Thế Gia Tử

Chương 101: Tiếp Tục Làm Đường


Bạn đang đọc Thế Gia Tử – Chương 101: Tiếp Tục Làm Đường


Phun tào về phun tào, sinh ý vẫn muốn nói.

Cố Hoài Chi nếm thử rượu trái cây mà Ô Nhật Lệ mang đến cảm thấy rượu này xác thật không tồi.

Tuy rằng không so được với rượu trắng cao độ tinh khiết mà Cố Hoài Chi sai người nhưỡng nhưng sức sản xuất lạc hậu, lên men lương thực ủ rượu, nếu ở nhà người thường đều phải bị mắng bại gia tử.

Người miền núi bên kia cũng không phải ai muốn ủ rượu đều có thể.
Bất quá rốt cuộc là đồ vật muốn vào bụng, đối với việc an toàn thực phẩm, Cố Hoài Chi vẫn là quản rất nghiêm.

Hai bên tiến hành thâm nhập giao lưu, ngươi tới ta đi vô số qua lại.

Mỗi lần Cố Hoài Chi đề một yêu cầu, Ô Nhật Lệ mặt lại hắc thêm một chút.

Nói xong lời cuối cùng, hộ vệ đứng phía sau Cố Hoài Chi đều nhịn không được nhấc chân trạm bên cạnh Cố Hoài Chi, sợ Ô Nhật Lệ bạo khởi khiêng lên bàn tạp Cố Hoài Chi.
Xem ở Cố Hoài Chi định ra giá cả thập phần lương tâm, lại có thể hợp tác với cửa hàng vật kỷ niệm cảnh khu phía chính, Ô Nhật Lệ tính tình táo bạo bóp mũi nhịn xuống hỏa khí trong lòng, miễn cưỡng đồng ý rất nhiều yêu cầu ” quá mức” của Cố Hoài Chi.
Người dưới chân núi chính là nhiều chuyện, thôi, dù sao cũng sẽ không tiết lộ bí phương trung tâm, coi như cho hắn mặt mũi đi.
Đến tận đây, Cố Hoài Chi chậm rãi kéo người miền núi lên thuyền, đối với chuyện ngày sau cổ động bọn họ xuống núi càng có tin tưởng.
Người trong xương cốt sẽ hướng tới sinh hoạt càng tốt, dưới chân núi chẳng sợ đã trải qua trăm năm chiến loạn, nhưng sinh hoạt đều tốt hơn trên núi nhiều.

Hiện tại Cố Hoài Chi chủ động vì người miền núi cung cấp một con đường thông hướng sinh hoạt càng tốt, Cố Hoài Chi cũng không tin, bọn họ nếm đến ngon ngọt còn có thể chịu đựng ngày tháng ở trong núi cùng xà trùng mãnh thú làm bạn.
Khang quận hiện tại rất nổi tiếng, sau khi đoàn người Cố Quyết hồi kinh thổi Khang quận một đợt, kế tiếp người chạy tới Khang quận du ngoạn càng thêm thổi Khang quận lên trời.

Nhìn một cái trì đạo này, quá phương tiện! Đây chính là đồ vật mà kinh thành cũng không có, hiện tại bọn họ có thể trước tiên thể nghiệm một đợt, sao có thể nhịn xuống không thổi?
Cần thiết không thể.
Bọn họ chạy tới Khang quận, muốn chính là cảm giác về sự ưu việt “Ta đi theo thần tượng nện bước gặp qua việc đời”, liên tiếp vài ngày viết thư cho bạn bè thân thích ở kinh thành, trong tin tất cả đều khen Khang quận, người biết bọn họ đi Khang quận, không biết còn tưởng rằng bọn họ tại chỗ thăng thiên.
Phúc Vương cũng ở dẫn đầu sóng người này.


Huynh đệ này luôn luôn không có cái giá gì, thời điểm xuất phát cũng không gửi thư cho Cố Hoài Chi, vẫn là sau đó Trịnh Văn Tương viết thư cho Cố Hoài Chi có nhắc đến Phúc Vương đi Khang quận, Cố Hoài Chi mới biết huynh đệ cộc lốc của chính mình xa xôi vạn dặm chạy tới xem mình.
Ngẫm lại còn có điểm cảm động.
Đi theo Phúc Vương tới, còn có vô số bảo bối giá trị liên thành.

Lúc này có thể nhìn ra Phúc Vương hào khí, thứ này bàn tay vung lên, đặc biệt hào sảng mà nói với Cố Hoài Chi: “Mấy bảo bối này tuyệt đại bộ phận đều là ta lấy từ tư khố của phụ hoàng, còn có một ít tranh chữ là ta lấy từ nhà nghịch thần tiền triều năm đó.

