Thế Gia Danh Môn

Chương 50


Đọc truyện Thế Gia Danh Môn – Chương 50

Tưởng Nhược Nam tâm phiền ý loạn, suốt dọc đường đi cứ cúi đầu suy nghĩ mông lung, căn bản không chú ý tới bóng dáng Từ quý phi và muội muội của cô ta – Từ Uyển Thanh ở cách đó không xa.

Từ Uyển Thanh níu tay Từ quý phi, chỉ Tưởng Nhược Nam đang cúi đầu đi tới, tức giận nói: “Nương nương, nương nương nhìn thấy chưa, muội nói không sai mà! Tưởng Nhược Nam căn bản chẳng coi nương nương ra gì, rõ ràng nhìn thấy nương nương nhưng lại không đến thỉnh an!”

Từ quý phi lạnh lùng liếc mắt theo bóng của Tưởng Nhược Nam, sắc mặt trầm hẳn xuống.

Đại cung nữ bên cạnh Từ quý phi là Thược Dược đột nhiên nói: “Gần đây Hầu phu nhân rất thân thiết với Hoàng hậu, cứ cách mấy ngày lại đến Khôn Ninh cung một chuyến, còn Hoàng hậu cũng đột nhiên gầy đi không ít, nghe nói Hầu phu nhân là người có bản lĩnh về phương diện này, không biết chuyện Hoàng hậu gầy đi có liên quan tới phu nhân ấy không?”

Nhớ đến việc gần đây Hoàng thượng thường xuyên lâm hạnh Hoàng hậu, lạnh lùng với người đang mang thai là mình, sắc mặt Từ quý phi càng thêm khó coi. Cô ta chẳng nói gì quay người tiếp tục đi về phía trước, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lùng vô cùng.

Sau khi ra khỏi cung, mấy ngày liên tiếp Tưởng Nhược Nam đều cáo bệnh ở nhà, không vào cung nữa, vì thế mà Hoàng hậu, Thái hậu đều cho người tới thăm hỏi, tặng nàng không ít đồ bồi dưỡng.

Thái phu nhân thấy con dâu được người trong cung yêu quý như vậy nhưng vẫn tôn trọng mình, bà rất hài lòng.

Hôm nay, sau khi Tưởng Nhược Nam thỉnh an bà xong, bà bèn giữ nàng lại, nói với nàng: “Sau này hàng ngày tới giờ Tị hãy tới chỗ ta.”

Tưởng Nhược Nam kinh ngạc hỏi: “Mẫu thân có chuyện gì căn dặn ạ?”

Thái phu nhân cười đáp: “Giờ con vào phủ sắp được hai tháng rồi, cũng quen thuộc với mọi nơi trong phủ, đến lúc phải học dần cách quản gia thôi.”

”Quản gia?” Một khi nắm quyền trong tay thì đã thật sự trở thành chủ mẫu của Hầu phủ rồi!

“Đương nhiên! Lẽ nào con còn muốn bà già này phải tiếp tục hao tâm tổn trí vì Hầu phủ hay sao? Con cứ theo ta hai tháng trước, đợi quen rồi ta sẽ giao bớt việc cho con!” Nếu đổi lại là Vu Thu Nguyệt, Thái phu nhân sẽ không cần phải thận trọng như thế, bởi vì trước khi xuất giá Vu Thu Nguyệt chắc chắn đã được học hết rồi. Nhưng Tưởng Nhược Nam thì khác, đến những lễ nghi tối thiểu bà còn phải dạy nàng nữa là. Hàng ngày trong Hầu phủ có bao nhiêu là việc như thế, chỉ cần sơ sẩy sẽ khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn, bà thật sự không yên tâm khi giao hết mọi việc cho nàng cùng một lúc.

Tưởng Nhược Nam thầm thở phào trong lòng, được nắm quyền trong nhà có nghĩa là vị trí của nàng ở Hầu phủ đã thêm vững chắc. Về cơ bản nếu nàng không phạm lỗi gì, cho dù cả đời này không ly hôn thì nàng cũng sẽ sống an nhàn sung sướng. Đương nhiên khúc mắc lớn nhất ở đây chính là vấn đề động phòng của nàng và Cận Thiệu Khang.

