răng mắng một câu: “Lý Cát đáng chết!”
Cố Huyền trong mắt cũng thêm vài phần thương xót, “Bất luận khi nào, gặp gỡ thiên tai, chịu khổ đều là bá tánh.
Đây cũng là mệnh số của bọn họ.”
Cố Hoài Chi rũ mắt, nhìn người ngã vào ven đường, trầm mặc thật lâu mới mở miệng nói: “Không có ai sinh ra đã phải chịu loại tội này.”
“Vậy ngươi phải khắc khổ chăm học, ngày sau bước vào con đường làm quan, phụng minh chủ, thanh lại chính, cho bá tánh một cái sinh hoạt an bình.”
Cố Hoài Chi trầm mặc không nói, chỉ cảm thấy trên vai mình nhiều thêm vài phần trọng lượng.
Chẳng sợ Cố Huyền sai người cho nạn dân thuế ruộng, giải bọn họ khốn cảnh, Cố Hoài Chi vẫn rầu rĩ không vui.
Khi sắp ra khỏi Bình Châu, Cố Hoài Chi lại gặp một vị đại phu vải thô áo tang.
Hắn một đường trị liệu nạn dân, đang muốn đi Duyện Châu.
Cố Huyền cảm động trước sự cao thượng này, tặng lộ phí cùng dược liệu, còn sai hai người hộ tống vị Tống Cảnh đại phu này tiến đến Duyện Châu, cần phải bảo hộ tốt an nguy của đối phương.
Cố Hoài Chi tắc hỏi hắn: “Duyện Châu còn đang bình loạn, đao kiếm không có mắt.
Chuyến này đi Duyện Châu, thật là hung hiểm, vì sao tiên sinh còn muốn đi?”
Tống Cảnh mỉm cười nhìn Cố Hoài Chi, trong mắt giống như ẩn giấu toàn bộ sao trời: “Ta là đại phu, cứu tử phù thương chính là bổn phận của ta.
Tướng sĩ chết trận sa trường là vinh quang, nếu ta chết khi cứu người cũng là chết có ý nghĩa.”
Cố Hoài Chi tâm đại chấn, trịnh trọng hành lễ với Tống Cảnh.
Cố Huyền cũng chấn động không thôi, cảm khái nói: “Tuy ta từng là Thừa Tướng nhưng nhân nghĩa dày rộng lại không bì kịp tiên sinh.
Nếu tiên sinh không chê, ngày nào đó nhàn rỗi, còn mời tiên sinh đến trong phủ ta ngồi, ta tất trịnh trọng đón chào!”
Tống Cảnh sang sảng cười, “Nếu may mắn sống sót, Tống mỗ tất sẽ đi trong phủ cảm tạ đại nhân viện thủ!”
Nói xong, Tống Cảnh xoay người lên ngựa, mang theo dược liệu cùng lộ phí mà Cố Huyền cho hắn, một đường hướng đi Duyện Châu.
Cố Hoài Chi nhìn bóng dáng hắn, bỗng nhiên cười, nhẹ giọng nói: “Trên đời này, có kẻ hỗn đản ai cũng muốn gϊếŧ chết như Lý Cát, cũng có người cao thượng như Tống đại phu.
Thế đạo này, bởi vì có người nhân nghĩa như họ mới làm các bá tánh lòng mang hy vọng.”