Ta tính tình ngươi cũng biết, thật sự nhìn không ra mấy thứ này rốt cuộc tốt chỗ nào, đơn giản tất cả đều mang cho ngươi lại đây.”
Cố Hoài Chi vô ngữ mà nhìn hắn, cảm thấy thứ này toàn thân đều tràn ngập bốn chữ “Ngốc nghếch lắm tiền”.

Nửa tháng trước Trịnh Văn Tương đưa thư tới, trong thư trừ bỏ đề ra một câu Phúc Vương đã nhích người tiến đến Khang quận, còn cẩn thận nói chiến tích bưu hãn của hắn lấy sức của một người xử lý hai nhà Lâm Phạm.
Nguyên lai lúc trước Phạm Đình khác thường, Trịnh Văn Tương cũng đã nhận ra.

Lúc ấy Phạm Đình ở trong tay hắn, lại đối với hắn có bóng ma tâm lý đời trước, bất tri bất giác đã bị Trịnh Văn Tương bộ ra chuyện trọng sinh.

Lúc Cố Hoài Chi đi gặp Phạm Đình, Phạm Đình đã bị Trịnh Văn Tương tra tấn tinh thần không quá bình thường.

Kết quả Cố Hoài Chi cũng đoán được Phạm Đình trọng sinh, trở thành cọng rơm cuối cùng áp suy sụp Phạm Đình, làm nàng hoàn toàn hỏng mất.
Ở trong miệng Phạm Đình, đời trước gia chủ Phạm gia bị chết kỳ quặc, không có bất luận dấu hiệu gì đã chết bất đắc kỳ tử.

Trịnh Văn Tương trực giác nơi này có miêu nị, liền nhìn chằm chằm vào gia chủ Phạm thị.

Vừa vặn đời này gia chủ Phạm thị bị Phạm Đình nói chuyện giật gân làm cho tâm phiền ý loạn, liên tiếp liên hệ gia chủ Lâm gia.

Trịnh Văn Tương cứ như vậy tìm hiểu nguồn gốc mà bắt được gia chủ Lâm gia giấu ở phía sau màn.
Đến nỗi việc trúng độc, nhãn tuyến của Lâm gia ở trong cung xác thật có một cái thiện y, thiện dùng độc, hỗn đến không tồi, hiện tại đúng là đồ đệ mà ngự tiền đại tổng quản coi trọng nhất, tổ tông là người hầu Lâm gia, đối với Lâm gia trung thành và tận tâm.


Vô cùng có khả năng nghe theo gia chủ Lâm gia phân phó hạ độc Nguyên Hi Đế.

Đến nỗi Cố Huyền…!Chỉ có thể suy đoán là ngộ thương.

Rốt cuộc làm một trong đầu sỏ trên triều đình, có quá nhiều thời gian ở bên người Nguyên Hi Đế luận chính.
Cố Hoài Chi:……
Được rồi, đều là đại lão.

Phạm Đình thật là hố cha, trọng sinh một lần làm nhà mình diệt vong nhanh hơn không nói, còn thuận tiện kéo xuống cả Lâm gia, vẫn là rất có năng lực.

Dù sao Lâm gia cũng không oan, đời trước còn làm Phạm gia bối nồi, đời này bồi mệnh, không tật xấu.
Nguy cơ giải trừ, Cố Hoài Chi hoàn toàn yên tâm, mang theo nhi tử làm hướng dẫn du lịch, đưa Phúc Vương ở Khang quận chơi vui vẻ.
Người khác chỉ có thể ngắm phong cảnh, Phúc Vương lại không giống nhau, còn có thể nghe Cố Hoài Chi giảng thuật chuyện xưa sau lưng phong cảnh, cùng với công tác giúp đỡ người nghèo thuận lợi tiến hành, nghe xong khiến người nhiệt huyết sôi trào, hận không thể khiêng cái cuốc chạy tới đất hoang trồng mười mẫu đất.
Chỉ có thật sự tới Khang quận, tận mắt nhìn thấy khu du lịch đối lập với sơn thôn nghèo khó khác mới biết được nơi này chuyển biến có bao nhiêu kinh người.
Tuy Phúc Vương khờ, nhưng cũng không ngốc.

Xem thời điểm ở trong lòng cân nhắc, nếu các quận khắp thiên hạ đều như Khang quận mà Cố Hoài Chi thống trị, vậy thịnh thế còn sẽ xa sao?
Phụ hoàng cùng hoàng huynh quả nhiên chưa nói sai, Cố Hoài Chi, quốc chi cột trụ, năng thần!
Cố Hoài Chi thấy Phúc Vương cố ý hỏi thăm càng nhiều tin tức, cũng không cất giấu, đem kinh nghiệm của mình nói hết.