Nghĩ kĩ lại thì nàng phải cảm ơn Cận Thiệu Khang, dù là xuất phát từ lý do gì, việc hắn giúp nàng che dấu chuyện đó cũng là một sự giúp đỡ lớn. Mặc dù nói giấu được một lúc không ai giấu được cả đời, nhưng nhờ thế mà nàng có thêm thời gian để tận dụng. Nói theo cách khác thì bản thân nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý của vị trí phu nhân Vĩnh An Hầu đem lại, nhưng vì không muốn lún quá sâu nên không chịu đáp trả hắn, đối với hắn thật không công bằng. Dù sao, hắn cũng là người của thời đại này, hắn có những quan niệm thâm căn cố đế như thế, hoàn toàn không phải là lỗi của hắn.

Quan niệm của hai người không sao hoà hợp được nhưng lại bị trói chặt với nhau, cả hai đều khó chịu. Nếu hắn đã chịu nhường một bước, thì bản thân nàng có nên báo đáp tí chút hay không?


Ít ra nàng cũng nên tận tâm tận lực hơn ở phương diện khác chứ nhỉ?

Còn đang mải suy nghĩ thì thấy Thái phu nhân kéo tay mình, Tưởng Nhược Nam nhìn bà, chỉ thấy bà mỉm cười hỏi: “Nhược Lan, con và Hầu gia có ổn không?”

Không biết tại sao, Tưởng Nhược Nam lại nhớ đến buổi tối hôm mùng Một, mặt nàng ửng hồng. Thái phu nhân rất hài lòng với biểu hiện ấy, vỗ vỗ tay nàng, nói tiếp: “Xấu hổ gì nào? Phụ nữ ai cũng phải trải qua những chuyện ấy! Con phải cố gắng hơn nữa, nếu có thể khiến Hầu gia đến viện tử của con ngoài hai ngày Mười lăm và mùng Một ra thì coi như vị trí của con trong lòng Hầu gia đã vững lắm rồi!”

Tưởng Nhược Nam cười cười, không biết nên nói gì.

“Hi vọng con sẽ sớm có thai, sinh cho Hầu phủ một đích trưởng tử, đến khi ấy ta cũng không còn mong ước gì hơn nữa!” Thái phu nhân nhìn bụng nàng, vẻ mặt đầy sự kỳ vọng.

***

Cẩm tú viện.

“Thu Nguyệt tẩu tẩu, giúp muội thêu một chiếc thắt lưng được không? Muội muội muốn hoa văn hồ điệp.” Cận Yên Nhiên ngồi cạnh Vu Thu Nguyệt cười nói.

Vu Thu Nguyệt đang thêu một chiếc khăn tay, khăn màu trắng và thêu cành trúc bên trên, vừa nhìn đã biết là thêu cho Hầu gia. Nghe Cận Yên Nhiên nói thế, cô ta quay sang nhìn Cận Yên Nhiên cười, đáp: “Tháng trước chẳng phải vừa thêu cho muội muội một chiếc rồi ư?”

“Mấy hôm nữa muội phải cùng tẩu tẩu tham dự tiệc sinh nhật của Hoàng hậu, muội muốn đeo một chiếc mới, chiếc lần trước đã cũ rồi!” Cận Yên Nhiên cười đáp.

“Tiệc sinh nhật của Hoàng hậu…” Động tác trên tay Vu Thu Nguyệt dừng lại, trong lòng thấy chua xót vô cùng, những bữa tiệc kiểu này không có phần của cô ta!

Cận Yên Nhiên nhìn sắc mặt cô ta, cũng biết cô ta buồn, “Thu Nguyệt tẩu tẩu, tẩu đừng buồn, đợi muội về, muội sẽ kể lại cho tẩu nghe!”

Vu Thu Nguyệt cười gượng gạo, nghe cô ta kể lại thì còn gì là thú vị nữa!

“Muội vốn định nhờ Liễu Nguyệt thêu giúp, nhưng thời gian này mẹ đang muốn dạy tẩu tẩu cách quản lý gia đình, Liễu Nguyệt rất bận nên không có thời gian.”

Tay Vu Thu Nguyệt run run, kim đâm ngay vào ngón tay cô ta, một giọt máu đỏ tươi rơi xuống, in trên nền chiếc khăn tay màu trắng.


Cận Yên Nhiên cuống quýt, vội vàng gọi a hoàn vào băng bó.

Vu Thu Nguyệt khó khăn lắm mới nặn ra được một nụ cười: “Không sao, làm công việc may vá sao tránh khỏi việc bị kim đâm vào tay?” Rồi nói tiếp, “Muội yên tâm, mấy hôm nữa nhất định ta sẽ thêu cho muội!”

Cận Yên Nhiên thấy cô ta không sao, ngồi nói chuyện thêm lúc nữa rồi thoả mãn rời khỏi Cẩm Tú viện.

Cận Yên Nhiên vừa đi, Vu Thu Nguyệt cầm ngay chiếc kéo trên bàn, cắt nát chiếc khăn tay đang thêu dở rồi ném cả kéo cả khăn xuống đất, tức tới nước mắt tuôn như suối.

Lẽ nào, cô ta phải mở to mắt đứng nhìn bà la sát kia cướp đi mọi thứ của mình hay sao?

***

Rất nhanh đã lại đến Mười lăm. Tối nay, không ngoài dự tính, Cận Thiệu Khang lại đến Thu Đường viện.

Khác với lần trước là, lần này Tưởng Nhược Nam tươi cười nghênh đón. Hắn chịu tới để diễn kịch với nàng, lẽ nào nàng lại mặt nặng mày nhẹ với hắn?

“Hầu gia, Hầu gia đã dùng cơm tối chưa?”

Nhìn Tưởng Nhược Nam tươi cười, Cận Thiệu Khang rất bất ngờ hắn nhìn nhìn nàng, sau đó quay người ngồi xuống ghế, đáp: “Hôm nay về muộn, còn chưa ăn gì.” Thực ra đã ăn rồi, chỉ là đột nhiên cảm thấy nếu được cùng nàng dùng bữa, cũng không phải chuyện tệ lắm.

Tưởng Nhược Nam gọi Hồng Hạnh mang nước vào cho hắn rửa tay, rồi lại gọi người dưới mang cơm canh đã chuẩn bị sẵn lên.

Từ sau khi Cận Thiệu Khang bước vào, Hồng Hạnh rất vui. Nghe Tưởng Nhược Nam gọi, cô ta vội vàng bưng nước vào, đi đến bên Cận Thiệu Khang, vắt khăn mặt đưa cho hắn. Cô ta ngượng ngùng cúi thấp đầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn ngước lên liếc hắn, trong lòng chỉ mong được Hầu gia nhìn lại một cái, thế mà từ đầu đến cuối Hầu gia đều không nhìn tới cô ta, khiến cô ta ấm ức mãi.

Cận Thiệu Khang rửa tay rửa mặt xong, Hồng Hạnh không còn lý do gì để lưu lại, đành bất lực bưng chậu nước lui ra ngoài. Phía bên kia, Liên Kiều và Hoa Thanh đã chuẩn bị xong cơm canh, Tưởng Nhược Nam đi tới, cho người dưới lui ra, đồng thời còn dặn thêm, không nghe gọi không được vào.


Sau khi bọn Liêu Kiều lui ra, Tưởng Nhược Nam quay người, nói với Cận Thiệu Khang.

“Hầu gia, bữa cơm này do thiếp chuẩn bị không bết có hợp khẩu vị với chàng không, nhưng thiếp thấy thời tiết hơi nóng, nên những món này đều là những món ăn giải nhiệt.”

Cận Thiệu Khang tò mò đi tới, chỉ thấy trên bàn bày mấy chiếc đĩa sứ vẽ hoa vẽ bướm, trong đĩa đựng những món ăn tinh tế và đẹp mắt.

Cận Thiệu Khang ngồi xuống bàn.

Tưởng Nhược Nam giới thiệu từng món ăn với hắn: “Đây là nộm thịt vịt lạnh, thịt bò hầm, gà xé, canh đậu phụ, rau muống xào.” Nói rồi múc cho hắn một bát cháo màu xanh mướt, tươi cười đưa tới trước mặt hắn: “Loại cháo này là do viện tử của thiếp nấu, nhà bếp của phủ không có đâu.”