Phúc Vương nghe đến đầu óc choáng váng, cuối cùng chỉ nhớ kỹ Cố Hoài Chi nói đến trọng điểm: Nếu muốn giàu, trước làm đường.

Dựa núi ăn núi, dựa sông ăn sông.
Vị này sau khi trở lại kinh thành lập tức hội báo cho Nguyên Hi Đế việc Khang quận biến hóa kinh người, cũng hướng Nguyên Hi Đế đưa ra yêu cầu: Kinh thành cũng nên tu các trị đạo đi thông các châu quận, ban đầu nên tu đi Khang quận, A Hoài có kinh nghiệm, khẳng định có thể làm tốt!

Nguyên Hi Đế chỉ nghĩ ấn đầu của nhi tử xui xẻo này xuống, đầu đất! Trẫm vừa nghe ngươi nói lời này là biết ngươi bị Cố Hoài Chi lừa dối què.

Tiểu tử kia cố ý lộ ra nhiều chuyện với ngươi như vậy, liền chờ triều đình bát bạc cho hắn làm đường đâu!
Phúc Vương mắt trông mong mà nhìn thân cha, “Vậy đường này có tu hay không?”
Nguyên Hi Đế đầy lửa giận giống như bị người rót vào đầu một chậu nước lạnh, xuy một tiếng liền diệt, tức giận nói: “Tu! Cần thiết tu! Trẫm muốn nhìn xem hắn có thể làm ra cái đa dạng gì tới!”
Nương, thật là người so người muốn chết, hàng so hàng muốn ném.

Đồng dạng đều là nhi tử, vì sao Phúc Vương khờ hóa này có thể kém Cố Hoài Chi nhiều như vậy? Trẫm thật sự hâm mộ Cố Lưu!
Nguyên Hi Đế văn nhã nhiều năm, nhịn không được yên lặng bạo thô khẩu.
Cố Hoài Chi thu được tin tức hơi hơi mỉm cười, quả nhiên, tác dụng của cộc lốc là thật lớn, này không, trực tiếp làm ra một cái đường cao tốc nối thẳng kinh thành.
Vì tránh cho chính mình mang cho Hộ Bộ thượng thư nguy cơ đầu trọc, Cố Hoài Chi còn đặc biệt có lương tâm mà viết cho Phúc Vương một phong thơ, trong tin nói, chuyện làm đường, phía chính mình có rất nhiều thương nhân vội vã muốn tu tốt trì đạo để vào kinh buôn bán, nguyện ý ra tiền giúp quan phủ làm đường.

Nghĩ đến kinh thành bên kia hẳn là cũng có không ít đại thương nhân đối với việc này cảm thấy hứng thú.

Thiên tử dưới chân, nhà hào phú nhiều đếm không xuể, tấn thương mẫn thương huy thương đều là người tài đại khí thô, chỉ cần bọn họ cảm thấy hứng thú, triều đình căn bản không cần phát sầu số bạc làm đường.
Phúc Vương cũng thực hiểu, xem xong lập tức tiến cung đem phong thư này giao cho Nguyên Hi Đế.

Hiện tại Cố Hoài Chi chỉ là quận thủ, trên nguyên tắc tới nói, không thể tránh đi Thứ Sử thượng tấu cho Nguyên Hi Đế, cái này kêu vượt cấp đăng báo.

Cho nên làm Phúc Vương làm ống truyền âm.

Cũng để Phúc Vương xoát hảo cảm từ Nguyên Hi Đế.
Cố Hoài Chi là người phúc hậu, lúc trước âm thầm lợi dụng Phúc Vương một hồi, chiêu thức ấy lại cho Phúc Vương một cái bồi thường lớn, tính xuống dưới Phúc Vương ổn kiếm không bồi.
Nguyên Hi Đế ánh mắt phức tạp nhìn Phúc Vương nửa, trong lòng thầm than một câu, quả nhiên là ông trời thương kẻ ngốc, tiểu tử này tuy rằng ngốc nhưng vận khí không tồi.
Chủ ý có thể vì triều đình tiết kiệm được một số tiền khổng lồ đương nhiên đáng giá Nguyên Hi Đế coi trọng, tu một con đường từ kinh thành đi thông Khang quận, nói thì dễ nhưng nếu chân chính khởi công, theo hình thức thuê người kia của Cố Hoài Chi, số bạc muốn hao phí sợ là phải cả trăm vạn lượng trở lên, quốc khố phải hao hết một nửa.