Cận Thiệu Khang nghe những lời giới thiệu chi tiết của nàng, sự kinh ngạc càng trong lòng lúc càng nhiều, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, “Đây là cháo gì, sao lại có màu xanh?”

“Đây là cháo lá sen hạt sen, hương thơm mát vị thanh đạm, thanh nhiệt giải độc. Thời tiết oi bức thế này, hàng ngày Hầu gia phải đi lại nhiều, nên ăn loại cháo kiểu này, có thể giảm bớt khí nóng từ bên trong. Hầu gia thử xem, nếu thích, thiếp sẽ dạy lại cho nhà bếp, sau này họ sẽ thường xuyên nấu cho Hầu gia ăn.” Nói rồi, đưa chiếc thừa sứ cho hắn.

Cận Thiệu Khang nhìn nàng một cái, đón lấy chiếc thìa, trên cán thìa vẫn còn lưu lại hơi ấm của cơ thể nàng, khiến lòng hắn dậy lên một cảm giác khó tả.

Hắn múc một thìa nhỏ nếm thử, loại cháo này không những đẹp lòng vui mắt, mà còn hương thơm nức mũi, khiến người ta có cảm giác thèm ăn.

Cháo được nấu rất mềm, rất nhuyễn, hạt sen trắng ngọt thơm, vừa đưa vào miệng là tan ra, màu xanh của cháo vào dạ dày, hương thơm xộc thẳng lên tâm phế, khiến người ta ngây ngất hồi lâu.

“Cháo ngon.” Cận Thiệu Khang không kìm được cất tiếng khen, rồi sau đó ăn thêm mấy miếng nữa.

“Hầu gia thích ăn thịt vịt, chi bằng thử nếm món nộm vịt xé lạnh này xem sao, thiếp đã bảo nhà bếp bỏ da và mỡ đi rồi, Hầu gia sẽ không cảm thấy mỡ màng chán ngán đâu, mời Hầu gia nếm thử.” Nói xong, lại gắp thức ăn bỏ vào bát hắn.

Cận Thiệu Khang cầm đũa lên nếm một miếng, không giống với món thịt vịt béo ngậy mà trước đó hắn ăn, cách làm này khiến món thịt vịt trở nên ngọt và mát, lại có thêm chút vị cay, ăn vào cảm thấy vô cùng dễ chịu.

“Nếu Hầu gia thích thì ăn nhiều một chút.” Tưởng Nhược Nam cũng ngồi xuống cạnh hắn, tự múc cho mình một bát cháo, chầm chậm ăn.

Trong giây phút ấy cả hai đều im lặng, chỉ nghe thấy tiếng đồ sứ va vào nhau tạo ra những âm thanh trong trẻo.

Cận Thiệu Khang thi thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, Tưởng Nhược Nam thỉnh thoảng cũng gắp thức ăn cho vào bát hắn.

Khi Tưởng Nhược Nam lại gắp một ít thịt bò cho hắn, Cận Thiệu Khang đột nhiên buông đũa, ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói: “Tưởng Nhược Lan, nàng đang làm gì thế?”


Tưởng Nhược Nam đáp: “Thiếp thấy mùi vị của thịt bò rất ngon, vì vậy mới gắp cho Hầu gia, lẽ nào Hầu gia không thích ăn thịt bò?” Nàng chưa từng ngồi phục vụ người khác ăn cơm như thế này bao giờ, quả nhiên có chút không thích ứng.

Cận Thiệu Khang nhìn nàng chằm chằm, rất nghiêm túc nói: “Nhược Lan, nàng đột nhiên làm thế này, rốt cuộc là vì cái gì?” nếu đổi lại là trước kia, hắn nhất định sẽ rất mừng, cho rằng đây là cách nàng yêu chiều hắn. Nhưng thái độ lần trước của nàng kiên quyết như vậy, lần này đột nhiên lại thay đổi thế này, hắn thật sự nghĩ không thông, người con gái trước mắt mình rốt cuộc đang muốn làm gì? Nhưng thế sự vẫn luôn như vậy, việc càng mù mờ khó hiểu, thì người ta càng sốt sắng muốn tìm mọi cách để hiểu.