Hộ Bộ thượng thư có thể trực tiếp khóc sụp điện Thái Hòa.
Hiện tại thì tốt rồi, có phong thư này của Cố Hoài Chi, vấn đề giải quyết dễ dàng.
Sợ các thương nhân không muốn ra bạc?
Kia chưa chắc.

Theo đám người Phúc Vương đi Khang quận du ngoạn hồi kinh, hiện tại Khang quận đúng là đề tài hỏa bạo nhất trong kinh thành.

Nơi đó sơn không phải sơn, là tẩm cung tiên nữ, nơi đó thủy không phải thủy, là bể tắm của tiên nữ.

Hiện tại hướng gió mới ở kinh thành, cùng bạn tốt đi ra ngoài uống trà, nói chuyện phiếm mà không biết Khang quận, thì đều không biết phải nói gì.
Càng miễn bàn Cố Hoài Chi còn sai người dụng tâm thiết kế vật kỷ niệm, tuy rằng tài chất không phải trân phẩm nhưng thắng ở tinh xảo lịch sự tao nhã, thập phần phù hợp thẩm mỹ của người đọc sách, lấy ra tới thổi phồng vô cùng có mặt mũi.
Ngay cả Cố Huyền đều mỉm cười khen một câu rượu trái cây của Khang quận trong một lần yến hội, đây chính là đại lão của đỉnh cấp thế gia, chong chóng đo chiều gió của danh sĩ.

Hắn nói chính là hướng đi của trào lưu kế tiếp, hiệu ứng quảng cáo mãn phân, hấp dẫn còn đều là các fan quý tộc gia cảnh hậu đãi không thiếu tiền.
Chắc hẳn đồ vật từ Khang quận ra tới ngay sau đó nước lên thì thuyền lên.
Các bá tánh không có cảm giác gì, chỉ biết Thanh Châu xa xôi có nơi gọi là Khang quận, nơi đó giống như tiên cảnh vậy, thật là trường kiến thức, ngày khác về quê cũng phải cùng các thân thích khoe ra.
Các thương nhân nhìn góc độ vấn đề không giống nhau, hiện tại đồ vật ở Khang quận cung không đủ cầu, đặc biệt là thế gia, đều là người thạo nghề đua đòi, nhà ngươi có nhà ta không có, đây không phải ý nghĩa ta lạc đơn vị sao?
Đây là cái gì? Đây đều là tiền, là thương cơ!
Các đại thương hộ đều đã bắt đầu an bài thương đội đến Khang quận mua một đống vật kỷ niệm đặc sắc mang về kinh bán, sau đó lại nghe được triều đình cố ý tu một cái trì đạo từ kinh thành đi thông Khang quận.
Trì đao a, đề tài này ở kinh thành nhiệt độ cũng không thấp.

Rốt cuộc đây chính là đồ vật độc nhất vô nhị ở Khang quận.

Các thương nhân lớn tuy rằng không chính mắt gặp qua, nhưng cũng có thể tính ra sau khi tu trì đạo đối với thương hộ có bao nhiêu chỗ tốt.
Càng miễn bàn bọn họ còn nghe được, triều đình cố ý giảm thuế cho thương hộ quyên tiền nhiều nhất.

Đây chính là một tin tức lớn, vài nhà thương hộ đều âm thầm tìm manh mối đâu, ai cũng không phục ai, đều muốn trở thành lão đại thương hội.
Hiện tại tốt rồi, có sẵn cơ hội nổi danh, vẫn là triều đình hỗ trợ bối thư, lại có thể đả thông nhân mạch quan phủ, tuy rằng bên ngoài là quyên bạc không có ích gì nhưng trên thực tế chỗ tốt có được là lúc trước ngay cả tiêu tiền cũng mua không được.
Quyên! Cần thiết quyên! Còn phải quyên ra khí thế, không thể đọa tên tuổi của hiệu buôn nhà mình!
Các thương hộ ở Kinh thành bên kia khí thế ngất trời mà quyên tiền, Khang quận bên này cũng giống nhau.

Càng bởi vì các thương hộ ở Khang quận bên này đã nếm tới ngon ngọt, đối với chuyện quyên tiền này càng thêm tích cực, mỗi ngày đều có người nâng rương tới trong phủ Cố Hoài Chi bái phỏng, trong rương tất cả đều là hoàng kim, chính là muốn nhìn xem có thể đi cửa sau định danh ngạch miễn thuế hay không.
Lại nói tiếp khả năng không ai tin, hiện tại phiền não lớn nhất của Cố Hoài Chi, thế nhưng là làm sao để cự tuyệt một rương rương vàng.
Tác giả có lời muốn nói: Cố Hoài Chi: Mỗi ngày đều phải cự tuyệt núi vàng núi bạc, ta quá khó khăn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.