Tưởng Nhược Nam hiểu ý của hắn, thì ra hắn đang thấy lạ trước sự bất thường của nàng. Tưởng Nhược Nam cười cười, chẳng qua chỉ mời hắn ăn một bữa cơm mà đã khiến hắn ngạc nhiên như thế. Nhưng trước đó nàng hoàn toàn đã chẳng quan tâm gì tới hắn, cũng phải, nàng chưa bao giờ bận lòng vì hắn cả.

Chỉ là cuộc sống sau này, nàng không thể ích kỷ như trước được, hắn chịu cho đi, nàng cũng không thể khiến hắn thiệt thòi, đây gọi là hợp tác cùng có lợi, cả hai bên đều thắng, như vậy mới có thể hợp tác lâu dài.

Tưởng Nhược Nam buông đũa trong tay xuống, nhìn Cận Thiệu Khang mỉm cười, nói: “Hầu gia, thực ra trong lòng Nhược Lan rất cảm tạ chàng.”

Cận Thiệu Khang cụp mắt, trong ánh nến bập bùng, đôi lông mi cụp xuống tạo thành bóng đen dưới mắt, khuôn mặt với những đường nét cương nghị của hắn dần trở nên mềm mại dịu dàng hơn dưới ánh nến.

“Cảm tạ vì cái gì?” Giọng nói khe khẽ của hắn vang lên trong không gian tĩnh mịch khiến người ta có cảm giác thật mạnh mẽ.

Tưởng Nhược Nam nhìn hắn, “Đa tạ Hầu gia đã vì thiếp mà che giấu tất cả. Thiếp không phải người không biết tốt xấu gì, sau này ngoài việc không thể giúp Hầu gia sinh con ra, những việc khác, thiếp nhất định sẽ tận lực để hoàn thành trách nhiệm của một người vợ!”

Trái tim Cận Thiệu Khang dần trầm xuống, hắn dùng thìa khuấy bát cháo trước mặt. Món cháo lá sen vẫn toả hương thơm thanh nhẹ, nhưng hắn đã chẳng còn muốn ăn nữa. Hắn ngước mắt nhìn nàng: “Ồ, bổn Hầu muốn nghe xem, nàng sẽ làm thế nào để làm tròn trách nhiệm của một người vợ!”

Tưởng Nhược Nam nhìn hắn cười: “Hầu gia, hiện giờ thiếp đang theo mẫu thân học cách quản gia, sau này thiếp nhất định sẽ tận lực quản lý gia đình thật tốt, khiến Hầu gia không phải lo nghĩ gì. Sau này thiếp cũng sẽ đối xử tốt với con của Hầu gia, không để chúng phải chịu ấm ức. Thiếp sẽ học mọi lễ nghi, không để Hầu gia bị mất mặt trước người ngoài. Đương nhiên, Hầu gia đến chỗ thiếp, thiếp cũng sẽ tận lực để chăm sóc cho Hầu gia!” Cho đến ngày thiếp rời khỏi đây. Tưởng Nhược Nam thầm thêm vào một câu.

Cận Thiệu Khang nghe nàng nói xong hồi lâu không phản ứng gì, một lúc sau mới cười nhạt hai tiếng: “Xem ra, Cận Thiệu Khang ta đúng là đã không lấy nhầm người.”

Tưởng Nhược Nam đương nhiên nhận ra ý trào phúng trong câu nói đó của hắn. Nàng cúi đầu, không nói gì, nàng đã cố gắng hết sức rồi, những gì làm được nàng cũng đã làm, muốn hơn nữa thì không có đâu.

Nàng nhận được bao nhiêu thì sẽ trả lại bấy nhiêu. Nàng không thể tuỳ tiện chịu thiệt về mình.

Cận Thiệu Khang nhìn nàng, ánh nến chiếu hồng mặt nàng, khuôn mặt với những đường nét hết sức bình thường ấy lại có một vẻ đẹp khiến người ta phải rung động. Giống như cảm nhận được ánh mắt hắn, nàng cũng ngẩng đầu lên nhìn, mặc dù miệng vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.

Chẳng hề có chút ấm áp nào.

Lòng hắn bỗng trào dâng cảm giác lo lắng, hắn vươn qua bàn nắm lấy tay nàng.

“Nhược Lan, lẽ nào nàng thật sự muốn sống như thế này cả đời ư?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.